Sai Lầm Của Tôi - Phần 7
Tối đó là một buổi tối trọng đại, tôi ăn diện khá là mođen, tóc không cần vuốt keo cũng đã đẹp, cạo râu ria các kiểu. Giờ đang phân vân, đi xe đạp hay xe máy đây… Chậc, các bác cũng biết, học sinh cấp 3 mà không đi xe máy thì không phải là cấp 3. Nói là chưa đủ tuổi nhưng chạy đầy cả đường, chả thằng nào sợ. Và tôi cũng thế, tôi mượn con mio của mẹ, thật ra là lén lấy ra chạy.
Đến trước nhà Vi, tôi bấm chuông thì Vi ra mở cửa, có vẻ em cũng đã sửa soạn xong hết.
Whao… Áo thun ôm sát người, quần short ngang gối, đôi giày converse làm em trông vừa nóng bỏng, vừa ôn nhu cũng như dễ thương hơn hẳn.
– Trò của thầy xinh quá… – tôi nhìn lên nhìn xuống 2 3 lần rồi chẹp chẹp môi nói.
Vi chỉ đỏ mặt rồi ngượng ngùng ngồi lên xe.
– Chúng ta đi ăn, sau đó thì đến rạp nhé…
– Dạ…
Chậc, có bác nào thử cái cảm giác chở một đứa con gái bằng xe máy chưa? Nếu chưa thì thử đi, cảm giác nó hồi hộp, thận trọng lắm. Thông thường chở tụi Khanh, Tuấn thì chạy như điên, chả kiêng nể gì, thoải mái nữa. Còn lúc chở Vi, người tôi căng cứng, tay cứ run run, chạy chậm đến mức không thể chậm hơn. Đó cũng chỉ là những xúc cảm lúc đầu thôi, còn mấy lần sau là hết à…
Tôi chở em đến một quán KFC, cái này hồi đó là hút học sinh, thanh niên lắm, vào đây gái gú là nhiều vô kể. Gửi xe xong tôi dắt Vi vào quán, Vi thì có lẽ chưa lần nào đi nên mặt cứ tò mò, hưng phấn nhìn xung quanh, giống như một đứa con nít được dắt đi công viên giải trí vậy.
Đến quầy, tôi chủ động gọi 2 phần gà rán. Trong lúc đợi món ăn thì tôi bắt đầu thói quen bẩm sinh và cao cả, soi gái. Whaaaa, con này xinh quá, bé kia nhìn dễ thương ghê, chị này… hơi lớn hơn mình nhưng ngon… thiện tai thiện tai, nam mô a di đà phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc, hồng phấn khô lâu… Tôi dường như lạc vào một thế giới đầy dục vọng, sợ không kiềm chế được bản tính nên đọc Tĩnh tâm quyết nhằm lấy lại bình tĩnh.
– Thầy nhìn cái gì mà chuyên tâm thế… – Vi nheo nheo mắt.
– À, thầy đang nhìn cảnh trang trí xung quanh đó mà… – tôi thành thật trả lời…
Vi lắc lắc đầu ngao ngán nhìn tôi như nói rằng: “Em chả tin”. Sau đó chẳng ngó nghèm gì đến tôi nữa, quay đầu qua chỗ khác.
Có cho đi thì cũng phải nhận lại. Tôi nhìn gái xung quanh, thì từ mọi phía cũng có nhiều ánh mắt dâm đãng nhìn về phía tôi, à nhầm nhầm… phía Vi. Mấy thằng con trai từ khi 2 đứa chúng tôi vào quán đều dùng ánh mắt săm soi em. Đkm, tao móc mắt tụi mày bây giờ đấy. Nhìn lại tụi nó, tôi giơ ngón cái lên cổ rồi vạch ngang một đường sang bên kia, giống động tác của undertaker trong WWE, khi sắp kết liễu đối thủ.
– Phần của em xong rồi đó. – Chị nhân viên thân thiện gọi tôi.
– Cám ơn chị, hì. – Tôi cũng lịch sự trả lời rồi tiếp khay đồ ăn.
Sau khi tính tiền xong xuôi, 2 đứa vào bàn ăn rồi bắt đầu chén.
Tôi vừa ngồi xuống là gặm cái đùi gà liền luôn, không cần biết ý tứ ý tiếc gì ở đây… đói lắm rồi… ngoam ngoam…
Sau khi ngốn hết cái đùi, tao mới ngước lên nhìn Vi thì thấy em đang nhìn tôi chăm chú. Phần thức ăn của em thì vẫn y nguyên.
– Sao trò không ăn đi, nhìn gì thầy. – Tôi khó hiểu hỏi.
– Em… em không ăn được, có xương… – Vi đau khổ nói.
– Hả, có xương thì sao, em không biết nhè ra à… – tôi ngạc nhiên.
– Em, em… hồi nhỏ có hóc xương một lần, lần đó suýt chết nên bị ám ảnh từ đó đến giờ luôn. Mẹ em cũng vì thế mà thường làm đồ ăn không có xương, cái nào có thì đều nhằn ra cho em hết… – Vi líu nhíu nói.
– Vậy thôi, để thầy… ăn luôn phần em cho. Bỏ uổng… – tôi đáp luôn.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Thấy tôi với tay ra lấy cái đĩa thật, mắt Vi đỏ lên rồi thút thít…
– Bộ chọc em làm thầy vui lắm sao… – Vi huhu nói.
– Đâu có, đâu có… hiểu lầm, hiểu lầm thôi… chỉ muốn làm cho không khí vui lên tí ấy mà. – Thấy con bé sắp khóc, tôi chảy cả mồ hôi hột.
– Thầy lấy qua để nhằn xương cho em nè, đừng khóc nữa mà… – đúng là con trai sợ nhất là nước mắt con gái.
Nhằn xương xong rồi đưa qua cho con bé, con bé mới ăn ngấu nghiến ngon lành. Ngồi nhìn bé ăn uống thoải mái mà làm cho tôi cũng vui theo, có đôi khi ngồi nhìn người khác ăn cũng là một thú vui đấy các bạn ạ.
Ăn uống no nê xong, tôi tiếp tục chở Vi đến rạp megastar gần đó.
Chọn một bộ phim hài, tôi và Vi rất sảng khoái trong suốt thời gian xem phim. Đặc biệt là Vi, hôm nay cười rất nhiều và rất vui vẻ. Lưu ý các bạn nữ, khi đi cinema mà các boy chọn phim kinh dị hay ma quỷ, thì xin đưa lời khuyên cho các bạn, chia tay ngay và luôn nhé.
Lúc về đến nhà Vi…
– Hôm nay em vui lắm thầy ạ, cám ơn thầy nhiều… – Vi nhe răng cười nói.
– Rất hân hạnh khi được phục vụ quý cô… – tôi mơn trớn.
– Lại chọc em nữa, thầy chắc không muốn sống nữa rồi… – Vi nhăn mặt.
– Thôi thôi, thầy về đây… – thấy Vi định làm thật, tôi mặt tươi cười, phóng xe đi luôn.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Cứ cuối tuần là 2 đứa lại đi chơi cùng nhau, cùng nhau dạo phố, ăn kem, uống nước, lâu lâu đi cùng là Tuấn, Khanh và Ngọc Anh. Nhắc đến Ngọc Anh mới nhớ, thằng Khanh đang cưa em nó. Nhớ cái lần tôi rủ cả 3 đi chơi chung với tôi và Vi bữa đầu tiên, thằng Khanh nhìn Anh như bị sét đánh, cả buổi đi chơi hôm đó nó cứ lúc thì liếc, lúc thì ăn uống, ít nói hẳn đi, cuối buổi mới xin tôi số phone của em Anh, mà lúc đó tôi cũng chả có số của em nó mới đau, hên là bé Vi có nên đọc cho 2 đứa.
Quãng thời gian sau đó là những khoảnh khắc đẹp đẽ giữa tôi và Vi, nào là cùng nhau đi chợ hoa khi tết sắp đến, cùng nhau đi ngắm pháo hoa rực rỡ (chen lấn mệt bỏ mịa luôn chứ vui gì). Nhớ cái lần sắp đến 14/2, tôi lừa em mua chocolate cho mình ăn…
– 14/2 Sắp tới có dự định gì không trò. – Tôi giả ngây hỏi.
– Thì đi học xong về nhà, tắm rửa, ăn cơm, coi tivi, nhắn tin tán dóc với thầy một chút rồi đi ngủ thôi… – em thản nhiên nói.
– Không tính mua chocolate tặng thầy hả? – Tôi gợi ý.
– Tặng thầy chocolate làm gì, em không hiểu??? – Vi ngơ ngác nhìn tôi.
– Hả, trò không biết đó là ngày gì sao? – Tôi bất ngờ nhìn em hỏi.
What the hell? Đừng nói là em không biết ngày đó là valentine day nhé…
– Thầy nói gì em chả hiểu, ngày đó là 14/2, mà ngày đó là ngày chocolate hả, sao thầy lại kêu em mua tặng thầy?
Vi mặt vẫn khờ khạo hỏi lại tôi.
– Haizzz… Trò không biết thì thôi, thầy nói luôn… Ngày đó… đúng là ngày chocolate, mọi người sẽ mua chocolate làm quà tặng cho bạn bè, người thân. Đó, ý nghĩa sâu xa là như thế… – tôi trắng trợn đổi trắng thay đen.
– Vậy hả, vậy em phải mua… chà… 1 cho mẹ… 2 cho anh Vũ… 3 cho Ngọc Anh… 4 cho Tuấn… 5 cho Khanh… – em giơ tay ra đếm đi đếm lại.
– Sao không có đếm luôn thầy… – tôi mất lòng nói.
– Còn lâu, mơ đi, thầy tưởng em không biết đó là ngày gì sao, tính lừa em hả… – em liếc xéo nói.
– Hơ… hơ… – tôi mặt ngu luôn.
Chậc, con bé này, tưởng nó ngu ngu dại dại, ai ngờ, khôn ra phết. Không ổn rồi, như vầy mai mốt sao dụ dỗ thịt nó đây… Tôi suy nghĩ trong đầu…
… Bộppppp…
– Oái, đau quá má ơi… – tôi co chân lên vuốt ve cái ngón chân xấu số.
– Nhìn cái mặt là biết suy nghĩ xấu xa gì rồi, ứ chơi với thầy nữa… – nói xong em giận hờn quay đi.
“Quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn…” – tôi nhìn em bằng ánh mắt cay độc, nhủ thầm trong đầu.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Như thường lệ, sáng thứ 7 mỗi tuần tôi lại đến nhà Vi dạy toán. Thông thường thì Vi sẽ ra mở cửa, nhưng hôm nay lại là người khác.
– Dạ, chào cô.
– Gum hả con, vào nhà đi, con Vi nó còn đang ngủ trên phòng, con lên đánh thức nó giùm cô. – Mẹ Vi thân mật nói với tôi.
– Dạ vâng…
Cái gì thế này!!! Nghe nhầm chăng… Có phải bác ấy vừa kêu mình lên phòng em nó… Thật đúng là, trời không phụ lòng người mà…
Tôi nhanh chân chạy lên lầu, sợ bác ấy đổi ý. Mò mẫm từng phòng trên hành lang, cuối cùng cũng tìm được phòng của bé ấy.
Chà, đúng là tụi con gái, phòng riêng thì luôn sạch sẽ, gọn gàng và đẹp đẽ…
Tôi khẽ đóng cửa lại, rảo bước thật chậm và quan sát căn phòng. Căn phòng được sơn màu trắng sữa, máy vi tính và chiếc bàn học được đặt ngay ngắn giữa phòng, tủ quần áo nằm ở góc phòng, chiếc giường lớn xinh xắn và bé nó đang nằm ngon giấc trên đó. Tôi rón rén lại gần, đưa mặt xuống và nhìn em, lúc ngủ trông em rất đáng yêu và hiền lành. Hai bên má trắng phổng phao, đôi môi như chu ra, mắt nhắm nghiền làm cho tôi chỉ muốn hôn một phát. Mà sau đó tôi định hôn thật, cúi xuống đưa môi ra tính hôn trộm má, sắp được thì em nó quay sang bên kia, thầm kêu chết tiệt, tôi lại rón rén qua bên kia vụng trộm tiếp, lúc sắp hôn được vào má thì em lại quay sang bên kia lần nữa. Đờ mờ, em cố tình chăng???
Tôi lại kiên trì sang bên kia, lần này nhất định phải thành công. Nhìn em ngủ bình thản, tôi không nghĩ em giả bộ ngủ để đánh lừa tôi. Lần này không nói nhiều nữa, tôi lại cúi xuống hôn trộm vào má.
… Chụt…
Moạ, phê quá, đã đã… Mấy bác hôn gái bao giờ chưa, hỏi thật đó, sướng tê người luôn. Bữa nào thử một lần cho biết đi.
Vẫn chưa thoả mãn cho hành vi cầm thú ban nãy của mình, tôi quyết định hôn trộm một lần nữa, nhưng mà lần này không phải ở má, mà là ở môi. Hè hè…
Ngắm thật chuẩn vị trí đôi môi, tôi chu miệng ra rồi tiến lại gần. Từ từ… một cách chậm rãi… bình thản… từ từ… không một tiếng động…
… Chụt…
Moạ… phê quá… á aaaa đau đau…
Thì ra lúc nãy khi sắp hôn đến môi, Vi tỉnh giấc rồi lấy bàn tay lên che miệng mình lại, rồi thừa lúc tôi hôn ngay vào lòng bàn tay thì em nắm chặt 2 môi tôi lại. Đau quá moá ơi… huhu huhu…
– U uuu ư ư ô ô… – tôi lấy tay chỉ chỉ môi mình, sau đó nhìn Vi với ánh mắt cầu xin tha thứ.
– Thầy nãy định làm gì?? – Vi nghiêm mặt.
– Ô ô ô… – tôi ra vẻ lắc đầu, tiếp tục cầu Vi thả môi tôi ra.
Thấy mặt tôi đỏ bừng, Vi mới chịu buông tay. Nhưng mà mặt lạnh như băng nhìn tôi chờ đợi giải thích.
– Hà hà hà… – như được giải thoát, tôi thở hổn hển.
– Hiểu lầm… hiểu lầm thôi… không có gì đâu, giữ hoà khí lại nào… – tôi chai mặt nói.
– Lần sau mà thầy còn làm vậy, em không để ý gì đến thầy nữa. – Em tức giận nói với tôi.
– Thầy xin lỗi, sau này thầy sẽ không thế nữa… – tôi thật thà.
Em nó chưa biết là đã bị mình hôn môi… Kha kha kha…
Giờ học sau đó có vẻ ngột ngạt, em lạnh nhạt hẳn với tôi, trời ơi, sao trò giận thầy dai thế… Thầy cứ nghĩ chúng mình thích thì cứ đến với nhau, ai ngờ… em lại khó tính đến thế… haizzz…