RA ĐỜI - Chương 7
-VII-
Suốt mấy ngày sau cũng không thấy cơ quan công an gọi, tôi ở nhà cũng có chút nhàm chán, ý nghĩa nảy sinh khi đưa con bé đi chơi cứ quẩn quanh trong đầu. Tôi quyết định thử.
Bộ đồ pha chế cũ vẫn ở trong quán bar chắc chẳng có cơ hội để lấy lại, tôi đầu tư thêm một bộ mới, mua mấy chai siro hoa quả vẫn thường dùng trong quán bar, các loại nước ngọt, nước hoa quả có sẵn trên thị trường, mua cả những loại hoa quả bán theo mùa để bắt đầu thử nghiệm pha chế. Mục đích để xác định công thức chuẩn cho các loại đồ uống, hợp khẩu vị với tất cả mọi người, uống mọi lúc, ngon và giải khát tốt.
Thằng Quang dạo này đã hoàn thành đăng ký xe ôm công nghệ, nó đi từ sáng đến tối mịt mới về, mỗi khi đến nhà nó như cái xác không hồn là đối tượng thử nghiệm đầu tiên. Nó thì khen hết lời, nhưng tôi vẫn chưa tin lắm, thằng này hình như nó chưa bao giờ chê cái gì. Huyền trở thành đối tượng thứ hai.
Mấy hôm nay, tôi nhận nhiệm vụ trong con bé cho Huyền đi học. Một phần do ấn tượng của tôi với cô có thay đổi, phần nữa tôi thật sự rảnh và có con bé làm tôi bớt nhàm chán.
Hôm đưa con bé đi chơi, đi qua con phố vắng nổi tiếng với những cô gái đứng đường, tự nhiên tôi lại có chút cảm khái, buột miệng.
– Làm gì cũng để kiếm tiền, nhưng không phải việc gì cũng làm, cũng phải nghĩ đến con cái sau này nó không phải hổ thẹn về quá khứ bố mẹ.
Tôi cũng không biết thái độ của Huyền lúc đó như thế nào, nhưng khi đỗ xe trước cổng khu trọ để mẹ con cô vào nhà, Huyền chần chừ một lát rồi quả quyết quay người đi, để lại một câu nói nhanh.
– Em … bỏ việc rồi.
Tôi ngớ người, nhưng lại có chút nhẹ nhõm, cũng không rõ việc cô bỏ là việc gì nhưng chắc cô sẽ không phải đi đêm về hôm nữa.
Mấy hôm ở nhà, tôi chủ động nhắn tin cho cô, để nhận trông con bé nếu cô có việc bận. Ngay sáng hôm sau Huyền mang con bé đến khu nhà của chúng tôi và cô lần đầu được thử đồ uống tôi làm.
– Thơm, ngọt, mát, thanh … màu sắc hồng tươi … cảm giác rất thanh khiết, không có dư vị chua sau khi uống do ngọt của đường. Cảm giác rất dễ chịu.
Huyền nhấm nháp từng ngụm nhỏ, sau đó thận trọng mô tả.
Sau đó mỗi khi cô đến, đều được thưởng thức một ly nước và sẽ lại nói cảm nghĩ của mình. Tôi lại tỉ mỉ ghi lại bên cạnh công thức đồ uống, sau đó gia giảm theo cảm giác, để Huyền thử lại.
– Anh định bán đồ uống à?
Tôi gật đầu.
– Anh không tính xin việc lâu dài à?
– Việc để kiếm tiền, lâu dài hay không là do mình. Nếu kiếm được tiền tốt, bán nước cũng lâu dài được.
– Vâng. Em nghĩ là sẽ bán tốt. Đồ uống anh làm nhìn thì đơn giản, nhưng khi uống lại rất ngon, nếu uống chậm rãi còn cảm nhận được rất nhiều mùi vị. Nó không cầu kỳ, ai cũng có thể uống được. Lúc nào cũng có thể uống.
Tôi nhìn ra, Huyền rất biết cách động viên, từ thần thái đến giọng nói, đều mang một sự khích lệ rất lớn. Khác với Hạnh, Hạnh mang lại cho người ta sự đồng cảm và an ủi thay vì sự khích lệ. Mà cũng mấy tuần rồi tôi cũng không nói chuyện với Hạnh.
– Em bao giờ thi tốt nghiệp?
– Tháng sau ạ. Em sẽ thi cùng lớp tại chức.
– Ban ngày nếu bận, em cứ gửi con bé qua đây anh trông cho, tối đón về cùng được. Mấy tuần này anh vẫn ở nhà.
– Kế hoạch bán đồ uống của anh thì sao?
– Cũng phải chuẩn bị một chút, chắc phải mất hai ba tuần mới thực hiện được.
Còn một ý mà tôi không nói, ở khu nhà của cô, buổi trưa rất nóng. Ở căn hộ của tôi có điều hòa, con bé cũng thoải mái hơn. Buổi trưa Huyền về nhà tôi để nấu cho con bé ăn, cô cũng nấu luôn cho tôi và cô, buổi tối nấu thêm cho thằng Quang, sau đó tôi đưa hai mẹ con Huyền về nhà.
– Đằng nào cũng phải về nhà nấu ăn, anh cũng phải nấu ăn, con bé cũng phải ăn bột. Em lại không có xe máy, đi xe buýt đi đi lại lại cũng mất nhiều thời gian, trong khi em lại đang gấp rút ôn để thi nốt các tín chỉ còn thiếu. Chỉ như vậy, em mới có đủ thời gian. Nếu em ngại, coi như anh thuê em đến nấu ăn cho bọn anh.
Huyền ngại ngần khi ngày nào tôi cũng bảo cô ở lại ăn cơm trưa và tối. Cũng một công đôi việc, tôi có cơm ngon để ăn, buổi trưa tranh thủ chạy ra chỗ chú Sảng để xem cái tủ đồ chú đang làm cho tôi, cũng định đi thuê bên ngoài, nhưng đằng nào cũng cần chú Sảng để gia cố đặt được cái tủ đồ lên xe của tôi, thế nên tôi giao luôn việc này cho chú Sảng làm theo bản vẽ mà tôi mường tượng ra. Cuối cùng thì mới thấy sáng suốt khi giao toàn bộ cho chú Sảng, vì rất nhiều sửa đổi khi cái tủ thành hình.
Suốt mấy tuần sau đó, tôi trông con bé cho Huyền đi học và thi, trưa ăn cơm do Huyền nấu, sau đó lại lấy lí do để ra chỗ chú Sảng để mẹ con cô có thể ngủ trưa. Nếu chiều Huyền đi học, thì tôi về trông con bé, còn nếu Huyền không phải đi đâu thì tôi sẽ đến chiều muộn mới về để hai mẹ con cô ở nhà, cũng để Huyền tự nhiên hơn.
***
Cuối cùng thì cái tủ đồ đã hoàn thành, chiếc xe cũng được gia cố đủ để chở cái tủ và dừng đỗ bất cứ chỗ nào để có thể sẵn sàng bán hàng. Đồ tôi đã sắm đủ, hơi duy tâm một chút, tôi đợi ngày tốt để khai trương. Địa điểm tôi đã chọn, ngay phía góc của công viên ở ngay bờ hồ, buổi tối rất đông nam thanh nữ tú, cũng rất nhiều người đến dạo và đưa trẻ con đến nô đùa mỗi tối. Cạnh đó không có quán bán nước, chỉ có một mấy xe bán đồ ăn lưu động giống kiểu của tôi. Bỏ mấy buổi để ngồi quan sát số lượng người qua lại, khách của mấy xe đồ ăn, tôi cũng khá tự tin với mục tiêu một trăm cốc mỗi tối.
Cũng để tạo chút điểm nhấn, tôi đã không cắt tóc mấy tuần, mái tóc vốn không ngắn của tôi đã có thể buộc túm đuôi ngựa. Trang phục cũng giống như tôi hay mặc ở quán bar, quần tây chemise trắng, thêm cái gilet để cài dụng cụ. Các dụng cụ cũng được đầu tư nghiêm túc, chuyên sử dụng trong quán bar, dù chỉ bán hàng rong nhưng cảm quan vẫn toát lên sự chuyên nghiệp giống như biển hiệu tôi đặt “Bar on street”.
– Chúc anh thành công!
Huyền đón con bé Khả My đúng giờ như đã hẹn, sau đó đi cùng tôi xuống tầng một, cô nói khi tôi đưa bàn tay làm một cái high five với Khả My để con bé bật lên cười khanh khách quơ tay lên. Tôi gật đầu cười thật tươi, như trạng thái hưng phấn mà tôi đang có, sau đó vào số phóng ra khỏi khu nhà.
Sau một lúc lâu chen lấn trên đường, tôi cũng đến được chỗ đã định, mới chỉ có một chiếc xe bán quà vặt đỗ ở đó, anh bán hàng có lẽ lớn hơn tôi khoảng chục tuổi, trông khá khắc khổ mặc chiếc áo kiểu bảo hộ lao động khá cũ. Bình tĩnh đỗ xe, đẩy cái chân chống đỡ cái tủ mà chú Sảng chế để giữ toàn bộ cái xe và cái tủ vững vàng. Lật một mặt cái tủ để tạo thành cái bàn pha chế, tôi bắt đầu bày một số đồ pha chế ra bàn, kéo cải biển lên cao bật công tắc để dải đèn led sáng lên, bật một bản nhạc rock ballad vui vẻ. Đi một vòng xa gần ngắm nghía, khá tốt, sặc sỡ, bắt mắt, cái tủ inox sáng choang sạch sẽ và bắt mắt.
Sau khi đã hài lòng, tôi cũng pha hai ly nước, giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp trên môi cầm ly nước sang chào đồng nghiệp.
– Em là Huy, hôm nay bắt đầu thử sức ở đây, rất mong anh giúp đỡ. Mời anh thử sản phẩm của em.
Đưa ly nước trong tay cho anh ta, sự tò mò, cảnh giác và nhiều hơn là vẻ khó chịu trên mặt anh ta có chút giảm đi khi nhìn bộ mặt tươi cười của tôi và nhận ly nước tôi đưa.
– Anh tên là Hòa. Em bán nước này à?
– Vâng, anh nhìn tấm biển kia, em chuyên bán nước giải khát pha chế. Là cocktail trong quán bar ấy, nhưng không có rượu. Những loại nước thường pha chế trong quán và trong khách sạn.
Dù sao cũng không mất gì, tôi được đà quảng cáo. Có lẽ thái độ của tôi, có lẽ do ly nước, chắc hơn hết là do tôi không cạnh tranh với anh, nên nét mặt anh cũng giãn ra.
– Anh bán quà này là mình làm hay là đi lấy lại?
– Chỉ có mấy loại bánh rán này là nhà anh làm, những loại bánh xốp thì đi mua lại.
– Cho em mấy cái bánh rán của anh đi, mỗi loại một cái.
Trong khi đợi anh Hòa lấy bánh, tôi hỏi thêm.
– Bán ở đây có phải chú ý điều gì không anh?
– Không … đừng cản trở giao thông là được, các anh CAP cũng không để ý đâu. Còn … thời gian trước cũng có thu phí bảo kê, nhưng dạo này không thấy đến nữa.
Nhận túi bánh của anh và trả tiền, tôi cám ơn và quay về xe của mình.
Hôm nay nắng cả ngày, nhưng không oi ả, mặt trời đã lặn nhưng có chút gió cũng làm cái nóng tan bớt đi. Mọi người đang hối hả để đi về sau một ngày làm việc, cũng vân còn tương đối nóng để đi dạo, chỉ có một số ít khách du lịch qua lại. Thả mội cái bánh rán vào miệng, khá được dẻo và thơm, hút một hớp nước từ cái ly tôi vừa làm, cũng không làm biến đổi mùi vị của cái bánh rán mà lại có thêm hương vị từ ly nước. Khá hòa hợp.
Tôi lại pha một bình mới cho vào cái phích giữ lạnh, sau đó lôi những cái cố nhựa trong loại bé rót ra mấy li để lên cái khay inox. Mỗi vị khách đi qua, tôi lại nở nụ cười mời họ, phương thức tiếp thị cơ bản thường dùng.
– Mời anh chị dùng nước. Ly nước này sẽ giúp anh chị giải khát, làm giảm cái nóng nực ngày hè, thổi bay những khó chịu trong người … Nào mời anh mời chị! Cám ơn!
Có uống hay không, tôi đều nở nụ cười kèm câu cám ơn. Một nửa số người được mời đều nhận một ly, không có ai nhăn mặt khi uống thử, làm tôi càng cảm thấy hưng phấn. Khay nước hơn chục ly đã mời hết, tôi cũng có vị khách đầu tiên, một đôi nam nữ khá trẻ giọng miền Nam.
– Hai bạn có chọn lựa theo menu này không hay để tôi chủ động giới thiệu cho hai bạn nhé. Loại nước dưa hấu này đi, vừa ngọt ngào, hương vị quen thuộc thêm một chút chanh tươi kèm thêm một chút tinh dầu bạc hà … hai bạn thích ngọt ngào sâu đậm hay sự ngọt ngào êm dịu …
Tôi vừa làm vừa giới thiệu, kích thích sự tò mò, cô gái nhìn tôi đang cho các nguyên liệu vào cái ly lắc, có chút tò mò, sau đó rụt rè hỏi.
– Thế nào là sâu đậm ạ?
– Tức là độ ngọt ngào nó xuất hiện ngay khi bạn chạm môi vào ly nước. Còn em dịu, nó sẽ lan tỏa sau khi bạn đã uống vào. Nói đơn giản chút là sẽ dùng nước ngọt và nước có gas. Tôi đề nghị hai bạn dùng nước có gas.
– Hóa ra là vậy … anh nói phức tạp thế …
Cô gái phá lên cười lanh lảnh, sau đó lại hứng thú nhìn tôi lắc cái bình, sau đó chiết đều nguyên liệu đã lắc vào hai cái ly nhựa, mấy miếng dưa hấu, một lát chanh và cuối cùng là nước có gas.
– Mời hai bạn. Hai bạn là khách hàng đầu tiên của tôi. Các bạn thử xem có hài lòng không nhé dù tôi rất tự tin.
Đưa hai ly nước cắm cái ống hút cho hai người, tôi cười tự tin.
– Ngon lắm luôn á … Rất đã, mát, thơm …
Cậu con trai hút một hơi, giơ ngón tay lên.
– Rất ngon ạ! Nhưng nếu đậm đà thì sẽ ngon hơn nữa.
Cô gái chêm vào.
– Hai bạn là khách mở hàng cho tôi. Hai ly này tôi mời hai bạn. Chúc hai bạn có thời gian vui vẻ khi ra thăm miền Bắc và hạnh phúc!
Tôi không nhận tiền khi cậu con trai đưa. Hai người ngần ngừ một chút, rồi đồng ý sau đó cả hai đứng trước cái xe của tôi đề nghị làm một kiểu ảnh selfie. Tôi rất vui lòng nở nụ cười vui vẻ đồng thời giơ tay là một cái dấu trái tim. Và sau đó cũng vui lòng để cho địa chỉ MXH mà tôi mới lập, cũng được viết sẵn trên cái biển hiệu. Sau đó không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy dòng trạng thái vừa được post “Nước ngọt ngào … tuyệt như anh chủ đẹp trai”, cũng không keo kiệt mà reply lại “Cám ơn vị khách tuyệt vời. Rất hân hạnh được mang lại một chút xíu ngọt ngào góp vào sự ngọt ngào của hai bạn”.
Buổi đầu khai có thể nói là thành công, tôi bán hết số lượng đã dự tính, dù tiền thu không nhiều do giảm giá năm mươi phần trăm, nhưng cũng không tệ, tính cả chi phí khấu hao do đầu tư ban đầu, tôi vẫn có lãi. Tôi phấn khích bừng bừng khi nghĩ đến số lãi nếu không giảm giá.
***
Đúng như tôi kỳ vọng, sau ba tháng cái tủ nhỏ của tôi cũng đã có chút tiếng tăm, ít nhất là trên MXH có không ít hỉnh ảnh của tôi được post lên. Sô lượng bán cũng tăng dần, cho đến khi tôi khống chế ở mức nhất định mà sức tôi có thể làm được, cứ hết đồ là tôi dọn tủ đi về. Cũng giống như khi ở quán bar, phương châm “vi quí ăn tiền” vẫn được tôi dùng, khống chế lãi ở mức năm mươi phần trăm, số còn lại tôi lấy bánh của anh Huy, lạc rang của chị Huỳnh, nói chung là những người bán hàng quanh tôi để làm đồ khuyến mãi bán kèm nước. Thế nên, tôi và mấy người bán hàng xung quanh tạo thành một tập thể hợp tác cùng nhau vừa chia sẻ lợi ích, vừa giảm rủi ro khi có chiến dịch trật tự của CAP, hoặc mấy thằng thu phế nhỏ lẻ.
Thằng Quang chưa xin được việc, nó vẫn chạy xe để kiếm tiền, tôi cũng chẳng biết nó kiếm được bao nhiêu, nhưng tôi đoán không nhiều nhưng mấy lần tôi khuyên nó làm cùng tôi, có nó có lẽ tôi cũng không cần khống chế số lượng bán, nhưng nó rất khoát không chịu. Nó chỉ đi một lần duy nhất, do tôi nài nỉ gọi nó đến, nhưng cũng chỉ được một lát là nó biến mất. Tôi không biết việc bán hàng với việc chạy xe ôm thì khác gì nhau mà nó không chịu. Cuối cùng tôi cũng kệ nó, cũng chẳng lấy tiền nhà tiền ăn của nó, ít nhiều gì số tiền lãi hàng tháng của tôi cũng không ít.
Huyền cũng đã thi xong tốt nghiệp và nhận bằng ra trường, cô đã xin được việc làm phiên dịch cho một công ty thương mại sau khi tốt nghiệp một tháng. Con gái có lợi thế xin việc hơn con trai, đặc biệt là cô gái xinh đẹp như Huyền. Sau khi xin được việc, Huyền cũng chuyển về ở khu nhà của chúng tôi, căn phòng của mẹ con cô nhỏ hơn của tôi chút ít và cũng rẻ hơn, phòng cô ở cao hơn phòng của tôi với thằng Quang. Chủ yếu để thuận tiện cho con bé Khả My, buổi sáng Huyền không mất thời gian mang nó đến nhà tôi nữa. Con bé Khả My đã lẫm chẫm biết đi, cũng không cần bú sữa mẹ, nên Huyền cũng không cần chạy về mỗi buổi trưa, nó cũng chuyển sang ăn cháo nhừ, con bé đã mọc thêm hai răng cửa hàm dưới, cũng bắt đầu học nói bi bô.
Có Huyền ở gần cũng tiện, buổi sáng khi đưa con bé Khả My xuống, cô nấu luôn ăn sáng cùng chúng tôi, buổi tối cũng vậy khi hết giờ làm cô về đón Khả My cũng nấu luôn bữa tối để sẵn đấy rồi mới về nhà. Dạo này, từ khi có xe máy, cô hay mang cơm ra cho tôi ăn tại chỗ bán hàng đồng thời cho con bé Khả My chơi ở đó luôn, cũng phụ giúp tôi bán hàng.
Có rất nhiều những chuyển biến nhỏ xảy ra mỗi ngày một chút mà lâu lâu nghĩ lại tôi mới thấy nó rõ ràng. Ngay như thái độ của tôi với Huyền đã thân thiết hơn rất nhiều, đã coi cô như một người bạn để có thể tham khảo ý kiến, nói chuyện với cô còn nhiều hơn với thằng Quang. Nhiều khi tôi suy nghĩ cho cô mà không phải vì con bé Khả My, như việc mua cái xe máy cũng vậy. Chiếc xe máy được chú Sảng mua lại của một cậu sinh viên nào đó, tân trang lại rất ngon, tôi mua luôn mà chẳng suy nghĩ gì chỉ nghĩ rằng nó sẽ giúp Huyền đi lại chủ động hơn, đỡ phải hối hả mỗi sáng ra đợi xe buýt. Ngay như đồ dùng bỉm sữa, đồ ăn cho con bé Khả My cũng vậy, mỗi lần tôi đều mua số lượng lớn cũng để Huyền đỡ chút áp lực kinh tế.
***