Sai Lầm Của Tôi - Phần 11
2 tháng sau…
Haiz, sảng khoái vãi, tắm nước lạnh vào trời lạnh thật là đã…
Check điện thoại cái coi nào, 2 miss call từ Tuấn, quái, có chuyện gì mà gấp gáp thế…
… Reng… reng… reng…
– Gọi tao có gì không mày???
– Thằng khốn, nãy sao gọi hoài không bắt máy???
– À, sorry nhé, lúc đấy đang bận tắm. Có gì không mày??
– Uh, thứ 7 tuần sau sinh nhật tao, rủ mày và Vi đi dự đó mà.
– Uh, thế có những ai đi???
– Thì tao, mày, thằng Khanh, Ngọc Anh, Vi… nếu được thì rủ thêm bé My nữa…
– Uh, để tao hỏi nó thử, mà mày định đi đâu??
– 18H ăn KFC, xong đi karaoke, vậy chắc được rồi. Còn muốn có tăng 3 thỉ bàn sau, thế nhé??
– Thế ai chở nó đi??
– Để tao chở cũng được.
– Ok. Vậy đi…
Tôi cúp máy, sau đó gọi điện cho Vi, cuối cùng tôi và em thống nhất là bữa đó tôi sẽ chạy xe qua nhà chở em đi, tốt thôi, đó cũng là ý muốn của tôi.
Sáng hôm sau…
Tôi lên lớp Cxx kiếm bé My, sau một hồi thì bé ra gặp tôi…
– Anh kiếm em có chuyện gì không?? – My có vẻ rất vui khi thấy tôi.
– Thứ 7 tuần sau sinh nhật anh Tuấn, em có muốn đi không?? – Tôi thân mật nói.
– Mấy giờ vậy anh??
– 18H, Tuấn sẽ chở em đi, được không?
– Hả, dạ… nhưng mà kêu anh Tuấn đừng qua nhà đón em, nhà em khó lắm…
– Không sao, hẹn gặp ở nơi khác cũng được, số phone của Tuấn nè, có gì em bàn bạc với ảnh nhé…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Thằng Tuấn đến chưa? – Tôi hỏi Khanh.
– Chưa, nó vừa nhắn tin cho tao, kêu đến trễ, nói tụi mình cứ lên ăn trước đi.
– Vậy thôi mình cứ lên trước đi thầy… – Vi nhẹ nhành nói.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
– Sao nó còn chưa đến nữa, tao ăn gần hết cái đùi gà rồi đây này… – tôi vừa nhai xồm xoàm vừa nói.
– Tao cũng không bik nữa, chắc nó bị kẹt xe… – Khanh đáp.
– Tao đi WC cái… – chắc có lẽ uống nhiều coca quá nên tôi đành đi giải quyết.
… Rào rào… (tiếng nước rửa tay)
“Phù, nhẹ cả người.” – Tôi nghĩ thầm.
– À há… – một giọng nói bất chợt vang lên.
– Sao giờ mới đến thằng khốn. – Nghe quen tai, quay lại thì bắt gặp thằng Tuấn.
– Haizzz, con nhỏ My nó hẹn tao ở cái chỗ xa lắc, đã thế trên đường còn bị kẹt xe nữa… – Tuấn cười khổ.
– Thế con My đâu rồi??? – Tôi hỏi.
– À, đang đứng đợi bên ngoài – Tuấn đáp.
– Uh, đi nhanh lên đi, rồi còn lên đó ăn uống… Tao đứng đây đợi mày… – tôi giục thằng Tuấn.
… Rào rào…
– Mày với con Vi sao rồi. – Đang rửa tay thì Tuấn chợt hỏi.
– Tao cũng chả biết nữa, trên cơ bản thì em ấy không từ chối tao. – Tôi suy nghĩ rồi nói.
– Vậy thì tới luôn đi, mày còn đợi điều gì nữa??
– Tao vẫn không biết kế tiếp nên làm thế nào nữa…
– Tỏ tình… – Tuấn thờ ơ nhìn tôi nói.
– Cảm tình của hai người đến thời điểm mấu chốt nhất, tình cảm khi đã chín muồi mà không có đột phá sẽ lại nhạt dần đi, tích lũy về lượng phải dẫn đến chuyển biến về chất, Mác bảo thế, nếu không cùng với thời gian, cộng thêm sói nhiều thịt ít, rất nhiều chuyện sẽ không thể khống chế được nữa… – Tuấn vừa vuốt cằm vừa nói.
– Ôi cái đệt… – Tôi tròn xoe mắt nhìn nó, như nhìn một nhà triết học.
– Chọn đại một ngày nào đó, sau đó nói “Anh yêu em” hoặc “Làm bạn gái anh nha” chẳng hạn, tao nghĩ thế thôi chứ cũng chưa từng tỏ tình lần nào, hahaha… – thằng Tuấn cười to.
– Noel được không mày, tao thấy ngày đó có vẻ ổn… – tôi chợt nảy ra ý tưởng.
– Uh, cũng được… À, mà nhắc đến noel tao mới nhớ, mày còn nhớ P&P chứ… – Tuấn nhìn tôi rồi cười gian.
– Nhớ chứ… – tôi khó hiểu nhìn vẻ mặt của nó.
– Năm nay tao được chọn làm trong ban tổ chức… – Tuấn nheo nheo con mắt lại.
– Ừ, thì sao… có liên quan gì đến chuyện tao tỏ tình với Vi… – tôi đơ mặt nhìn nó.
Bầu không khó chợt im ắng, tôi và thằng Tuấn nhìn nhau như 2 thằng điên, tôi suy tư và chợt nghĩ đến một khung cảnh… Trời ơi, đừng nói là…
– Có phải mày đang nghĩ cái mà tao đang nghĩ không?? – Thằng Tuấn cười gian.
– Uh, tao cũng đang nghĩ, nhưng không biết cái tao nghĩ có phải là cái mà mày đang nghĩ không??? – Tôi cũng hỏi lại.
– Nói thử xem nào… – Tuấn nói với tôi.
– Mày định gian lận, để cho tao và Vi thành cặp đôi P&P, sau đó tao sẽ hôn Vi và tỏ tình, tao nói có đúng không??? – Tôi nheo mắt nói.
– Ack, chuẩn không cần chỉnh, nhưng mà khác ở chỗ, tao không tính ra là mày định hôn Vi trước mặt toàn thể học sinh như thế… – Tuấn nghệch mặt ra nhìn tôi.
– Ờ ờ, bỏ cái đó đi, tao cũng tham quá nhỉ… hì hì… – tôi nhe răng.
– À, mà mày đừng quên vụ đó nhé… – tôi chợt nghiêm túc nói.
– Hả, vụ gì mày??? – Tuấn có vẻ căng thẳng.
– Vụ cá cược giữa anh em tụi mình, quên rồi sao??? – Tôi gợi ý.
– Cá cược nào thằng này, tao nhớ là trả nợ cho mày hết rồi mà, dkm… – Tuấn nổi giận.
– Oh shit, mày quên thật à… không phải anh em mình cá với nhau, tao nếu như cưa đổ em Vi thì mày và Khanh sẽ làm theo yêu cầu của tao, nhớ ra chưa… – tôi bình tĩnh giải thích.
– … Oh my god, quên mất vụ đó, sr hén… – thằng Tuấn cười lấy lòng tôi.
– Không sao, không sao, nhớ kĩ điều đó là được…
Sau đó, tôi và Tuấn ra gặp My, rồi cả 3 cùng lên bàn ăn với mọi người, buổi sinh nhật bữa đó thật vui vẻ, nhưng mà có một người buồn, đó là Tuấn, vì sao… vì nó phải bao hết cả chầu ăn. Chính vì thế, đến tăng 2, tụi tôi nguyện ý cưa đều cho nó đỡ tủi thân…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Một buổi tối yên bình, đang coi tivi thì bỗng nhận được một tin nhắn từ một số lạ…
“Đoán thử xem là ai nào…”
“Bữa ăn sinh nhật có vui không My???”
“Sao bik hay zạ”
“Đùa, anh chỉ còn mỗi My là chưa biết số đấy thôi…”
“Thật ra đây cũng không phải điện thoại của em…”
“Chứ của ai thế…”
“Em hổng nói đâu…”
“Không thèm… Ê, chẳng lẽ hứng cái nhắn tin chọc anh hả…”
“Chán quá nên nhắn tin tâm sự với anh thôi…”
“Ủa, sao không nhắn cho chị Vi, anh thấy 2 chị em thân nhau lắm cơ mà… Mà không sao, anh cũng đang rảnh…”
“Em tưởng anh có nhiều bạn gái quá, nên không còn thời gian nhắn tin cho em luôn chứ…”
“Đâu có đâu em, anh như vầy có ma nó theo…”
“Xạo quá đi, anh đẹp trai như vậy hẳn nhiều cô theo đuổi lắm…”
“Hi vọng trong đó có em… hì hì”
My không nhắn tiếp cho tôi, không lẽ mình nói chuyện quá đà, haizzz, thế nhưng khoảng 5 phút sau My nhắn lại…
“Anh, đi uống trà sữa không???”
Liếc nhìn cái đồng hồ thì chỉ mới 7h45…
“Cũng được, anh đến đâu đón em đây…”
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/toi-da-sai-sai-that-roi/
Nhận được cái địa điểm, tôi chạy một mạch đến đó. Đến nơi thì thấy My, cô bé đang đứng đợi tôi…
Cả 2 cùng ra một quán trà sữa gần đó…
– Em thích uống trà sữa lắm, đặc biệt là sữa… – My nhe hàm răng xinh xắn nhìn tôi cười.
– Uh, con gái nên uống nhiều sữa, sau này rất tốt cho cái đó… à à, nước quán này cũng ngon ấy nhỉ… – tôi nói lơ đễnh.
My chợt đỏ bừng cả mặt…
Nhìn thấy thế, tôi cũng ngẩn ra, bàn tay vô thức đưa lên gỡ cặp mắt kính ngố của My xuống…
– Lúc không đeo kính trông em xinh hơn đấy My… – tôi hâm mộ nói.
– Anh trả kính lại cho em đi… – My giựt lấy cặp kính từ tay tôi, rồi tiếp tục đeo vào.
– Sao thế, những gì anh nói là thật đó, không tin hỏi người nhà em thử xem.
– Em, em… lúc không đeo kính cảm thấy mình không dám nhìn mặt ai cả, ngượng lắm… – My nơm nớp nói.
– Tuỳ em thôi. – Tôi buông xuôi.
Bầu không khí bỗng trở nên khó xử, tôi không biết vì sao, còn My thì chỉ cúi gầm mặt xuống và uống trà sữa… Mình cũng chỉ khuyên thật lòng thôi mà…
– Anh gum, anh thích mẫu người con gái như thế nào, có thể nói cho em nghe được không??? – My xấu hổ hỏi.
– À, cũng đơn giản thôi em, trắng trẻo, xinh đẹp, ngoan ngoãn, dễ thương và tốt bụng là được. À quên, anh cũng thích con gái tóc dài lắm… – tôi vừa chảy nước miếng vừa nói.
– Thôi đi anh, tham nó vừa vừa thôi… – My bĩu môi.
Sau đó em ngồi ngẩn ra suy tư…
– Anh này, anh thích chị Vi lắm hả… – My chợt hỏi tôi.
– Hả… – tôi há hốc mồm ra nhìn em.
– Uh – thấy ánh mắt mong chờ từ bé My, tôi đành trả lời.
– Hì, em hỏi cho chị Vi đấy thôi, 2 người hợp nhau lắm đấy… – My cười đùa với tôi.
Tuy chúc tôi thế nhưng sâu trong ánh mắt của My, tôi thấy điều ngược lại, một nỗi buồn thoáng qua, tuy rất nhanh nhưng tôi có thể cảm nhận được…
Sau đó My cũng không nói gì với tôi nữa, chỉ còn tôi mở đầu câu chuyện với em, và em cũng chỉ trả lời qua loa.
Trên đường về, My cũng im lặng, không nói thậm chí một câu, chỉ khi đến nơi, My mới chào tôi 1 tiếng rồi rảo bước xa dần trong tầm mắt của tôi…
Bất chợt lòng tôi trỗi lên một niềm bất an, tôi lo sợ rằng My sẽ thích tôi, và tôi thì không muốn điều đó xảy ra, vì Vi và tôi đều chỉ coi My như một người em gái, nếu điều kia xảy ra, tôi… không dám nghĩ tiếp nữa…