RỪNG CAO SU - Chương 1
Chương 01. Rừng cao su
Việt Nam sau giải phóng 1975 bắt đầu xây dựng lại kinh tế đất nước sau chiến tranh, trong đó vùng núi Tây Nguyên rất được chú trọng. Những năm 90 (s), với chính sách xây dựng kinh tế mới do nhà nước phát động, nhiều người hăng hái lên đường theo tiếng gọi tổ quốc để xây dựng đất nước sau chiến tranh, đây cũng là thời điểm xảy ra câu chuyện của chúng ta.
Đã gọi là xây dựng kinh tế mới, nhưng không phải lúc nào cũng đạt hiệu quả như mong đợi. Sau mấy năm mất mùa, khu Kinh tế mới vùng Gia Lai bây giờ vắng vẻ và nó còn hoang vu hơn trước, cộng thêm một trận cháy rừng thiêu rụi mọi thứ vùa như mới bắt đầu. Nản chí, nên dân cư lần lượt kéo nhau bỏ đi do không kham nổi cuộc sống khó khăn, nơi này từng rất đông người sinh sống nay ngày càng thưa thớt đi. Bọn đàn ông lớp lớp bỏ ra đi, phần vì bị bắt làm nghĩa vụ quân sự, lớp vì lên tỉnh kiếm ăn, phần còn lại vì chuyện học hành và nhiều lý do khác, lén lút mà đi không giả biệt người quen nào v.v… tính đến hiện giờ thì chỉ còn lẻ loi chúng tôi cùng với mươi mười căn nhà bỏ hoang cùng khu rừng cao su trơ trọi, cố bám đất mà sống.
Ở thì phải ở rồi, chứ biết đi nơi đâu nữa mà sống, nói chung là những hộ ở đây sống cho có số lượng nhiều một chút, chứ thực ra chỉ gồm gia đình cô bé Mai cùng mẹ, gia đình bác Tám gồm bác trai và gái là sống gần nhau nhất, nhà cô bé và bác cách nhau chừng vài mét, do đó dần dà cũng thân thiết, tối lửa tắt đèn có nhau. Còn một số gia đình khác sống rãi rác, tựu trung dăm mười căn nhà, cách nhau trong bán kính tầm khoảng 10-15 km, nhưng đa phần họ cũng ít khi ở nhà. Phần lớn gia đình ở đây kiếm sống bằng nghề cạo mủ cao su, nguồn lợi tức duy nhất ở mỗi căn hộ ở đây, trong đó có mẹ bé Mai và bác Tám trai.
Bác Tám trai, tuổi trạc 45-47, nhưng trông khá già so với tuổi do cái nghề cạo mũ làm bác mau già hơn, còn vợ Bác trông còn tệ hơn do năm tháng bị mù lòa (nghe đâu vì căn bệnh tiểu đường mà nên), gia đình bác sống bám vào đồng tiền ít ỏi của bác trai và thằng con đi nghĩa vụ gửi về. Mẹ bé Mai cũng chỉ ngoài 35 nhưng vì sương nắng vải dầu nên trông bà cũng không khá hơn bất cứ ai trông cái khu này. Còn nhân vật chính của chúng ta lúc này chỉ vừa 14 tuổi, cái tuổi chẳng làm được gì ngoài việc đào bới kiếm củ, trồng dăm ba luống khoai, luống rau và thỉnh thoảng phụ mẹ cạo mủ cao su vào những dịp họ cần thêm phu cạo.
Ba của cô bé chết lúc tôi 10 tuổi, mẹ kể là ông bị căn bệnh viêm gan nhiều năm liền, vì vậy gia đình cô bé vốn đơn chiếc bây giờ còn cô độc hơn. Căn nhà 2 mẹ con đang ở được ông đích tay dựng lên, nói là cái nhà chứ thực ra là một cái chòi tranh trống lốc nằm giữa vùng đất hoang vu đầy cỏ tranh. Lúc mới tới đây, ông khéo chọn ra một mảnh đất ráo ở cạnh một con mương. Mỗi chiều, sau một ngày quần quật với đất cát, cô bé thường ra mương múc nước lên tắm. Ở đây, người ta có lệ tắm mương vào mỗi chiều, khi trời bắt đầu nhá nhem là bà con kéo nhau ra mương. Người thích tắm và trầm mình trong nước mát như bác trai, hay người khác siêng hơn nên múc nước lên, rồi mới tắm, như cô bé Mai.
Vì để tiết kiệm thời gian, họ thường tắm và giặt quần áo cùng một lượt, mặc bộ nào là giặt ngay bộ đó. Và đương nhiên, chuyện cởi hết áo quần ra tắm ở đây cũng rất thường, thường đến nỗi không ai còn để ý. Với lại, cái nơi khỉ ho cò gáy này có bao nhiêu người qua lại đâu mà để dòm ngó!
Trở lại câu chuyện chính, do nhà bé Mai gần nhà bác Tám, gần như bước hơn 10 bước là tới. Tuy là láng giềng nhưng sống rất đùm bọc, Bác trai lại là người rất tỉ mỉ, hiền hòa, hay dẫn bác gái ra sân ngồi hóng mát mỗi khi con nắng nhạt màu. Sau một ngày quần quật, bác trai chỉ còn bấy nhiêu cái thoải mái bên cánh đồng mọc đầy cỏ dại, cỏ tranh, ngọn nào cũng cao như ngọn lúa có bông cỏ trắng lung lay, tạo nên khung cảnh rất là bình an.
Là con gái, nhất là một đứa con gái ưa sạch sẻ, bé Mai thường thích tắm và giặt đồ. Hoàn cảnh sống của mọi người thì mọi người cũng hiểu, đành chịu thôi, mất đi cái bí mật cá nhân, sự riêng tư mỗi khi có sự hiện diện của bác trai của mỗi chiều cô bé ra mương tắm.
Thoạt đầu, cô bé còn ngại ngùng nên hay đợi trời thật tối mới tắm gội. Nhưng mấy tháng gần cuối năm, trời trở lạnh, tắm đêm không kham. Vốn cũng biết bác trai chả thèm dòm ngó làm gì, bởi bác là một người đàn ông chính chắn, lại rất thương bác gái, vì bác gái mù lòa và hơn hết hai bác đều coi tôi như con cháu trong nhà, nên nếu có thấy cô bé tắm, chắc rằng bác trai cũng sẽ ngó lơ mà thôi.
Một lần nọ, cô bé quyết định tắm đại vào buổi chiều chạng vạng. Như thường lệ, cô bé hay vắt quần áo sạch khô lên xào đồ, rồi cởi hết áo quần dơ ra giặt trước. Bác trai ngồi thong dong nhìn trời hiu quạnh với điếu thuốc lào trên môi, lâu lâu quay sang nói với bác gái câu gì đó, rồi thấy bác gái gật gù, cười vui vẻ. Cô bé cứ cúi đầu không dám nhìn về phía bác trai, chăm chú giặt cho xong bộ quần áo, để cho kịp giờ nấu cơm tối.
Giặt xong, cô bé lom khom múc một vài gáu nước xối lẹ lên mình, rồi núp vội sau cái lu. Nước ấm hơn so với lúc đêm, thấy mát chớ không lạnh, làm nhẹ cả người. Xối thêm mấy gáu nữa cho đã, rồi vói tay lấy xà bông gội đầu, không quên liếc nhìn bác trai xem động tĩnh, nhưng thấy cử chỉ vô thức của bác làm cô bé vững dạ hơn. Cứ thế, cô bé tiếp tục với màn gội đầu và kỳ cọ khắp thân thể mà lòng dạ thấy nao nao, khó tả. Có thể vì cô bé cảm thấy vui, từ nay được tắm sớm chăng (!?).
———— Còn tiếp ————