Sau Ánh Hào Quang - Chương 78: Thiên thần đọa lạc
– Xin lỗi. Do tôi làm ồn nên em thức sớm. – Tiếng ông Huỳnh Trân vang lên bên giường làm Trúc bừng tỉnh.
Nàng sực nhớ đến chuyện hoang cuồng hôm qua với ông ta, hai má vô thức đỏ bừng lên, tay nàng kéo lớp chăn che kín ngực mình.
Ông Huỳnh Trân tay cài nút áo, bước đến bên giường, mỉm cười.
– Anh có cái này tặng em làm kỷ niệm. – Ông rút tay ra từ túi quần, một chiếc hộp vuông vức bọc da đỏ sang trọng.
Trúc tròn mắt nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay mình. Nàng chưa có một món trang sức nào đẹp như vậy. Nàng cũng là một phụ nữ như bao người phụ nữ khác, yêu thích cái đẹp lấp lánh, huyền ảo. Viên đá sáng long lanh, bằng đầu đũa, đính trên chiếc nhẫn kim loại trắng khảm nhiều viên đá nhỏ. Kim cương thật sao, nàng thậm chí không có khái niệm gía một viên kim cương tính như thế nào, nhưng nó đẹp đến nỗi nàng không rời mắt ra được. Ông Huỳnh Trân nhìn Trúc sững sờ trước món quà của mình, mỉm cười hài lòng.
Trúc bừng tỉnh, vội vàng rút chiếc nhẫn ra nhét trả vào tay ông ta.
– Không. Em không nhận thứ này đâu. Nó chắc phải đắt tiền lắm. – Trúc kiên quyết quay mặt đi, cắt đứt ánh mắt mình ra khỏi nó.
– Sao vậy? Nó không đáng bao nhiêu hết. Anh chỉ muốn mỗi khi em nhìn đến nó thì nhớ đến anh thôi! – Ông Huỳnh Trân nói nhỏ giọng rất chân thành.
– Không. Em đã nói rồi. Chuyện đêm qua là một thỏa thuận khác. Em có thể chấp nhận đánh đổi mình vì dang vọng sự nghiệp, nhưng em không bán mình vì tiền. Xin anh tôn trọng em.
– Đánh đổi mình sao? – Giọng ông ta trầm trầm buồn bã. – Vậy mà anh đã hy vọng rằng em đã thích những giây phút đêm qua.
Trúc nhìn khuôn mặt tiu nghỉu buồn bã của ông ta. Nàng khẽ thở dài nắm lấy tay ông ta.
– Cảm ơn anh. – Hai má nàng đỏ bừng. – Đêm qua… Em thích lắm…
Trúc vùng dậy, chạy vào nhà tắm. Ông Huỳnh Trân nhìn theo thân thể hoàn mỹ của Trúc, ánh mắt sáng rỡ.
Trúc tẩy rửa vệ sinh thân thể mình. Nàng nghe tiếng đóng cửa bên ngoài vọng vào. Nàng thở dài, nhớ đến chiếc nhẫn long lanh đó. Nó thật đẹp. Nhưng nàng không hề tiếc rẻ vì từ chối nó, nàng sẽ tự để dành tiền mua cho mình một chiếc khác.
Trúc bước ra khỏi căn phòng tắm, tay cầm theo chiếc khăn tắm, lau khô mái tóc. Đôi mắt nàng chợt nheo lại, nhìn một tờ giấy để trên bàn, một vật lấp lánh đè trên nó.
“Em đừng từ chối lòng anh. Nó chỉ là một kỷ niệm. Đối với anh kỷ niệm là vô gía, không thể quy đổi thành tiền.
Em là một cô gái lương thiện trong sáng. Em nên đề phòng Diễm Phương đừng để mình bị vấy bẩn.
Người hâm mộ em – Huỳnh Trân.”
___________________________
Diễm Phương tủm tỉm cười nhìn Trúc bẻn lẽn cúi đầu ngồi bên cạnh mình trên chuyến máy bay về Sài Gòn. Cô ta chợt phát hiện ra vật lấp lánh nổi bật trên ngón tay thon dài của nàng.
– Đưa chị xem nào… – Diễm Phương khẽ nâng bàn tay Trúc lên nhìn chăm chú.
Hai má Trúc đỏ hồng, nàng hơi hối hận vì đã không cất nó trong túi.
– Wahhh… Ông Huỳnh Trân chịu chơi ghê nghen… Trong như vậy chắc phải nước D, hơn 8 ly, gía không dưới 30 ngàn đô. – Diễm Phương tấm tắc khen ngợi.
– Hả? Ba.. Ba mươi ngàn đô.. Chị có lầm không ?
Trúc giật mình thốt lên, mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ bé trên tay mình. Nó có gía bằng số tiền nợ trước đây của gia đình, suýt đẩy cả nhà nàng ra đường.
– Không được, em phải trả lại cho ông ta.. Em không thể…
– Trời ơi, cô nương… Người ta là đại gia mà… Ba chục ngàn đối với em thì lớn… Chứ đối với người ta chỉ tương đương vài tờ bạc lẻ thôi. – Diễm Phương nói.
– Nhưng… – Trúc mím môi.
– Không việc gì phải ngại! Đàn ông là thế đó! Họ yêu mến em thì tặng quà cho em. Em cứ nhận… Không cần phải đánh đổi gì hết. Nhưng vui thì có thể đi chơi với họ, buồn thì có thể mang họ vào sưởi ấm giường cho mình. Không ai ép buộc được em hết. Tất cả do em ban ân huệ thôi!
– Ban ân huệ sao? – Trúc lẩm bẩm, nàng đã nghe câu này đâu đó.
– Em sẽ quen dần thôi! Cái nhẫn cũng có gía đấy, nhưng chưa phải nhiều đâu.. Xe hơi, nhà cửa… mới đáng kể. – Diễm Phương đắc ý.
– Xe hơi.. Nhà cửa .. Cũng làm quà tặng được sao? – Trúc ngơ ngác.
Đầu óc nàng lùng bùng. Đây mới chính là sự chênh lệch của địa vị. Đây chính là lý do biết bao nhiêu cô gái lao vào ánh hào quang, chấp nhận bao hiểm nguy rình rập, như những con thiêu thân. Nhưng sâu thẳm tâm hồn, Trúc cảm thấy có gì đó đe dọa đang hình thành bên trong mình. Nàng chợt nhớ đến lời nhắn nhủ cuối cùng của ông Huỳnh Trân.
______________________
Trúc mặc một chiếc váy dài chấm gót, phía dưới rũ ra, phía trên ôm gọn thân mình, hai dây áo mảnh mai khoe trọn bờ vai trắng ngọc ngà láng mịn. Nàng đeo chiếc kín đen lầm lũi bước theo Diễm Phương ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất.
– Helen Thanh Trúc.. Helen tới rồi…
– Helennn.. Helennn..