Sau Ánh Hào Quang - Chương 105
– Ư…mmmmmm…..
Dương vật anh co giật mạnh trong âm hộ Diễm Phương, hai bàn tay nhào nặn hai vú cô ta không thương tiếc, từng đợt tinh trùng nóng ấm lấp đầy âm hộ cô ta. Diễm Phương áp mặt xuống bờ hồ, thở hổn hển, hai má đỏ hồng, mắt lim dim đê mê nhìn sang Trúc.
– Cảm ơn… Em tuyệt vời lắm…! – Bắc đưa ly rượu sang cho Diễm Phương.
Cô ta nhận lấy, tay dằm dằm chiếc ống hút, đưa lên môi. Chợt Diêm Phương dừng lại liếc qua anh, sắc lẹm, hỏi:
– So với Trúc thì thế nào?
– Ah… – Bắc khẽ liếc qua Trúc, mặt nàng đỏ bừng nhìn anh, Tuyến vẫn đang mút chùn chụt bên ngực nàng.
– Em… kinh nghiệm hơn… – Bắc nói nhỏ.
– Hi hi… Anh láu cá lắm… – Diễm Phương ngậm lấy ống hút, kéo một ngụm nhỏ rồi đặt lại bên thành hồ.
– Anh đi vệ sinh chút. Em cứ chơi vui đi nhé!
Bắc nói nhỏ, rồi đứng lên, bước ra khỏi hồ bơi, mắt không dám liếc qua bên Trúc. Anh thấy khó chịu khi nhìn cơ thể nàng bị dày vò trong bàn tay của người đàn ông khác, dù chính anh vừa làm tình với Diễm Phương. Dường như không ai nghe lời anh, vì họ đều bận theo dõi hai người phụ nữ tuyệt đẹp trong hồ.
Trúc nghe được lời nói của Bắc, anh như nhắn nhủ nàng cố gắng chịu đựng, mọi chuyện sẽ qua nhanh. Mảnh đồ bơi trên ngực nàng đã được tháo bỏ, bộ căng tròn hoàn toàn tùy nghi cho Tuyến mút chùn chụt đến say mê. Cánh tay nàng mỏi nhừ, kiên quyết không rời dương vật gã, nhưng nó thật chai lì. Tuyến bắt đầu không kiêng nể nhiều, hắn hôn khắp khuôn mặt đẹp nhất mà hắn từng gặp, lưỡi hắn tham lam vồ vập trong miệng nàng. Bàn tay hắn, mò mẫm trong quần bơi, làm nàng tê dại, hạ thể nóng lên hừng hực. Trúc biết hắn sắp đạt cao trào, nàng cố gắng sục nhanh hơn.
– Ahhhh…
Tuyến cứng đơ người, tinh trùng của hắn nhòe nhoẹt trong lòng bàn tay của Trúc. Hắn đỏ mặt, thầm nuối tiếc, tự trách mìm kém cỏi mất cơ hội làm tình với người phụ nữ hoàn mỹ nhất mà hắn từng gặp. Hắn tiu nghỉu leo lên, nhưng nhất quyết không bỏ cơ hội thưởng thức show diễn đáng nhớ của cuộc đời.
Trúc trầm người sâu xuống nước, tránh những ánh mắt như cú vọ trên thành hồ.
Giờ đây chỉ còn Kenny và năm gã bạn của hắn. Sáu người đàn ông đã mưu hại Trúc và Duyên năm nào. Chúng đều là mục tiêu phục thù của nàng, nhưng Kenny dường như là chủ mưu của mọi chuyện.
Mặt Diễm Phương đỏ bừng, hơi thở cô ta gấp gáp mồ hôi trán bắt đầu rịn ra.
Hai tên trong nhóm cởi hết quần áo trên người. Chúng bước xuống hồ, dương vật đung đưa trước mặt Trúc, nàng thoáng rùng mình. Chúng như có giao hẹn trước, tách ra tiếp cận Diễm Phương và nàng. Diễm Phương đưa tay chộp ngay dương vật gã đàn ông trước mặt mình, lôi hắn lại.
Trúc chưa kịp định thần thì gã thứ hai đã ôm chầm lấy nàng, miệng tham lam ngấu nghiến đôi môi đỏ hồng của nàng. Hai bàn tay của hắn mơn trớn khắp thân thể nàng, dương vật hắn chọc ngoáy lung tung giữa hai chân Trúc. Nàng cố sức đẩy gã ra, nàng hổn hển nói:
– Em còn đang mệt lắm… Anh qua chị Diễm Phương đi…
Gã thoáng chần chừ, tiếc rẻ nhìn bờ vai bóng loáng, bộ ngực phập phồng lập lờ dưới làn nước của Trúc. Hắn mím môi lao qua, cuốn lấy Diễm Phương.
– Ưmmm….
Diễm Phương rên rỉ với một chiếc dương vật căng phồng trong miệng. Cặp mông bóng loáng cô ta phơi trên mặt nước, đón nhận một chiếc dương vật khác từ phía sau. Hai gã bạn trong nhóm Kenny hì hục trên mình Diễm Phương. Kenny chỉ nhếch mép cười, thích thú quan sát ba người. Nhưng hắn lại nhíu mày nhìn liếc nhìn sang Trúc. Với thân phận Helen Thanh Trúc, không ai dám cưỡng ép nàng.
Đột nhiên, điện thoại hắn run khẽ trong túi quần, Kenny bước ra xa tránh đi những âm thanh hoang lạc đó, mắt vẫn không rời cuộc chơi tưng bừng bên này.
– Nói… – Kenny đanh giọng.
– Ông chủ… Có kẻ xâm nhập phòng ông…. Tôi định bắt hắn, nhưng phát hiện ra, hắn hình như là một người khách trong bữa tiệc của ông…. Nên tôi mới gọi điện hỏi ý…
Kenny hơi bất ngờ, mắt nhìn quanh. Ngoại trừ Bắc, không có ai vắng mặt. Hắn lại quan sát kỹ nét mặt của Trúc, cô ta nhíu mày nhìn cảnh hoang đàng của Diễm Phương, biểu hiện như bồn chồn lo lắng. Vậy là đã rõ.
“Muốn tìm thông tin để hại tao à! Vậy thì tao cho mày tha hồ tìm, cứ ở đó mà tìm, bạn gái mày sẽ được chăm sóc kỹ càng.”
Đôi mắt Kenny lóe sáng, hắn nói nhỏ vào điện thoại:
– Khóa cửa lại. Cứ nhốt nó trong đó.
– Ưmmm… Ahhh…
Tiếng rên rĩ hoang dại của Diễm Phương như xoáy vào màn nhĩ Trúc, cơ thể nàng rạo rực khó chịu. Hai gã đàn ông thúc vào người Diễm Phương từ hai hướng, mông cô ta nảy lên bành bạch, nước bắn tung tóe khắp nơi.
Trúc đưa tay lau nước tóe lên mặt mình. Nàng lo lắng lén nhìn về phía cánh cửa. Anh đã lên đó hơn mười phút. Tại sao anh không xuống chứ?
– Thôi… Đứng đó làm gì… Lên phòng tao đánh làm mấy ván poker đi….
Đột nhiên giọng Kenny vang lên sau lưng Trúc. Nàng bàng hoàng quay phắt lại, nhìn hắn. Mấy gã kia cũng chần chừ nuối tiếc không muốn rời, quay lại nhìn Kenny khó hiểu.
– Đi thôi… Diễm Phương sau trận này cũng mệt rồi… Để nàng nghỉ thôi. Bữa khác vui vầy sau cũng được mà… – Kenny nói tiếp, hắn không nhìn tới Trúc, chỉ phẩy phẩy tay rồi quay đầu bỏ đi.
Mấy gã kia hậm hực, không hiểu ý định của Kenny. Nhưng dường như không ai dám cãi lời hắn, đều chán nản vác đáy quần căng phồng đi theo hắn.
Trúc mím môi suy nghĩ, hai bàn tay nắm chặt run rẩy.
“Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu chúng phát hiện anh đang lục lọi trong phòng Kenny?”
“Chúng sẽ làm gì? Đánh anh? Báo công an?”
“Mình phải làm gì đây? Không lẽ…”
Trúc thoáng rùng mình nghĩ đến cảm giác chính những kẻ hãm hại mình và Duyên khi xưa lại dày vò thân xác mình. Nhưng dường như nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Nàng chỉ hy vọng anh hiểu cho tình thế nàng lúc này, chỉ biết hy vọng anh xuống nhanh và giải thoát cho nàng. Hai mắt nàng chợt dừng lại trên ly cocktail bỏ dỡ quá nửa của Diễm Phương. Nàng không ngờ rằng chính vũ khí nàng mang theo giờ đây lại là sự giải thoát cho chính bản thân mình. Nếu không có nó, nàng không tưởng tượng được mình làm thế nào để thực hiện được việc ghê tởm này.