Sau Ánh Hào Quang - Chương 115
– Tôi hiểu rồi. Có người không tha cho tôi sao? Người ta đã thành công gán ghép tội danh ô nhục nhất cho tôi. Bây giờ có lẽ là đày đọa thân xác tôi. Đúng không? Ha… Ha… – Diễm Phương cười cay đắng, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Hắn sững sờ nhìn cô, rồi nhìn xuống mũi chân mình. Đúng như hắn dự đoán, cô ta bị hãm hại. Cuộc đời thật bất công. Một người phụ nữ hoàn mỹ như thế lại sắp lâm vào cảnh ô nhục vạn kiếp bất phục.
– Anh tên gì? – Diễm Phương nhìn anh ta hỏi nhỏ.
– Tôi… tên là Trực. – Hắn ấp úng.
– Anh Trực! Anh cứ làm nhiệm vụ của anh thôi! Tôi không trách anh đâu. Đi thôi. – Diễm Phương đứng dậy, tự động chìa hai cổ tay trắng nõn về phía anh ta.
– Không… Không cần còng đâu…. Cô đi trước đi, tôi chỉ đường.
Trực suy nghĩ mông lung, đầu óc hắn ngổng ngang những câu hỏi. Bước chân hắn thật nặng nề, trái ngược với những bước nhẹ nhàng thanh thoáng của người phụ nữ trước mặt. Hai người bước đi thật chậm như tiễn đưa nhau lên đoạn đầu đài.
Tiếng gầm rú không cam tâm, tiếng loảng xoảng xiền xích, tiếng gõ ong ong lên những song sắt vang lên văng vẳng. Đôi vai mỏng manh của Diễm Phương run rẩy, cô ta dường như biết được số phận bi thảm của mình. Đôi chân cô run rẩy, xiêu vẹo lầm lũi đi vào đường hầm tối đen trước mặt.
Ngã rẽ cuối, qua một bức tường dơ bẩn hôi hám. Khu B1 gồm hai dãy buồng giam thật lớn, bốn buồng chia làm hai bên. Diễm Phương rùng mình nhìn những đôi mắt hau háu sau song sắt nhìn mình. Cô hoảng sợ thật sự, dù đối diện với 4 gã da đen trước đây, cô cũng không sợ hãi như vậy. Những gã đàn ông đen đúa, xâm trổ quần quện, những vết sẹo ngang dọc khắp cơ thể, những đôi mắt đỏ ngầu như muốn nhìn thấu qua lớp vải trên mình cô. Bọn chúng đều im lặng, hai mắt mở trừng trừng, hơi thở nặng nề chờ đợi.
Gã cảnh sát dừng lại trước buồng đầu tiên, Diễm Phương như muốn nhũng ra nhìn những con thú cách mình một lớp song sắt.
– Cô… Cô… – Trực ấp úng.
– Anh cứ làm việc của anh. Số phận tôi, tôi chấp nhận… Chỉ hy vọng kiếp sau làm một người phụ nữ xấu xí với cuộc sống bình thường. – Diễm Phương nói như nói với chính mình.
Trực mím môi, tay rút khẩu súng ngắn ra khỏi bao.
– Tránh ra… Lùi lại… Xoay mặt vào tường… Nhanh… – Trực thực hiện thật nhanh mệnh lệnh của mình, trước khi anh suy nghĩ lại.
Đám tù nhân, lùi lại sát tường, hai mắt vẫn không rời khỏi thân thể Diễm Phương. Tay Trực xoay ổ khóa thật nhanh, cánh cửa bật mở. Diễm Phương run rẩy bước vào.
– Ahhhh….
– Đụ mẹ…
– Sao không đưa con nhỏ đó qua đây?
– Trực! Mày đưa nó qua đây… Anh cho mày hết tiền ăn cướp của anh…
Các buồng giam khác nhao nhao, la hét, chửi tục đủ loại.
– Kình…
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng Diễm Phương, những song sắt run lên bần bật, cùng nhịp với trái tim yếu ớt của cô. Gần ba chục đôi mắt đỏ ngầu, từng bước tiến đến cô. Diễm Phương rưng rưng sợ hãi lùi sát vào song sắt, hai mắt nhắm lại.
Một cơn gío tanh hôi ùa đến. Vô số bàn tay vồ vập lên cơ thể cô. Những mảnh vải trên người cô nhanh chóng bị xé tan. Hai tay hai chân cô bị kéo căng ra, từng tất da thịt trên cơ thể bị phủ kín những cái miệng tham lam cấu xé. Hai mép âm hộ đỏ bừng bị thô bạo vạch ra, một vật thể thô nhám quét sâu vào.
– Ahhhh… Không… Cứu tôi với…
Diễm Phương oằn người chịu đựng. Cô khó khăn hít thở vì những cơ thể đàn ông phủ kín lấy cô. Hai vú cô bị dày vò đến tê dại, chỉ còn cảm giác đau đớn khắp nơi trên cơ thể. Cơ thể cô bị nâng lên cao, hai chân dang rộng, Diễm Phương cố vùng vẫy nhưng mọi cử động của cô chỉ làm bọn chúng điên cuồng phấn khích hơn.
– Không… Dừng lại… Bỏ tôi ra… Đau quá… Hu hu…
Một gã trọc đầu, mặt đầy sẹo, bước đến giữa hai chân giang rộng của cô. Đám người xunh quanh nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, hắn là đại bàng của buồng giam số 1, khu B1. Hắn nhếch mép cười khềnh khệch, khoái chí nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Phương nhòe nước mắt. Hắn kéo quần xuống, một cái dương vật to bè hùng dũng đung đưa trước đôi mắt sợ hãi của cô.
– Không… Đừng mà…
Hắn lấy đầu dương vật cọ vào hai mép âm hộ đỏ ửng của cô. Diễm Phương hoảng sợ, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
– Dừng lại…. Tao nói dừng lại….
Đột nhiên, có tiếng hét vang lên. Cánh cửa bật mở. Trực lao vào, răng nghiến chặt, mắt đỏ bừng.
– Ngăn thằng đó lại cho tao… – Gã đầu trọc nghiến răng căm giận.
Đám đàn em túa ra, dựng thành một hàng rào phong kín xung quanh. Trực lao đến, kéo ngã ngữa một gã, roi điện trong tay tạch tạch, tên đó co quắp lại. Gã thứ hai… Thứ ba… Ba gã ngã xuống thì lập tức có ba gã khác thế chỗ.
– Ahhh… Không… Ôi… Đau quá…
Diễm Phương oằn người đau đớn, nhận hết chiều dài dương vật của gã đầu trọc vào trong người mình. Hã thích thú nhấp liên tục, hai tay vặn vẹo hai vú cô đến đỏ bừng lên.
– Không… Ư… Khốn nạn… Ngưng lại…
Giọng Diễm Phương yếu ớt dần, hai mắt cô nhắm nghiền đau đớn. Trực đỏ mắt lên nhìn Diễm Phương quằn quại bên dưới gã đàn ông lực lưỡng, hắn nghiến răng lao vào.
Đến gã đàn em cuối cùng ngã gục thì khắp buồng giam vang lên những tiếng rên la, chửi rủa đau đớn.
Diễm Phương ngất lịm, cơ thể lõa lồ ngang dọc những vết cắn xé tím bầm. Gã đầu trọc ngồi bên cạnh hai mắt nheo lại nhìn Trực như thách thức. Hai chân Diễm Phương mở rộng, mép âm hộ cô sưng tấy lên, một dòng tinh trùng chảy dọc xuống sàn nhà.
Trực đau xót, bế cô ra ngoài, khóa trái cánh cửa buồng giam. Hắn mím môi, bế cơ thể trần truồng của Diễm Phương trên hai cánh tay, bước đi xăm xăm, cuối cùng hắn cũng thông suốt.
“Xin lỗi em. Tôi không nên mù quáng thi hành mệnh lệnh như thế! Tôi nên để một người con gái trong sáng như em phải trải qua những chuyện này. Ông trời có bất công thì tôi sẽ giúp em đòi lại công lý.”
Đôi mắt Trực ánh lên một niềm tin mãnh liệt. Hắn ngẩng cao đầu bước đi, không hề để ý đến mép miệng của Diễm Phương thoáng cười nhẹ.
– Ôi… Không … Buông tôi ra…
Bất chợt Diễm Phương vùng vẫy thật mạnh, cô choàng tỉnh hoảng hốt la lên.
– Không sao… Hết rồi… Tôi xin lỗi cô. Tại tôi mù quáng… Tôi thật ngu ngốc… – Giọng nói của Trực thật ấm áp.
Diễm Phương vùi đầu vào ngực anh ta khóc ngất. Trực mím môi chịu đựng, anh ta cố bước nhanh đến nhà tắm cho cô ta tẩy rửa cơ thể, hy vọng trạng thái tâm lý của cô sẽ tốt hơn.
Trực bối rối đứng nhìn thân hình run rẩy yếu đuối của Diễm Phương dưới sàn nhà tắm. Cô ta khóc mãi không dứt, mặc làn nước lạnh từ vòi sen xối xả trên thân thể lõa lồ của mình.
– Em đừng khóc nữa.
Trực cúi xuống đặt bàn tay ấm áp của anh lên vai cô, lay nhẹ, nước vòi sen thấm ướt cả cảnh phục anh đang mặc trên người. Diễm Phương lao vào lòng anh khóc như mưa, mặc anh dỗ dành thế nào cũng không ngưng. Bộ quần áo trên người Trực ướt sũng, nhưng anh không quan tâm nhiều vì được vỗ về một người phụ nữ đẹp như thế không phải anh cũng có diễm phúc đó. Nàng đẹp đến nỗi, anh không dám mạo phạm dù cơ thể không mảnh vải che thân của nàng đang nằm gọn trong lòng anh.
– Em tắm đi. Anh đi ra ngoài. – Trực nói nhỏ.
Diễm Phương chợt vùng dậy ôm chặt lấy hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn cháy bỏng. Trực ú ớ rồi bừng tỉnh cuốn lấy nàng. Cảnh phục trên người hắn vứt sang một bên, hai cơ thể trần truồng cuốn lấy nhau dưới vòi sen. Hơi thở cả hai hòa cùng một nhịp nhẹ nhàng da diết.