Sau Ánh Hào Quang - Chương 90
Trúc còn hậm hực vì sự xúc phạm vừa rồi của gã bảo vệ. Đầu ngực nàng vẫn truyền đến cảm giác ray rứt, theo bước chân của nàng cọ vào lớp vải váy mỏng manh, nhột nhạt khó chịu.
Một người đàn ông Phương tây mặc vest đen, cúi người chào hai nàng một cách lịch sự. Ông ta mời hai người đi sâu vào trong, xuống một chiếc cầu thang đến trước hai cánh cửa đóng kín.
Cánh cửa mở ra. Âm nhạc cuồng loạn, ánh đèn chớp lóe liên tục, làm Trúc thoáng nhăn mặt. Nàng không nghĩ rằng một nơi sang trọng như thế này lại có loại hình giải trí này.
Người đàn ông đó đứng nép qua một bên nhường đường hai người đi vào.
Diễm Phương quay lại cởi áo khoác cho Trúc, đưa luôn vào tay người đàn ông kế bên. Ông ta lén liếc qua ngực Trúc, trong tầm mắt của ông ta, hai núm vú nàng cộm nhô lên hẳn dưới lớp vải. Ông ta thầm nuốt nước miếng.
Bên trong khá đông người, mùi nước hoa thơm ngát, mùi rượu thoang thoảng khắp nơi. Nơi đây hội tụ đủ loại người, đủ loại sắc tộc nhưng Trúc vẫn nhận ra một điểm chung. Đó là những người đàn ông đều có vẻ thành đạt giàu có và những người phụ nữ đều rất trẻ và đẹp. Trúc ngỡ ngàng cảm giác mình thật nhỏ bé, xung quanh hai người đều hội tụ những mỹ nhân hiếm thấy, họ nhảy múa quay cuồng khắp nơi. Mỗi người mỗi sắc không chênh lệch nhiều, điều này dù trong bất kỳ buổi diễn thời trang hay cuộc thi hoa hậu nào mà nàng từng tham dự cũng không thể có.
Len lỏi xuyên qua đám đông, Diễm Phương dẫn Trúc đến cuối căn phòng, nơi đặt một chiếc ghế salon lớn.
– Ông ta là Henry Parkson. Chủ tịch tập đoàn Fashion Cable TV.- Diễm Phương nói nhỏ vào tai Trúc.
Trúc gật đầu, ánh mắt thầm dò xét người đàn ông đó. Ông ta là một người Phương Tây, da trắng, béo mập, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền vàng thật lớn. Mặt dây chuyền là hình Logo hình viên kim cương của Fashion Cable TV, đính hột xoàn lấp lánh. Hai tay ông ta ôm gọn hai cô gái Châu á tóc đen xinh đẹp, giống nhau như hai giọt nước, có lẽ họ là chị em sinh đôi.
Diễm Phương bước đến, mỉm cười với ông ta. Ông Henry nheo mắt, rồi mừng rỡ đứng bật dậy, đưa tay kéo Diễm Phương vào lòng ôm gọn trong hai cánh tay. Trúc nheo mắt nhìn cử chỉ của ông ta. Nàng biết ôm nhau đối với văn hóa Tây Phương mà nói chỉ được xem như chào hỏi thông thường. Nhưng cử chỉ ông ta hơi lạ, hai bàn tay to lớn mập ú như nải chuối của ông ta vuốt dọc bờ lưng cong của Diễm Phương rồi đặt cố định lên mông cô ta.
Diễm Phương nói vào tai ông ta gì đó, Trúc không nghe được vì âm thanh ồn ào xung quanh. Ông ta ngẩng đầu nhìn Trúc, đôi mắt lóe sáng.
Như được Diễm Phương căn dặn trước ông Henry chỉ lịch thiệp đón lấy tay Trúc, đặt lên đó một nụ hôn phớt qua.
Ông ta quay lại ra hiệu. Hai cô gái kia ngúng nguẩy, liếc xéo Trúc và Diễm Phương rồi dịch sang một bên nhường chỗ.
– You’re very beautiful. – Ông ta nói sát tai Trúc, hơi rượu nồng đậm khẽ phả lên vành tai nàng.
– Thank you. – Trúc hơi đỏ mặt.
– Cheers… To our beauty and wealthy… – Ông ta nâng cao ly rượu trong tay, mời Diễm Phương và Trúc.
Men rượu cay nồng làm mặt Trúc đỏ bừng lên, nàng không nghĩ loại rượu này lại nặng như vậy, một hơi cạn ly làm nàng choáng váng.
– Good… Here you go… Have some more. – Ông ta vui vẻ rót thêm rượu vào ly Trúc.
Qua ba ly Trúc đã chếch choáng vì hơi mem, men rượu bốc lên làm nàng lâng lâng dễ chịu. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc xung quanh trở nên sôi nổi dồn dập phấn khích điên cuồng. Điều mà trước giờ Trúc chưa bao giờ trải nghiệm qua.
Diễm Phương đứng lên bắc đầu uốn éo. Vũ điệu của cô ta rất nhẹ nhàng chậm rãi không hề dồn dập thúc ép như tiếng nhạc cuồng loạn xung quanh nhưng từng cái vặn mình, lắc hông đều hòa hợp, khêu gợi đến cùng cực. Diễm Phương đưa tay ngoắc ngoắc về hướng Trúc, nhưng nàng chỉ mỉm cười lắc đầu e ngại. Cô ta lại kéo tay ông Henry đứng lên, ông ta bật cười ha hả ôm chầm lấy cô ta, hai tay không ngừng vuốt ve mơn trớn khắp người Diễm Phương.
Trúc cảm thấy hơi khó chịu trong người, men rượu, tiếng nhạc và ảnh hoang đàng trước mắt, làm nàng nóng hừng hực như muốn cởi bỏ hết mọi thứ trên người.
Trúc lặng lẽ đứng dậy, hai chân xiêu vẹo đi ra ngoài.
Trúc khép cánh cửa buồng vệ sinh lại, đóng nắp bồn cầu ngồi xuống. Hai tay nàng day day hai bên đầu mình, hy vọng men say mau chóng tan đi.
Đột nhiên nàng nghe tiếng cửa toilet bật mở, tiếng gót giày cao gót nệm cộp cộp trên sàn nhà.
– Who are they anyway? – Một giọng nữ nói tiếng Anh trọ trẹ không chuẩn.
– They’re the two famous Vietnamese model. The older one, her name is… Phuon.. or something like that, the younger one… is Helen… You know what… I’ve heard that our boss have some special treat for her tonight. – Một giọng nữ khác nói tiếng Anh như người bản xứ.
Trúc bắt đầu chú ý đến câu chuyện của họ. Ngoại ngữ của nàng chỉ đạt chuẩn trung bình ở trường, nhưng ít ra nàng cũng đoán được loáng thoáng họ đang nói về mình và Diễm Phương.
– Special treat? – Cô gái kia hỏi lại.
– Hi hi… You will see. But for now, you just need to remember this. Here are two masks… The black one is for Helen, The purple one for Phuon… Ok? Don’t mix it.
Tiếng cửa đóng lại. Hai cô gái đi ra ngoài bỏ lại Trúc bồn chồn lo lắng bên trong. Nàng mím môi nhớ lại từng câu từng chữ họ nói với nhau, cố gán ghép nó với vốn tiếng Anh hạn hẹp của mình. Họ sẽ đưa cái gì đó màu đen cho mình, chỉ dành riêng cho mình. Trúc cảm thấy lo lắng, bất an mãnh liệt. Nàng định bụng nói chuyện này với Diễm Phương để nhờ cô ta can thiệp giúp mình.
Trúc sững sờ nhìn Diễm Phương đang ngồi trên đùi ông Henry. Cô ta ngửa lên mặt cười khúc khích, mặc ông ta rúc mặt vào ngực mình, dây váy lệch hẳn sang một bên. Trúc mím môi ngồi xuống bên cạnh cô ta, muốn tìm cho mình cơ hội kể chuyện vừa rồi. Nhưng Diễm Phương dường như quên hẳn nàng ngồi bên cạnh, cô ta không ngần ngại để cho ông Henry hôn ngực mình, cười rú lên thích thú.