Sau Ánh Hào Quang - Chương 85
Cảnh sát không đủ lý do buộc tội Nhật Vy. Vụ án có chiều hướng bế tắc, nếu khởi tố gã đàn ông đó với tội danh mưu sát, 10 năm tù giam là tối đa.
“Kẻ mưu sát Hoa hậu là Fan cuồng của Nhật Vy”
“Nhật Vy là kẻ chủ mưu?”
“Nhật Vy ngủ với fan hâm mộ”
……
Hàng loạt các báo lại đưa tin về kết quả thẩm vấn Nhật Vy tại cơ quan điều tra.
___________________
– Cô hay lắm… Cô nên biết hậu quả của mình… Ha ha…
Một giọng đàn ông vang lên trong điện thoại của Nhật Vy. Cô ta run rẩy, không bao giờ cô quên giọng nói ấy.
– Khôngggg… Tôi không làm gì hết… Tôi… không biết hắn…- Nhật Vy hét lên.
– Muộn rồi… Cô chờ xem phim hay của mình trên mạng đi…
– Mày… Mày đưa lên thì đã sao? Cảnh sát sẽ tìm ra… Bắt hết bọn mày… Tao chỉ là nạn nhân thôi… – Nhật Vy nghiến răng.
– Nạn nhân hả? Chờ xem… Tít… Tít…
– Khốn nạn… Choang… – Nhật Vy tức giận ném chiếc điện thoại vào cửa phòng vỡ tan tành.
Cô thẫn thờ ngồi bẹp xuống ghế, miệng lẩm bầm:
– Anh Trung ơi! Sao anh làm vậy chứ? Anh hại cả hai đứa mình rồi… Ahhhh…
Ngoài Nhật Vy ra, có lẽ không ai biết anh ta thật ra là bạn trai đầu tiên, cũng là người đàn ông đầu tiên của cô. Mối tình vụng dại thuở còn ngồi ghế nhà trường. Anh ta không bao giờ đòi hỏi, chỉ thầm lặng đứng trong bóng tối sau lưng cô, chia sẻ tâm sự, đáp ứng những đòi hỏi thể xác của cô. Như thường lệ, hôm đó cô trở về lao vào vòng tay của anh, khóc lóc kể lể mọi chuyện. Cô căm thù Diễm Phương, căm ghét Thanh Trúc, cô luôn suy nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng giết người và trốn được tội không phải chuyện ai cũng làm được. Vậy mà, anh thầm lặng đi trừ khử cái gai trong mắt cô.
Ngay chiều hôm đó, như chứng minh sự hoang đàng, phóng đãng của Nhật Vy. Một đoạn phim mang tiêu đề “Con quỷ trong khuôn mặt thiên thần”, vừa lên mạng 5 phút liền bị Youtube xóa mất, nhưng cũng đủ lan tràn như bệnh dịch trên các diễn đàn người lớn. Toàn quốc xôn xao, đàn ông xoi mói, phụ nữ tò mò. Khắp các ngõ ngách đường phố đều nói về đoạn phim sex của Nhật Vy.
– Ưmmm… Ưmm…
Nhật Vy há hốc nhìn đoạn phim người lớn trên màn hình laptop. (MyTruyen.com) Một cô gái quần thảo hoang cuồng với bốn tên da đen. Nhân vật nữ chính là cô.
Cô không tin nổi, sự xảo trá thâm độc của Diễm Phương. Cô ta cho người biên tập lại đoạn phim khéo đến không ngờ.
Tất cả sự đau đớn vùng vẫy của cô đều bị cắt bỏ, chỉ giữ lại cảnh cô đờ đẫn ngất lịm và thêm vào một số cảnh ghép của chiếc lưỡi bàn tay ai đó liếm sục những chiếc dương vật đen mun. Họ chuyên nghiệp tính toán đến từng chi tiết nhỏ từ hình ảnh, tiếng rên rỉ vang vọng trong không gian hẹp được ghép vào đều được thu từ điện thoại, cùng ánh sáng màu sắc. Thật đến nỗi, bản thân Nhật Vy cũng mập mờ khó phân biệt.
– Reng… Reng… Reng…
Điện thoại reo vang. Nhật Vy hoảng hốt chộp lấy nó. Cô thở phào nhận ra số của cô thư ký.
– Sao rồi? Họ có tra ra không? – Nhật Vy lo lắng hỏi.
– Chị không tin nổi đâu. Họ lục tung các diễn đàn tìm đủ các manh mối, cuối cùng tìm ra được dấu vết … xuất phát từ nhà chị. – Cô ta ngập ngừng.
– Là sao? – Nhật Vy hỏi lại.
– Là họ dùng mạng Wifi nhà chị để upload đoạn phim đó. IP của nhà chị hiện lên rõ ràng… Chắc họ đã bẻ khóa xâm nhập mạng Wifi nhà chị từ bên ngoài…
Nhật Vy thẫn thờ, im lặng, hai tai lùng bùng.
– Quân khốn nạn. Họp báo. Gọi họp báo mau… Ngay sáng mai… Tôi sẽ nói hết. Vạch trần bộ mặt của ả.
Sáng hôm sau, Nhật Vy ăn mặc rất đẹp, nhưng lại nằm trên giường, hai mắt rưng rưng nhìn lên trần.
Giới nhà báo từ chối tham dự, họ nói cô không còn xứng đáng là người của công chúng, không muốn nghe nàng biện minh. Sở Thông tin và Công an vào cuộc, không phải để bảo vệ danh dự cho cô, mà là chuẩn bị đầy đủ các chứng cứ để ra quyết định thu hồi giấy phép hành nghề của cô.
Cô không dám bước ra đường. Trước nhà cô, hàng quán xôn xao chỉ trỏ. Gọi điện kêu đồ ăn sáng vào nhà mà bà bán phở không cho chồng mang đến. Cô thư ký nộp đơn xin nghỉ việc, vì chồng cô ta ngăn cấm. Cả xã hội đang sỉ vã cô như một vết nhơ của thuần phong mỹ tục dân tộc.
Diễm Phương đã thay trắng đổi đen, hoán đổi vị trí của cô từ nạn nhân của một vụ hãm hiếp dã man thành một người đàn bà hoang dâm vô độ.
Thế là hết. Cả thế giới đã xoay lưng lại với cô.
Nắm thuốc an thần trong lòng bàn tay run rẩy, nhòe đi trong mắt Nhật Vy. Cô không còn đường lui, không nơi ẩn núp. Cô như đứng cheo leo trên đỉnh núi xung quanh đều là vực thẳm. Cô nhắm mắt lại, một dòng nước mắt chảy dài xuống mặt. Những viên thuốc lộm cộm tắt ngang cuống họng, rồi trôi theo dòng nước. Cô nằm vật xuống giường chờ đợi cơn buồn ngủ đến với mình, rồi không bao giờ tỉnh lại.
Không gian thật yên tĩnh. Cô chỉ nghe tiếng trái tim mình đập nặng nề, chậm dần. Đột nhiên trong tim cô nhói đau, một hình ảnh mờ nhạt của một người đàn ông hiện rõ lên dần.
Anh Trung. Anh ta đang trách cô. Hèn nhát.
Phải. Tại sao mình phải chết? Người đáng chết là ả đàn bà kia? Cả thế giới có thể xoay lưng với cô, nhưng anh vẫn luôn đứng bên mình. Thế là đủ.
Nhật Vy vùng dậy, đưa ngón tay móc sâu vào cuống họng nôn thốc toàn bộ số thuốc ra đầy sàn nhà.
“Diễm Phương, cô chờ đấy.”
_________________________