Sai Lầm Của Tôi - Phần 4
– Không lẽ lại sai địa chỉ ta…
Trước mặt tôi là 1 ngôi biệt thự nhỏ, cao 2 tầng. Cổng trước nhà thì dư rả nếu cho một chiếc xe hơi đi qua. Nhà Vi đây sao?
Tôi bấm chuông, mười mấy giây sau có người ra mở cửa, là Vi.
– Vào đi Gum, mẹ mình đang ở bên trong, nhớ chào nha…
Tôi chợt sững người… đẹp quá…
Hôm nay Vi mặc đồ khá đơn giản, quần short ngắn hở đùi, làm lộ đôi chân trắng như tuyết dài thon thả, chiếc áo lụa màu trắng hở cổ, hai bên tóc vén ra sau rồi búi lên, 2 lọn tóc trước mái ôm sát 2 bên má nhìn rất đáng yêu và nổi bật.
Thấy tôi nhìn chằm chằm ngây dại, Vi đỏ mặt rồi hỏi:
– Mặt mình dính gì sao?
Tôi chỉ cười trừ rồi bước tiếp vào trong.
Whao… không ngờ trước nhà còn có 1 khu vườn nữa, còn có cả hồ cá, xích đu…
– Nhà Vi giàu quá ha, thế mà Vi giấu kĩ quá làm Gum không biết… – tôi thốt lên…
– Uh… Mà tí vào nhà gặp mẹ Vi cấm lảm nhảm… nghe chưa? – Vi cảnh cáo tôi.
– Ok…
Gì mà căng vậy chời…
“Gâu gâu gâu…”
Ôi mẹ ơi, con chó becgie to quá, ít nhất cũng gần bằng cái xe đạp martin leo núi cùi của tôi.
Con chó đang lao về phía tôi? Sax, giờ sao đây, tôi sởn cả gai óc, không lẽ bỏ xác nơi xứ người vậy sao, huhuhu… tao còn chưa biết mùi yêu là gì đấy, con kia… Tha cho tao đi mà…
– Ngoan, ngoan, bé Beck của chị…
Lúc này đập vào mặt… à không, mắt tôi là một cảnh tượng khó tin. Con chó to hơn nửa người so với Vi đang ngồi xuống 2 chân sau, vẫy vẫy cái đuôi, lưỡi cứ thụt dô thụt ra nhìn mỏi cả mắt, nước dãi chảy cả ra, đang tận hưởng bàn tay mềm mại, xinh xắn vuốt qua vuốt lại ở trên đầu.
Tôi nói thật với các bác, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi tranh giành cùng 1 con chó, nhưng ngày hôm nay, tôi lại đi ghen tị với con chó đang ở trước mặt tôi…
Tôi ước mình được như nó, được đôi bàn tay ấm áp kia vuốt ve, nắn nót… nghĩ đến đây mà tôi bất chợt chảy nước miếng…
Con Beck như cảm nhận được tôi đang nghĩ gì, nó sủa…
– Beck, ngoan nào, bạn chị đó, đừng sủa nữa… – Vi nhân hậu vỗ về nó.
Không ngờ con Beck nghe lời răm rắp, ngừng sủa rồi nhìn tôi như nhìn con mồi.
Ohhh, shittttt, bà nội mày, tao chưa từng ăn thịt chó lần nào đâu đấy…
– Theo mình vào nhà đi Gum… – Vi gọi…
– Uh…
Sau khi đi qua con Beck, tôi ngoái đầu lại, chỉ thằng tay vào mặt nó rồi nói thầm với nó:
– Coi chừng tao đấy…
“Gâu gâu gâu…”
Thấy nó vùng chạy đến, tôi lao nhanh theo sau Vi vào nhà.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Sao đầu cậu ra mồ hôi nhiều vậy, mặt tái mét nữa??
– Không có gì, sáng nay trời nóng quá… haizzz… có máy điều hoà nhớ bật nha Vi…
Tôi qua loa trả lời, hú hồn, mém tí nữa là bị nó cắn trúng.
Vào trong nhà, trên ghế salon có một người phụ nữ đang ngồi, cô ấy na ná Vi, mặt cũng đang lạnh lùng nhìn tôi… Haizzz, thật đúng là, con và mẹ giống nhau như đúc.
– Con chào cô.
Tôi cười hì hì, ráng tỏ ra thân thiện.
– Cháu là…
Mẹ Vi cảnh giác nhìn tôi.
– Cậu ấy đến phụ đạo môn toán cho con đó mẹ – Vi đỡ lời giùm tôi.
– Ừ, có uống nước gì không, cô lấy cho… – mẹ Vi ngạc nhiên một hồi rồi hỏi tôi nhẹ nhàng.
– Dạ, cho cháu ly nước lọc cũng được ạ. Cám ơn cô… – Tôi lễ phép…
– Ừ, cám ơn cháu. Ráng giúp giùm cô con Vi, môn toán nó yếu lắm…
Mẹ Vi nhìn tôi cười rồi nói, sau đó ánh mắt thâm thuý nhìn Vi.
– Mẹ này, mẹ vào pha nước đi mà… – Vi xấu hổ nói.
Thế là mẹ Vi nhìn tôi cười cười, sau đó vào trong bếp.
– Này… này, Gum đi đâu đó???
Vi nhìn thấy tôi tính bước lên cầu thang nên ngạc nhiên hỏi.
– Thì lên phòng cậu học bài chứ làm gì??? – Tôi không hiểu hỏi lại.
– Lên phòng mình làm gì, ở dưới này học mà… – Vi giận hờn nói.
– Hả…
Tôi nghĩ thầm, ờ ha, phòng con gái đâu dễ cho con trai vào được. Tại mỗi lần qua nhà thằng Khanh, Tuấn chơi là tôi thường lên phòng tụi nó. Kì này đến nhà Vi mà không để ý, nguy hiểm quá…
– À, ờ, vậy học thôi… – tôi xấu hổ đáp.
Dù gì tôi cũng muốn lên phòng Vi xem thế nào, từ đó có thể biết nhiều thêm về Vi. Cấm suy nghĩ đen tối nha các bác…
Haizz, đến bao giờ anh mới được vào phòng em đây Vi ơi…
– Trước khi học, Gum có 2 điều kiện…
– Hả, học mà cần điều kiện gì nữa???
– Trật tự, nghe nè. Điều 1: Kể từ bây giờ, luôn gọi Gum là thầy.
Em sững sờ nhìn tôi…
– Cái đó… không gọi như thế được không? – Em nhẹ hỏi.
– Chắc không được, nếu Gum kèm toán cho Vi thì Vi gọi Gum một tiếng thầy cũng là chuyện thiên kinh đại nghĩa. Với lại, xưng hô như vậy sẽ khiến cho chúng ta nhập tâm hơn, hiệu quả học tập sẽ tốt hơn…
– Ừmmm… rồi, ok… – em than thở.
– Điều 2: Thầy luôn luôn đúng. Nói gì, làm gì cũng không được cãi, không được chống đối…
– Ok… Khoan đã…
– Sao, có vấn đề gì?
– Làm gì cũng không được chống đối… cậu có ý gì? – Vi nhăn mặt lại, tỏ vẻ khó hiểu.
– Nghĩa là thầy muốn giao bài tập nhiều, hay lớn tiếng, hay khẽ tay… pla… pla… pla… thì không được kháng cự… – tôi mặt nghiêm chỉnh nói.
Khà khà, đồng ý đi Vi ơi. Để rồi anh sẽ làm gì em mà anh cũng không biết đâu à nha…
– Nhanh, nhanh nào, quyết định nhanh đi. Cho cậu 5s, không thì mình về. 5… 4… 3… 2… 1… – tôi hối thúc Vi.
– Ok, ok… Mình đồng ý!!! – Vi đồng ý một cách miễn cưỡng.
– Rồi, đầu tiên thầy sẽ cho em vài bài tập để kiểm tra sức em đến đâu…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Haizz, sao không đổi dấu bất phương trình khi nhân chia số âm vậy…
– Chậc, cái này là hệ phương trình đối xứng, sao lại giải theo kiểu cổ điển…
– Hả, công thức sin cos nhân ba đâu phải thế này… Mà sin(90 độ) sao bằng 0 được???
– Trời ơi, hình thoi đâu phải là hình này, hình này là hình thang cân…
– Thôi chào em, thầy về đây… – tôi khổ sở tạm biệt học sinh yêu dấu của tôi.
– Ê, cậu… à, thầy đi đâu vậy. Em toán yếu lắm, ráng giúp em đi. Sau này em hậu tạ thầy gì cũng được. – Vi làm nũng với tôi.
– Haizzz… Sao số thầy khổ thế này… – tôi cười khổ rồi quay lại.
– Từ giờ cấm dùng casio fx nữa, khi nào lấy lại căn bản rồi hẵng dùng.
– Ơ, nhưng mà, em không tính nhẩm được? – Vi khổ sở cầu tôi.
– Thầy dạy em cách tính nhẩm, phép tính nào đơn giản thì nhẩm cái ra, không nhất thiết phải bấm máy, như thế sẽ hình thành thói ỷ lại. Em biết không, thầy đã từng thấy có học sinh, giải phương trình bậc nhất: 3x = – 24, thế mà cũng bấm máy 24/3 = 8, rốt cuộc sai. Thấy chưa, vì thế, từ giờ em mà xài máy, thầy khẽ mông… à tay… – tôi hăm đe.
– Vâng… – Vi mếu máo nói.
– Đầu tiên, thầy sẽ dạy đại số lượng giác trước vì em yếu nhất phần này. Bây giờ, mấy cái dạng như sin(- a), sin(pi – a), sin(a+b), cos(a+b), tg(a+b)… thầy sẽ cho em câu thần chú để biến đổi, dễ nhớ lắm, nghe thầy đọc nè…
‘Đối trừ bỏ cos…
Bù trừ bỏ sin…
Sin thì sin cos cos sin…
Cos thì cos cos sin sin dấu trừ…
Tang thì hai tang cộng nhau…
Chia cho số 1 đem trừ tích tang…’
…
Cầm cái máy tính của Vi lên, tôi định nhét vào trong cặp cho Vi. Lúc mở ra, tôi chợt bất ngờ khi thấy bên trong có một cái huy hiệu vương miện.
– Ủa Vi, em cũng tham gia cuộc thi P&P à?? – Tôi quay sang hỏi em.
– Vâng thưa thầy, cả lớp bầu em, em không còn cách từ chối. – Vi khó khăn nói.
– Khà khà, khà khà… – tôi cười khanh khách.
– Sao vậy, có chuyện gì hả? – Vi khó hiểu hỏi.
– Thầy cũng có tham gia cuộc thi đó đấy em à… Hahaha…
– Vậy hả?
– Ôi, ước gì thầy được làm prince, vì em chắc chắn sẽ là princess rồi… Haizzz, hi vọng không có ai đẹp trai hơn thầy…
Tôi liếm liếm môi nói một cách trắng trợn.
Dường như đoán được ý đồ xấu xa, bỉ ổi của tôi, nên Vi ném cho tôi một cái nhìn khinh bỉ.
– Em không được làm princess đâu, thầy đừng mơ nữa… – Vi chép môi nói.
– Sao không được. Trường ta có ai đẹp hơn học trò của thầy à…
– Em có đeo cái huy hiệu lúc ra khỏi lớp bao giờ đâu… Em chỉ đeo lúc đầu giờ học với lúc tan học thôi… – Vi trề môi nói.
– Trời… – Tôi trợn mắt lên.
Những nam thanh nữ tú đăng kí tham dự cuộc thi “P&P” thì sẽ được phát cho mỗi người 1 cái huy hiệu hình vương miện màu vàng, và trên đó có đánh số thứ tự. Bất kì học sinh nào trong trường thấy muốn vote cho ai, thì sẽ lại gần và xem mã số, sau đó ghi vào tờ mẫu là: Nữ/nam <mã số>, mỗi tờ chỉ được tối đa 1 nam hoặc 1 nữ hoặc cả 2.
Vi nói chỉ đeo huy hiệu lúc vào học và tan học, còn lại đều tháo ra… Như vậy thì đúng là tránh được rất nhiều phiền phức, vì giờ vào học Vi đi trễ thì ai mà thấy được, còn lúc tan học thì ai cũng lo ra về, người nào rảnh ở lại mà tìm, chỉ có giờ ra chơi là dễ soi nhất thì Vi lại tháo ra, vì thế người khác gặp cứ nghĩ Vi không tham gia cuộc thi. Cùng lắm thì cũng có người thấy, nhưng số đó sẽ rất ít. Haizzz, chứ nếu không thì… princess chắc chắc sẽ là Vi.
– Giỏi, giỏi lắm trò ngoan của thầy… Ha ha ha, thôi, làm bài tiếp đi… Nhìn cái giề mà nhìn… – tôi vui vẻ hớn hở bặm trợn nói.
Mặt Vi nghệch ra, không hiểu sao tôi lại có thái độ như vậy. Haizzz, trò nghĩ là thầy sẽ để thằng con trai khác hôn trò trước mặt thầy à, quên ngay đi. Trò là của thầy, là con mồi của thầy, cấm thằng nào khác đụng vào… Đệt mợ, thằng nào dám đụng vào trò, thầy phồng tôm nó luôn…
Đang hoang tưởng trong đầu, thì tôi nghe thấy tiếng Vi hỏi nhỏ:
– Ủa thầy, thế nếu thầy được làm prince, thầy có hôn princess không?
– Có ngu mới không hôn, cá mỡ dọn lên tận miệng mèo rồi còn gì. – Tôi lè lưỡi liếm liếm môi.
– Đồ dê xồm, em khinh… – Vi nhìn tôi với cặp mắt coi thường rồi quay qua làm bài tiếp.
Chà, có vẻ mình đã đánh mất hình tượng một người thầy đáng kính trong mắt em mất rồi, nhưng thầy không hối hận đâu em ạ. Hôn gái miễn phí mà không hôn, thầy đâu phải gay…
Buổi dạy toán đầu tiên diễn ra êm ả, không sờ mó, không ôm ấp, không nhìn lén bậy bạ (thực ra là có nhưng mà nhìn một cách trong sáng thôi). Vi có vẻ tập trung và chăm chỉ học, trên trán Vi cũng lấm tấm vài giọi mồ hôi. Haizz, phải ráng thôi trò ơi, đừng lo, thầy sẽ giúp em từng bước, từng bước hoàn thiện môn toán.
Em phải tin ở thầy… Tôi đúng là sinh ra để làm thầy giáo mà… hahaha…
– Hẹn gặp trò ở lễ hội nhé… – tôi hớn hở nói.
– Uh, thôi thầy về đi… – Vi cười tiễn tôi ra khỏi nhà.
– “Gâu… gâu gâu…”
– Im mày, chó khôn không cắn bậy… – tôi bực mình quát con Beck.
– Này, lần sau không được nói như thế với Beck, nghe không? – Vi khó chịu nói với tôi.
Nghĩ cũng đúng, mình không phải chủ của con chó nên chửi nó cũng kì, vả lại còn chửi ngay trước mặt chủ của nó.
– Uh, thầy xin lỗi. Thôi, thầy về đây, bye…
– Bye bye thầy… – Vi vẫy tay chào tạm biệt.