Sai Lầm Của Tôi - Phần 5
Tối nay là lễ hội noel ở trường, tôi mặc bộ lễ phục mà ban tổ chức phát cho các thí sinh, những ai tham gia cuộc thi “P&P”, đó là một bộ vest, chậc, nhà tài trợ không biết là ai mà chơi nổi quá.
19h lễ hội mới bắt đầu. 21h sẽ tuyên bố danh hiệu “P&P”. Tôi ở nhà đến 19h30 thì mới đến trường. Lúc vào thì xung quanh nhà thi đấu đã đầy khách.
Hôm nay nhà thi đấu được tân trang rất đẹp, treo khắp nơi trên tường là những bông hoa tuyết, lốm đốm trên đất là những hạt tuyết giả càng làm tăng thêm nét noel trong đây. Ở giữa là một cây thông lớn, chắc là cây giả, cao chừng 4 – 5m, treo đầy những vật trang trí bóng loáng. Xếp dưới cây thông là hàng đống gói quà, chắc cũng giả nốt, được gói gém cẩn thận và xinh xắn. Đẳng sau, đối diện với sân khấu chính là dãy bàn thức ăn phong phú với đủ loại: Hoa quả, thịt gà, bò nướng… cùng với vô số loại nước uống như pepsi, coca, trà chanh, trà sữa…
– Ôi, hoàng tử, hoàng tử của lòng em kia rồi…
Bỗng 1 tiếng hét bỉ ổi vang lên, chả cần quay lại cũng biết đó là thằng Khanh.
– Hai tụi mày đến lâu chưa? – Tôi hỏi…
– Lâu rồi, 19h đã vào rồi, nãy giờ đi tìm mày đó. – Tuấn nói.
– Kì này khối 12 chơi nổi quá, tài trợ đồng phục toàn hàng chất. Thí sinh P&P, nam thì vest đen, nữ thì đầm trắng dài đến gót chân. – Khanh than thở nói.
Nhìn rải rác khắp nhà thì đấu, nổi bật nhất có lẽ là những bộ đầm trắng. Những bạn nữ này vốn dĩ được chọn tham gia P&P bởi vẻ bề ngoài của mình, mặc thêm chiếc đầm trắng sáng dài, phối cùng với khung cảnh trang trí trắng như tuyết xung quanh thì càng lung linh, đẹp đẽ hơn, điều đó là không bàn cãi.
Vô thức nhìn về 1 hướng, tôi trông thấy 1 hình ảnh có lẽ sẽ không bao giờ quên được. Vi mặc trên người bộ đầm dài, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền duỗi xuống điểm xuyết thêm cho sự rực rỡ của chiếc đầm, gương mặt đẹp như một thiên thần. Vi đứng đó một mình, cả người toát lên sự lạnh lùng, dường như cách ly với thế giới xung quanh, trông Vi lúc này như một cô công chúa tuyết cô độc và băng giá.
Tôi như bị Vi thu hút một cách mạnh mẽ…
– Mày và nó tiến triển đến đâu rồi… – Khanh khoác vai tôi.
– Mới chỉ là bạn bè thôi, haizzz… – tôi trả lời thành thật.
– Vậy là tốt lắm rồi, trường mình có đứa nào làm bạn được với nó đâu… – Khanh động viên.
– Ủa mà nghĩ cũng kì, sao con nhỏ đó không từ chối thằng Gum nhỉ? – Tuấn ngạc nhiên.
– Uh, tao cũng không biết nữa. Mày làm sao hay vậy Gum… – Khanh hỏi.
– Thú thật với tụi mày, tao cũng chả biết. Lúc tao đến làm quen, thì em ấy không có bài xích tao mạnh mẽ như những đứa khác. – Tôi cũng mù mờ trả lời.
– Thôi, qua đó nói chuyện với nó đi. Tao thấy trong đây chắc chả có ai là bạn với nó. Tội nghiệp nó thật. – Khanh thương cảm nói.
– Tụi mày cũng theo tao đi đến đó, để tao giới thiệu tụi mày cho nhỏ đó biết.
Tôi bước lại đằng sau em, nhìn em một hồi, sau đó cười đểu nói nhỏ vào tai em:
– Học sinh của thầy ơi, em đẹp lắm.
Vi giật mình, quay qua nhìn, thấy là tôi mới thở nhẹ một cái. Vẻ lạnh lùng trên mặt tan dần, nhìn tôi cười cười rồi nói:
– Thầy của em ơi, thầy cũng phong độ lắm.
– Trò ơi, đây là 2 người bạn thân nhất của thầy. Khanh, Tuấn.
– Khanh, Tuấn, đây là học trò cưng nhất của tao, Vi.
– Chào em, rất vui được làm quen.
– Ưmmm… Vâng, chào 2 anh – Vi nhìn tôi vài giây, lưỡng lự rồi mới trả lời Khanh và Tuấn.
Có lẽ em vẫn chưa quen với việc làm quen nhiều người cùng lúc như vậy.
– Thôi, qua kia ăn đi, chứ còn khoảng 1 tiếng nữa mới đến lễ danh hiệu.
Tôi nhanh nhảu nói, rồi bàn tay vô thức nắm lấy tay Vi kéo đến bàn thức ăn.
– Ơ… thầy… thầy…
Tôi khó hiểu quay lại nhìn Vi, thì giờ đây mặt Vi đang đỏ bừng, Vi chỉ chỉ tay còn lại vào cái tay đang bị tôi nắm nói lí nhí:
– Sao thầy… lại… nắm tay em…
Ờ ha, nam nữ thọ thọ bất thân. Mà thôi, kệ cmn đi…
– Sao vậy, thầy chỉ dắt em đến bàn ăn thôi…
– Nhưng em tự đi được mà… – Vi xấu hổ nói.
– Không được, với bổn phận là thầy tư gia của em, thầy phải canh chừng em, lỡ em đi lạc thì lấy ai đóng học phí cho thầy… không được cãi nữa, quên quy tắc số 2 rồi à…
Tôi mặt dày nói, rồi không kịp cho Vi suy nghĩ giây phút nào, tiếp tục nắm tay em dắt đến bàn tiệc.
Tôi không còn nghe thanh âm chống cự từ Vi nữa, chắc lúc này em cũng đang cực kì xấu hổ rồi.
Ăn uống no nê, sau đó tôi đi ra ngoài dạo cùng Vi, tán gẫu này nọ, đi theo cùng còn có Khanh và Tuấn. Vi cũng đã bớt tránh né 2 đứa tụi nó, bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn. Trò của thầy ơi, cuối cùng em cũng có thêm được 2 người bạn mới nữa rồi đó. Mặc dù nhân phẩm của chúng chả ra gì… ây zà… nhưng thầy cam đoan 2 đứa tụi nó sẽ là những người bạn tốt.
Và thời điểm được mong đợi nhất đã đến.
– Thưa các bạn, thời khắc quan trọng nhất của buổi lễ tối hôm nay đã tới. Đó là lễ phong vương cho 1 cặp nam thanh nữ tú, đã vượt qua được rất nhiều ứng cử viên nặng kí khác. Và không khiến các bạn phải chờ lâu nữa, mình xin được đọc kết quả ngay bây giờ. – Cậu thanh niên MC đứng trên sân khấu đang làm công việc thu hút đám đông rất tốt.
– Danh hiệu Prince năm nay thuộc về… Anh Tú…
Toàn bộ khách khứa đều vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng bạn Tú gì gì ấy, cũng phảng phất đâu đó ánh mắt ghen tị, tiếc nuối, và cũng có 1 chút căm phẫn.
Nhìn cậu thanh niên đang hớn hở bước lên trên sân khấu, tôi muốn xem kĩ cậu ta đẹp đến nhường nào. Đệt mợ, mặt mũi thế này thì cũng đẹp trai đó, nhưng mà cũng chưa đến mức được làm prince. Chênh lệch với mình cũng không ít, mà sao lại được làm hay vậy. Haizzz… thôi kệ, quan tâm làm gì, cũng chỉ là 1 nụ hôn thôi, mình có em Vi rồi mà. Khà khà… không biết ai được làm princess đây, Vi thì không có rồi, chắc bạn nữ sắp lên cũng đẹp lắm đây…
– Và điểm nóng nhất trong buổi lễ tối nay, danh hiệu Princess thuộc về… thuộc về…
Lại cái trò ngập ngừng vài giây để làm tò mò thính giả của tụi MC, rẻ tiền vkl. Nói nhanh lên không tao vác phớ lên bi giờ…
– Lam Vi…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Bạn Lam Vi có ở đây không ạ, xin mời bạn nhanh chóng lên sân khấu. – MC thúc giục.
Tôi cũng không tin vào tai mình nữa, chuyện này sao có thể… Nhìn sang Vi thì thấy em cũng đang nhìn tôi với một ánh mắt thẫn thờ, mặt em tái mét, bàn tay em nắm lấy tay tôi từ lúc nào, và tôi cảm nhận rõ được sự run rẩy từng chập từ đôi bàn tay đó.
– Đề nghị bạn Lam Vi nhanh chóng lên sân khấu… – MC tiếp tục giục nói.
– Lên đi trò, không sao đâu, lên đeo cái vương miện rồi xuống thôi. Đừng lo, nghe thầy đi…
– Nhưng còn nụ hôn… em… em… – Vi hoảng hốt nói với tôi.
– Thằng đó mà tiến đến gần thì em chạy xuống ngay nhé, nghe thầy, lên đi, thầy sẽ đứng dưới ủng hộ em, ngoan… – tôi an ủi em thật nhẹ nhàng.
Vi ngậm môi, chần chừ một lát rồi bước lên sân khấu một cách rụt rè.
Tôi đứng dưới chăm chú dõi theo em. Mẹ mày Tú, mày mà hôn học trò tao, tao vác hàng rượt mày đến cùng…
– Haizzz… đúng là gian lận rõ ràng mà… – thằng Tuấn nói nhỏ vào tai tôi.
– Ý mày là sao?
– Tao được biết, anh Tú đứng trên sân khấu đó, là thành viên trong ban tổ chức lễ hội tối nay. Mày quên ảnh rồi sao, lần đầu lúc gặp Vi ở ghế đá nhà thi đấu, ảnh mang gói quà đến tặng cho Vi đó… – Tuấn giải thích.
Nghe thế, tôi liền tập trung ánh mắt vào anh Tú trên sân khấu. Đúng là cậu ta, cái cậu học sinh mà bị Vi từ chối 2 lần khi mang quà đến tặng, để rồi lần thứ 3 mới được Vi nhận.
Cúi đầu xuống, tôi thầm suy nghĩ.
Khoan đã, không ổn, có âm mưu chăng???
– A a aa… Aa…
Nghe tiếng hét thất thanh phát ra từ trên sân khấu, tôi chợt lạnh sống lưng, là tiếng của Vi.
Trên sân khấu, thằng Tú đang ôm người và hôn lên má Vi, Vi có lẽ không kịp phản ứng bởi hành động của thằng Tú, nên đến khi nụ hôn chạm vào má vài giây rồi em mới chợt giật mình, và hét lên, sau đó vùng ra khỏi thằng Tú rồi chạy ra ngoài nhà thi đấu. Tôi thấy… em đang oà khóc…
– Mẹ kiếp…
Tôi vội vã chạy ra ngoài tìm em, không thấy bóng em đâu cả. Chạy đi tìm xung quanh đó vẫn không thấy Vi… Em chạy đi đâu, đừng có bị gì nha Vi ơi… Tôi lo lắng nghĩ thầm trong đầu, chợt nhớ ra một nơi, tôi liền chạy đến đó.
Vi đang ngồi trên cái ghế đá mà thường ngày em và tôi hay ngồi vào giờ ra chơi, đôi giày đang nằm vung vãi dưới đất, hai chân em co lên sát người, hai tay ôm cẳng chân, em đang vùi mặt vào giữa hai đùi của mình. Lại gần, tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít…
Ngồi sát em, tôi chần chừ vài giây, sau đó định vòng tay qua người em, định ôm ấp an ủi em…
– Buông tôi ra, tránh xa ra, các người là một lũ xấu xa, bỉ ổi…
Vi vùng ra, thụt người về sau, lúc em ngẩng mặt lên thì 2 hàng nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, chiếc đầm bên dưới cũng ướt nhem. Lòng tôi quặn thắt, tôi thật không ngờ việc đó lại gây một cú sốc mạnh mẽ đối với em như vậy.
– Vi ơi, là Gum nè, trò ơi, thầy nè, là thầy nè, em quên thầy rồi ư…
Tôi đau xót khi Vi nhìn tôi với con mắt thẫn thờ, mê mang.
– Em bị sao vậy. Vi, trò của thầy, tỉnh lại đi em… Trò ơi…
Tôi tiếp tục kiên trì gọi em.
– Bạn ấy giờ đang tự phong bế giác quan lại rồi, không nghe được những gì cậu nói đâu, mà có nghe thì não cũng không xử lí, cũng như phản ứng lại đâu.
Chợt nghe từ đằng sau một giọng con gái, tôi quay lại thì thấy từ lúc nào có một bạn nữ xinh xắn đứng gần đó.
– Bạn là ai, mà sao bạn lại biết điều đó… – tôi thắc mắc hỏi bạn ấy.
– Mình là Ngọc Anh, học chung lớp với bạn ấy. Tin mình đi, Vi giờ không nghe thấy những gì bạn nói nữa đâu, và tối kị, đừng đụng chạm vào người bạn ấy nữa, đặc biệt là con trai.
– Làm sao mình biết được là bạn đang nói thật? – Tôi nghi hoặc hỏi.
– Bởi vì, mình cũng đã từng như Vi, đã từng lâm vào trạng thái đó… – Anh nhìn Vi với ánh mắt thương cảm.
– Bây giờ việc cần làm là cậu hãy đi chỗ khác, để mình giúp Vi bình tĩnh lại. Có lẽ do bị hôn bất ngờ nên Vi quá sốc, làm ảnh hưởng đến thần kinh một cách mạnh mẽ và đột ngột, đặc biệt là trước đây Vi sống trầm cảm nữa, nên nếu tối nay không giúp bạn ấy tỉnh lại thì sẽ rất tồi tệ…
Nghĩ cũng có lý, tôi liền đứng dậy rồi tránh xa khỏi Vi. Nhìn Ngọc Anh lại gần, từng bước ôm ấp, vỗ về Vi mà Vi không có phản ứng chống cự, tôi liền cảm thấy yên tâm không ít.
Để không quấy rối Anh chữa trị cho Vi, tôi liền đi ra chỗ khác.
Lúc này tôi không bình tĩnh được nữa rồi, trong đầu tôi giờ toàn là lửa giận. Thằng chó Tú, mày ở đâu, lăn ra đây…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Mọi chuyện đã sáng tỏ, thằng Tú thông qua quyền hạn đã thay đổi kết quả bỏ phiếu, cho nó và Vi được nhận giải, để rồi từ đó nó có thể đường hoàng ôm hôn Vi.
Vào nhà thi đấu, tôi tìm loanh qoanh khắp nơi, thì thấy thằng Tú đang đứng uống nước cùng đám bạn của nó. Không suy nghĩ đắn đo, tôi liền bước lại gần nó và tung một cú đấm vào má trái. Do không kịp đề phòng, nó bị té xuống nền, ly nước rơi xuống đất phát ra tiếng “xoảng”, âm thanh vang lên bất ngờ khiến cho toàn bộ mọi người trong nhà thi đấu chú ý và nhìn về hướng tôi. Mồm thằng Tú giờ đây có máu chảy ra ngoài, có thể thấy răng của nó rụng ra cả 2 3 chiếc, cho thấy cú đấm của tôi mạnh đến nhường nào.
Nhưng tôi không muốn dừng ở đó, tôi muốn đánh thằng này, em Vi ngoài kia giờ này còn không biết sống chết ra sao, sống mà cứ như người chết, làm em hắt hủi cả tao, mà mày còn đứng đây uống nước tán dóc.
Thấy tôi định lao lên đánh tiếp, mọi người xung quanh tiến đến ôm tôi, cản tôi lại. Thằng Tú được bạn nó đỡ dậy, nhìn tôi với ánh mắt giận dữ:
– Sao mày đánh tao?
– Sao mày lại làm điều đó với Vi, em nó có tội tình gì mà mày lại sàm sỡ em nó trước đám đông như thế, mà mày có quyền gì mà chạm tới thân thể em ấy, còn hôn má em ấy nữa. – Tôi nói trong trạng thái điên cuồng, 2 mắt đỏ ngầu.
– Tao… tao… xin lỗi, tao cũng không ngờ là Vi lại phản ứng mạnh mẽ đến như thế.
– Mẹ mày, mày nói thế mà nghe được hả, bộ mày muốn ôm hôn con gái người ta mà không hỏi ý kiến, muốn ôm thì ôm, hôn thì hôn à. Buông ra, buông tao ra… Tú, mày lại đây mà đối diện với tao như một người đàn ông đi. Dis mẹ mày, con gái thì mày dám lại khi dễ, tao đứng đây sao lại không dám đến gần… Mày không xứng làm 1 thằng đàn ông – tôi như một con chó dại, không kiềm chế được bản thân.
Thằng Tú vẫn không dám lại gần, nó cúi đầu xuống, có vẻ cũng đã nhận ra được lỗi của mình.
– Gum, bỏ đi, đừng gây sự nữa, tao nói bỏ đi, nghe không… – thằng Tuấn lại cản tôi, theo sau đó là thằng Khanh cũng giữ vai tôi lại.
– Đừng để tao thấy mày lại gần em Vi nữa, không thì đừng có trách…
Tôi cuối cùng cũng không sinh sự nữa, theo thằng Khanh và Tuấn ra chỗ khác.
Tôi và 2 thằng bạn trò chuyện được 1 khoảng thời gian, thì ra chỗ Vi.
Lúc ra đó, tôi vẫn không dám tiến lại gần, chỉ khi Ngọc Anh nhìn tôi gật đầu, tôi mới từ từ tiến đến.
Giờ đây Vi có vẻ đã bình thường lại, ánh mắt không còn mê mang như trước, nhưng vẫn còn vẻ bơ phờ, mệt mỏi. Nhìn thấy tôi đang lại gần, Vi miễn cưỡng nở nụ cười, rồi nói:
– Xin lỗi thầy nha, tại lúc nãy em…
Có vẻ Ngọc Anh đã kể lại cho Vi những chuyện xảy ra lúc đó, tôi nhìn em với ánh mắt yêu thương rồi cắt đứt lời em:
– Không sao đâu, em đã ổn chưa?
– Vâng… – Vi gật gật đầu.
– Tuấn Khanh, 2 tụi mày đi chỗ khác một tí đi, Ngọc Anh, bạn cho mình và Vi nói chuyện cùng nhau một lát được không?
– Uh, nhưng nhớ đừng làm gì kích động nhé… – Anh nhắc nhở tôi.
– Cảm ơn bạn… – Vi nói với Anh.
– Không sao đâu, tụi mình là bạn bè với nhau mà… – Anh cười cười thân thiện nhìn Vi.
Sau khi mọi người đi hết, tôi lại gần Vi, không dám đụng chạm gì đến em, tôi nhìn em với ánh mắt quan tâm. Vi cũng nhìn tôi, mặt cũng hơi đỏ lên…
– Lần sau đừng làm thầy lo lắng như vậy nữa, thầy rất sợ…
– Vâng…
Vi ngây ra trả lời, người em cũng hơi run rẩy, có vẻ em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Tôi dựa lưng vào ghế, nhìn lên trời, hai tay chống sau gót…
– Haizzz, em biết vì sao mọi người lại gọi thầy là Gum không???
– …
– Cũng vì tính cách của thầy, dai dẳng, nhớp nháp như cục sing – gum vậy. Ai dây dưa vào thầy thì khó dứt ra được lắm.
– Còn vì 1 điều nữa. Thầy như cục sing – gum, luôn dẻo dai, chịu đựng mọi tác động mạnh mẽ bên ngoài, cho dù có bị bóp méo đến hình dạng nào thì cũng có thể khôi phục lại phần nào hình dáng lúc ban đầu.
Nói đến đây, tôi quay qua nhìn em rồi tiếp:
– Em hiểu ý thầy chứ?
– Vâng, em hiểu…
– Giúp thầy một việc được không??
– Việc gì thầy…
– Hãy như cục sing – gum, đừng bao giờ luỵ ngã, cho dù có chuyện gì thì cũng đừng từ bỏ hi vọng, từ bỏ mọi thứ mà hãy tự tin, lạc quan hơn mà sống, mà yêu thương mọi người.
– Vâng, em xin nghe lời thầy… – Vi chảy nước mắt nói với tôi.
– Bây giờ em tính làm gì đây?
– Em đã gọi điện cho người nhà đến đón, thầy đừng lo, chắc cũng sắp đến rồi…
– Uh, vậy về nhà an toàn nhé… Hả, em có số phone sao không cho thầy..??
– Thầy có hỏi em đâu, mà em có thấy thầy dùng di động đâu??
– Vớ vẩn, đọc số cho thầy ngay. Mai sắm con nokia cùi là được, nhanh, nhanh, đọc số nhanh lên…
Bỏ mẹ, mất đi hình tượng cao nhân lúc nãy rồi…
Sau khi viết số phone cho tôi, thì di động của Vi rung lên vì có người gọi đến.
– Người nhà em đến rồi, thôi, em về nha…
– Uh, cần thầy tiễn không?
– Không cần đâu thầy…
Thấy Vi lủi thủi ra về, dõi theo hình bóng em, tôi cũng hơi lo, vì thế lén đi theo, đến khi nào thấy em lên xe về thì thôi.
Tôi giật mình khi đang chờ trước cổng là một người con trai đang đứng dựa vào chiếc moto phân khối lớn, 2 tay đang dang rộng ra, dường như chờ Vi lao vào.
Vi cũng đang từng bước tiến lại gần anh ta…
Tôi thầm giật mình, người con trai đó là ai, là anh trai của Vi sao? Không đúng, Vi chưa từng nói mình có anh trai, với lại qua nhà Vi cũng chỉ có thấy 2 mẹ con, không có hắn ta… không lẽ hắn là…
“Đừng ôm, đừng ôm anh ta Vi ơi…” – tôi nhủ thầm trong lòng như đang đánh cược.
Và tôi đã thua cược…