Sau Ánh Hào Quang - Chương 88
– Cô không có quyền nhận xét chị ta như vậy? Cô không phải lòng lang dạ sói sao? – Trúc tức giận dùm cho Diễm Phương.
– Ha ha.. Phải.. Phải.. Tôi rất đố kỵ. Tôi ghen ghét cô. Tôi thậm chí còn hy sinh thân thể mình cho gã Đổng – Tổng biên tập Báo Tin nóng hàng ngày để đặt điều nói xấu cô. – Nhật Vy dửng dưng thừa nhận.
Trúc há hốc miệng, căm thù nhìn cô ta, điều này Diễm Phương không nói cho nàng nghe.
– Nhưng có một điều… Tôi biết giới hạn… Tôi không làm … – Nhật Vy đưa tay ngăn lời Trúc muốn nói. – Cô có thể không tin, nhưng tôi không phái anh Trung đi giết cô… Tôi rất hối hận vì đã kể cho anh ta nghe mối thù của mình…
– Cô nói láo… Cô bất chấp thủ đoạn, cô ngủ với một gã hâm mộ cuồng tín của mình, rồi xúi anh ta đi giết tôi… – Trúc hét thẳng vào mặt Nhật Vy.
– Anh ta… Anh ta không phải là người hâm mộ của tôi… Mà là người hâm mộ tôi hơn bất cứ người nào… Vì anh ta là người đàn ông đầu tiên của tôi, tình yêu duy nhất của tôi… Nếu muốn giết cô, tôi không bao giờ để anh ta đi. – Nhật Vy nghẹn ngào, nói nhỏ như đang nói với chính mình.
– Vậy sao? – Trúc cười nhếch mép. – Kế ly gián của cô cũng hay lắm. Nói tiếp đi… Kenny Trần cũng là người tình của cô, sai phái đi hại tôi và Duyên. Đúng không?
– Ha ha… Cô đánh gía mình cao quá đấy! Lúc đó cô là gì chứ? Lúc đó cô còn chưa xứng được xem là cái gai trong mắt tôi đâu. Cô và con bé đó chẳng qua là trò tiêu khiển của Kenny Trần và nhóm bạn của hắn thôi. Nếu cô bé đó không tự tử, cảnh sát không tìm đến hắn, thì thậm chí hắn cũng không nhớ đến chuyện đêm đó. – Nhật Vy nhếch mép cười khinh bỉ.
– Còn bản thân hắn, không đơn giản như cô nghĩ đâu. Cho dù tôi có ngủ với hắn vài lần, biết một số chuyện của hắn bao gồm cả chuyện của cô, cũng không có nghĩa là tôi có thể làm người tình của hắn. Vì người tình duy nhất và thật thụ của hắn là một người phụ nữ rất đẹp, đầy quyền lực và rất quen thuộc với cô, Hoa hậu thời trang Diễm Phương.
Lời Nhật Vy nói như tiếng sét ngang tai Trúc. Nàng bàng hoàng nhớ đến người đàn ông bí ẩn ngồi sau chiếc ghế đêm đó, nhìn Diễm Phương hì hục với gã da đen trùm bao vải. Cũng là “Da đen” … dường như có gì đó lóe lên trong đầu Trúc.
– Cô nói với tôi những chuyện này để làm gì? Vừa rồi cô hoàn toàn có cơ hội phục thù tôi như vậy? Tại sao cô không làm? – Trúc hỏi.
– Tôi là một người đã chết. Tôi sống lại chỉ để báo oán cô ta. Cô thì cùng lắm cũng là một con cờ do cô ta thao túng. – Cô ta ngừng một chút quan sát biểu hiện của Trúc.
– Tôi không yêu cầu cô hợp tác với tôi. Dù chúng ta có chung kẻ thù… Dù người ta có nói kẻ thù của kẻ thù là bạn… Tôi chỉ muốn cảnh báo cô. Diễm Phương và Kenny đang làm một việc gì đó, không minh bạch, tuy tôi chưa tìm được manh mối, nhưng đối với một người bên trong như cô, cơ hội lớn hơn nhiều so với tôi. – Nhật Vy nói.
– Cô cho rằng tôi sẽ tin câu chuyện của cô sao? – Trúc nhếch mép cười, che giấu đầu óc đang quay cuồng của mình.
“Cô sẽ tin. Vì cô là nạn nhân kế tiếp.”
Lời nói của Nhật Vy cứ vang vọng trong đầu của Trúc. Nàng trằn trọc trên giường, thao thức.
“Nàng phải tin ai chứ?”
“Một người chị luôn giúp đỡ và nâng đỡ nàng lên đến đỉnh cao danh vọng?”
“Hay một kẻ gian xảo đã mấy lần lập mưu hại nàng? Liên lụy cả anh Phát.”
Trúc nhắm mắt lại, xua tan suy nghĩ về Nhật Vy. Cô ta không xứng đáng để nàng tin tưởng.
_____________________
Cơn gío lành lạnh trời đêm làm Trúc thoáng rùng mình. Nàng bần thần nhìn quan cảnh trước mắt mình. Những tòa nhà san sát phủ kín những con đường đèn nhỏ li ti, toàn cảnh thành phố Singapore bên dưới thu nhỏ như mô hình đồ chơi.
Vừa đăng quang được hai tháng, hợp đồng quảng cáo, sự kiện liên tục đến với Trúc. Nhiều đến nổi nàng choáng ngộp, không có thời gian để thở. Phụ tá đắc lực bên nàng là Thiên Hà, con gái rượu của Bà Hoàng Diệu. Cô bé khăng khăng nghỉ làm ở đoàn phim theo nàng, dù mẹ cô ta cũng không ngăn cản được, cuối cùng Trúc phải thương lượng với Diễm Phương nhận Hà làm thư ký riêng cho nàng. Tất nhiên, Trúc cũng không nói với Diễm Phương gia thế của Hà. Cô bé không tiểu thư chút nào khi dính đến công việc, nhắc nhở nàng từng chút một như một chiếc máy: giờ ăn, trang điểm, tập thể dục, vệ sinh, ngủ trưa, trang điểm, dự tiệc, chụp hình…ra rả suốt ngày. Trúc không có thời gian tiếp thu hết những thay đổi xoay quanh mình, chúng lướt qua như một giấc mơ. Tặng phẩm đắt tiền chất đống, mặc Hà kiểm tra xếp vào tủ cho nàng, tự cô bé quyết định sử dụng món trang sức nào cho nàng trong những dịp khác nhau. Đối với nàng, sự lấp lánh của kim cương giờ đây như một thứ tất yếu, không còn lạ lẫm suýt xoa như ban đầu.
Chuyện của Phát dần lắng xuống. Anh ta được chữa trị tại Mỹ suốt thời gian vừa qua, hai chân dần lấy lại cảm giác, tuy đi đứng vẫn cần Thục nâng đỡ, nhưng đã tốt hơn nhiều. Trúc cũng thầm mừng cho Phát và Thục, sự kiên nhẫn tận tình của cô ta cuối cùng cũng lay động được trái tim đa tình của Phát. Nàng cũng thoáng buồn, không phải vì ghen, mà vì cảnh trống vắng của mình. Buổi tối nàng có thể buông thả lao vào vòng tay đàn ông, nhưng sáng tỉnh dậy luôn cảm thấy trống vắng, hụt hẫng.
Lần này sang Singapore, nhóm người mẫu Cty Sunshine đi theo gồm có 7 người. Họ đều được cử đi thực hiện các hợp đồng diễn, chụp hình riêng biệt. Chỉ có Trúc là ngồi lại khách sạn không có gì làm, chờ đợi Diễm Phương.
– Tin Tin…
Tiếng chuông cửa, Trúc giật mình trở lại thực tại. Nàng cúi đầu chỉnh lại chiếc khăn tắm quấn ngang người, rồi bước ra mở cửa. Diễm Phương khoanh tay trước cửa, mỉm cười nhìn nàng.
– Sao chưa thay đồ? – Cô ta bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng.
– Em chưa biết lát đi đâu, nên không biết mặc gì nữa! – Trúc nói.
– Con bé Hà đâu rồi? – Diễm Phương hỏi.
– Ah… Em cho cô ta đi mua sắm rồi, ở đây em cũng không cần gì. – Trúc mở tủ quần áo, trả lời không quay lại nhìn cô ta.
Đôi mắt Diễm Phương lóe sáng, con bé Hà đó là mối đe dọa cho kế hoạch của cô đêm nay. Ban đầu miễn cưỡng đồng ý cho Trúc thu nhận Hà, nhưng chỉ sau một tuần đầu tiên Diễm Phương bắt đầu hối hận. Mối quan hệ của Trúc và Hà dường như không bình thường, giữa họ tồn tại một sự tin tưởng vượt trên cả tình bạn. Lần đi Singapore này, Diễm Phương đã thu xếp từ lâu, nhưng Trúc kiên quyết mang Hà theo, cô đành nhượng bộ.
– Mặc cái này đi… – Diễm Phương bước đến kéo chiếc váy Versace còn nguyên tem trong tủ áo của Trúc.
– Cái này… Hình như hơi hở đó… Mà tối nay mình đi đâu chị? – Trúc ướm thử nó lên người, tiện thể hỏi.
– Ah… Tối nay là bữa tiệc riêng trên du thuyền của ông tỷ phú thời trang nổi tiếng thế giới… Fashion Cable TV… Em biết chứ? – Diễm Phương nói nhỏ như một chuyện thường nhật.