RỪNG CAO SU - Chương 4
Tiếp nhé các chế
Chương 04.1. Nỗi lòng
(Đây là phần mở rộng của truyện, phần này chỉ nói về bác Tám)
Chiến tranh rồi cũng đi đến hồi kết, đất nước được giải phóng, mọi thứ bắt đầu từ con số 0. Những người còn ở lại bắt đầu cuộc sống mới, xây dựng lại đất nước sau chiến tranh, bản thân tôi là một người lính sau hơn 22 năm trong quân ngũ, vào sống ra chết, đến giờ vẫn còn tấm thân vẫn còn nguyên vẹn thì phải nói là ông bà còn thương cái mạng này lắm rồi. Giải ngũ ở cái tuổi 37, tôi trở về cuộc sống thường nhật mà mình đã bỏ lỡ trước đây và việc cố gắng hòa nhập vào cuộc sống mới thật không dễ dàng gì.
Cuộc chiến tranh dai dẳng, tàn khốc như một trận xô xát kinh hoàng đã làm đất nước như một cơ thể chằng chịt những vết thương to nhỏ khác nhau, có những chỗ có thể chữa lành, có chỗ không. Bản thân cuộc chiến đó cũng đã lấy đi của tôi nhiều thứ, tuổi trẻ, ước mơ… Trở về đối mặt với cuộc sống sau chiến tranh, tôi không khỏi bở ngỡ, kế bên tôi là người vợ cùng đứa con trai mới tròn 5 tuổi, tôi biết rằng cuộc chiến tranh đầy xương máu đã không còn nữa, giờ vấn đề kinh tế mới là cuộc chiến mới. Khi phát động đi kinh tế mới, tôi cùng vợ và con hăng hái lên đường với bao ấp ủ, hi vọng về tương lai phía trước…
Đến vùng đất rừng hoang vu Gia Lai, nơi mà trước đây tôi cũng từng hành quân qua đây, bao kỷ niệm thời chiến ùa về như tiếp thêm động lực cho tôi hăng say lao động. Có thể nói gia đình tôi là một trong những gia đình sớm nhất có mặt tại đây để khai hoang, tiếp theo là những gia đình khác cũng tiếp tục nối tiếp nhau làm vùng rừng núi hoang vu trở nên rộn rã tiếng cười đùa của trẻ con, tiếng lao động của con người như để xua tan đi cái bóng u ám, chết chóc, đen tối còn dư địa của cuộc chiến tranh 30 năm.
10 năm nữa lại trôi qua kể từ ngày đầu tiên cắm cọc khai hoang, những tưởng cuộc sống đã mỉm cười với gia đình mình, nhưng tạo hóa có cái tàn nhẫn của nó, cuộc đời không như mong đợi, dần dà những người tôi quen cũng bỏ đi mất, vùng núi rừng toàn cây cao su đang mùa xanh lá lại trở về cái tĩnh lặng vốn có của nó, không gian dường như chỉ còn tiếng của chim chóc, muông thú thay vì là tiếng cười đùa của con người trong hành trình tìm đến ước mơ.
Thời gian nó bào mòn tất cả một cách chậm rãi, thầm lặng và không có ngoại lệ với bất kỳ điều gì, tôi phát hiện ra vợ tôi bị tiểu đường, thời gian dài không có đủ điều kiện chạy chữa làm căn bệnh trở nặng rồi sinh biến chứng mù lòa, con tôi lớn lên rồi đi nhập ngũ để còn có cơ hội đi học con chữ với người ta. Ngoảnh lại, nhìn trong ngôi nhà tranh chỉ còn mỗi tôi và người vợ gắn bó bao năm giờ đã mù lòa, không còn sức lao động, tự dưng đôi lúc tôi thấy thật chán nản, muốn buông xui để sống mòn cho qua ngày đoạn tháng.
Thế nhưng, dường như số phận có sự an bài của nó, nó sắp xếp mọi thứ. Cuộc sống của tôi những tưởng sẽ ra đi trong tĩnh lặng như chính khu rừng này. Một ngày nọ, có một hộ gia đình nào đó đến cắm dùi gần nơi tôi sống, 2 vợ chồng và đứa con gái nhỏ chừng 3 tuổi, sự xuất hiện của họ làm cho cái không khí vốn ảm đảm có thêm chút sinh khí mới. Ban đầu tôi cũng chẳng bận tâm lắm, nhưng ở gần riết rồi cũng thành chòm xóm với nhau, tôi cũng hay sang chơi rồi phụ giúp gia đình họ quen với cuộc sống mới, cứ như thế rồi dần thân thiết hơn.
Cuộc sống của một gia đình giờ lại thêm một gia đình nữa làm cho cảnh vật chung quanh thêm màu sắc tươi sáng hơn chút, nhưng cuộc sống của mỗi người có sự an bài của nó, một ngày nọ người chồng lâm bệnh rồi trở nặng nhanh chóng, chữa chạy một thời gian rồi cũng không qua khỏi được, bỏ lại người vợ trẻ và đứa con gái đã hơn 10 tuổi, họ thật đáng thương, người vợ tuy tuổi đời còn trẻ nhưng mất mát quá lớn cộng với cuộc sống lam lũ đã làm cho cô ấy già đi nhanh quá, còn đứa con gái thì còn quá bé, cái cảnh nghèo đeo bám sẽ làm cho tương lai của nó nhuộm một màu xám bất định.
Con bé lớn dần theo thời gian, gia đình tôi được xem như nơi duy nhất cho con bé tìm bạn, ngày nào con bé cũng ríu rít sang chơi, vợ tôi không nhìn thấy nhưng cũng thích con bé, nó trông xinh quá, chắc lớn lên sẽ đẹp lắm, ngẫm nghĩ thấy cuộc sống ở đây thật bất công với tương lai của nó, nó xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn bây giờ, nhưng biết làm sao được! Tôi thở dài cho cái số phận hẩm hiu của nó hay cũng là cho chính tôi chăng (!?)
Bẵng đi một thời gian, con bé đã được 14 tuổi, nó bước vào cái tuổi bắt đầu dậy thì để làm một người phụ nữ, tôi chứng kiến nó trưởng thành từng ngày, cơ thể nó thay đổi từng chút một, dần ra dáng thiếu nữ hơn, ngực nhô lên, mông tròn hẳn ra, nhìn nó mơn mởn khiến cho cái ham muốn đàn ông tưởng chừng như đã chết không biết đã bao lâu rồi dần được hồi sinh, tự dưng tôi lại có chút tà tâm với nó, nhưng cái lương tâm tôi lại không cho phép tôi làm vậy, nó còn là một đứa trẻ con chưa biết gì, điều đó là không nên… lương tâm nó đè con lợn lòng xuống, nhưng không biết là sẽ được bao lâu.
Chẳng hiểu con bé đó nghĩ gì mà tự dưng dạo này nó lại hay tắm sớm, mà ngặt nỗi là nó tắm truồng ngay con mương gần nhà, mỗi chiều tôi ra ngồi tâm sự với vợ giống như một cách độc thoại với nhau cho bớt nhàm chán, thì giờ mỗi buổi chiều là tôi muốn ra sớm chỉ vì muốn ngắm con bé tắm truồng, trong nó như một nàng tiên xinh đẹp đang ẩn mình xa xa, nó đẹp quá, khi ở truồng càng trông quyến rũ đến dường nào, dù ở xa xa nhưng tôi có thể thấy rõ nó trắng ngần, mông vú nó đang trên đà phát triển căng mẩy ra, cái tuổi này có thể làm đàn bà được rồi, nó làm tôi căng não tưởng tượng những chỗ lồi lõm trên da thịt nó.
Nhìn con bé trần truồng, tôi không kềm được cái ý nghĩ chạm vào cơ thể con bé, nếu đổi lại tôi lúc còn trẻ chưa vợ, thì giờ này con bé đã nằm rên rỉ sung sướng dưới từng cú thúc cật lực của tôi rồi… Nhưng tôi lại sợ, một nỗi sợ không nói nên lời, đôi khi đang say sưa ngắm thì chợt nó quay sang nhìn tôi làm tôi vội quay đi hướng khác như sợ bị bắt quả tang là đang ngắm nghía nó vậy, dù gì tôi cũng đã lớn tuổi mà nó còn quá bé mà thật sự tôi cũng không biết nó muốn gì, muốn câu dẫn tôi hay đơn thuần chỉ vì nó quá vô tư nên không thấy ngượng, lỡ tôi mà làm gì quá trớn thì có thể mẹ nó biết rồi tôi còn mặt mũi nào nữa chứ, nghĩ vậy nên tôi chỉ dám ngắm nghía nó từ xa, ghi nhận từng hình dáng cơ thể của nó vào trong tâm trí cốt chỉ để tưởng nhớ mà thôi.
Còn tiếp ——————–