Rình Chị Hàng Xóm Tắm - Phần 7
Đêm đó nó không sao ngủ được. Người nó cứ lâng lâng như đang trên mây vì sung sướng.
Trở lại với nhịp sống thường ngày. Ngày phụ bố mẹ nó làm ruộng, tối đến lại tranh thủ nhìn chị tắm.
1 ngày, 2 ngày rồi thì 5 ngày. Cuối cùng công việc đồng áng cũng xong. Sau những ngày vật vã vì đồng ruộng hôm nay nó mới có chút thời rảnh.
Vừa thò đầu ra ngoài cổng tính sang nhà thằng Duy keo xem vẹo gì hót không thì gặp anh Chiến.
– Ra thị trấn lấy hàng hả anh? – Nó nhanh miệng hỏi.
– Ờ. Anh chạy ra ngoài đó lấy thêm ít hàng. À mà mày có rảnh không?
– Làm gì vậy anh?
– Đi với anh ra ngoài đó anh nhờ tí. Thế có có rảnh không?
– Em đang định qua thằng Duy chơi thôi.
– Chơi bời gì. Đội mũ vào. Ngồi lên đây anh với mày đi vi vu. – Vừa nói anh vừa cười.
– Chẹp. Ok anh.
Anh Chiến chở nó lòng vòng qua mấy đại lý đổ hàng tạp hóa nhập thêm ít hàng.
– Mà anh kêu em đi cùng có việc gì thế. Chả nhẽ anh nhờ em đi bê hàng cho anh à? Haiz.
– Chú cứ bình tĩnh. Xếp hộ anh mấy cái thùng mì tôm lên đây rồi anh em mình về.
Anh chở chở đảo quanh 1 vòng quanh thị trấn. Vừa đi anh vừa liếc mắt như muốn tìm thứ gì đó.
– Anh tìm gì thế?
– Mày biết xem điện thoại không?
– Em biết gọi là thôi anh.
– Ok. Mày xem chỗ nào có máy ổn anh mua cho chị cái. Chứ 2 người dùng chung 1 máy bất tiện quá. Mà máy cũ cũng được miễn sao còn tốt. – Thấy chị bảo mày sành điện thoại mà.
– Sành sỏi gì anh. Vậy anh lộn ngược lại chỗ chợ trung tâm thị trấn đi. Chỗ đó nhiều cửa hàng điện thoại. Tha hồ mà chọn.
Nó và anh táp vào 1 tiệm cầm đồ nhỏ ngay đối diện cổng chợ trung tâm.
Ngó qua 1 vòng chỉ con nào anh cũng lắc đầu. Haiz. Vậy thì đi quán khác.
– À mà anh định mua cái khoảng bao nhiêu tiền. Máy nghe nhạc hay đen trắng. Em mới biết đường chọn. Chứ chỉ con nào cũng lắc đầu thế này thì khi nào mới mua được máy. Haiz.
– Anh tính mua cho chị cái máy nghe nhạc, chụp hình, cửa tiền tầm 3tr đổ lại thôi. Mày tính mua máy gì.
Vãi. Ông này chơi lớn thế. Chơi hẳn máy đắt tiền. Làm nãy giờ nó cứ chỉ vào mấy con đen trắng.
Nó dẫn anh Chiến vào 1 tiệm điện thoại cũ ngay bên cạnh. Đảo quanh 1 lượt nó thấy có con nokia 6300 cũ nhưng còn khá đẹp.
– Con này cũng được đó anh. Nghe nhạc, chụp hình ok. Vào được cả mạng nữa…
– Ờ ờ. Mày xem kỹ cho anh nhé. Chứ anh dùng đen trắng có biết gì nghe nhạc với vào mạng đâu.
– Oka. Máy này bao tiền anh ơi. – Nó nhanh miệng hỏi anh chủ hàng.
– 2Tr950k em ạ.
– Có kèm sim, thẻ nhớ không anh.
– Kèm sim với thẻ 1gb em ạ.
Nó quay sang nhìn anh.
– Lấy con này anh nhé.
– Uk. Mày thấy được thì lấy con đó đi.
Nó lắp sim vào gọi qua máy nó kiểm tra và cũng không quên lưu lại sdt của chị.
Tối hôm đó nó thấy chị với thằng Thanh ngồi nghịch chiếc điện thoại khuya mới đi ngủ.
Haiz. Chả biết có biết dùng không.
Y rằng sáng hôm sau đã gọi nó qua.
– Mày xem cái máy của chị cái. Không biết thằng Thanh tối qua nó nghịch kiểu gì mà giờ gọi không được… – vừa bê thùng hàng vừa nói giọng anh Chiến hổn hển.
– Máy trên bàn kìa. Chị đang dở tay tí. Em xem cho chị với – chị nhanh miệng đáp.
Haiz. Thì thi là thằng Thanh bấm vào chế độ máy bay. Bảo sao không gọi được.
– Thằng Thanh nó bấm vào chế độ máy bao thì làm gì có sóng mà gọi. Ra em chỉ cho lần sau biết đường mà làm. – Vừa nói nó vừa cúi mặt vào màn hình để cài đặt chẳng để ý chị đã đứng gần ngang cạnh nó khi nào.
– Đây này. Làm như thế này đó. – Vừa bấm nó vừa liếc qua nhìn chỗ anh Chiến, còn chị thì vẫn dán mắt vào chiếc điện thoại. Thấy anh Chiến không để ý nó nhanh tay vòng qua eo chị khiến chị hoảng hốt đẩy mạnh tay nó ra.
– Đừng có linh tinh. – Vừa nói chị vừa lườm nó. Hix.
Thôi vậy. Nó trả điện thoại cho chị rồi về thẳng nhà. Chán quá chả có chỗ nào chơi nó lại lượn qua nhà thằng Duy keo.
– Ê… tao có kèo mới hót lắm. Chơi không. – Vừa thấy nó ngoài cổng thằng Duy đã nói vọng ra.
– Có vẹo gì đấy.
– Thấy bà già tao nói ông anh bên bà già tao chuẩn bị làm nước lọc đóng bình để bán trên Hà Nội. Đang cần người vận chuyển. Mày thấy được. Tao với mày cùng làm.
Nó ngẩn người ra 1 lúc rồi hỏi thằng Duy.
– Lương lậu thế nào. Mà làm ngay á.
– 2Tr5/1 tháng. Cơm nuôi bữa trưa, còn chỗ ở thì tự túc. Xe thì mày tự bỏ ra. Ra tháng 3 trời nóng mới bắt đầu làm cơ. Mày thấy được thì báo tao để tao bảo bà già hỏi cho.
– Uk… để tao xem thế nào đã. Có gì tao alo.
Tối hôm đó nó không sao ngủ được vì suy nghĩ. Nửa muốn đi làm kiếm tiền trang trải. Nửa lại muốn ở nhà, nó không muốn xa chị 1 chút nào. Haiz.
Nghĩ nát óc sau bao ngày toan tính bàn bạc cùng bố mẹ nó. Cuối cùng nó quyết định cầm máy alo cho thằng Duy.
– Alo. Mày bảo bà già mày nói với ông anh kia đi. Tao với mày cùng đi.
– Ok. Vậy để tao nói. Khi nào chuẩn bị đi làm tao bảo. Ok.
Vậy là nó quyết định xa chị. Xa người phụ nữ nó yêu thương để bắt đầu 1 chặng đường mới.
Tháng 1, tháng 2 rồi cũng đến tháng 3. Thời tiết đã bắt đầu nóng hơn. Quãng thời gian rảnh rỗi vẫn như mọi khi nó đều hướng về chị, và rồi ngày đó cũng đến.
– Alo alo. Ngày kia đi làm nhé. Có gì thì chuẩn bị đi rồi qua nhà tao 2 thằng cùng đi.
– Uk. Ok. – Nó cúp máy trong suy nghĩ.
Lững thững qua nhà chị nó mua ít đồ dùng cá nhân chuẩn bị đi làm.
– Anh Chiến ơi… – giọng nó gọi to.
– Có có. – Dáng người phụ nữ quen thuộc bước nhanh từ sau nhà lên.
Trời có vẻ nóng. Hôm nay chị mặc chiếc quần đùi đen cùng Chiến áo thun màu trắng hở cổ trông thật quyến rũ. Lâu lắm rồi nó mới thấy chị mặc hở sexy đến vậy.
– Anh Chiến đâu chị?
– Anh Chiến cho cu Thanh sang bà ngoại chưa về.
– À không. Em hỏi vậy thôi. – 2 Mắt nó sáng bừng.
– Bán cho em cái bàn chải đánh răng với cái khăn mặt. Mà chị có balo không – vừa hỏi nó vừa liếc xung quanh.
– Có đó. Balo phía trong giá hàng kìa. Em vào lấy cho chị với. – Vừa nói chị vừa nghiêng người với lấy chiếc khăn mặt để hở ra cặp vú trắng nõn.
Hôm nay chị mặc áo lót đen. Hihi.
Đâu. Chỗ nào em có thấy đâu. Nó bới bới trong đống hàng giả bộ không tìm thấy.
– Chờ tí để chị tìm cho. – Giọng chị nhanh nhẹn.
Chờ cho chị đi vào khuất tầm quan sát bên ngoài nó đảo mắt quanh 1 vòng thấy không có người. Thấy chị đang mải tìm đồ nhanh tay nó áp sát khẽ chạm nhẹ lên bầu ngực chị.
– Làm cái gì thế. Đã bảo bao nhiêu lần rồi. Ban ngày ban mặt có người thấy thì sao. – Mặt chị đỏ bừng bực bội.
– Hix. Làm gì có ai đâu. Em thèm quá.
– Thèm thèm cái gì. Vớ vẩn. Cái balo to lù lù trước mặt mà kêu không thấy chỉ được cái linh tinh là giỏi. Thôi ra ngoài nhanh không người ta để ý đó.
– Hix. Mà của em Tổng thiệt hại bao nhiêu tiền đó.
– Mai về ngoại à, sao mua nhiều đồ thế? – Vừa nói chị vừa tính tiền.
– Mai em với thằng Duy đi Hà Nội làm.
Ánh mắt chị thoáng chùng xuống khi nghe câu trả lời của nó. Vậy hả chị khẽ đáp…
– Bàn chải đánh răng 15 nghìn. Khăn mặt 20 nghìn, balo 135 nghìn. Thôi đưa chị tiền balo được rồi. Chịu khó đi mà làm cho bố mẹ đỡ vất vả. Lông bông vừa thôi.
– Vâng. – Nói rồi nó cầm túi đồ ra về mà thấy buồn thiu.
Trời đã chập choạng tối. Ngồi trong phòng sao ngột ngạt quá nó thẫn thờ 1 mình trong phòng suy nghĩ. Vậy là chỉ còn đêm nay nữa. Lại phải xa chị 1 thời gian rồi Liên ơi.
Tranh thủ ngày cuối được gần chị. Nó qua loa cơm nước cho xong rồi lại lùi về phía sau nhà tắm chờ chị như bao lần khác.
6h rồi thì cũng 8h. Ánh điện bên trong phòng tắm đã bật nhưng vẫn chưa thấy chị đâu. Nó lẻn về phía trước cửa ngó qua nhà chị thấy chị đã mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt.
Hix. Hôm nay nó đến muộn rồi. Ngày cuối cùng được gần chị nhưng lại chẳng làm được gì. Chẳng biết khi nào mới được ấy nữa. Người nó như kẻ mất hồn.
– Thanh ơi đánh răng đi không tí đi ngủ lại quên… – giọng chị vọng ra từ trong nhà khiến nó bừng tỉnh. Chợt nó nhớ ra là chị hay giặt đồ trước khi đi ngủ.
Nghĩ là làm. Tháo đôi dép nhựa ra Nó lại chạy về phía sau nhà tắm vọt tường rào luồn ra khu vườn cũ để chờ gặp chị.
Núp ngoài vườn vừa nóng vừa nhiều muỗi. Khó chịu không tả nổi.
9h30 phòng tắm vẫn im lìm. Hôm nay lâu thế nhỉ… ngó qua cửa sổ mãi chẳng thấy chị đâu. Thấy có anh Chiến vẫn ngồi xem tivi. Haiz ông này hôm nay làm gì ngủ muộn thế. Bực mình định ra về.
Chẹp. Thôi chờ thêm tí nữa xem sao.
Rồi thì 10h điều nó mong chờ cuối cùng cũng đến. Phía trên nhà chị lờ mờ bóng đèn ngủ. Có lẽ anh Chiến đã đi ngủ rồi. Mọi thứ im ắng chỉ còn tiếng dép loẹt quẹt quen thuộc đang bước gần về phía nhà tắm. Là chị. Chính là chị, nghĩ bụng nó mừng thầm. Vẫn kiên trì núp sau lùm cây chờ chị mang đồ ra dây phơi.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web:
“Cục.”
Tiếng chậu nhôm đặt xuống nền xi măng ngay gần chỗ nó. Nó khẽ rung mạnh lùm cây để ra hiệu cho chị.
– Ai đấy…
– Zời ơi… Lại cái gì nữa. Anh Chiến vừa mới ngủ thôi đó. – Giọng chị lí nhí.
Nó tiến lại gần ngồi núp sau người chị.
– Em nhớ quá. Hix.
– Nhớ nhung cái gì. Muốn chết cả 2 hả… sao em liều thế.
Nó ghé sát tai chị thì thầm.
– Mai em đi làm rồi. Chả biết bao giờ mới được ấy nữa.
Không nói gì. Nhìn xung quanh rồi chị cầm tay kéo nó vào góc bếp lần trước.
– Ấy ấy cái gì. Anh Chiến vừa mới ngủ thôi đó. Lần sau đừng có làm thế này nữa – Giọng chị tỏ rõ lo lắng.
– Vậy chờ anh Chiến ngủ say có được không. – Giọng nó cầu khẩn.
– Không gì hết. Chỗ này lần tí nữa thì bị phát hiện. Còn chưa chừa à. Về đi chị vào nhà không nhỡ anh Chiến ra ngoài đi vệ sinh thì chết.
– Hix. Vậy chuyển chỗ khác có được không. Mai em đi làm rồi. Hix.
– Ở đâu. Làm gì có chỗ nào. Về đi.
– Ở sau phòng tắm ý. Chỗ ý nhiều cây ráy dại mọc um tùm không ai nhìn thấy đâu.
– Làm gì có bụi ráy nào. Thôi về đi.
– Có. Mọi lần qua nhà chị em toàn đi qua chỗ đó. – Vừa nói nó vừa khua tay xung quanh tìm chị.
– Làm gì thế? – Chị giật mình.
– Tháo đôi dép ra.
– Để làm gì… – giọng chị khó chịu.
– Đi dép kêu nhỡ trên nhà có người nghe thấy thì sao. Hix.
Không gian trong bếp tối đen như mực. Dù ngồi ngay cạnh chị nhưng nó chẳng thấy gì. Rút con N72 tàu ra lấy chút ánh sáng, chị đây rồi. Nó nắm bàn tay kéo chị đứng dậy thật nhanh.
– Đi đâu đấy… từ từ… để bỏ dép ra đã…
Cả 2 rón rén bước ra phía sau nhà tắm nơi mấy khóm ráy dại mọc um tùm mà nó nói với chị.
Bật sáng màn hình con N72 tàu lên. Hiện ra mờ mờ trước mắt nó và chị là cái hẻm nhỏ mọc đầy rẫy những cây ráy dại cao ngang đầu người. Khẽ thì thầm vào tai chị.
– Chỗ này được chưa. Nhá. Mai em đi làm rồi. Hix.
– Trong đó bẩn thỉu nhiều rắn rết, ráy dại ngứa lắm. Lại còn tối nữa. Ấy kiểu gì.
– Với lại anh Chiến vừa mới ngủ. Nhỡ mà anh ý dậy tìm không thấy chị thì sao…
– Chị sợ lắm. Đang vắng người. Thôi về nhanh đi.
– Vậy chờ anh Chiến ngủ say rồi ấy được không. – Gọng nó năn nỉ.
– Không. Sợ lắm – nói rồi chị định ra về.
Nó vội nắm lấy tay năn nỉ chị… cho em nhé. Sáng mai em đi rồi… nhé…
– 1 Tí thôi đó. Mà chỉ được ấy bên ngoài thôi nhớ chưa.
Không thấy chị phản ứng lại, nó luồn tay vào trong chiếc áo ngủ, xuyên qua chiếc áo lót lần tìm đến đôi gò bồng đào của chị.
– Từ từ… đừng… để về xem anh Chiến ngủ chưa đã, không có nhỡ…
– Vậy em ngồi chờ ở đây nhé.
– Biết thế. – Nói rồi chị nhẹ bước trở về.
Vậy là sau anh Chiến. Cuối cùng nó cũng là người thứ 2 của cuộc đời chị. Cuối cùng thì nó cũng có được chị 1 cách tự nguyện, nó thơ thẩn ngồi nghĩ 1 mình trong đêm vắng.
Chợt nhớ là nó phải đi chuẩn chỗ núp. Nó vội chui vào đám ráy dọn dẹp cây cối sạch sẽ để sẵn sàng cho việc giao phối cùng chị.