Sau Ánh Hào Quang - Chương 116
Khi chiếc xe chạy khuất bóng. Trực nhanh chóng mở túi hàng, Diễm Phương mặt đỏ hồng, mặc trên người một bộ đồ thun thể thao của cảnh sát, miệng mỉm cười nhìn hắn.
Diễm Phương ôm chặt Trực, bộ ngực mềm mại của cô ép lên lưng hắn. Chiếc xe máy mang theo hai người lao vun vút vào thành phố.
________________________
Bắc đưa tay chỉnh lại gọng kính đen che đi hai mắt còn bầm tím của mình. Tham dự những sự kiện như thế này, lại ngồi hàng ghế VIP sát sàn catwalk, đối với anh là lần đầu tiên. Hai bên anh là rất nhiều diễn viên, nghệ sỹ nổi tiếng, họ khá tò mò với thân phận của anh. Bản thân anh cũng không thoải mái vì rất nhiều ống kính cứ cố tình chụp anh, có lẽ ai ngồi hàng ghế này không ít thì nhiều đều có thân phận không đơn giản.
“Hoa hậu Điện ảnh Helen Thanh Trúc sẽ kết hôn và rút lui khỏi ngành giải trí nghệ thuật.”
“Người đàn ông lấy mất trái tim của Helen là ai?”
“Đêm thời trang của Nhà thiết kế Hồng Phát sẽ là đêm diễn cuối cùng của Helen Thanh Trúc.”
Mấy ngày qua, báo chí đăng lên rất nhiều thông tin nóng sốt về sự rút lui của một đóa mẫu đơn hàng đầu trong làng Giải trí nghệ thuật. Helen Thanh Trúc được đánh gía là đang trên triền dốc đi lên, có thể còn rất xa mới đến đỉnh parapol sự nghiệp của nàng. Nhưng nàng lại tuyên bố rút lui, ngay lúc Diễm Phương bị bắt vì phanh phui bí mật tổ chức đường dây người mẫu mại dâm, rất nhiều hồ nghi được sinh ra.
“Em… Em lấy chồng sao?” – Anh nhấp nhỏm lo lắng hỏi.
“Ừm. Anh không vui sao?” – Trúc nhoẻn miệng cười.
“Em lấy ai?” – Giọng anh run rẩy.
“Hi hi… Anh muốn em cầu hôn anh sao? Em không quỳ xuống đâu. Em chỉ nói, em muốn lấy anh. Được không?” – Trúc thì thào bên tai anh, hai má đỏ lên.
“Ha ha… Được chứ. Anh đang rảnh mà.” – Anh thừa cơ trêu ghẹo.
“Ahh… Lấy em vì anh rảnh sao? Rảnh này… Rảnh này… ”
“Ah… Đau quá… ”
“Ôi! Em xin lỗi. Em xin lỗi anh có sao không?”
“Ha ha…” – Anh đột nhiên hôn lên môi nàng rồi bật cười ha hả.
“Đáng ghét!…Dám lừa gạt em!”
Bắc mỉm cười nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Chuyện kết hôn của hai đứa được quyết định như thế. Thật đơn giản nhưng mang đến cho cả hai gia đình niềm hạnh phúc to lớn, sau bao nhiêu trắc trở sau cùng anh và nàng mới thật sự được bên nhau mãi mãi. Tính Trúc là như thế, khi nàng đã quyết định điều gì thật khó thay đổi, như lần trao thân cho anh đêm sinh nhật nàng 18 tuổi, giờ lại là một khởi điểm mới với cung bậc cao hơn của tình yêu. Cả hai đều chờ mong.
Dù cơ thể Bắc chưa hồi phục, mạng sườn còn đau nhói mỗi khi hít thở sâu, dù Trúc cố gắng ngắn cản nhưng anh vẫn kiên quyết tham dự show diễn này của nàng vì đây là lần đầu tiên anh xem nàng biểu diễn thật sự trên sàn thời trang, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
__________________________
– Ông Chen, đã lâu không gặp, ông tìm tôi có việc gì? – Hào Nam mỉm cười.
Nụ cười thật tươi của Hào Nam với đôi môi đỏ hồng hé mở, hàm răng trắng bóng đều đặn, làm ông Chen thoáng rùng mình. Gã này đúng là sát thủ tình trường, đàn ông với nụ cười đẹp làm bất cứ người phụ nữ nào điên đảo, ông Chen thầm nhủ.
– Tôi có việc gấp lắm cần bàn với cậu. Cậu ra đây…
Ông Chen đi trước để Hào Nam lẽo đẽo đi theo, hai người chen qua đám đông của buổi diễn thời trang, hướng về phía hành lang.
– Tôi vừa nhận được tin. Diễm Phương đã đào ngục sáng nay… Nghi ngờ có sự trợ giúp của một viên cảnh sát trẻ tên Trực. – Bàn tay ông Chen run rẩy, kẹp điếu thuốc.
– Cái gì? Đào ngục? Quái quỉ! Mụ đó mà giỏi vậy sao? – Hào Nam há hốc.
– Chiều nay, họ vừa phát hiện xác chết lõa thể của tên Trực tại một nhà nghỉ ở Quận 10. Hắn bị bắn xuyên đầu, qua hai cái gối để giảm âm thanh, không ai nghe được gì. Cô ta rời nơi đó từ 15h00 chiều. – Giọng Ông Chen càng trầm trọng hơn.
– …. – Hào Nam mấy máy môi, nhưng không nói được tiếng nào.
– Tất cả là kế hoạch của cô ta, ban đầu là khổ nhục kế, dùng mối quan hệ cá nhân để tạo ra một mệnh lệnh kì quái, nhốt cô ta chung với đám tù nhân nam, chấp nhận bị dày vò ô nhục tạo hoàn cảnh như đang hứng chịu đòn thù của người khác. Sắc đẹp, yếu đuối, thảm cảnh là ba yếu tố quyết định mà Diễm Phương đã dùng và thành công làm cho tên Trực động lòng trắc ẩn, giải cứu và trả lại tự do cho cô ta. Sau đó, dường như là tên Trực kiên quyết không chịu thực hiện kế hoạch trả thù của Diễm Phương, thừa lúc hắn ngủ, cô ta đã dùng khẩu súng của Trực để giết hắn bịt đầu mối. Đó là những điều tra của phía cảnh sát và suy đoán của tôi… – Ông Chen nhíu chặt hàng lông mày.
– Kế hoạch trả thù..? – Hào Nam chợt nhìn qua hình ảnh trên Panô dán bên đường, khuôn mặt thanh tú tươi cười xinh đẹp của Trúc làm tim anh run lên. – Trả thù Trúc sao?
– Bây giờ tôi bàn với anh như thế này! Diễm Phương có súng của Trực. Nếu chúng ta chỉ cần biết trước một giờ đồng hồ, có thể yêu cầu cảnh sát lập một hàng rào kiểm tra, nhưng bây giờ đã muộn. Chúng ta càng không thể hủy buổi diễn, vì tất cả chỉ là suy đoán chủ quan của tôi. Nhưng thật sự, cô ta có thể đã trà trộn vào đâu đó trong hàng ngàn người đứng trong kia. Vì thế tôi đã nhờ bên cảnh sát kiểm tra chặt hai cánh gà và những vị trí gần sàn diễn, nhưng điều đó không đủ. Tôi cần vài người đã từng tiếp xúc với Diễm Phương, nắm rõ hình dáng, có thể nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang của cô ta. – Ông Chen nhìn Hào Nam thật sâu.
– Ok. Tôi hiểu rồi. Bây giờ còn 30 phút nữa. Tôi sẽ đi một vòng sau cánh gà và những hàng ghế xunh quanh… Tôi sẽ tìm ra cô ta. – Mắt Hào Nam lóe sáng.
_________________________
– Kính thưa quí vị. Một năm trước, làng thời trang cả nước dậy sóng vì tin tức Nhà Thiết kế Giải vàng triển vọng trẻ Châu Á – Hồng Phát suýt hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất, một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời giải trí nghệ thuật Việt Nam, Hoa hậu Điện ảnh Helen Thanh Trúc. Và đêm nay Hồng Phát đánh dấu sự trở lại của mình bằng bộ Collection Xuân 2013 với vị trí vedette cũng chính là Helen Thanh Trúc. Đặc biệt hơn tất cả, đêm nay sẽ là đêm diễn cuối cùng của cô. Chúng ta, những người hiện diện tại đây, rất vinh hạnh được thưởng thức những bước chân cuối cùng của cô trên sàn diễn, những bước chân thiên thần mà sau này chỉ có thể thấy trên video…
Bắc suýt phì cười mấy lần vì lời lẽ tung hô Helen Thanh Trúc của gã MC. Chẳng hiểu hắn chuyên nghiệp ở chỗ nào mà tối ngày lặp đi lặp lại chữ cuối cùng, làm như là… Anh chợt thấy rùng mình bất an.
________________________
Trúc nắm chặt bàn tay nhỏ của Hà sau lưng màn phông sân khấu. Lòng bàn tay nàng rịn mồ hôi, y như lần đầu tiên bước lên sàn diễn, có lẽ lần đầu tiên và cuối cùng đều giống nhau.
– Chị đẹp lắm… Mà nói trước. Giải nghệ là giải nghệ với ai, chứ em mà nhớ là mua đồ bắt chị mặc diễn cho em xem… Được chứ? – Hà nháy mắt với Trúc.
– Được… Mà sau đó đồ diễn bị người mẫu trưng thu luôn, ráng chịu ah! – Trúc nói.
– Ui trời… Chuyện nhỏ? Mấy bộ đồ lót khêu gợi chị giữ mặc cho anh Bắc xem, chứ em mặc cho ai… – Hà trêu.
– Em… Vô duyên… Hi hi…
– Ha ha…
– Ah hem….
Đột nhiên tiếng đằng hắng của đàn ông vang lên sau lưng. Trúc quay lại, nhận ra Phát, anh vẫn chống một cây gậy gỗ quý, trạm khắc long phụng, dù thật sự không cần nó anh vẫn đi đứng tự nhiên. Có lẽ Phát thích phong cách đó.
– Anh tính năm sau ra mắt công chúng một bộ đồ lót khêu gợi mang tên “Sự bùng nổ của dân số”. – Phát nói giọng rất nghiêm chỉnh. – Trước khi ra mắt anh sẽ mang qua cho em và cậu Bắc thử, xem có hiệu nghiệm không?
– Anh… Anh Bắc của em không cần mấy thứ đó đâu nhé… Hi hi… – Hai má Trúc đỏ bừng lên.
– Ha ha… Hi hi…
Ba người bật cười nắc nẻ.