Sau Ánh Hào Quang - Chương 109
Kenny hét lên, hai mắt nhắm chặt, đầu gối muốn nhủng ra, mái tóc hắn bay phần phật, xương sống lạnh buốt. Thanh gỗ run run dừng sát trên đầu hắn.
– Mày nên biết điểm dừng. Đừng ép tao phải đổi mạng với mày. – Giọng Bắc đanh gọn sát bên tai hắn.
Hai gã da đen gầm lên lao vào anh, đè nghiến anh xuống sàn nhà. Chúng bẻ quặt tay anh ra sau lung, bả vai kêu lên răn rắc. Bắc cắn chặt hàm răng, không rên một tiếng.
– Stop… Get out…
Kenny lau mồ hôi trên trán, hét lên. Hai gã vệ sĩ thoáng ngạc nhiên, buông Bắc ra, đi ra ngoài.
Kenny nhìn Bắc với ánh mắt phức tạp, vừa rồi cậu ta hoàn toàn có cơ hội giết hắn.
– Cậu nên biết là Trúc tự nguyện. Chúng tôi không hề ép buộc nàng. Lao đầu vào chỗ này cũng là cậu, không phải tôi lừa gạt. Cậu nên quên chuyện phục thù đi, vì cậu sẽ không tìm được bất cứ dấu vết gì.
Hắn im lặng bước về phía bàn làm việc. Mở hộc tủ lấy ra một vỉ thuốc nhỏ, đưa cho Bắc.
– Cậu cầm lấy thứ này. Cho cô ấy uống. Nó giúp cô ấy quên đi mọi việc xảy ra tối nay. Coi như chút lòng của tôi, vì cậu đã nương tay. Tin tôi hay không thì tùy. – Hắn quay lưng bước ra ngoài phòng.
Bắc mím môi im lặng, tay anh nắm chặt vỉ thuốc, lao xuống lầu.
Trúc mê man, hai mắt nhắm chặt, cơ thể nhầy nhụa nhơ nhớp tinh trùng, mặt nàng áp xuống sàn gạch, mông bị kép lên cao, dính chặt với hạ thể một gã đàn ông hì hục phía sau. Bên kia, Diễm Phương vẫn đang phấn khích cuồng nhiệt với hai gã đàn ông.
Bắc hầm hầm đi tới, tay bóp chặt thanh gỗ vuông trong tay. Gã đàn ông mặt mũi đỏ bừng, ngơ ngác nhìn anh.
– Này… Này… Khoan… Đứng lại… Tôi…
Hắn ú ớ, rồi lựa chọn dứt khoát buông nàng ra, mặc kệ dương vật mình tím ngắt đung đưa, bỏ chạy ra xa.
Bắc lấy một chiếc khăn lông lớn cuốn thân thể Trúc vào trong, bế xốc cơ thể mềm nhũng của nàng trên hai cánh tay của mình. Răng anh nghiến lấy môi mình đến bật máu, mang nàng rời đi.
________________________
– Reng… Reng… Reng…
Kenny nhăn nhó ngồi dậy, nhấc điện thoại.
– Alô… – Giọng hắn còn ngái ngủ.
– Chú ơi! Đúng như chú dự đoán. Tụi thanh tra thuế và an ninh kinh tế vừa vào công ty. – Giọng run run của Tuyến vang lên.
– Ha ha… Tụi mày cài bẫy ông à! – Kenny cười đắc thắng.- Không việc gì phải sợ mình quét sạch từ hai bữa trước rồi. Mày cứ ở yên đấy…
– Dạ! Cháu biết rồi! – Tuyến ngoan ngoãn nói.
Chợt Kenny hơi thấy lo lắng.
– Này.. Này… Mày còn đó không? – Kenny hỏi to.
– Dạ… Cháu đây chú… – Tuyến vội vã đáp lời.
– Thôi… Mày rời Cty đi. Mang theo cái máy… Đi đâu đó.. Lạ một chút… Tối hãy về… Mày không được nhậu nhẹt… Không rời tay khỏi cái máy… Nghe chưa? – Kenny dặn dò.
– Dạ.. Dạ… Cháu biết rồi chú. – Tuyến mừng húm, từ đêm hôm đó, hắn như bị uống Viagra, trằn trọc mất ngủ.
________________________
– Cho hỏi anh đi đâu?
Anh lái taxi nhìn Tuyến qua gương chiếu hậu.
– Đi đâu? Chỗ lạ sao? Lạ thì có gì vui chứ? Đi thăm Thiên Hồng thôi, thèm lắm rồi.
– Hắn lẩm bẩm.
– Anh cho tôi tới tiệm Matxa Thiên Thai trên đường Trần Hưng Đạo B nhé. – Tuyến nói lớn, rồi ngã lưng xuống ghế, miệng cười đắc ý.
_____________________________________
Trúc cựa mình, hai mắt vừa hé mở đã nhíu chặt lại vì ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ. Đầu nàng lâng lâng, cơ thể ê ẩm. Nàng giật mình thản thốt, bật dậy, hét lên:
– Không…
– Em sao vậy? Không sao? Không có chuyện gì hết…
Bắc ngồi dậy, ôm chầm lấy nàng, tay vuốt lưng nàng trấn an.
– Em… Hình như… Ôi… Đầu em đau quá… Hình như có chuyện gì đó… tối qua… – Trúc rưng rưng nước mắt, trán nàng ướt đẫm mồ hôi.
– Tối qua không có chuyện gì hết… Em say rượu… Anh đưa em về thôi… – Bắc mím môi nói, khóe mắt anh đỏ lên.
– Sao? Em… Không phải… Hình như… – Trúc vò lấy mái tóc mình, mặt nhăn nhúm đau đớn.
Đột nhiên nàng giở chăn ra, tay mò vào giữa hai chân, hai mép âm hộ còn sưng tấy, ê ẩm, dường như không những ở chỗ đó… Nàng ngơ ngác nhìn Bắc.
– Ah… Anh xin lỗi… Do anh… – Bắc quay mặt đi tránh ánh mắt của nàng – Tối qua do anh quên uống rượu nhiều quá… Không hiểu sao… Anh lau người cho em… Lại khó chịu quá…nên…
– Ahhh… Anh ăn gian… Thừa cơ em ngủ say lại làm như vậy? – Trúc đỏ cả mặt chỉ vào anh.
– Anh xin lỗi mà… Để anh nằm yên cho em muốn làm gì thì làm nhé. – Bắc cười, nhưng đôi mắt anh thoáng buồn.
Trúc quỳ gối lên, cơ thể nàng còn nhiều vết mẩn đỏ ngang dọc, hai núm vú tấy đỏ, hai tay nàng chống nạnh, hai mắt long lên như dọa nạt.
– Biết thân biết phận thì nằm yên đấy. Cắn chặt cái gối… Cấm rên la tuyệt đối. Nằm xuống.
Trúc đẩy anh bật ngửa ra, chụp cái gối lên mặt anh. Nàng chồm vào giữa hai chân Bắc, nuốt gọn dương vật anh một cách say mê.
Bắc im lặng, thầm mong nàng đừng bao giờ nhớ đến chuyện đêm qua. Anh không muốn nàng cảm thấy xấu hổ với bản thân mình và cả với anh.
Dương vật Bắc căng dần trong miệng Trúc, sự phục thù êm dịu của nàng làm anh cảm thấy dễ chịu phấn khích.
– Em tuyệt quá Trúc ơi! Ah…
– Đã bảo là im mà… Em sẽ hút cạn anh, cho anh chừa cái tật làm chuyện xấu lúc em ngủ, mà không kêu em dậy… Ưm… – Trúc nói ngọng líu với một vật lớn chèn trong miệng.
________________________