Rào cản vô hình mong manh - Chương 6
Hơi ngắn chút nhưng trọn vẹn một câu truyện của tôi và em
…..
Chương. 6. Thất Bại
Bốn năm đại học trôi qua thật nhanh , tôi đã thành cựu sinh viên . Bao ước mơ trên giảng đường chính thức mở ra cho những sinh viên như chúng tôi , ko biết có được là đúng những gì mình học ko hay lại trái ngành nghề thì buồn lắm . Ngày tôi ra trường cũng là ngày có kết quả thi đại học , hic chắc em cũng biết kết quả rồi , tranh thủ mấy buổi nghỉ tôi về qua nhà chơi …….
Em đăng kí một trường đại học và một nguyện vọng cao đẳng ấy vậy mà lại trượt đại học vì tôi biết em học giỏi em hơi buồn nhưng thấy mẹ động viên :
– thôi con ạ bố con với anh A đi làm xa có mỗi mẹ ở nhà buồn con đỗ cao đẳng học ở tỉnh thi thoảng về chơi với mẹ
– đúng đấy em ơi
– vâng
Rồi em cũng nhập học trên tỉnh em học khoa kế toán ( mẹ nói cho dễ xin việc )….
Nhóm anh em tôi ( nhóm ba anh em cùng khoa ) bắt đầu lao vào nghiên cứu một đề tài mới và kết quả đã thành công nhưng cần một công ty góp vốn đầu tư , nhờ các thầy cô trong trường giới thiệu nên trong một tháng có nhiều cty đến , một cty lớn đến đặt vấn đề mừng quá anh em gạt hết các công cty nhỏ ra . Mọi người về chuẩn bị tài liệu hợp đồng kí kết vào ngày xyz , sáng anh em đến sớm chờ đợi 8h…8h30….9h rồi 10h ko thấy đến mọi người lo sốt cả lên thì có điện các thầy trong trường báo họ đã rút đầu tư , mấy anh em thất vọng bao nhiêu tâm huyết sôi nổi của những sinh viên mới ra trường vất đi hoàn toàn tôi chán nản về quê…
Những ước mơ hoài bão của tuổi trẻ bỗng dưng sụp đổ họ gần như gục ngã và tôi đã bị vậy , về nhà tôi ko đi đâu cả gần như chỉ ăn với ngủ ( may ra giúp mẹ lấu được bữa cơm khi mẹ làm về muộn ) tinh thần gần như suy sụp mẹ nói nhiều động viên nhiều tôi cũng dạ vâng rồi vẫn như cũ . Sợ tôi bị làm sao mẹ gọi điện cho bố và cả em tôi về , em về trước ( em về được bốn hôm ) bố một hôm cũng an ủi động viên rất nhiều tôi vẫn thế chỉ ăn xong rồi ngồi chỗ nào đấy hút thuốc ko thì lại về phòng nằm . Có hôm đang nằm quay mặt vào trong chưa ngủ thì ai đó nằm sát vào tôi ôm lấy tôi và tôi cũng nhận ra em ngay
– anh ơi đừng buồn nữa đây mới chỉ là thất bại đầu tiên thôi mà còn nhiều cơ hội làm lại , chúng ta còn trẻ còn tiến bước dài nữa …. Em cứ nói tay thì ôm chặt lấy tôi và tôi cảm nhận thấy hai ngực em đang áp chặt vào lưng tôi giấc ngủ chập chờn cũng đến
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc mở mắt vẫn thấy em ôm tôi
– B ơi B dậy đi em về phòng ngủ đi
Em dụi mắt
– mấy giờ rồi a
Tôi ngồi dậy xem đồng hồ 1h25
– gần một rưỡi rồi em về đi kẻo mẹ biết anh ổn rồi
– thật anh ổn hơn chưa
Tôi gật đầu em xỏ dép bước ra mở cửa về phòng mình và tôi cũng nhìn thấy em mặc bộ vắy ngủ trên sát cổ hở tay dưới cao hơn đầu gối , tôi tìm nước uống xong rồi lên giường ngủ tiếp một giấc ngủ chập chờn tới sáng…
Hôm sau bố về cũng bảo ban tôi cũng ngồi dạ vâng cho qua , tối đó cả nhà đông đủ tôi thấy phấn trấn hơn nhưng lại xảy ra một chuyện chắc uống hơi quá lên bố tôi lại nói nhiều lúc đầu là con sau nói mày
– mày là thằng lớn rồi gì mà thất bại đầu đã ko ngóc đầu lên hả ….nói nhiều lắm chủ yếu là chê trách ( hay con người khi có men rượu người ta mới nói thật )
Tôi cũng cự cãi ghê mẹ thì can bố em thì nhắc tôi ko nói nữa ( tôi cũng uống ít rượu ) tôi bực tức chán bỏ lên phòng đóng cửa , bữa cơm tối tưởng vui lại ra buồn . tôi hút thuốc hết điếu này đến điếu khác khát nước tôi mở cửa xuống lấy mấy lon bia lên phòng uống suy nghĩ quay cuồng chán nản ko nối thoát rồi lại uống tiếp hơi ngà ngà say tội lên giường nằm …
Cộc..cộc..cộc..cộc , tôi nghe tiếng gõ cửa nhẹ mà chẳng quan tâm thế thấy ai đó nằm cạnh tôi và cũng ôm lấy tôi
– anh ngủ chưa , lại còn toàn mùi thuốc lá cả mùi bia nữa sao anh ko thay quần áo à ….
Là em tôi
– anh chưa anh ko ngủ được
Em lại nhỏ nhẹ động viên tôi , tôi nghe hết và..
– anh đừng trách bố do bố uống hơi nhiều lên nói hơi quá anh bỏ qua đi
Nghe thế cơn tức của tôi lại trỗi dậy
– ông ấy nói thế được à sao lại nói như thế anh như thằng vất đi rồi hả…
– anh hiểu nhầm lời bố nói rồi….
Em lại nói lại rất dài dài mà cơn bực có hạ đi đâu nó gần như ngọn lửa sắp bùng phát cháy to hơn
– thôi ko nói nữa anh bảo em ko nói nữa
Tôi ngồi dậy quắc mắt nhìn em , em đang ôm tôi cũng bất ngờ bỗng rồi như một cái gì đó trong tôi xúi dục tay với vai em đẩy ngửa em ra tôi chồm lên người em hôn tới tấp lên mắt lên mũi lên mồm em . Quá bất ngờ em đẩy người tôi ra thấy vậy tôi càng hăng , hai tay tìm cầm hai vai áo em kéo xuống em hốt hoảng hai tay đan chéo ôm chặt hai vai . Tôi biết ko gỡ được tay em , tụt người xuống dưới một tay để ngang người em tay còn lại nhanh chóng kéo chiếc váy ngủ lên trên ngực rồi lại lần sờ tìm cạp chiếc quần lót kéo xuống em hoảng hốt co chân lấy hai tay giữ quần ko cho tôi kéo xuống , lúc này tôi như con thú hoang kéo mạnh chiếc quần xuống lấy ngực đè lên hai đầu gối chiếc quần rời khỏi người em , hai tay tôi kéo hai đầu gối em ra em quýnh quáng đạp vào khoảng ko
– ko anh ơi…. ( giọng em bất lực )
– ko được anh ơi……
– đừng làm thế…..
rồi càng bất lực chịu chận hai tay em chặn trước bướm . Tôi quỳ xuống giữa hai chân em kéo tuột quần xuống khi chim đã ra ngoài tay vuốt lên xuống còn tay kia hất mạnh tay em ra đưa đâu chim chạm vào sát bướm , em giật mình tay co trước ngực nắm chặt tôi nhìn em rồi thấy hai tay em che kín lấy mặt người rung lên hai chân em run bần bật
Tay kia tôi vẫn đưa chim rê rê tìm lối vào bướm em rồi đúng chỗ chắc chỉ đẩy cái là nó vào trong
– vậy là anh ko còn thương em nữa rồi… Tôi nghe rất rõ em nói tôi bừng tỉnh tôi dừng lại gần như tất cả tay kéo chim hướng lên rồi đổ ập lên người em
– anh sai rồi anh sai rồi sao anh lại làm vậy…
Tôi tu lên khóc như một đứa trẻ biết lỗi , em ôm lấy người tôi rồi ôm lấy đầu tôi kéo về vai
– anh cứ khóc đi khóc cho nhẹ lòng khóc cho mọi nỗi hốt ức trôi đi khóc đi anh
Em ôm chặt vỗ nhẹ vài lưng tôi , tôi cũng khóc một lúc rồi cũng nguôi dần..
– buông anh ra đi
– anh bình ổn chưa đã
– rồi em
Em bỏ tay tôi chống tay nằm nghiêng sang bên , em dậy tìm quần mặc vào rồi lại ôm tay sau lưng
– xin lỗi em…
– em hiểu mà anh , anh ngủ đi
Và rồi tôi cũng ngủ một giấc ngủ như được ai tha thứ vậy .Tôi tỉnh ngủ cảm thấy sau lưng chống trải .. Chắc em về phòng rồi tôi nhớ lại việc đêm qua cảm thấy hối hận sao mình thế này…. Sao mình thế kia.. Tôi ngủ cho đến sáng….
Sáng hôm sau bố tôi đi luôn chắc giận tôi , tôi dạy đánh răng rửa mặt ăn sáng về phòng , vẫn trầm tư mặc dù đã khá hơn có tiếng gõ cửa và vẫn là em
– hôm nay đi chơi đi anh
– đi đâu em ( ko muốn đi )
– cứ đi sẽ biết mà , anh thay quần áo đi
Em về tôi cũng lấy quần áo thay
– anh A đi thôi anh ơi
Tôi ra sân đã thấy em trên xe rồi ( đi xe đạp ạ )
– anh lên em chở
Tôi ngoan ngoãn làm theo ra cổng em ngoái lại
– mẹ ơi anh em con đi chơi đây
– uh đi về sớm kẻo nắng
Rong ruổi hết làng em chở qua chợ qua ủy ban qua sân bóng vừa đi em vừa kể chuyện ngày xưa tôi chở em đi thế nào tôi vẫn im lặng nghe em ríu rít nói sau lưng
– anh ôm lấy em đi
Giờ tôi mới để ý hai anh em đã ra khỏi làng đang đi trên con đê trải dài ko bóng người qua lại
– đấy có giống ngày xưa anh chở em ko
– uh cũng giống nhưng xưa anh chở em em mà cứ xuống dốc em lại ôm chặt anh rồi gào toáng lên :
[ A aaaaa chậm thôi anh em sợ lắm , an tâm đi anh tay lái lụa cứ ôm chặt vào ] hahaha…
– đấy anh cười rồi hihi vui quá
Tôi cũng chợt nhận ra đây là nụ cười đầu tiên sau khi chúng tôi mất đầu tư thất bại. Xe dừng lại
– xuống đây nghỉ anh ơi
Tôi lững thững đi theo em , em lấy cái dỏ hai cái khăn trải dài trên triền đê
dưới bóng của bụi tre được mặt trời chiếu rọi . Nằm ăn bánh em kể chuyện học cấp ba rồi chuyện đi theo lớp anh đi tình nguyện ntn rồi chuyện em học hiện tại em cứ kể dài dài lại cười làm tôi cũng cười theo
Trời cũng sắp trưa mặt trời gần đứng bóng ( may đúng hôm trời mát ) em mở ô ngồi gần tôi
– trưa rồi về ko anh
Tôi im lặng nhìn xa xa
– nếu ko về em cũng mang nhiều đồ ăn lắm
Em đưa tôi hộp sữa cũng mấy cái bánh rán ( chắc em chuẩn bị săn cho buổi đi chơi này rồi ) tôi cầm tu một hơi rồi lặng lẽ như trước
– anh đọc Conan ko
Tôi cầm và thấy quyển Conan hơi cũ lật từng trang đọc
– em mang trên trường về đấy , chú bé tí hon ấy vẫn giỏi và thông minh như xưa
Đã lâu lắm rồi tôi ko đọc truyện tranh công việc dự án suốt ko có thời gian anh em chúng tôi gần như dồn hết thời gian vào đó . Nay lại thả hồn vào chú nhóc thám tử tài ba thần tượng của anh em chúng tôi ngày nào…..
Em cắm ô xuống đất tôi nằm một chiều còn em lằm một vì chiều chiếc ô chỉ chê được cái đầu và thân trên thôi , hết một quyển rồi hai quyển…nhâm nhi cái bánh rồi lại khúc khích cười khi các nhân vật gặp tình huống dở khóc dở cười , gió cứ thổi đều hương đồng nội vây quanh thật là bình yên quá
– em ước trời ko tối nhỉ
– thôi cô ơi định chống lại quy luật tự nhiên à
– hihi
Trời đã về chiều tôi ngồi dậy
– về đi em ơi
– vâng nhưng em muốn qua chỗ này nữa
– đi đâu trời sắp tồi rồi
– kệ cứ đi theo em
Tôi gấp ô em dọn quanh tí xong tôi dắt xe đi trước lên đê
– anh ngồi sau em chở
– thích quá hôm nay anh được đi xe đạp ôm
– mệt gần chết đấy ông anh của tôi
Em đạp đều qua con đường quen thuộc nhưng cảnh vật đã thay đổi nhiều , tôi đã nhận ra em đang chở tôi đi đâu : trường cấp một…
Em dắt xe đi vòng vòng rồi cũng đến chỗ góc khuất mà ko hiểu sao họ ko xây lấp chỗ này , em dựng xe kéo tôi đi qua hai khúc quặt mùi khai bốc lên à thì ra đi sau nhà vệ sinh… Trường ( đang nghỉ hè mà ) xây lại rồi nhưng mấy lớp bên phải vần thế phải chăng thì có cửa là mới thôi , anh em tôi dắt tay đi đến chỗ lớp khi xưa em tôi học . Phòng khóa
– khi xưa em học lớp này nè anh còn nhớ ko
– có chứ , ngày nào cũng phải cõng đến lớp miệng thì khóc đến chán
– chán sao anh vẫn cõng em đi học
– nhà có hai anh em mẹ làm suốt tôi ko đưa cô đi vậy còn ai
– hihi
Em chạy ào đi trước đến chỗ bậc lên xuống dang tay , tôi cứ bước đến rồi đi qua
– anh ko nhìn thấy em làm gì à
– thì dang tay chứ còn làm gì nữa thế cũng hỏi
– chán anh quá cõng em đi
Nó dậm chân uỳnh uỵch réo tên tôi
– híc cơm ko được ăn giờ tôi lại cõng bà chắc chết
– em nhẹ mà cõng em đi
– rồi rồi
Tôi đi lại phía em quay lưng lại chưa xong em đã nhảy lên lưng tôi ôm chặt lấy cổ tôi
– ối dời ơi ăn gì mà nặng như heo vậy gẫy lưng tôi rồi
Em nhéo nhẹ tôi ôm chặt cổ tôi hơn
– tiến lên nào anh nhanh sắp vào lớp rồi hihi
Tôi dần cảm nhận hai ngực em đang mềm mại trên lưng tôi hai tay giữ chặt hai bên mông em sợ em rơi vì nó ko ngồi yên mà nhấp nhổm tay đưa phía trước miệng gào to
– tiến lên nhanh nào anh ơi… Nhanh nào..
Đi được tầm 70m tôi bắt đầu thấy nặng cố đến gần 90m thì tôi ko chịu nổi lảo đảo thả em xuống , em lại nhẩy lên lưng tôi nữa tôi ngồi vội xuống
– cho anh xin đi chân ko bước nổi nữa rồi
– sao giờ anh yếu thế ngày xưa anh cõng em đi xa mà lâu lắm mà
– ngày xưa em bé ngoan dễ thương chứ giờ như heo mấy tạ ai cõng nổi
– anh này
Sau đấy là màn đấm nhéo làm tôi đau điếng…anh em tôi lại dắt tay đi hết mấy dãy phòng học rồi quanh sân
– về thôi em gần tối rồi
– vâng ạ , mà anh có vui ko bao nhiêu kỉ niệm thời thơ ấu
– có anh vui lắm…
Bữa tối hôm đó nhà tôi đã vui hơn em tíu tít kể chuyện đi chơi tôi chỉ cười , mẹ nhìn tôi ánh lên niềm vui
Tôi phụ em rửa bát , xong đâu đấy anh em ngồi xem hoạt hình ( em thích xem hoạt hình ) mẹ đi ngủ em ngồi xem khúc khích cười làm tôi cũng cười theo….. Rồi cũng đến 10h
– đi ngủ thôi em
– vâng ạ
– tối ko phải sang anh đâu
– hihi vâng , anh đi ngủ trước đi ạ
– à sang mai đi biển đi , từ hôm về anh định đi mà mỗi mình chán nên ko muốn đi
– vâng thích quá mai đi cũng lâu rồi em chưa được ngắm biển
– ok vậy sáng mai 7h anh em mình xuất phát nhé
– tuân lệnh đại ca….
Biển mùa này ko phải mùa du lịch lên chỉ có ít khách , tôi và em chung che một ô đi dạo trên bờ cách mép nước ít em kể chuyện lúc bé được bố chở hai anh em đi rồi cấp hai cấp ba đi theo lớp cùng chúng bạn vui đùa , những kỉ niệm ko quyên …
– em ở đây nhe anh đi mua nước uống khát quá
– vâng anh
Khi quay lại thấy em ngồi trên chiền cát mắt nhìn xa xa
– nước đây em
– cho em một chai
Rồi em nói :
– cứ lúc buồn hay lúc vui em chỉ muốn một mình ngồi ngắm biển , nó thật rộng thật xa làm cho tâm hồn mình được trải ra ko gò bó ko kìm nén biển thật vĩ đại và bao la anh nhỉ
– vâng thưa em , ko hiểu ai tâm trạng lúc này đây
– hì anh trai , thôi mà anh ơi
Em ôm lấy cổ tôi đu người lên rồi lại vòng ra sau lưng tôi nhảy phốc lên
– cõng em đi một đoạn nhé
– thôi cho tôi xin gãy bố cả lưng
– đi đi mà anh
Cõng đi một lúc thấy mỏi chân ( đã cõng nặng còn đi trên cát mệt vãi ) em tự tụt xuống rồi đi bên cạnh tôi ….. Gần trưa anh em qua chợ mua ít mực tươi về…. Chiều em chuẩn bị mai lên trường , thấy tâm trạng tôi ổn định mẹ cũng đỡ lo hơn rồi . Cũng qua bữa tối tôi vẫn phụ em bát đũa em thì gói ít thức ăn mẹ bảo mai lên trường mà ăn
– đêm anh sang phòng em nhé
– uh tối anh qua
Tôi đi tắm xong rồi về phòng nằm , tâm trạng ổn hơn một giấc ngủ ngắn đến nhanh tỉnh dậy xem đồng hồ gần 12h tôi mở cửa sang phòng em , gõ nhẹ của
– anh vào đi em ko cài đâu
Một mùi hương nhẹ thi tôi vào phòng , em đang nằm trên giường đọc sách dưới trước đèn chụp đủ sáng
– anh lên đây với em
Em cất sách nằm dịch vào bên trong tôi cũng nằm xuống cạnh em
– em tắt điện nhé
– cứ để vậy đi em
Em nằm xuống cạnh tôi vòng tay qua ngực ôm chặt chân gác qua chân tôi thủ thỉ
– em chỉ thích mỗi cảm giác này cái cảm giác được anh ôm khi còn bé
Tôi cảm nhận được một bên ngực em cái ấm từ người em cả cái chân nặng nữa , thật là bình yên quá
– anh ôm lấy em đi ôm sau lưng nhé hihi
Em quay lưng lại tôi ôm lấy em cả ngực tôi áp hết lưng em mùi thơm từ tóc em phả lên mũi tay em cầm chặt tay tôi trước bụng
– anh cám ơn em đã động viên giúp đỡ anh những ngày qua , chắc ko có em thì ko hiểu anh ra sao nữa
Em vòng ngược tay giữ miệng
– em hiểu anh mà anh ko cần nói đâu , chúng ta là anh em mà em có mỗi anh trai ko giúp anh thì ai giúp đó là bổn phận của em , em thương anh trai lắm….
Bất chợt tỉnh đã thấy em quay lại ôm tôi lúc nào em rúc vào lòng tôi bé nhỏ thân thương
– B ơi anh về phòng đây
Em tỉnh giọng ngái ngủ
– ở thêm chút nữa đi anh em đang được ôm mà
– ko được sợ ngủ quyên mẹ biết thì chết , mà sớm mai em còn lên trường nữa mà
– hị hị
Tôi nhấc tay em đang ôm lưng tôi đưa ra sau đầu đặt nhẹ nụ hôn lên trán em ngồi dậy
– anh về phòng đây
– vâng anh à mà anh bảo với nó là chị hôm nay tha cho mày đấy ko lại chết đòn với chị hihi
Tôi ngẩn người ko hiểu em làm hiện chỉ tay xuống dưới , tôi nhìn xuống ! Trời ơi chim tôi đang dựng đứng cả lên
– nó hư nhỉ cứ thấy em là nó lại thế hư quá hì hì thôi anh về đây kẻo trời sáng…..
Em lên trường hơn một tháng thì nhóm tôi cũng được một công ty nhỏ mời hợp tác mẹ điện hết cho bố cho em báo tin vui , tôi đã đi làm trở lại
Một thất bại đầu tiên trong đời tường chừng như gục gã nhưng tôi có gia đình có em gái bé nhỏ của tôi đã yêu thương giúp tôi qua chằng đường đó , mãi yêu em gái của tôi….
Bạn là người mà ta có thể chia sẽ buồn vui , bạn thân còn hơn thế ta có thể tâm sự thổ lộ trong nội tâm mình nghĩ gì . Ở ngay thôi tôi có tình bạn có tình anh em tình yêu thương vô bờ của người em gái tôi . Nếu ko có gia đình có em gái tôi liệu tôi mới thoát ra khỏi cái vỏ ốc mà tôi trốn khi vấp ngã đầu đời . Tôi yêu tất cả mọi người……
Còn nữa….
Chương. 6. Thất Bại
Bốn năm đại học trôi qua thật nhanh , tôi đã thành cựu sinh viên . Bao ước mơ trên giảng đường chính thức mở ra cho những sinh viên như chúng tôi , ko biết có được là đúng những gì mình học ko hay lại trái ngành nghề thì buồn lắm . Ngày tôi ra trường cũng là ngày có kết quả thi đại học , hic chắc em cũng biết kết quả rồi , tranh thủ mấy buổi nghỉ tôi về qua nhà chơi …….
Em đăng kí một trường đại học và một nguyện vọng cao đẳng ấy vậy mà lại trượt đại học vì tôi biết em học giỏi em hơi buồn nhưng thấy mẹ động viên :
– thôi con ạ bố con với anh A đi làm xa có mỗi mẹ ở nhà buồn con đỗ cao đẳng học ở tỉnh thi thoảng về chơi với mẹ
– đúng đấy em ơi
– vâng
Rồi em cũng nhập học trên tỉnh em học khoa kế toán ( mẹ nói cho dễ xin việc )….
Nhóm anh em tôi ( nhóm ba anh em cùng khoa ) bắt đầu lao vào nghiên cứu một đề tài mới và kết quả đã thành công nhưng cần một công ty góp vốn đầu tư , nhờ các thầy cô trong trường giới thiệu nên trong một tháng có nhiều cty đến , một cty lớn đến đặt vấn đề mừng quá anh em gạt hết các công cty nhỏ ra . Mọi người về chuẩn bị tài liệu hợp đồng kí kết vào ngày xyz , sáng anh em đến sớm chờ đợi 8h…8h30….9h rồi 10h ko thấy đến mọi người lo sốt cả lên thì có điện các thầy trong trường báo họ đã rút đầu tư , mấy anh em thất vọng bao nhiêu tâm huyết sôi nổi của những sinh viên mới ra trường vất đi hoàn toàn tôi chán nản về quê…
Những ước mơ hoài bão của tuổi trẻ bỗng dưng sụp đổ họ gần như gục ngã và tôi đã bị vậy , về nhà tôi ko đi đâu cả gần như chỉ ăn với ngủ ( may ra giúp mẹ lấu được bữa cơm khi mẹ làm về muộn ) tinh thần gần như suy sụp mẹ nói nhiều động viên nhiều tôi cũng dạ vâng rồi vẫn như cũ . Sợ tôi bị làm sao mẹ gọi điện cho bố và cả em tôi về , em về trước ( em về được bốn hôm ) bố một hôm cũng an ủi động viên rất nhiều tôi vẫn thế chỉ ăn xong rồi ngồi chỗ nào đấy hút thuốc ko thì lại về phòng nằm . Có hôm đang nằm quay mặt vào trong chưa ngủ thì ai đó nằm sát vào tôi ôm lấy tôi và tôi cũng nhận ra em ngay
– anh ơi đừng buồn nữa đây mới chỉ là thất bại đầu tiên thôi mà còn nhiều cơ hội làm lại , chúng ta còn trẻ còn tiến bước dài nữa …. Em cứ nói tay thì ôm chặt lấy tôi và tôi cảm nhận thấy hai ngực em đang áp chặt vào lưng tôi giấc ngủ chập chờn cũng đến
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc mở mắt vẫn thấy em ôm tôi
– B ơi B dậy đi em về phòng ngủ đi
Em dụi mắt
– mấy giờ rồi a
Tôi ngồi dậy xem đồng hồ 1h25
– gần một rưỡi rồi em về đi kẻo mẹ biết anh ổn rồi
– thật anh ổn hơn chưa
Tôi gật đầu em xỏ dép bước ra mở cửa về phòng mình và tôi cũng nhìn thấy em mặc bộ vắy ngủ trên sát cổ hở tay dưới cao hơn đầu gối , tôi tìm nước uống xong rồi lên giường ngủ tiếp một giấc ngủ chập chờn tới sáng…
Hôm sau bố về cũng bảo ban tôi cũng ngồi dạ vâng cho qua , tối đó cả nhà đông đủ tôi thấy phấn trấn hơn nhưng lại xảy ra một chuyện chắc uống hơi quá lên bố tôi lại nói nhiều lúc đầu là con sau nói mày
– mày là thằng lớn rồi gì mà thất bại đầu đã ko ngóc đầu lên hả ….nói nhiều lắm chủ yếu là chê trách ( hay con người khi có men rượu người ta mới nói thật )
Tôi cũng cự cãi ghê mẹ thì can bố em thì nhắc tôi ko nói nữa ( tôi cũng uống ít rượu ) tôi bực tức chán bỏ lên phòng đóng cửa , bữa cơm tối tưởng vui lại ra buồn . tôi hút thuốc hết điếu này đến điếu khác khát nước tôi mở cửa xuống lấy mấy lon bia lên phòng uống suy nghĩ quay cuồng chán nản ko nối thoát rồi lại uống tiếp hơi ngà ngà say tội lên giường nằm …
Cộc..cộc..cộc..cộc , tôi nghe tiếng gõ cửa nhẹ mà chẳng quan tâm thế thấy ai đó nằm cạnh tôi và cũng ôm lấy tôi
– anh ngủ chưa , lại còn toàn mùi thuốc lá cả mùi bia nữa sao anh ko thay quần áo à ….
Là em tôi
– anh chưa anh ko ngủ được
Em lại nhỏ nhẹ động viên tôi , tôi nghe hết và..
– anh đừng trách bố do bố uống hơi nhiều lên nói hơi quá anh bỏ qua đi
Nghe thế cơn tức của tôi lại trỗi dậy
– ông ấy nói thế được à sao lại nói như thế anh như thằng vất đi rồi hả…
– anh hiểu nhầm lời bố nói rồi….
Em lại nói lại rất dài dài mà cơn bực có hạ đi đâu nó gần như ngọn lửa sắp bùng phát cháy to hơn
– thôi ko nói nữa anh bảo em ko nói nữa
Tôi ngồi dậy quắc mắt nhìn em , em đang ôm tôi cũng bất ngờ bỗng rồi như một cái gì đó trong tôi xúi dục tay với vai em đẩy ngửa em ra tôi chồm lên người em hôn tới tấp lên mắt lên mũi lên mồm em . Quá bất ngờ em đẩy người tôi ra thấy vậy tôi càng hăng , hai tay tìm cầm hai vai áo em kéo xuống em hốt hoảng hai tay đan chéo ôm chặt hai vai . Tôi biết ko gỡ được tay em , tụt người xuống dưới một tay để ngang người em tay còn lại nhanh chóng kéo chiếc váy ngủ lên trên ngực rồi lại lần sờ tìm cạp chiếc quần lót kéo xuống em hoảng hốt co chân lấy hai tay giữ quần ko cho tôi kéo xuống , lúc này tôi như con thú hoang kéo mạnh chiếc quần xuống lấy ngực đè lên hai đầu gối chiếc quần rời khỏi người em , hai tay tôi kéo hai đầu gối em ra em quýnh quáng đạp vào khoảng ko
– ko anh ơi…. ( giọng em bất lực )
– ko được anh ơi……
– đừng làm thế…..
rồi càng bất lực chịu chận hai tay em chặn trước bướm . Tôi quỳ xuống giữa hai chân em kéo tuột quần xuống khi chim đã ra ngoài tay vuốt lên xuống còn tay kia hất mạnh tay em ra đưa đâu chim chạm vào sát bướm , em giật mình tay co trước ngực nắm chặt tôi nhìn em rồi thấy hai tay em che kín lấy mặt người rung lên hai chân em run bần bật
Tay kia tôi vẫn đưa chim rê rê tìm lối vào bướm em rồi đúng chỗ chắc chỉ đẩy cái là nó vào trong
– vậy là anh ko còn thương em nữa rồi… Tôi nghe rất rõ em nói tôi bừng tỉnh tôi dừng lại gần như tất cả tay kéo chim hướng lên rồi đổ ập lên người em
– anh sai rồi anh sai rồi sao anh lại làm vậy…
Tôi tu lên khóc như một đứa trẻ biết lỗi , em ôm lấy người tôi rồi ôm lấy đầu tôi kéo về vai
– anh cứ khóc đi khóc cho nhẹ lòng khóc cho mọi nỗi hốt ức trôi đi khóc đi anh
Em ôm chặt vỗ nhẹ vài lưng tôi , tôi cũng khóc một lúc rồi cũng nguôi dần..
– buông anh ra đi
– anh bình ổn chưa đã
– rồi em
Em bỏ tay tôi chống tay nằm nghiêng sang bên , em dậy tìm quần mặc vào rồi lại ôm tay sau lưng
– xin lỗi em…
– em hiểu mà anh , anh ngủ đi
Và rồi tôi cũng ngủ một giấc ngủ như được ai tha thứ vậy .Tôi tỉnh ngủ cảm thấy sau lưng chống trải .. Chắc em về phòng rồi tôi nhớ lại việc đêm qua cảm thấy hối hận sao mình thế này…. Sao mình thế kia.. Tôi ngủ cho đến sáng….
Sáng hôm sau bố tôi đi luôn chắc giận tôi , tôi dạy đánh răng rửa mặt ăn sáng về phòng , vẫn trầm tư mặc dù đã khá hơn có tiếng gõ cửa và vẫn là em
– hôm nay đi chơi đi anh
– đi đâu em ( ko muốn đi )
– cứ đi sẽ biết mà , anh thay quần áo đi
Em về tôi cũng lấy quần áo thay
– anh A đi thôi anh ơi
Tôi ra sân đã thấy em trên xe rồi ( đi xe đạp ạ )
– anh lên em chở
Tôi ngoan ngoãn làm theo ra cổng em ngoái lại
– mẹ ơi anh em con đi chơi đây
– uh đi về sớm kẻo nắng
Rong ruổi hết làng em chở qua chợ qua ủy ban qua sân bóng vừa đi em vừa kể chuyện ngày xưa tôi chở em đi thế nào tôi vẫn im lặng nghe em ríu rít nói sau lưng
– anh ôm lấy em đi
Giờ tôi mới để ý hai anh em đã ra khỏi làng đang đi trên con đê trải dài ko bóng người qua lại
– đấy có giống ngày xưa anh chở em ko
– uh cũng giống nhưng xưa anh chở em em mà cứ xuống dốc em lại ôm chặt anh rồi gào toáng lên :
[ A aaaaa chậm thôi anh em sợ lắm , an tâm đi anh tay lái lụa cứ ôm chặt vào ] hahaha…
– đấy anh cười rồi hihi vui quá
Tôi cũng chợt nhận ra đây là nụ cười đầu tiên sau khi chúng tôi mất đầu tư thất bại. Xe dừng lại
– xuống đây nghỉ anh ơi
Tôi lững thững đi theo em , em lấy cái dỏ hai cái khăn trải dài trên triền đê
dưới bóng của bụi tre được mặt trời chiếu rọi . Nằm ăn bánh em kể chuyện học cấp ba rồi chuyện đi theo lớp anh đi tình nguyện ntn rồi chuyện em học hiện tại em cứ kể dài dài lại cười làm tôi cũng cười theo
Trời cũng sắp trưa mặt trời gần đứng bóng ( may đúng hôm trời mát ) em mở ô ngồi gần tôi
– trưa rồi về ko anh
Tôi im lặng nhìn xa xa
– nếu ko về em cũng mang nhiều đồ ăn lắm
Em đưa tôi hộp sữa cũng mấy cái bánh rán ( chắc em chuẩn bị săn cho buổi đi chơi này rồi ) tôi cầm tu một hơi rồi lặng lẽ như trước
– anh đọc Conan ko
Tôi cầm và thấy quyển Conan hơi cũ lật từng trang đọc
– em mang trên trường về đấy , chú bé tí hon ấy vẫn giỏi và thông minh như xưa
Đã lâu lắm rồi tôi ko đọc truyện tranh công việc dự án suốt ko có thời gian anh em chúng tôi gần như dồn hết thời gian vào đó . Nay lại thả hồn vào chú nhóc thám tử tài ba thần tượng của anh em chúng tôi ngày nào…..
Em cắm ô xuống đất tôi nằm một chiều còn em lằm một vì chiều chiếc ô chỉ chê được cái đầu và thân trên thôi , hết một quyển rồi hai quyển…nhâm nhi cái bánh rồi lại khúc khích cười khi các nhân vật gặp tình huống dở khóc dở cười , gió cứ thổi đều hương đồng nội vây quanh thật là bình yên quá
– em ước trời ko tối nhỉ
– thôi cô ơi định chống lại quy luật tự nhiên à
– hihi
Trời đã về chiều tôi ngồi dậy
– về đi em ơi
– vâng nhưng em muốn qua chỗ này nữa
– đi đâu trời sắp tồi rồi
– kệ cứ đi theo em
Tôi gấp ô em dọn quanh tí xong tôi dắt xe đi trước lên đê
– anh ngồi sau em chở
– thích quá hôm nay anh được đi xe đạp ôm
– mệt gần chết đấy ông anh của tôi
Em đạp đều qua con đường quen thuộc nhưng cảnh vật đã thay đổi nhiều , tôi đã nhận ra em đang chở tôi đi đâu : trường cấp một…
Em dắt xe đi vòng vòng rồi cũng đến chỗ góc khuất mà ko hiểu sao họ ko xây lấp chỗ này , em dựng xe kéo tôi đi qua hai khúc quặt mùi khai bốc lên à thì ra đi sau nhà vệ sinh… Trường ( đang nghỉ hè mà ) xây lại rồi nhưng mấy lớp bên phải vần thế phải chăng thì có cửa là mới thôi , anh em tôi dắt tay đi đến chỗ lớp khi xưa em tôi học . Phòng khóa
– khi xưa em học lớp này nè anh còn nhớ ko
– có chứ , ngày nào cũng phải cõng đến lớp miệng thì khóc đến chán
– chán sao anh vẫn cõng em đi học
– nhà có hai anh em mẹ làm suốt tôi ko đưa cô đi vậy còn ai
– hihi
Em chạy ào đi trước đến chỗ bậc lên xuống dang tay , tôi cứ bước đến rồi đi qua
– anh ko nhìn thấy em làm gì à
– thì dang tay chứ còn làm gì nữa thế cũng hỏi
– chán anh quá cõng em đi
Nó dậm chân uỳnh uỵch réo tên tôi
– híc cơm ko được ăn giờ tôi lại cõng bà chắc chết
– em nhẹ mà cõng em đi
– rồi rồi
Tôi đi lại phía em quay lưng lại chưa xong em đã nhảy lên lưng tôi ôm chặt lấy cổ tôi
– ối dời ơi ăn gì mà nặng như heo vậy gẫy lưng tôi rồi
Em nhéo nhẹ tôi ôm chặt cổ tôi hơn
– tiến lên nào anh nhanh sắp vào lớp rồi hihi
Tôi dần cảm nhận hai ngực em đang mềm mại trên lưng tôi hai tay giữ chặt hai bên mông em sợ em rơi vì nó ko ngồi yên mà nhấp nhổm tay đưa phía trước miệng gào to
– tiến lên nhanh nào anh ơi… Nhanh nào..
Đi được tầm 70m tôi bắt đầu thấy nặng cố đến gần 90m thì tôi ko chịu nổi lảo đảo thả em xuống , em lại nhẩy lên lưng tôi nữa tôi ngồi vội xuống
– cho anh xin đi chân ko bước nổi nữa rồi
– sao giờ anh yếu thế ngày xưa anh cõng em đi xa mà lâu lắm mà
– ngày xưa em bé ngoan dễ thương chứ giờ như heo mấy tạ ai cõng nổi
– anh này
Sau đấy là màn đấm nhéo làm tôi đau điếng…anh em tôi lại dắt tay đi hết mấy dãy phòng học rồi quanh sân
– về thôi em gần tối rồi
– vâng ạ , mà anh có vui ko bao nhiêu kỉ niệm thời thơ ấu
– có anh vui lắm…
Bữa tối hôm đó nhà tôi đã vui hơn em tíu tít kể chuyện đi chơi tôi chỉ cười , mẹ nhìn tôi ánh lên niềm vui
Tôi phụ em rửa bát , xong đâu đấy anh em ngồi xem hoạt hình ( em thích xem hoạt hình ) mẹ đi ngủ em ngồi xem khúc khích cười làm tôi cũng cười theo….. Rồi cũng đến 10h
– đi ngủ thôi em
– vâng ạ
– tối ko phải sang anh đâu
– hihi vâng , anh đi ngủ trước đi ạ
– à sang mai đi biển đi , từ hôm về anh định đi mà mỗi mình chán nên ko muốn đi
– vâng thích quá mai đi cũng lâu rồi em chưa được ngắm biển
– ok vậy sáng mai 7h anh em mình xuất phát nhé
– tuân lệnh đại ca….
Biển mùa này ko phải mùa du lịch lên chỉ có ít khách , tôi và em chung che một ô đi dạo trên bờ cách mép nước ít em kể chuyện lúc bé được bố chở hai anh em đi rồi cấp hai cấp ba đi theo lớp cùng chúng bạn vui đùa , những kỉ niệm ko quyên …
– em ở đây nhe anh đi mua nước uống khát quá
– vâng anh
Khi quay lại thấy em ngồi trên chiền cát mắt nhìn xa xa
– nước đây em
– cho em một chai
Rồi em nói :
– cứ lúc buồn hay lúc vui em chỉ muốn một mình ngồi ngắm biển , nó thật rộng thật xa làm cho tâm hồn mình được trải ra ko gò bó ko kìm nén biển thật vĩ đại và bao la anh nhỉ
– vâng thưa em , ko hiểu ai tâm trạng lúc này đây
– hì anh trai , thôi mà anh ơi
Em ôm lấy cổ tôi đu người lên rồi lại vòng ra sau lưng tôi nhảy phốc lên
– cõng em đi một đoạn nhé
– thôi cho tôi xin gãy bố cả lưng
– đi đi mà anh
Cõng đi một lúc thấy mỏi chân ( đã cõng nặng còn đi trên cát mệt vãi ) em tự tụt xuống rồi đi bên cạnh tôi ….. Gần trưa anh em qua chợ mua ít mực tươi về…. Chiều em chuẩn bị mai lên trường , thấy tâm trạng tôi ổn định mẹ cũng đỡ lo hơn rồi . Cũng qua bữa tối tôi vẫn phụ em bát đũa em thì gói ít thức ăn mẹ bảo mai lên trường mà ăn
– đêm anh sang phòng em nhé
– uh tối anh qua
Tôi đi tắm xong rồi về phòng nằm , tâm trạng ổn hơn một giấc ngủ ngắn đến nhanh tỉnh dậy xem đồng hồ gần 12h tôi mở cửa sang phòng em , gõ nhẹ của
– anh vào đi em ko cài đâu
Một mùi hương nhẹ thi tôi vào phòng , em đang nằm trên giường đọc sách dưới trước đèn chụp đủ sáng
– anh lên đây với em
Em cất sách nằm dịch vào bên trong tôi cũng nằm xuống cạnh em
– em tắt điện nhé
– cứ để vậy đi em
Em nằm xuống cạnh tôi vòng tay qua ngực ôm chặt chân gác qua chân tôi thủ thỉ
– em chỉ thích mỗi cảm giác này cái cảm giác được anh ôm khi còn bé
Tôi cảm nhận được một bên ngực em cái ấm từ người em cả cái chân nặng nữa , thật là bình yên quá
– anh ôm lấy em đi ôm sau lưng nhé hihi
Em quay lưng lại tôi ôm lấy em cả ngực tôi áp hết lưng em mùi thơm từ tóc em phả lên mũi tay em cầm chặt tay tôi trước bụng
– anh cám ơn em đã động viên giúp đỡ anh những ngày qua , chắc ko có em thì ko hiểu anh ra sao nữa
Em vòng ngược tay giữ miệng
– em hiểu anh mà anh ko cần nói đâu , chúng ta là anh em mà em có mỗi anh trai ko giúp anh thì ai giúp đó là bổn phận của em , em thương anh trai lắm….
Bất chợt tỉnh đã thấy em quay lại ôm tôi lúc nào em rúc vào lòng tôi bé nhỏ thân thương
– B ơi anh về phòng đây
Em tỉnh giọng ngái ngủ
– ở thêm chút nữa đi anh em đang được ôm mà
– ko được sợ ngủ quyên mẹ biết thì chết , mà sớm mai em còn lên trường nữa mà
– hị hị
Tôi nhấc tay em đang ôm lưng tôi đưa ra sau đầu đặt nhẹ nụ hôn lên trán em ngồi dậy
– anh về phòng đây
– vâng anh à mà anh bảo với nó là chị hôm nay tha cho mày đấy ko lại chết đòn với chị hihi
Tôi ngẩn người ko hiểu em làm hiện chỉ tay xuống dưới , tôi nhìn xuống ! Trời ơi chim tôi đang dựng đứng cả lên
– nó hư nhỉ cứ thấy em là nó lại thế hư quá hì hì thôi anh về đây kẻo trời sáng…..
Em lên trường hơn một tháng thì nhóm tôi cũng được một công ty nhỏ mời hợp tác mẹ điện hết cho bố cho em báo tin vui , tôi đã đi làm trở lại
Một thất bại đầu tiên trong đời tường chừng như gục gã nhưng tôi có gia đình có em gái bé nhỏ của tôi đã yêu thương giúp tôi qua chằng đường đó , mãi yêu em gái của tôi….
Bạn là người mà ta có thể chia sẽ buồn vui , bạn thân còn hơn thế ta có thể tâm sự thổ lộ trong nội tâm mình nghĩ gì . Ở ngay thôi tôi có tình bạn có tình anh em tình yêu thương vô bờ của người em gái tôi . Nếu ko có gia đình có em gái tôi liệu tôi mới thoát ra khỏi cái vỏ ốc mà tôi trốn khi vấp ngã đầu đời . Tôi yêu tất cả mọi người……
Còn nữa….
Comments for chapter "Chương 6"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận