Sai Lầm Của Tôi - Phần 6
– Thầy ơi, chỗ này làm như thế nào???
– Vầy, như vầy, rồi qua đây, rồi đưa xuống đây, rồi nhân vào…
– Từ từ thôi thầy, em theo không kịp…
– Học hành cái kiểu gì mà bây giờ bài đơn giản thế này làm không được.
– Dạ, em sẽ cố gắng…
– Em tối dạ nó vừa vừa thôi, bài này nhìn công thức, rồi động não tí là ra hướng giải, đừng cái gì cũng thầy, thầy, thầy… Hừ…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Bầu không khí buổi dạy kèm hôm nay có vẻ căng thẳng.
Tôi cũng không hiểu vì sao lại đem mọi cơn giận xả hết vào Vi…
Sau buổi tối đêm noel, tôi cứ như thằng bờm mất cây quạt mo. Nhìn Vi hưởng thụ trong vòng tay thằng đó, vẻ mặt đầy thoả mãn của thằng đó mà tôi điên cả người. Vi lúc này chưa là gì của tôi cả, đúng, nhưng mà tương lai có thể sẽ là bạn gái. Cho dù không là bạn gái thì khi nhìn thấy 1 đứa con gái đẹp được thằng khác ôm ấp, tôi cũng nổi cơn GATO. Mà đan mạch, Vi ơi, sao em có thể dễ dàng lao ra mà ôm trai trước mặt anh chứ…
Hay là anh em ta… Chắc không đâu, qua nhà Vi có thấy thằng đó bao giờ đâu, mà cũng chẳng nghe Vi đề cập đến.
Đúng là một đôi gian phu dâm phụ…
Tội nghiệp bé Vi, chả hiểu vì sao hôm nay thầy mình lại giận thất thường như vậy…
Cầm trên tay con iphone 2G mới mua, tôi sms cho 2 thằng bạn: “Tối nay nhậu”.
Haiz, nhắc đến con 2G mới ức. Tối qua về nhà xin papa cho tiền mua cái điện thoại, papa phán ngay câu: “Nhà không có dư rả con à, ba mẹ làm đầu tất mặt tối cũng chỉ đủ ăn, cuối tháng này còn phải góp tiền mua con Mer để mà còn có phương tiện mà đi lại.” Cuối cùng làm nũng mãi mới cho tiền múc con iphone. Nhà nghèo nó khổ thế đấy, tôi còn chẳng dám cầm con iphone ra đường mà xài, sợ người ta cười vào mặt…
Sau lễ hội noel đầy sống gió, sinh hoạt ở trường diễn ra bình thường. Giáo viên vào lớp lúc thì cười đùa, lúc thì cho bài tập, lúc thì dạy trước chương trình học kì 2. Mà cái điều mà mọi học sinh trong trường, từ lớp 10 đến lớp 12, ai ai cũng thấp thỏm lo âu… đã có điểm thi học kì 1.
– Vãi chưởng, anh văn trên trung bình cmnr… hahaha…
Cầm tờ giấy làm bài trên tay, tôi như không tin vào mắt mình, 6. 5Đ, VKLLLL…
Tôi thì chỉ sợ mỗi môn này thôi, giờ này biết mình đậu rồi nên thoải mái hơn không ít. Không biết Vi thế nào??? Moá ơi, môn toán… thôi, tí nữa ra chịu lỗi vậy… haizzz…
Giờ ra chơi, như thường lệ, tôi lại ra chỗ ghế đá…
Thật lạ à nha, Vi đang ngồi với con bé nào kia, ủa, là Ngọc Anh. Hai đứa có vẻ cười đùa vui vẻ với nhau. Chà, bỏ thầy rồi hả Vi. Haizz, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cái hình ảnh Vi ngồi cùng Ngọc Anh, nói chuyện, đùa giỡn cùng nhau tốt hơn nhiều so với hình ảnh 1 cô gái lẻ loi ngồi nghe nhạc một mình.
– Chào 2 cô em xinh xắn đáng yêu dịu dàng đẹp đẽ nhí nhảnh ngây thơ trong sáng hiền lành… khụ khụ khụ – tôi nói 1 tràng dài quá nên hết hơi.
– Gum phải không? – Anh nhìn tôi cười cười.
– Thôi đi mà, mình có bạn gái rồi, bạn đừng có hỏi lén thông tin mình nữa?
– Cậu điên à, ai theo đuổi cậu…
– Tình bĩnh… à bình tĩnh, bình tĩnh nào, đùa thôi… – tôi ra sức bào chữa.
– Khúc khích khúc khích… – Vi nhìn 2 bọn tôi đùa nhau mà cười.
– Trò trật tự, cười cái gì, mấy điểm toán hả, nói…
– 4Đ thưa thầy… – Vi nơm nớp lo sợ nhìn tôi.
– Thứ 7 biết tay thầy…
Lấy gì khẽ mông em nó đây, ở dưới nhà có bà mẹ luôn rình mò, lấy tay vỗ thì không được rồi, chưa kể con Beck nó lao ra táp phát chết luôn thì bỏ mẹ.
– Bắt đầu từ hôm nay thầy sẽ không ra đây nữa đâu, trò có lo lắng không? – Tôi nghiêm túc nói.
– Sao vậy thầy, em làm gì khiến thầy giận ư? – Mặt Vi tái mét.
– Không phải vậy, thầy cũng có việc của riêng thầy, không thể ra được nữa. Mà em có bạn mới rồi đó, Ngọc Anh nè, sau này phải ra sức vun đắp tình bạn của nhau nghe chưa?
– Nhưng… nếu muốn gặp thầy thì em phải làm thế nào?
“Ten ten tèn tén ten tò tí te…”
Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, Vi liền thò tay vào trong túi lấy máy ra.
– Đó là số của thầy…
Nói xong tôi cũng quay lưng rồi bước đi.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Đâu rồi, lấy cái tờ đề ra làm lại thầy coi… – tôi nhẹ nhàng nói.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Chỗ này… làm như vầy hả… sai rồi…
Chỉ vào tờ giấy làm bài, tôi nheo mắt nhìn Vi rồi giơ tay cốc lên đầu em.
… Cốp…
– Ui da… – em hai tay ôm đầu, xoa xoa, rồi dùng ánh mắt đáng thương nhìn tôi.
– Đừng có dùng cái ánh mắt đó mà nhìn thầy…
Nói đùa chứ, em mà cứ nhìn tiếp như vậy sợ tôi kiềm lòng không nổi.
– Chỗ này phải khai triển như vầy… rồi vầy…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Thôi, được rồi, so với lần trò thi thì tốt hơn nhiều rồi. Trò có tiến bộ rồi đấy…
– Tại lần đó thầy lấy máy tính của em chứ bộ… – Vi bất bình lên tiếng.
– Ơ, trò mà cãi thầy, luân thường đạo lí đâu hết rồi…
… Cốp…
– Ui da… – Vi lại lấy tay xoa xoa đầu…
– Đúng là thầy giỏi thì trò cũng phải giỏi mà thôi… haizzz, phục mình quá đi mất… – tôi tự sướng.
… Bộp…
– A aa, cái chân tôi… – nhìn cái bàn chân đỏ chót, tôi đau đớn kêu lên.
– Đáng đời… – Vi cười hì hì.
“Gâu gâu… gâu”
– Có khách đến, thầy đợi em chút… – nói xong Vi chạy ra mở cửa.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Chà, Vi hôm nay xinh xắn, tươi tắn quá. Bác gái có nhà không em?
Một giọng thanh niên vang lên làm tôi tò mò.
– Mẹ đang trong bếp đó anh… – tiếng Vi vang lên.
Tôi nhìn ra cửa thì thấy… Vi đi vào, theo sau là 1 thanh niên cao to, mặt mũi nam tính và phong độ… Chính là cái thằng ôm Vi đêm lễ hội… Một cơn giận vô cớ đột ngột dâng lên trong tôi…
– À, anh Vũ, đây là Gum, bạn em… – Vi thân thiết giới thiệu tôi cho cái thằng khốn nạn đó.
Thì ra mày tên Vũ, thằng này khó chơi đây, nhìn mặt nó đúng nghĩa sát gái, không lẽ đang cặp cùng Vi…
– Chào em, anh là Vũ, rất vui được gặp em. – Nó giơ bàn tay ra trước mặt tôi, phong cách bắt tay làm quen thường thấy.
– Chào anh, mọi người thường gọi em là Gum, rất hân hạnh làm quen với anh. – Lúc này không thể khiếm nhã được, tôi cũng đưa tay ra bắt tay với nó.
Không có cảnh bóp tay nhau thử sức mạnh đâu nhé, các bác đừng tưởng tượng thái quá, tên Vũ có vẻ thân thiện với tôi.
Cuộc nói chuyện diễn ra sau đó, tuy rằng có 4 người ngồi, nhưng thực chất chỉ có 3 người nói, 1 người ngồi im, chẳng nói chẳng rằng. Chắc các bác cũng đoán được ai là người ngồi im, vâng, chính là tôi.
Con mẹ nó, suốt cuộc nói chuyện, Vi ngồi kế thằng Vũ, hai tay cứ ôm lấy cánh tay của nó một cách tự nhiên và thoải mái, còn cười đùa một cách vui vẻ. Còn thằng Vũ thì công nhận nói chuyện chững chạc, tự tin, lâu lâu cũng hỏi tôi vài câu linh tinh, sau đó tiếp tục trò chuyện cùng hai mẹ con Vi. Tôi thì cứ hầm hầm hì hì suốt buổi, chả thèm nói câu nào, sao mà nói được, đang GATO bỏ mẹ đi.
Cứ thế đến lúc thằng Vũ về, tôi cũng về theo vì trời đã tối, Vi tiễn 2 đứa ra khỏi cổng. Sau khi Vi đóng cổng rồi vào trong nhà, tôi đang định cất bước… nhầm, cất bánh thì thằng Vũ nó kêu:
– Gum, ra cafe nói chuyện cùng anh một lát được không??
Tôi nhìn cái mặt gian của nó, phân vân trong lòng, nên đi không, nó có mục địch gì? Ra đó rồi úp sọt mình vì mình cố tình cưa cẩm qua lại với Vi, hay là nó muốn xin thông tin mình… không có khả năng, nhìn nó cũng nam tính đẹp trai mạnh mẽ, cao to không đen không hôi, đi con moto PKL nữa. Mà không đi thì cũng kì, nó cũng mời rồi, mà thôi, cứ ra xem coi nó định làm gì đã…
Gửi xe xong, tôi và nó cùng nhau vào quán cafe. Bà nội nó, thằng khốn, tao đạp xe đạp, mày đi moto thì từ từ thôi, chạy nhanh như thế làm tao thục mạng đạp theo muốn bể tim. Tao nhớ thù này rồi con ạ…
Gọi 2 ly cafe, nó ngoáy ngoáy ly nước, uống một ngụm xong rồi nhìn tôi chằm chằm từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Nó nhìn bằng cái ánh mắt chăm chú, tham lam làm tôi nổi cả da gà…
Nhìn no con mắt thối của nó xong, nó lại hớp một ngụm rồi lắc đầu nói với tôi:
– Giống quá, thật là nhiều nét giống nhau quá…
– Anh nói gì, em không hiểu. – Tôi khó hiểu nhìn nó.
– Gum này, em có bao giờ tự hỏi là vì sao Vi lại chấp nhận em làm bạn? Em không thắc mắc tại sao em và Vi lại thân nhau nhanh đến như vậy ư? – Nó nhìn tôi rồi bình thản nói.
Tôi chợt sững người. Đúng vậy, tại sao từ chối không biết bao nhiêu người, mà khi mình đến làm quen thì Vi không bài xích, xa lánh mạnh mẽ như những người khác. Tôi không cho rằng vì mình đẹp trai mà Vi đồng ý làm bạn với tôi. Đến giờ tôi mới để ý, không có gì tự nhiên, vô cớ như thế cả. Thế thì vì lí do gì?
– Lúc nghe bác gái nói Vi có 1 người bạn, mà đó lại là con trai, anh cũng không tin lắm. Nhưng sau khi nhìn thấy em, anh mới hiểu… vì sao con Vi nó lại thân với em đến như vậy…
– Gum à… em giống anh trai đã mất của Vi…
Tôi trố mắt nhìn Vũ, hắn ta vừa nói gì, Vi… Vi có anh trai. Sao, tại sao Vi lại không nói cho tôi biết mà lại giấu tôi, tôi cứ nghĩ giữa 2 đứa chẳng còn bí mật gì nữa, thế mà, không ngờ, bí mật lớn nhất của Vi tôi lại không hề hay biết.
Nhìn tôi đang thất thần, Vũ lại nói tiếp:
– Chuyện cũng lâu lắm rồi. Thật ra hồi đó Vi có một người anh trai, cậu ta cũng là bạn thân của anh. Haizzz, cậu ta đúng là một người anh trai tốt, một người anh trai mà bất kì đứa em gái nào cũng phải mơ ước. Vì ba mẹ thường xuyên vắng nhà, nên Vi chỉ có anh trai làm chỗ dựa. Vi được anh trai nuông chiều, dạy bảo, chơi đùa cùng nên cậu ta như là tất cả đối với Vi. Cho đến một ngày…
Nói đến đây, Vũ như đang chìm vào quá khứ đau buồn kia, bất giác trên khuôn mắt của hắn thoáng hiện lên sự buồn bã và đau đớn.
– … cái ngày mà anh trai của Vi đã vĩnh viễn ra đi, và anh cũng mất đi một người bạn thân.
– Sự ra đi của cậu ta mang đến sự đau khổ cho bạn bè, người thân. Ngày tang lễ, một không khí tang thương bao trùm, bác gái bác trai đều khóc, duy chỉ có một người không khóc… đó là Vi.
– Chắc quá sốc trước sự ra đi của anh trai mình, con Vi cứ nhìn chằm vào cỗ quan tài, mà không biểu lộ một tia cảm xúc gì trừ một khuôn mặt đờ đẫn. Cứ như vậy suốt 3 ngày, cho đến khi quan tài được chôn xuống đất, thì mặt Vi đã ướt đẫm 2 dòng nước mắt.
– Kể từ đó trở đi, con bé ít nói hẳn, trở nên vô cảm và lạnh lùng hơn. Ba mẹ Vi nuông chiều con bé hơn, quản lí chặt chẽ và kín kẽ hơn. Vốn dĩ trước đó nó cũng có bạn, nhưng về sau thì nó chẳng bầu bạn cùng ai nữa.
– Những ngày đó quả thật là những ngày đen tối trong cuộc đời Vi, bác trai và bác gái vẫn thường xuyên vắng nhà để làm kinh tế, ở nhà chỉ còn mỗi Vi lẻ loi cùng con Beck, không còn bóng dáng người anh trai vẫn thường chơi đùa cùng mình nữa, những hình ảnh đó giờ chỉ còn đọng lại đâu đó trong ngôi nhà, món đồ chơi, vật dụng, ghế salon, phòng khách… Lâu lâu lại thấy nó ngồi chơi một mình, gọi tên anh trai, rồi hành động cứ như đang chơi cùng ai đó gần đó, làm cho gia đình rất lo lắng, tưởng chừng nó bị tâm thần.
– Phải một khoảng thời gian sau, anh mới tìm đến gặp Vi, và dần giúp nó thoát khỏi những đoạn kí ức đó…
– Vậy giữa anh và Vi là quan hệ thế nào? – Tôi bán tín bán nghi hỏi.
– Anh coi nó như em gái của mình, yêu thương, quan tâm và chăm sóc nó, có lẽ do thấy từ anh phảng phất bóng hình người anh trai khi xưa nên Vi rất mở lòng với anh.
– Phù… – tôi thờ phào một hơi.
– Sao vậy em… – Vũ không hiểu vì sao tôi lại làm vậy nên tò mò hỏi.
– À không có gì, anh kể tiếp đi…
– Uh, sau khi nhận được sự quan tâm từ anh, con Vi nó cũng bớt ảo tưởng, dần trở lại với thực tế hơn. Nhưng sự trầm cảm và lạnh lùng của nó thì vẫn y như cũ, không thay đổi.
– Em chính là người thứ 2 mà Vi mở lòng, thậm chí còn nhanh và gần gũi hơn cả anh. – Anh Vũ nhìn tôi chăm chú nói.
Chắc có lẽ mình giống anh trai của em ấy. Tôi thật không ngờ quá khứ của Vi lại bi ai và tang thương đến mức độ như vậy, không nghĩ rằng dưới lớp bề ngoài cực kì xinh đẹp kia lại là 1 trái tim tan nát, băng giá và lẻ loi đến vậy.
– Gum à… – anh Vũ chợt nghiêm túc hẳn.
– Dạ…
– Con bé Vi nó đã chịu dựng nhiều đau khổ lắm rồi, nên anh mong rằng em sẽ không làm cho nó phải đau khổ nữa. Anh mong em sẽ đối xử tốt với nó, quan tâm và chăm sóc nó, bảo vệ nó, không cho nó gặp tổn thương nữa. Em hứa với anh được không?
– Em xin thề trên danh dự và cả tính mạng của bản thân của mình, em sẽ không để Vi phải đau khổ, thậm chí rơi nước mắt một lần nào nữa. – Tôi quyết tâm nói.
– Uh, hi vọng em giữ lời. Nếu mà con Vi nó khóc vì em, dù chỉ 1 lần, thì anh sẽ không tha cho em đâu. Lúc đó thì chỉ có trời mới mong cứu được em… – anh Vũ nhìn tôi nửa kì vọng, nửa hăm doạ nói.
– Ui, anh bình tĩnh, em không dám đâu… – tôi lạnh sống lưng nói.
– Uh, thôi chúng ta về… Anh ơi, tính tiền… – anh Vũ nói với tôi rồi gọi nhân viên phục vụ.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Haizzz, thì ra giữa anh Vũ và Vi chỉ quan hệ như anh em, thế mà mình cứ tưởng… thiệt là, đau lòng quá đi đó mà.
Không ngờ Vi lại giấu mình cả một bí mật lớn đến như vậy, không lẽ em vẫn còn chưa tin tưởng mình, hay là không muốn nhắc lại chuyện đó nữa…
Đang lon ton đạp xe về nhà thì nhận được SMS:
– Thầy ơi, đã ngủ chưa…
– Chưa, có gì không trò…
– À không có gì, đây là lần đầu em nhắn tin cho người khác, nên em chỉ muốn thử cái cảm giác đó…
– Thế trò cảm thấy thế nào.
– Uh, cũng thú vị và hơi hồi hộp.
– Vậy từ giờ tối nào thầy cũng nhắn tin cho em nhé.
– Vậy có phiền thầy không?
– Không sao đâu, thầy còn muốn gọi điện để được nghe giọng nói êm ái của đứa học trò xinh đẹp nữa là…
– Thầy đừng nói nhăng nói cuội nữa mà…
Tôi cười như thằng điên, suy nghĩ một hồi rồi nhắn thêm 1 tin:
– Vi à, em còn có bí mật nào chưa nói cho thầy biết không?
Có vẻ tôi hỏi hơi quá nên sau khoảng 10 phút vẫn không thấy trả lời.
– Thôi, thầy chỉ hỏi chơi mà thôi, em đừng để ý làm gì, thầy tin tưởng học trò của mình mà, hahaha. Tối nay ngủ ngon nha, học trò cưng.
– You too, my teacher…
Khoảng thời gian sau đó vẫn tiếp diễn một cách bình thường, tôi lên lớp, ngồi chém gió cùng đám bạn, chép bài tập mà thầy cô giao làm trong kì nghỉ tết, ối giời ơi, nhiều lắm các bác à, chắc các bác cũng đã từng trải qua.
Tôi cũng không còn ra chỗ ghế đá nữa, tôi cũng không biết tại sao. Có thể là muốn Vi và Ngọc Anh thân với nhau hơn, cũng có thể là muốn cho cuộc sống của Vi không chỉ xoay quanh mỗi mình tôi, tôi muốn em dành thời gian mà tìm bạn mới, làm cái gì đó mới mẻ, không còn trầm cảm như xưa nữa. Mà nói thật nha, ngày nào cũng gặp nên cũng ngán lắm, nhiều lúc 2 đứa ngồi đóng kịch câm cùng nhau, chán lắm, có lẽ nên hạn chế gặp gỡ thôi, tuy ít nhưng lại đáng quý.
Ngoài những giây phút nhắn tin cho nhau thì sáng thứ 7 hàng tuần là ngày tôi và em gặp nhau.
– Mồ hôi trò ra nhiều quá, để thầy lau cho…
– Trời hơi lạnh đó, em khoác áo của thầy cho ấm nè…
– Ngồi thằng người lên nào, ngồi sai tư thế dễ cận thị lắm, mà em đeo cặp đít chai lên mặt thì không đẹp đâu…
– Em đói chưa, để thầy xuống bếp làm đồ ăn…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Thầy, thầy làm cái gì vậy, sao hôm nay quan tâm em đặc biệt quá vậy???
Vi cảm thấy mình như thụ sủng nhược kinh, được nuông chiều quá thành sợ.
– Không, không đâu, quan tâm chăm sóc học trò là nghĩa vụ của thầy mà. Em đừng có cản thầy làm nghĩa vụ của mình.
Nói đùa, em mà bị một vết xước nhỏ thì anh Vũ bóp cổ thầy mất…
Giờ giải lao, tôi bật tivi lên coi RAW. Đang đến gần khúc ra đòn finish, thì em đổi sang kênh Disney channel.
– Ây âyy, bật lại cho thầy kênh đó nhanh, đang gay cấn mà… – tôi cuống cả lên.
– Vô vị… – em chả thèm nhìn tôi rồi hừ nói.
– Đưa cái remote cho thầy nhanh… – tôi với tay định giựt lấy cái remote.
Nhưng khổ nổi Vi đã đề phòng trước nên cứ né qua né lại, tôi gấp quá nên nắm tay em rồi định dựa vào sức mạnh nam tính của mình để đoạt lại thì Vi la lên 1 tiếng đau đớn. Chắc có lẽ tôi mạnh tay, chết cha, ông Vũ mà biết chắc kill mình quá.
– Thôi, thầy không giành nữa đâu. – Tôi nơm nớp nhìn xem em có sao không.
Vi hăm he nhìn tôi rồi dậm mạnh chân 1 cái…
– Ui da… – tôi la toáng lên.
– Lần sau đừng có chọc giận em nữa… – Vi cảnh cáo.
Tôi nén nhịn rồi ngước lên coi tivi.
Haizzz, chán quá, kênh này toàn hoạt hình, tôi chỉ thích mỗi mấy cái phim hài hài như: Hannah montana, Zack&Cody. Vi chăm chú coi vừa cười, lúc này em trông như một đứa con nít vừa được cho kẹo và đồ chơi vậy.
Thấy tivi chiếu cảnh một rạp cinema, tôi chợt nảy ra chủ ý:
– Trò đã đi rạp chiếu phim lần nào chưa thế?
– Là nơi có cái màn hình bự bự phải không thầy… – em hồn nhiên hỏi tôi.
– Uh…
– Chưa lần nào thầy ạ… – mặt Vi buồn bã nói.
– Mai đi với thầy không? Coi cái đó vui lắm!!! – Tôi dụ dỗ em.
– Em… em không dám… – Vi lo sợ nói.
– Nghe thầy nào, có thầy, em đừng lo. Tin thầy đi, em sẽ vui đến chết đấy. – Tôi dụ khị em.
– Em… sợ mẹ không cho em đi… – Vi cuối cùng cũng hơi hùa theo tôi.
– Không sao, để anh vào xin cô cho…
Tôi chạy lên lầu tìm mẹ Vi. Gần đây mẹ Vi cởi mở với tôi lắm, coi tôi như con cái, không như người xa lạ nữa. Tôi biết, phần vì tôi giống con trai đã mất của cô, phần vì cô biết, sự thay đổi tích cực của Vi gần đây chủ yếu là do tôi, vì thế cô rất tốt với tôi.
Như tôi đoán, lúc đầy mở lời xin thì cô cũng hơi phân vân, sau khi nghe tôi thuyết phục thì cũng đồng ý nhưng phải về trước 21h, không được phép về trễ. Đương nhiên tôi cũng đồng ý với điều đó.
– Chiều mai 5h thầy qua đón em đi, nhớ mặc đồ đẹp tí… Hehehe… – tôi hớn hở nói.
– Mẹ em cho em đi sao?
Vi ngạc nhiên, chắc không ngờ mẹ mình thường ngày quản lý mình chặt chẽ như thế, mà lại dễ dàng đồng ý cho mình đi xem phim. Trong mắt em lúc này ánh lên sự tò mò và khao khát mạnh mẽ, có lẽ trong đó cũng có lẫn cảm giác hồi hộp, chờ mong.