Sai Lầm Của Tôi - Phần 12
Khoảng thời gian sau đó, tôi với My ít nói chuyện với nhau hẳn, có vẻ ai cũng mang bên mình một nỗi niềm riêng, và không thể chia sẻ cho người khác. Riêng tôi và Vi thì vẫn mặn nồng, vẫn ngọt ngào với nhau, cho đến một hôm…
– Cho em hai 2 ly chè Thái đi chị… – tôi với tay gọi chị phục vụ.
– Em đợi chút nhé… – chị nở một nụ cười thân thiện rồi nói.
Sau khi chè được mang ra, tôi cầm lấy muỗng múc ăn lấy ăn để…
Vi thì chỉ nhìn tôi ăn một cách hạnh phúc, một cái nhìn ngọt ngào nhưng cũng đượm lo âu…
– Sao vậy em, ăn đi, chè ở đây ngon lắm…
Vi chỉ mỉm cười chăm chú nhìn tôi…
– Muốn thầy đút cho ăn hả, sao không nói sớm… haizzz…
– Sặc… – Vi cười to.
Sau đó, trò ấy cũng cầm lấy muỗng ngoáy ngoáy ly chè, nhưng vẫn chưa ăn một miếng nào…
– Em chỉ mong những giây phút thế này thôi… – Vi chợt nói.
– Em nói gì thế??? – Tôi khó hiểu nhìn em, nhưng em vẫn đang cúi đầu.
– Em đâu đòi hỏi gì nhiều đâu thầy, chỉ cần những phút giây hạnh phúc thế này thôi, chỉ riêng hai ta, đâu có gì là quá đáng chứ…
Vi ngẩng đầu lên nhìn tôi, mắt em đã hơi đỏ, khoé mắt em đã thấm đượm vài giọt nước mắt.
– Em sao vậy, có chuyện gì thì nói cho thầy biết với, đừng làm thầy sợ… – tôi hoảng hồn.
– Em… em sắp không được gặp thầy rồi, không còn được ăn chè cùng thầy, uống nước cùng thầy… không còn những lúc chỉ còn 2 chúng ta với nhau… huhuhu – em ấy như oà khóc.
Tôi vội vàng đến ngồi cạnh em, vòng tay ôm em vào lòng, em gục mặt vào ngực tôi và khóc oà lên, mọi người xung quanh nhìn tôi với một ánh mắt không mấy thiện cảm. Nghĩ cũng đúng, tâm lí con người mà, thấy một cô bé xinh đẹp đang khóc trong lòng một thằng con trai, đa số cho rằng tôi bắt nạt cô bé, còn thiểu số thì đang ghen tức.
Sự việc trên kéo dài khoảng 2 – 3 phút, Vi mới dần dần bình tĩnh lại, áo tôi thì ướt gần hết, nhưng không sao, tôi lại thích nước mắt của em lưu lại trên người tôi…
– Nói cho thầy đi… – tôi vừa vuốt eo, vừa hỏi nhỏ nhẹ bên vành tai em.
– Em… em… – Vi chần chừ.
– Không sao, nói cho thầy biết đi…
– Em… sắp phải cùng mẹ qua Mỹ rồi… hức hức…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Tim tôi như ngừng đập vài giây, tai tôi ù ù, không nghe được bất cứ thanh âm gì xung quanh.
Tôi thẫn thờ vài giây, sau đó chợt nắm hai bờ vai em.
– Trò vừa nói gì, nói lại cho thầy nghe coi… – tôi như mất bình tĩnh.
– Hôm qua, mẹ em nói với em, 2 mẹ con em sẽ qua Mỹ sống cùng với ba. – Vi nghẹn ngào.
– Tại sao đang yên đang lành mẹ em lại đòi sang Mỹ làm gì?? – Tôi nghi hoặc.
– Ba em kinh doanh bên đó, một năm về thăm nhà có 2 3 lần, có năm còn quên không về nhà. Mẹ em thì luôn mong nhớ ba, mẹ cũng hiểu ở bển ba còn có cả 1 sự nghiệp phải lo. Mới đây ba muốn 2 mẹ con em qua đó định cư luôn, tiện cho việc chăm sóc gia đình. Vì thế, mẹ em không có lý do để từ chối. – Vi tâm sự.
Ba Vi, đúng là từ lúc quen em ấy, đến giờ mình vẫn chưa gặp được bác, thì ra bác ấy đang kinh doanh ở bên Mỹ.
– Em… em… em không muốn xa thầy chút nào đâu, thầy tin em đi, nhưng… em cũng rất thương mẹ, mẹ đã phải sống trong cô đơn suốt mấy năm rồi, em có thể cảm nhận được nỗi khổ của mẹ, thầy biết không, lúc nói chuyện đó cho em, mẹ em vui đến dường nào không… – Vi run môi nói.
– Bao giờ em đi… – tôi đau khổ hỏi.
– Sớm nhất thì có thể là cuối năm nay, trễ lắm là tháng 3 năm sau…
– Còn trò, trò định thế nào… – tôi hỏi trong mong chờ.
– Em… em… em chỉ biết là em thương mẹ rất nhiều, rất nhiều thôi… em… hức… huhu huhu…
– Không sao, thầy không trách em đâu, đừng khóc nữa…
Tôi vỗ về em, nghe thấy đáp án từ em, tôi biết, em đã chọn mẹ em, chọn sang Mỹ định cư. Lòng tôi quặn thắt từng cơn, chưa bao giờ trong tôi lại xuất hiện cái cảm giác đau tim xót ruột thế này. Cũng đúng thôi, tôi chưa là gì của em cả, giữa một mối quan hệ mập mờ, vô định và người thân trong gia đình, là tôi, tôi cũng sẽ chọn điều thứ 2.
Có lẽ, nếu như mình tỏ tình với em ấy…
Có thể níu giữ em ấy ở lại hay không, có thể không…
Nhất định, cho dù chỉ còn 1 tia hy vọng mong manh, cũng phải làm, không được từ bỏ, không được buông xuôi cái tình cảm mà mình giành cho em ấy, nếu không thì sau này, mình sẽ hối hận cả đời…
Noel ơi, đến nhanh lên…
Tối đó về nhà, nhắn cho trò ấy 1 tin:
“Thầy sẽ làm mọi thứ để khiến em ở lại, thầy sẽ không bỏ cuộc đâu.”
“Em cũng không biết nữa thầy ơi…”
Trong tim tôi giờ đây rất đau!!! Vi ơi, tại sao, tại sao em không đấu tranh cho tình yêu của chính mình, tại sao em lại nhu nhược và buông xuôi như thế. Em không biết rằng, điều đó càng làm cho chúng ta trở nên ngăn cách, mối quan hệ giữa chúng ta càng ngày càng xa hơn sao??? Em không biết rằng, điều đó càng khiến cho anh nản lòng hơn, chỉ còn mình anh đấu tranh, níu giữ lại tình cảm giữa 2 người chúng ta. Mặc dù biết là rất khó khăn và vô vọng, nhưng đôi khi anh biết rằng, làm theo trái tim mình mách bảo thì anh sẽ không bao giờ phải hối hận…
Quá chán nản, tôi đánh một giấc ngủ mê man cho tới sáng…
Cả ngày hôm sau, tôi không ra gặp Vi, cũng không nhắn một tin nào cho trò ấy, và… trò ấy cũng thế…
Cả 2 ngày sau cũng thế…
Tôi giờ đây chỉ mong sao Noel tới thật nhanh, cho tôi nói nỗi lòng của mình cho Vi biết, hi vọng rằng trò ấy sẽ đổi ý…
Mỗi ngày từ giờ đến noel sẽ là một khoảng thời gian tra tấn và áp lực đối với tôi, nhưng tôi biết rằng, mình phải chịu đựng, phải vượt qua, có như thế thì mới chứng tỏ được tình yêu của mình đối với Vi sâu sắc và mạnh mẽ…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Đã 7 ngày trôi qua mà tôi và Vi vẫn không liên lạc gì với nhau, 7 ngày mà cứ như 1 tháng vậy, thật không thể tin được, đây đúng là một kỉ lục chứ chả chơi…
Thật là tịch mịch, tôi đành là người mở đầu vậy…
Đành nhắn tin cho Vi: “Tối nay đi uống nước nha em…”
Khoảng 30ph sau thì em ấy mới reply: “Chắc không được thầy ơi, mẹ em không cho em đi nữa. Lúc trước mẹ còn định tịch thu điện thoại của em, may mà em quyết liệt đòi giữ lại, không thì bây giờ thầy không còn nhận được tin nhắn của em nữa…”
Tiếp thêm 1 tin nữa từ Vi: “Mấy ngày này em thấy mẹ khác hẳn, trở nên vui vẻ hơn những ngày trước, nhưng mỗi khi em định mở lời nói về chuyện của chúng ta thì… mẹ có vẻ khó chịu. Em nghĩ… có lẽ… chúng ta… nên ít gặp nhau thì tốt hơn thầy ơi…”
Tôi bàng hoàng nhắn tin lại: “Sao thế em, không lẽ em đành vứt bỏ đi tình cảm của chúng mình, không cho thầy cơ hội giành lấy em hay sao…”
“Mẹ em còn nói với em, nếu mà em quá dính líu đến thầy thì cấm cửa, không cho em dùng điện thoại, thậm chí cấm cửa không cho em ra ngoài. Bởi thế, chúng ta nên hạn chế qua lại thì tốt hơn thầy ơi…”
“Không còn cách nào cứu vãn được ư???” – Tôi nhắn cho em trong cơn đau đớn, chán chường.
“Em yêu mẹ nhiều lắm, cũng hơn 1 năm không được gặp ba rồi. Ngày qua ngày, mẹ em sống cứ như người mất hồn, chỉ có em và anh trai là động lực giúp mẹ chịu đựng và vơi đi phần nào nỗi buồn. Nhưng anh biết không, kể từ khi anh em mất, mẹ em càng suy sụp thêm, em có thể cảm nhận được nỗi đau ấy, thậm chí còn hơn cả em những ngày đó nữa cơ. Kể từ đó, em tự nhủ rằng, mình phải luôn bên mẹ, chăm sóc và quan tâm mẹ hơn, đồng nghĩa với việc áp lực đè nặng trên đôi vai em thêm gấp đôi, thậm chí gấp mười lần. Nếu sắp tới em không đi cùng mẹ, thì… em cũng không dám nghĩ tiếp nữa…”
Tôi lấy tay vò đầu bứt trán, đi qua đi lại trong phòng, không biết phải làm thế nào cho phải. Đành nhắn tin:
“Cho thầy một cơ hội cuối cùng thôi, lễ hội P&P em lên gặp thầy, được không…”
“Em sẽ đến, em hứa…”
Tôi như trút được gánh nặng, ngồi thõng xuống giường thở từng hơi thật dài. Tôi như đã đánh cược với số phận vào cái ngày noel đó, nếu thành công thì tôi sẽ có được mối tình đầu thật nồng nàn, lãng mạn và đẹp đẽ, nhưng ngược lại, tôi có thể sẽ mất đi tất cả, không những thế, điều đó có thể để lại một vết sẹo trong trái tim tôi, một vết sẹo sẽ mãi không bao giờ lành lặn được.
Có lẽ đây là lần đánh cược duy nhất trong đời mà tôi không biết mình có chiến thắng hay không nữa…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Ôm nỗi tâm tư ấy, tôi sống như một con rối. Sáng thì đi học, tối thì ăn cơm, tắm rửa rồi đi ngủ… một cái cuộc sống như được lập trình bài bản, rập khuôn. Đó đâu phải là sống, người ta bảo có cuộc sống là có vui vẻ, có hạnh phúc… thì ra là nói dối…
Không chịu được nữa, tôi bật máy điện thoại lên, nhắn tin rủ 2 thằng bạn thân đi chơi giải sầu…
“Tao đang học anh văn rồi, sr mày…”
“Tao đang ăn đám cưới, có gì bữa khác đi…”
Đã chán nay lại còn chán hơn…
Ngồi mò mẫm cái inbox một chút thì bỗng thấy có 1 dãy số, khựng lại một chút thì chợt nhớ đây là số của bé My, cũng đã lâu rồi không nói chuyện gì với bé nó, tôi nhắn tin cho bé…
“Đi trà sữa không em, anh đang thèm…”
“Hôm nay trời đâu có mưa đâu ta, sao anh lại nhắn tin đột xuất cho em thế này…”
“Anh nhớ em đó, được chưa…”
“Uh, 1 tiếng nữa đến chỗ cũ đón em…”
Mặc qua loa bộ đồ quần jean áo thun, đi giày vải, soi gương chỉnh tóc cho nam tính một chút, tôi chợt giật mình, sao giống đi hẹn hò thế này…
Đến nơi, tìm mãi mà không thấy em nó. Quái, không lẽ mình dính quả lừa mất rồi…
Đợi thêm 10ph nữa, vẫn chưa thấy em nó đến. Trời ơi, tôi bị một đứa nhóc lừa tình, lần đầu tiên trong cuộc đời bị leo cây, cảm giác ấm ức cực kì…
– Này… – chợt một bàn tay vỗ vai tôi.
Quay đầu lại nhìn thì… ai đây, không quen à nha. Mặt mũi dễ thương, đôi mắt trong veo không tạp chất, như hút hồn người nhìn, mái tóc búi cao, mặc váy màu xanh lam nhìn rất nổi bật, một mùi hương nhẹ nhàng quanh quẩn xung quanh. Nhưng mà không quen… không lẽ thấy mình đẹp trai nên đến làm quen. Haizzzz, không nên, không nên em à, 1 cô đã đủ làm cho anh chết lên chết xuống rồi, thêm em nữa, chắc anh treo cổ mất…
… Tách… (tiếng búng tay)
– Quây, nghĩ đi đâu thế… – cô gái lạ đánh tỉnh tôi khỏi cơn suy nghĩ lan man.
– Mình có quen nhau ư??? – Tôi thật lòng hỏi.
– … – có lẽ quá sốc nên cô gái ấy không nói được câu nào.
Sau đó, cô gái lục lọi trong túi mình, lấy ra một cái kính… quái, không lẽ bị cận, không đeo kính nên nhận lầm người hả chị hai…
Mà cái kính nhìn quen mắt thế, trời đất, tôi nhận ra rồi…
Cảnh tượng sau đó khiến tôi trố mắt…
– Nhận ra ai chưa… – cô gái cười ranh mãnh.
– Trang, Trang phải không. Trời ơi, cũng lâu quá rồi nhỉ??? – Tôi nói quýnh lên.
– Anh, anh… giỡn mặt với em hả??? – Mặt cô gái xị lại một đống, mặt đỏ cả lên, có vẻ ấm ức.
– Hahahaha… Thôi không đùa với em nữa, em là My, mãn nguyện chưa?? – Tôi nhìn em mà cười sằng sặc.
– Hứ… – My hất cằm dỗi với tôi.
– Lên xe nào em gái, hôm nay em làm anh mém máu nhồi cơ try… à cơ tim đấy, xinh quá… – tôi tung hoả mù.
– Hok thèm nghe anh nữa… – My leo lên xe, nhưng tôi có thể thấy khuôn mặt em đỏ bừng như quả cà chua.
Vẫn cái quán trà sữa ấy, 2 đứa vào gọi nước…
Cả 2 cứ uống nước, chả nói chả rằng, cứ như đang diễn kịch câm…
Tôi thì cứ nhìn đi nhìn nhìn lại My, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải. Nói thật, hôm nay đúng là không nhận ra được em nó luôn, chỉ cần bỏ cặp kính ra, thay đổi kiểu tóc và khoác một bộ quần áo nữ tính một chút là cứ như người khác.
My thì cứ cúi mặt uống nuớc, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, thấy tôi cứ nhìn chăm chú mình thì lại cúi đầu xuống, nhìn cứ như một chú thỏ đáng yêu…
– Kì quá, sao cứ nhìn hoài zạ… – My nói lí nhí, xấu hổ đỏ cả mặt.
Buồn cười quá, thái độ của em làm cho tôi cười thầm trong lòng, rất là đáng yêu và trong sáng, ngây thơ…
– Người ấy đẹp quá nên mắt mình bị lạc bước mất rồi… – tôi cười mỉm nói.
– Thiệt hok đó trời… – em liếc rồi lườm tôi, như con thỏ đang cảnh giác một con chó sói hung tợn vậy.
– Tôi nói thiệt mà trời… – tôi cũng đáp lại.
My chỉ bĩu môi, tôi thì cười phá lên…
Không ngờ rằng, đi với em ấy lại vui vẻ đến thế…
Cả 2 tiếp tục uống nước…
– Có tâm sự gì sao anh? – My nhìn tôi hỏi chân thành.
– Sao em nghĩ anh có tâm sự?? – Tôi hỏi lại.
– Cái lí do gặp em ấy không đáng tin chút nào đâu, chắc có chuyện gì nên mới nhớ mà gọi đến em đúng không?? – My trề môi.
My lại khơi dậy cái tâm tư của tôi, tôi cũng chỉ đành im lặng, nhìn ra đường ngắm xe cộ qua lại… My thấy vậy cũng chỉ biết im lặng theo tôi, em ấy biết lúc này không nói gì là khôn ngoan nhất…
– Anh đang buồn lắm… – tôi chợt phá tan bầu không khí yên tĩnh giữa 2 đứa.
– Chuyện liên quan đến chị Vi đúng không…
– Uh…
Tôi kể lại cho em biết sự việc giữa tôi và Vi, em thì chỉ bình thản chăm chú lắng nghe, lúc thì nhìn tôi, lúc thì nhìn chỗ khác… Tôi như chìm đắm trong nỗi niềm, tâm tư trong lòng đều nói hết ra, những lúc thế này, tâm sự với người khác cũng làm vơi đi phần nào nỗi buồn ấy…
Nói ra hết, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đi rất nhiều… My thì chỉ uống trà sữa…
Ê con kia, vô tâm nó vừa vừa thôi chứ, anh tâm sự đến thế rồi, mà chỉ lo uống trà…
… Xụt… xụt… sộttt… (tiếng ống hút)
– Chậc, hết trà rồi, chị ơi, cho em thêm ly nữa… – em nó vẫy vẫy tay.
Nhìn thấy mặt tôi đơ ra, thấy làm lạ, em nó mới trố mắt hỏi:
– À, em xin lỗi. Anh vừa nói gì ấy nhỉ.
– #$^&@#@%$^$…
– Ấy ấy, em đùa tí thôi, anh bình tĩnh… – em nó cười khanh khách.
– Anh không biết giờ mình nên làm gì nữa… – tôi liếc nhìn rồi cay cú nói.
– Em xin thua, không biết tư vấn gì cho anh nữa… – My giơ 2 tay làm dấu đầu hàng.
Tôi cũng hết cách, chỉ đành uống nước rồi nhìn xa xăm…
– Em chỉ nói một câu thôi, tình đầu là tình dễ tan vỡ nhất, hi vọng câu nói này giúp anh suy nghĩ tích cực hơn…
Nghe xong câu nói đó của My, tôi lại chìm vào suy tư…
– Mình về được chưa anh, cũng trễ rồi… – My nói.
– Uh, chị ơi, tính tiền…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Chở My đến nơi, tôi dừng xe rồi nhìn em nói:
– Hôm nay em khác lắm My ạ, khác không những ở bề ngoài mà còn khác hẳn ở bên trong…
– Hì hì… em nghĩ khi yêu thì con người ta thường thay đổi bản thân lắm, đặc biệt là yêu đơn phương… – My cười trừ.
– Em đang yêu thầm ai hả, nói cho anh nghe thử coi… – tôi dụ dỗ.
– Anh biết là ai mà… – My nhìn tôi, cái đôi mắt dường như đã thay cho câu trả lời.
Tôi cũng nhìn em, tôi như bị hút sâu vào cái đôi mắt ấy, một đôi mắt ngây thơ nhưng cũng quyến rũ đến lạ kì, một đôi mắt như biết nói, một đôi mắt có thể nói là độc nhất, ít ra là đối với tôi…
Tôi và em nhìn nhau ngây ngốc, tôi như bị thôi miên, không biết từ lúc nào tôi dần tiến về phía em, khoảng cách giữa em và tôi càng gần, càng gần… đến lúc gần sát lại người em, hương thơm trên người em làm tôi ngây ngất, tôi vô thức lấy tay nhẹ nhàng gỡ cặp kính trên mặt em xuống, say mê thưởng thức từng nơi trên khuôn mặt xinh xắn ấy, nhìn xuống đôi môi đáng yêu đấy, và tự lúc nào, mặt tôi đã gần sát mặt em, tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở gấp gáp, ấm áp của em… và môi tôi đã chạm vào môi em, không đột ngột cũng không hấp tấp, mà nụ hôn đến một cách tự nhiên và nhẹ nhàng, như một cơn gió khẽ lướt qua đôi môi.
Tay tôi khẽ luồn qua tấm eo thon thả của em, cảm nhận được từng cái run rẩy nhạy cảm từ cơ thể em, tôi như đắm chìm trong nụ hôn, không màng đến mọi thứ xung quanh, mãi đến khi trong đầu chợt hiện lên hình ảnh tôi và Vi trên bãi biển thì tôi sực tỉnh và nhanh chóng đẩy My ra.
Giờ đây mặt My đỏ ửng, em thở dốc từng cơn, trong đôi mắt em hiện lên sự ngỡ ngàng cũng như xấu hổ, loáng thoáng cả sự hờn dỗi ẩn chứa trong đó…
Mình đang làm gì thế này, tại sao lại hôn My, không phải mình rất yêu Vi hay sao… Thế vì sao mình lại có thể dễ dàng đi hôn một người con gái khác như vậy. Gum ơi, chắc mày điên rồi, mày mất trí rồi, tại sao lại làm điều có lỗi với Vi như thế…
Tôi cảm thấy bối rối cực kì, không biết phải cư xử thế nào với My nữa, tôi cũng chỉ coi My như một đứa em, chỉ muốn tâm sự cùng em, sẻ chia niềm vui nỗi buồn. Cái mối quan hệ ấy hôm nay đã bị tôi phá vỡ, chỉ vì một nụ hôn, giờ đây, tôi và My, sẽ phải đối mặt với nhau thế nào đây…
– Anh… anh xin lỗi, anh cũng không biết vì sao anh lại làm thế nữa… – tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử.
– Không phải lỗi của anh. Thôi, anh về đi… – My âu yếm nhìn tôi và mỉm cười.
Tôi chào em rồi ra về, tôi không dám quay lại sau lưng nhìn, không dám đối diện với cặp mắt của em, cái đôi mắt ấy, nó sẽ chỉ khiến cho tôi dày vò, bứt rứt thêm mất thôi…