RỪNG CAO SU - Chương 2
Chương 02. Lửa trong tro
Đêm đó, một đêm tối mò cũng như mọi đêm, khi nhìn lên trời chỉ toàn màu thăm thẳm với vài ánh sao le lói, tự dưng sâu thẳm trong lòng cô bé không khỏi mơ ước một cái gì đó… người ta gọi hạnh phúc gia đình, giống như hình ảnh bác trai chăm sóc cho bác gái vậy. Cô bé chợt nghĩ biết đâu lại chẳng là bác Tám nhà kế bên rất có duyên với mình, nhưng nghĩ tới nghĩ lui tôi biết điều đó xảy ra thế nào được vì bác Tám nào có gì gì với mình, vả lại bác gái còn sống sờ sờ ra đó. Bỗng nhiên, một ngôi sao băng bay ngang cùng lúc đó cô bé nghĩ tới sự ra đi của bác gái nhưng lại chợt thấy mình thật ích kỹ vô cùng, cô bé tự chửi mình “con khùng”, đúng là con gái mới lớn hay mộng mơ những điều kỳ quái! Ở đây quả thật không có một móng đàn ông, con trai nào cho cô bé suy nghĩ tới… bất chợt cô bé thở dài chán chường! Gió càng lúc càng thổi mạnh, rít qua kẽ lá, lạnh run cả buồng phổi, cô bé tư lự một lúc khá lâu, rồi thiếp đi trong mộng mị êm đềm.
Thời gian cứ trôi, mọi việc vẫn diển ra theo cái cách mà nó phải là như vậy, mỗi chiều cô bé đều ra mương tắm như không có ai dòm ngó. Mỗi lần như vậy, cô bé đều nhận thấy đều có sự hiện diện của bác Tám, kỳ lạ thay, điều đó làm cô bé thấy vui vui và có chút gì đó nôn nao trong lòng. Vợ bác thì đã mù lòa đương nhiên không biết việc gì đang diễn ra, bà làm sao biết được ông chồng bà dẫn bà ra hóng mát trước đây là việc chính còn hiện giờ đó chỉ là cái cớ mà thôi, còn bản thân bác Tám thì cũng hiểu rõ bản thân mình đang làm gì nhất, nhưng cái nỗi sợ vẩn vơ làm bác phải kềm chế bản thân, đôi khi cũng chỉ dám ngó lơ đôi ba lần rồi thôi, khổ nỗi cô bé ngày nào cũng tắm nhưng khi tắm chỉ khoe ra phần lưng, bác nhìn cái lưng trắng ngần, đôi mông tròn trịa không chỉ làm bác máu huyết chảy ngược mà còn làm bác nhức óc khi phải bồi hồi tưởng tượng ra cái cơ thể đó mỹ miều ra sao, thật sự là bác đã rất khổ sở khi ngày nào cũng chứng kiến cái cơ thể xinh đẹp non trẻ đó phơi bày ra trước mắt mà không dám làm gì, cái đàn ông của bác nó đang ủng hộ hết sức mình và động viên bác vượt qua cái suy nghĩ đang dằn xé trong lòng. Vô tình, hai con người, hai suy nghĩ đang dần dần đi đến điểm chung của nhau.
Chừng vài tháng tắm trong hoàn cảnh vậy, cô bé dần dà không còn cảm thấy e ngại nào khi trần truồng trước mặt bác Tám. Sức mạnh tình yêu chăng? cô bé tự hỏi bản thân rằng mình đã yêu bác rồi chăng? tự nghĩ rồi tự cười xòa với cái suy nghĩ vẩn vơ của mình. Và từ lúc đó, cô bé quyết định không núp sau cái lu nữa, cứ tự nhiên tắm, tắm như cái thuở còn thật nhỏ chạy long nhong, trần truồng trong khu này, dưới cơn mưa hè mát mẻ. Có lẽ cô bé đang yêu, cô bé muốn phô bày ra những gì đẹp nhất của bản thân để người kia được thưởng thức trọn vẹn nhất.
Kể từ lúc quyết định không núp nữa, những lần tắm cô bé để ý nhìn sang, ánh mắt cô bé thấy bác Tám đang ngắm mình say mê và thấy bác trai khẻ xoay đầu tránh né ánh mắt của mình, bác rõ ràng nhìn đã khá lâu rồi nhưng lại vội vàng quay đi nơi khác cứ như đứa trẻ mắc cở khi bị phát hiện làm điều đó lén lút. Thái độ của bác làm cô bé cảm thấy yên tâm hơn, lại có phần thấy gần gũi với bác hơn vì bác quả ư là một người đàn ông quân tử! Tự cười với bản thân là không biết tự bao giờ mà cô bé đã biết bào chữa cho bác, bảo bác là quân tử, có lẽ dưới cặp mắt “nhân tình” ai cũng là một vị yên hùng!
Có lẽ vì cớ đó, cô bé có những suy nghĩ rất chi là ngộ nghĩ, đôi khi nghĩ rằng bác là ba mình, hay một bậc trưởng giả nghĩa hiệp nào đó đến đây để cứu giúp gia đình mìn ra khỏi cảnh nghèo đói, giúp cho mình được ăn, được học hành đàng hoàng như con người ta, nếu thật sự là vậy, cô bé sẽ dâng hiến tất cả bản thân chỉ để yêu và được người ấy yêu thương hết lòng hết dạ. Mà nếu bác là ba cô bé thật, thì chuyện ông nhìn đứa con gái nhỏ của mình tắm cũng không phải là điều lạ lùng gì. Cô bé tự bịa ra một lý do như vậy để an ủi bản thân khi mà chiều chiều trần truồng cho bác Tám ngắm.
Thời gian trôi nhanh, cô bé bắt đầu sang thăm hai bác thường xuyên hơn. Cứ có dịp là cô bé sang thăm. Ban sáng, khi bác trai lên rừng cao su, thì qua thăm bác gái, thường trò chuyện với bà một lát rồi mới đi làm, công việc đào bới đôi khi cũng cực những chỉ cần làm nhanh cũng kịp lúc, lợi thế tuổi trẻ, sức dai, chuyện gì rồi cũng xong nhanh chóng. Ban chiều, khi bác trai trở về từ rừng cao su, cô bé lại sang thăm và hay mang trái cây hái trên rừng, để biếu hai bác. Bác gái rất tốt với cô bé, thường hay vuốt đầu tôi và kể chuyện ngày xưa của bà và nhất là chuyện thằng con trai trên tỉnh. Riêng bác trai, người ít nói, lầm lì, chỉ nói dăm ba câu khi thấy mặt. Nhưng trong cái trực giác của phụ nữ, cô bé biết bác Tám đang muốn tránh mặt mình, cái thẹn thùng của bác trai không dấu đi đâu được mỗi khi gặp cô bé càng khẳng định điều đó hơn nữa, cảm xúc cả hai đang kềm né mà nó chỉ chực chờ bùng nổ.
—————– Còn tiếp —————–