RA ĐỜI - Chương 2
-II-
Sau khi gửi hết đống hồ sơ, tôi mau chóng chạy đến quán bar, giờ này khá sớm so với giờ mở quán, nhưng anh Phú lại đang đi châu Âu để thăm con và bạn bè cũ, nên hiện nay tôi đang thành người quản lý quán.
Tôi đã làm ở quán rượu được hơn hai năm, từ sau cái Tết năm tôi học năm thứ hai đại học. Thời gian đó chị gái tôi đang mang thai và ông anh rể trong một lần say rượu đã dùng vũ lực với chị, làm chị tôi bị sinh non. Tiên trách kỷ hậu trách nhân, việc này đầu tiên phải trách chị trước, không chỉ tôi mà còn cả bạn bè và cả bố mẹ tôi đã ra sức ngăn cản khi chị yêu anh ta, nhưng chị tôi vẫn kiên quyết lấy mà lại còn chửa trước khi cưới. Nhiều khi tình yêu làm người ta mù quáng, gia đình anh ta cũng chỉ khác xã của tôi, sự côn đồ của anh ta cũng không phải một chốc một nhát mà đã nổi tiếng từ khi còn đi học, cũng chỉ vì một hành động nghĩa hiệp bột phát của anh ta khi chị tôi bị trêu ghẹo mà chị sống chết đòi yêu và lấy anh ta.
Sau sự cố đó, bố mẹ tôi đón chị về và kiên quyết bắt chị li hôn. Thêm chị và con bé con phải nuôi trong lồng kính, làm bố mẹ tôi có chút quá sức về kinh tế, việc tiếp tục chu cấp cho tôi đã ngoài khả năng của bố mẹ khi mà kinh tế nhà tôi dựa chủ yếu vào việc nấu rượu của bố, mấy sào ruộng phần trăm được chia từ thời ông bà nội và vài con lợn nuôi trong chuồng.
Tôi bắt đầu đi tìm việc, ban đầu tôi nghĩ khá đơn giản với học lực của tôi việc dạy thêm sẽ không thành vấn đề, nhưng khi bắt đầu dấn thân vào tôi mới biết nó không đơn giản một chút nào. Những nhà có con gái, thì không thuê sinh viên nam, họ thích nữ sinh viên hơn, những nhà có con trai cần thuê người kèm cặp thêm thì thường lại coi con họ cao hơn khả năng thực tế rất nhiều. Qua vài buổi dạy thêm, kết quả không cải thiện là lại đổ lỗi cho người dạy kèm. Cũng không ít các cậu học trò tìm đủ mọi cách để qua mặt bố mẹ, sử dụng người dạy kèm như tấm bình phong, là người làm bài hộ hoặc che dấu học lực hộ. Đó là chưa nói, có bà mẹ còn nhìn sinh viên dạy thêm như đối tượng quyến rũ tình dục, làm ra không ít hành động quấy rối lả lơi.
Được vài tháng, tôi không trụ được nữa quyết định bỏ dạy thêm và xin đi làm phục vụ ở quán café, quán ăn, những nghề mà sinh viên hay làm. Cũng chẳng dễ hơn so với công việc dạy thêm bao nhiêu, hầu hết đều nhận được cái lắc đầu kèm ánh mắt nghi ngờ khi tôi đến xin việc. Đúng lúc chán nản nhất thì tôi tình cờ thấy biển tuyển nhân viên treo trước quán của anh Phú, cũng chẳng chuẩn bị tôi dừng xe, vội vã cầm luôn tấm biển tuyển người đi vào trong quán.
– Em muốn nhận việc.
Cũng chẳng giới thiệu gì, tôi cầm tấm biển đặt lên quầy trước mặt anh Phú, tôi cũng chẳng biết anh là do cậu nhân viên đứng ngoài cửa chỉ khi tôi tóm cậu ta để hỏi.
Anh Phú to béo bệ vệ, đầy cắt cua, hàm râu quai nón xanh rì cả mặt, ngầng đầu lên nhìn tôi.
– Thời gian làm việc từ bốn giờ chiều đến khi đóng cửa, bao cơm không bao ở, thử việc hai tháng lương hai triệu, tiền bo giữ riêng. Nếu làm tốt lương tháng sẽ thương lượng khi nhận chính thức.
Giọng nói khá vô tình của anh cất lên một tràng, tôi chỉ gật đầu, chẳng có lựa chọn nào tốt hơn thằng Quang đã nuôi tôi hơn tháng nay rồi.
– Vâng, em nhận.
Tôi dứt khoát nói.
– Tốt. Bắt đầu làm từ hôm nay. Đây, khai vào đây, hoàn thành hồ sơ sau.
Anh Phú đứng lên khỏi cái ghế sau quầy, anh khá thấp chỉ tầm mét sáu, thua hẳn tôi một cái đầu, nhưng lại to ngang lực lưỡng làm anh có chút dữ dằn, bặm trợn. Sau này, khi đã quen tôi mới dần mất đi cái ấn tượng bặm trợn, dữ dằn của anh. Anh khá hào sảng và tình nghĩa. Nhận tờ giấy từ tay anh, tôi nhanh chóng điền các thông tin cá nhân và ký vào cuối tờ giấy, sau đó đưa lịa cho anh.
– Hiển! Hướng dẫn cậu ta các quy định của quán và dạy cậu ta cách phục vụ bàn, cậu ta sẽ bắt đầu làm từ hôm nay.
Tôi bắt đầu làm ở quán từ hôm đó.
Và tôi lại phát hiện khả năng nhận biết rượu của mình, có lẽ được di truyền từ bố và ông nội tôi. Bố tôi chỉ cần cầm miếng men lên ngửi là có thể biết được chất lượng của nó để gia giảm khi trộn với cơm nếp đảm bảo mẻ rượu ngấu nhất và cho lượng rượu nhiều nhất, chỉ cần nếm dòng rượu chảy ra từ cái vòi gỗ là có thể biết nồng độ của rượu, để pha trộn tỉ lệ chuẩn nhất cho chất lượng rượu lúc nào cũng ổn định. Rượu bố tôi nấu ra nổi tiếng khắp vùng, nhưng sản lượng lại rất thấp, do bố tôi chỉ nấu kiểu truyền thống và tự mình thực hiện mọi công đoạn, từ vắt men, cho đến nấu cơm nếp, ủ rượu, sử dụng nồi đồng, vỉ gỗ và canh lửa.
– Hạt gạo là tình túy của trời đất, rượu là tinh túy của gạo. Không chỉ vậy, mỗi giọt rượu chiết ra là bao hàm rất nhiều tinh túy, trong đó có cả tinh túy được đúc kết trong hàng nghìn năm của cha ông. Thế cho nên tại sao bố lại trân trọng từng quá trình, tỉ mỉ trong từng công đoạn để không xúc phạm trời đất, cha ông.
Rất nhiều lần bố nói với tôi như vậy, khi cùng bố tôi canh nồi nấu rượu.
Cũng từ bé tí tôi đã được thử rượu nóng hổi mới chảy ra từ vòi, hứng thẳng vào bát hoa quả dầm mùa nào thức ý, nhưng tôi thích nhất là dầm vài và nhãn, sau đó hứng một chút rượu dầm nhuyễn và uống, mùi thơm của hoa quả được hương rượu kích thích càng nồng đậm, vị ngọt được rượu hòa tan thấm vào từng tế bào vị giác rất nhanh lan tỏa ra mọi giác quan. Cả những món ăn được nấu từ bỗng rượu và cơm rượu, miếng chân giò mềm tan béo ngậy, kèm theo vị chua của bỗng, vị ngọt của cơm rượu hòa trộn vào nhau tan ngay trên đầu lưỡi, không chỉ thỏa mãn vị giác, mà còn làm thỏa mãn mọi giác quan khác.
Có lẽ vậy, nên cảm giác của tôi với vị rượu đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần nhấm rượu trong mồm là tôi có thể hình dung ra được vị cuối cùng khi pha trộn các loại với nhau. Tôi cũng bắt đầu say mê để theo đuổi cảm giác mới lạ khi thực hiện các công thức pha trộn với nhau.
Chỉ sau một tháng làm tại quán, tôi đã thuộc vị của các loại rượu mùi, thử qua đủ các món cocktail của quán, cách thức pha trộn và các dụng cụ dùng để phối chế. Sự hiểu biết của anh Phú và anh Hiển, người pha chính không đủ để thỏa mãn nữa, tôi bắt đầu mày mò lên các trang forums chuyên về rượu của nước ngoài. Sự huyền ảo của các hỗn hợp rượu làm tôi vượt qua được khó khăn của ngôn ngữ, tôi bắt đầu nghiêm túc học tiếng Anh với mục đích để sử dụng chứ không phải là một môn học trong trường.
Chỉ sau bốn tháng, những kiến thức cơ bản của nghề pha rượu tôi đã nắm trơn tru. Biết cách để lắc bình làm sao cho hơi lạnh của viên đá vừa đủ để thấm toàn bộ thành phần mà không làm đá tan ra, đủ thời gian để các thành phần rượu trộn đều với nhau, biết cách rót rượu riêng biệt đối với từng loại rượu để hương vị rượu không bị bay đi khi rót, để trọn vẹn hương vị chỉ được giữ trong cái ly đã được làm lạnh. Tôi nghiễm nhiên trở thành tay pha rượu thứ hai bên cạnh anh Hiển, anh Phú đã rời quầy rượu để ra ngoài không cần hỗ trợ anh Hiển nữa. Thằng Quang cũng được anh Phú nhận vào để thay vị trí bưng bê của tôi.
Lương của tôi cũng được tăng lên, cao thứ hai trong quán chỉ thua mỗi anh Hiển, nhưng tiền tip mà tôi nhận được lại luôn cao nhất, nhưng tôi cũng biết thân phận, luôn trích hai mươi phần trăm tiền típ để cho vào quỹ chung. Một phần nhờ lợi thế hình thể, một phần vì tôi khá hoạt ngôn, nhưng quan trọng nhất tôi có thể làm ra đồ uống phù hợp nhất với tâm lý khách hàng, dù chỉ là nước ngọt hoặc nước hoa quả. Thế nên tôi cũng có một lượng khách quen, như chị Nhi vợ hai của anh Phú và đám bạn của chị. Chị Nhi khá thú vị, chị cũng có xuất thân phong trần, là thế hệ cave ban đầu như chị vẫn tự hào, vừa có trình độ lại xinh đẹp vì chị vốn là sinh viên đại học ngoại ngữ. Thỉnh thoảng hứng chí, chị lại kể tên một loạt những người ngày xưa bao chị, hầu hết là tên tuổi đã thành danh hiện nay, tôi cũng chỉ cười nhiều khi cũng không tin lắm vì cũng không kiểm chứng được các dấu vết trên người của họ mà chị kể vanh vách. Chị rất xinh, phong cách quý phải và cả đám bạn của chị cũng vậy.
Tôi cũng không rõ anh Phú quen chị như thế nào, nhưng nhìn sự xun xoe và chiều chuộng của anh đối với chị, tôi cũng thấy được sự yêu thương của anh dành cho chị. Chị Nhi nhiều khi cũng hay phũ với anh, nhưng đa phần là câu vô thưởng vô phạt.
Chuyện tình cảm của anh Phú cũng khá bi thương. Anh và vợ cũ lấy nhau khi còn khá trẻ và có với nhau một cậu con trai, nhưng cuộc sống vợ chồng trẻ nghề nghiệp không ổn định lại thêm cậu con trai nên khó khăn chồng chất. Anh chị quyết định để lại cậu con trai cho ông bà nội và theo bạn của anh Phú sang châu Âu lập nghiệp. Anh chị chịu thương chịu khó nên mấy năm lao động vất vả cũng để dành được chút ít và mở được một nhà hàng, công việc càng ngày càng phát đạt và phát triển thì lại xảy ra chuyện, vợ anh bỏ đi theo một người trẻ hơn. Phẫn hận, anh bán hết cửa hàng tài sản bỏ về Việt Nam, mua lại cái quán hiện nay để bắt đầu kinh doanh quán bar và chăm sóc cho đứa con trai. Thời điểm anh về, giá nhà đất cũng còn đang khá rẻ, số tiền anh mang về mua được mấy căn để cho thuê và bây giờ coi như anh cũng là một phú ông.
Tôi cũng nghe nói, ba năm trước vợ anh có trở về, cũng định hàn gắn lại nhưng khi đó anh đang có chị Nhi, như anh nói đùa chẳng ai ăn lại bãi nôn của mình, làm chị Nhi nhăn mặt giả vờ nôn, nhưng không làm bớt đi sự phẫn hận của anh trong câu nói. Nhưng nói là vậy, năm ngoái anh cũng đồng ý cho con trai sang châu Âu cùng mẹ để học đại học. Đó cũng là điểm tôi tán thưởng ở anh.
***
Trời chiều vẫn hừng hực nóng, nhét cái xe vào trong ngõ, tôi nhanh chóng đẩy cửa kính len người nhanh chóng vào quán. Hơi lạnh điều hòa trong quán làm tôi thở một hơi nhẹ nhõm.
– Ahhh … đây rồi, mày làm gì mà bây giờ mới đến?
Tiếng con gái thanh thanh hét lên làm tôi có chút giật mình, đôi mắt vẫn đeo chiếc kính râm chưa quen bóng tối trong quán làm tôi không nhìn rõ khung cảnh trong quán. Tháo kính hấp háy một lúc tôi mới nhìn thấy chị Nhi và chị Tú đang ngồi ở cái bàn giữa quán, chú Kiên trông quán không có ở đó, chắc chú lại tranh thủ chạy về nhà đưa đón thằng cháu nội.
– Gì mà vẫy em rối rít vậy?
Đi đến bàn hai chị, tôi ghé mặt xuống để chị Tú hôn vào má, tôi cũng bất lực với chị Tú. Tôi không biết bao nhiêu lần bị chị cưỡng hôn, bất kể có đồng ý hay không đồng ý, bất kể có người hay không có người chị đều tìm mọi cách để áp đôi môi chị lên má tôi.
– Mày lau gì mà lau, bao nhiêu người sẵn sàng bán cả tài sản để chị hôn mà chị còn không thèm. Chỉ có mày và anh xã nhà chị là có diễm phúc đấy thôi.
Anh xã mà chị nói là anh chàng người Thụy Điển, ít hơn chị năm sáu tuổi gì đó, khá vui tính và cũng là khách ruột của tôi.
– Em nào dám lau, chỉ là luyến tiếc cái cảm giác êm ái mềm mại của đôi môi chị mới luyến tiếc đưa tay lên giữ nó lại chứ.
Chị Tú cười sảng khoái, làm bộ ngực trắng tròn căng đang rung lên giữa cái cổ áo hình chữ V trước ngực chị.
– Mày làm cái món sữa chua trộn và bánh quy mặn ra đây để các chị ăn, các chị đợi mày, đói lắm rồi đây.
– Thì đồ ngay ở trên tủ ấy, các chị cứ mang ra mà ăn, đợi em làm gì?
– Xì … chị đợi món sữa chua trộn của mày.
Chị nhắc đến ăn, tôi cũng có chút cảm giác đói, lúc trưa tôi cũng chưa ăn gì.
– Vậy đợi em một lát.
Món này cũng không có gì phức tạp, chỉ có sữa chua không đường trộn thêm với váng sữa kèm theo mấy loại hoa quả ngọt cắt nhỏ, dùng bánh biscuit mặn xúc ăn. Tôi trộn một tô lớn, mang một túi bánh mặn và ba ly soda thả mấy lát chanh mang ra bàn cho các chị.
Hai chị háo hức lấy cái thìa xúc sữa chua phết lên cái bánh, tôi cũng không chần chừ, nhanh không kém phết sữa lên miếng bánh và vội vã ăn. Tôi rất đói.
– Sao mày làm nó ngon thế nhỉ? Chị tự làm chỉ ăn một chút là ngán.
Sau khi vét sạch tô sữa chua và túi bánh, chị Tú mới thở ra một hơi sảng khoái nói.
– Vì ở đây chị được em phục vụ …
Tôi cũng thuận miệng trêu chị một câu.
Còn chưa kịp nói xong, hai bàn tay nhanh như chớp của chị Tú lại tóm lấy má tôi kéo lại, người chị nhổm nhanh khỏi ghế, đôi môi của chị như cánh chuồn lao vù đến đặt lên môi tôi một nụ hôn, chiếc lưỡi của chị cũng đồng thời đưa ra liếm một đường trên môi tôi. Môi chị thật mềm và ấm.
– Chị thật muốn ăn mày…
Người chị nhanh chóng ngồi lại ghế sau cái hôn kèm theo một câu nói với cái giọng mị mị kéo dài, trong khi mặt tôi vẫn nghệt ra nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chị, còn chưa hiểu ý nghĩa hành động và câu nói của chị. Nhưng tôi lại rung động thật lớn khi bầu ngực nhễ nhại của chị như sắp bật khỏi cái áo cổ trễ, tôi còn cảm thấy một vòng tròn màu nâu nhạt lóa lên, cảm giác khô nóng chợt xuất hiện, làm tôi có chút gian nan nuốt nước bọt. Hành động nuốt nước bọt vô thức không che dấu của tôi khá rõ, khuôn mặt chị Tú như thoáng đỏ lên ánh mắt của chị lần theo ánh mắt của tôi nhìn xuống ngực, hơi có chút bối rối rồi biến mất rất nhanh, chị như cúi thấp hơn nữa làm bầu ngực có chút trùng xuống, chiếc áo ngực ôm nửa bầu ngực của chị cũng khó khăn nâng đỡ làm bầu ngực như muốn bắn ra ngoài, ánh mắt chị đưa lên nhìn tôi lại càng mị mị, lại có chút khiêu khích, chiếc lưỡi hồng của chị vô thức đưa ra liếm nhẹ một vòng quanh môi. Người tôi càng nóng, cảm giác nuốt cũng khó khăn vì cổ họng bỗng chốc càng trở lên khô rát. Gian nan cố gắng trấn áp những cảm giác căng cứng đang ngày một lớn trong lòng, tôi quay đầu sang phía chị Nhi, ánh mắt của chị có chút mập mờ quan sát vẻ mặt của tôi, miệng nở nụ cười không rõ.
– Em đi … dọn quầy…
Nhìn chị Nhi chẳng giúp tôi khá hơn chút nào, vì ánh mắt mờ ám của chị, hình như có chút âm mưu gì đó.
Thu dọn cái tô và cái túi bánh không, tôi cầm cốc nước của mình ngửa cổ uống một hơi để dịu cái cảm giác khó chịu của mình và nhanh chóng đi vào quầy, để lại đằng sau tiếng cười như chuông bạc của chị Tú, cùng tiếng cười thanh thoát của chị Nhi.
Cố gắng để không đưa ánh mắt của mình nhìn về chỗ hai chị, chịu đựng cảm giác nhột nhột vì ánh mắt của chị Tú vẫn luôn nhìn theo tôi, cố gắng không dỏng tai để nghe tiếng cười khúc khích của hai chị, tôi sắp xếp lại quầy rượu, kiểm tra các dụng cụ, lướt qua các chai rượu trên quầy, rửa sạch số hoa quả vừa chuyển đến. Chỉ đến khi thằng Quang đến mới khiến không khí trở lại bình thường.
– Mày đi đâu về mà mặt mày hớn hở vậy?
Thằng Quang vừa buộc cái tạp dề, vừa vỗ bốp vào vai tôi, miệng nó ngoắc ra nụ cười tới tận mang tai.
– Hề … hề … bí mật, hôm nào thành công tao sẽ kể mày nghe …
Giọng cười nó đầy hưng phấn, điệu bộ hăng hái lôi cái bảng kính để viết món đỉnh cho tối này.
– Mịa … điệu bộ mày lại liên quan đến gái gú chứ éo gì.
– Hì … hì … hay lắm mày ạ. Ôi … làn da trắng mượt mà … đôi mắt trong suốt như nước … điệu cười như họa mi hót … nụ cười như hoa mẫu đơn … dáng người em … đẹp như chị Nhi …
Tôi bật cười vì giọng nói như hát của nó, sau đó lại lịm đi khi nhắc đến chị Nhị, thằng này nó vật vã đơn phương với chị Nhi ngay từ hôm gặp mặt đầu tiên. Tôi cũng chịu nó, dù chị Nhi và anh Phú không đăng ký kết hôn, nhưng về danh nghĩa anh chị cũng được coi là vợ chồng. Tôi cũng hi vọng nó gặp được ai đó để thay thế cho mối tình vô vọng của nó với chị Nhi.
– Cố lên. Lần đầu tiên tao thấy mày hưng phấn với một cô gái như vậy.
Tôi khuyến khích nó.
– Hì … nhưng vẫn không bằng chị Nhi.
Nó hạ giọng nói nhỏ, ánh mắt len lén nhìn ra phía bàn hai chị đang ngồi.
– Mày chú ý vào … lại viết sai này …
Nhìn qua tấm bảng nó đang viết, tôi hích vai nó chỉ nó chữ viết sai.
– À … mà mày đã gặp con bé Thùy chưa?
– Chưa.
– Tao nói thật, mày bỏ nó đi. Tao cứ thấy nó khinh khỉnh thế nào ấy … Mịa, tao đéo hiểu sao tao lại cứ nghĩ mày sẽ đổ vỏ cho thằng khác.
Lịt cụ cái thằng mồm chó, tôi hơi bực mình dù không phải một lần nó nói điều đó. Tôi cũng hiểu cảm giác của nó vì buổi gặp đầu tiên của nó với Thùy, thái độ của cô lạnh nhạt suốt buổi hôm đó và còn có vẻ coi thường công việc của chúng tôi. Dù hôm sau, Thùy có xin lỗi với tôi, nhưng cô nhất quyết không chịu gặp thằng Quang để nói.
– Thôi … tập trung đi, hôm nay thứ sáu nên sẽ rất đông đấy.
Tự nhiên nó nhắc đến Thùy làm tôi có cảm giác không thoải mái, bực bội.
***
– Em nghỉ một lát đi, để anh dọn nốt cho.
Anh Hiển vỗ vai tôi sau khi tôi kết thúc nốt đơn cocktail cuối cùng, hôm nay thứ sáu khách thật sự đông, tôi pha liên tục không ngừng nghỉ suốt từ chập tối đến giờ, anh Hiển cũng bận rộn không kém nhưng đỡ hơn tôi môt chút vì số lượng order menu của anh có ít hơn, các menu của anh chủ yếu theo phong cách truyền thống dễ uống nhưng lại hơi bảo thủ về công thức, chủ yếu phục vụ khách lớn tuổi. Các menu của tôi cũng không đa dạng hơn, thực sự thì dù có công thức nhưng tôi lại hay gia giảm liều lượng theo cảm tính và tùy theo khách, nên lại được những người trẻ tuổi ưa chuộng. Lúc này trong quán đã giảm tiếng nhạc, chuyển thành những điệu nhạc ballad êm dịu hơn sau một hồi sôi sục bởi tiếng nhạc DJ, khách cũng đã vãn bớt nhiều.
Vặn người để cái lưng mỏi kêu rôm rốp, những cái gân giãn ra, tôi thở một hơi khoan khoái, treo cái tạp dề lên cái móc, cầm hộp gỗ đựng thuốc lào tôi đi vòng cửa sau ra ngoài. Không khí qua nửa đêm dù đã dịu, nhưng vẫn còn phảng phất sự oi nồng do mặt trời hun đúc cả ngày, nhưng cũng dễ chịu hơn nhiều cái không khí đặc quánh trong ánh đèn xanh đỏ và tiếng nhạc đủ thể loại trong quán.
– Hôm nay thế nào chị? Cho em li trà nóng nhé.
Ngồi xuống cái ghế nhựa còn trống tôi với tay lấy cái điếu cày và hỏi chị Hường.
– Cũng được em, giờ chị mới ngồi xuống được đây. Nước em đây.
Chị Hường bán ở đây từ hồi quán bar mới mở ở đây, chị là người quen của anh Phú, nghe nói chị làm ngân hàng sau đó do ôm hụi bị vỡ, nên mất việc ở ngân hàng thế là chị trở thành bà chủ quán trà đá này. Kinh doanh cũng không tệ, do chị vui vẻ và cũng khéo tay, món trà chanh đường của chị rất có tiếng kèm theo những món quà vặt chị tự làm nên thu hút được rất nhiều các bạn trẻ đến uống, cả những khách sau sự váng vất của rượu, cocktail trong quán bar cũng ưa thích một ly chè chanh của chị để lấy lại sự cân bằng.
Thổi hết cặn khói trong cái điếu cày, chêm thêm chút nước thử rít một hơi, tiếng ròn tan phấn khích vang lên vang lên, tôi hài lòng véo một vê thuốc lào trong cái hộp gỗ cầm theo, đặt vào lõ lấy cái đóm gỗ châm lửa đặt vào cái lõ, bập bập mấy hơi để vê thuốc cháy đượm, tôi dừng lại dụi cái đóm và ém hơi rít một hơi thật dài. Tiếng cái điếu réo rắt ròn tan, từng luồng hơi thuốc đậm đặc tuôn vào khoang miệng ém xuống cổ họng xông lên lâng lâng, một cảm giác sảng khoái lan tỏa khi tôi dừng rít và sau đó sự sảng khoái theo đám khói thuốc trắng phau bay lên trời. Nhấp một ngụm nước chè nóng, mùi hương chè, vị chát nhặm nhặm, vị ngọt ngọt sau đó càng làm cảm giác sảng khoái được đẩy lên một bậc nữa, khiến tôi không nén được đẩy mạnh một hơi thật dài ra ngoài.
Cảm giác sảng khoái còn chưa tan đi đột ngột bị chấm dứt bới tiếng khóc ré lên của trẻ con đột ngột làm cảm giác lâng lâng đột nhiên tan biến kèm theo một cái giật mình của tôi.
– Ôi … bé con dậy rồi à … lại tè rồi à … ôi thương thương …
Chị Hường vội đứng dậy khỏi cái ghế đi đến cái nôi được cái màn tuyn hình tròn đậy lên ở đằng sau chỗ ngồi của chị. Cái khung mà được giở lên, chị bế một cô bé gái đang oe oe khóc, hai bàn chân mũm mĩm đạp đạp kháng nghị.
Tôi có chút bất ngờ, như tôi biết chị có hai thằng cu một đưa đang học lớp bảy, một đứa đang học lớp năm, thỉnh thoảng vẫn ra đây chơi với mẹ. Giờ lại có con bé, chắc cũng phải sáu bảy tháng tuổi xuất hiện, chắc là con ai đó.
– Con ai vậy chị?
– Con bé người ta gửi chị trông hộ.
Con bé cũng ngừng khóc khi chị bế trên tay.
– Bé con tè ướt hết rồi này … Mày lấy cho chị cái túi để chị thay cho con bé.
Chị Hường hất đầu về cái túi treo ở trên tường phía đằng sau chị, tôi đứng dậy lấy cái túi.
– Mày lấy cho chị cái quần lót mới cho con bé.
Chị Hường không nhận cái túi, mà hất hàm sai tôi. Mở túi đưa cho chị một cái quần bé xinh xinh, sau đó treo cái túi lại vị trí, tôi định quay lại chỗ ngồi để uống nốt chén nước chè, thì chị Hường đưa con bé ra.
– Mày bế dùm chị một lát, để chị làm nước cho khách.
Chị đưa con bé cho tôi, sau đó đi đến chỗ mấy cậu thanh niên cả nam và nữ vừa đỗ xe máy đi đến ngồi xuống mấy cái ghế phía ngoài.
Con bé rất xinh, khuôn mặt tròn bầu bĩnh, đôi mắt to đen láy đang nhìn tôi khi tôi ôm lấy từ tay chị Hường.
– Chào bé con!
Tôi cất tiếng khi con bé đang nhìn không chớp, đột nhiên con bé nở một nụ cười thật tươi hai tay bụ bẫm quơ lên, đôi chân xinh xắn cũng đạp đạp như muốn chào tôi. Tôi cũng nở nụ cười.
– Chú tên là Huy. Bé con chào chú nào.
Con bé cười càng rạng rỡ hơn, tay chân khua cũng mạnh hơn, không nhịn được tôi đưa ngón tay chạm nhẹ vào đôi má bầu bĩnh để con bé lại càng cười thích thú hơn. Tự nhiên một cảm giác yêu thích không tên trào lên, khiến tôi yêu thích không thôi vuốt ve cái mà bầu bĩnh của con bé, miệng bật lưỡi để tạo thành tiếng làm con bé cười mãi không dứt.
– Mày làm bố trẻ con được rồi đấy. Này … cho con bé uống sữa đi.
Chị Hường cũng không có vẻ muốn bế lại con bé, đưa cho tôi bình sữa và quay lại chỗ ngồi của mình.
– Con bé kháu khỉnh quá, ai mà chẳng yêu. Đúng không bé con? Giờ uống sữa nhé … Uống ngoan để lớn nhanh thành thiếu nữ xinh đẹp …
Cầm bình sữa, vừa nựng con bé tôi đưa cái đầu bú vào đôi môi đỏ hồng xinh xắn, đôi môi mà khi lớn lên chắc chắn sẽ làm điên đảo bao chàng trai. Con bé rất ngoan, ngậm núm cao su ngon lành bú, ánh mắt không rời khỏi tôi. Con bé uống bình sữa rất nhanh, với tờ khăn ướt lau những vết sữa dính bên mép của con bé, con bé cũng ngay lúc đó lim dim, hai mi mắt nhắm vào lại cố mở ra như không muốn đi ngủ.
– Ngủ đi bé con. Ngủ ngoan để nhanh lớn nhé.
Như hiểu lời tôi, đôi mi với những sợ lông mi cong nhắm lại và con bé yên tĩnh ngủ ngay sau đó.
– Mày khéo nhỉ. Đặt nó vào trong nôi đi.
Chị Hường nói khẽ. Tôi nhẹ nhàng đứng dậy đi đến cái nôi, khẽ khàng đặt con bé vào, nhưng vừa chạm vào nôi, con bé lại giẫy lên và bật tiếng khóc oe oe kháng nghị. Tôi lại bế con bé lên, đi đến cái ghế gần đó đá nõ lại gần chỗ cái nôi và ngồi xuống ôm con bé trong tay, một tay đẩy cái quạt xoay về hướng con bé trong lòng, trên trán con bé đã xuất hiện lấm tấm môt hôi.
Cứ ngồi yên lặng, lắng nghe hơi thở đều đều của con bé, ngắm khuôn mặt đáng yêu thỉnh thoảng lại nhíu một cái, ánh mắt tôi thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh để đề phòng mấy con muỗi đang vo ve lại gần. Chị Hường cũng mặc kệ tôi, không có chút ý tứ giúp đỡ nào, vẫn lúi húi rót nước thu tiền cho khách vẫn đang đi đến rời đi liên tục.
Cũng sắp đến giờ đóng của quán, khách đang vãn dần, mấy đứa phục vụ đang bê những túi rác thu dọn trong quán ra ngoài chỗ thu gom rác, anh Hiển cũng ra ngồi cùng tôi, gọi một chén chè nóng và châm một điếu thuốc lá sảng khoái thở những bụm khói lên trời. Ánh mắt có chút trêu chọc nhìn tôi đang ôm con bé con trong lòng, nhưng cũng không nói gì.
Con bé không chịu nằm trong nôi, sau mấy lần thử, tôi đành ngồi ôm con bé. Phải hơn nửa tiếng sau, chị Hường mới bớt bận rộn và bắt đầu dọn quán. Đợi thêm một lúc, cho đến khi dọn xong, đón lấy con bé trong tay tôi.
– Sao hôm nay mẹ con bé đến đón muộn thế nhỉ.
Con bé ngọ nguậy một chút khi chuyển sang tay chị, sau đó yên tĩnh tiếp tục ngủ. Tôi cũng không quan tâm đến câu than phiền của chị, quay người vào quán. Quán chỉ còn vài người khách đang uống nốt những đồ uống đã order, anh chị em phục vụ đã bớt việc đang ngồi xả hơi cạnh quầy bar.
– Anh Huy, hôm nay mệt quá, pha cho bọn em một ly để lại sức đi nào.
Cô bé phục vụ tên Tuyết, nhỏ tuổi nhất và hay khóc nhè, nhưng lại rất tốt bụng và chăm chỉ, háo hức nhìn khi tôi bước vào giọng năn nỉ.
– Được. Mọi người chờ một lát.
Gom mất lon nước tăng lực, tận dụng nốt chỗ hoa quả vẫn còn thừa mà mọi người đã gom sẵn lại, rất nhanh tôi cũng chế một bình nước hỗn hợp cho thêm một chút rượu rhum, con bé Tuyết đang quanh quẩn nhìn tôi làm rất nhanh nhận lấy bình nước và rót ra các cốc để lên khay rồi mang ra bàn cho mọi người.
Tôi cũng đi theo ra cùng, trên bàn đã để sẵn mấy đĩa bánh chưa bán của ngày hôm nay, mọi người tận dụng để ăn cho đỡ phí. Ngồi xuống ghế, tôi cũng cảm thấy khá mệt, cũng chẳng muốn ăn chút gì, chỉ uống một li nước nghe mọi người kể chuyện phục vụ ngày hôm nay. Khá nhiều câu chuyện thú vị, từ chuyện ngáo thuốc của mấy cậu trẻ, đến sự phấn khích của mấy cô gái, rồi có cả chuyện đánh ghen, sàm sỡ nhân viên đủ các chuyện xấu. Chẳng thể tránh khỏi, quán cũng bất lực, dù anh Phú cố gắng hạn chế nhưng thành phần khách phức tạp nên cũng chỉ bớt chứ không cản được hoàn toàn. Có điều, ánh Phú và chị Nhi đối xử rất tốt với nhân viên, đặc biệt là chị Nhi, luôn đứng ra bảo vệ nên dù có gặp chuyện không hay, mọi người cũng chỉ nói ra để rút kinh nghiệm. Đó cũng là lí do mà tôi gắn bó với quán, dù có khá nhiều lời mời hấp dẫn tử những quán bar khác.
Cuối cùng thì những vị khách còn lại cũng rời đi, mọi người cũng giải tán để làm nốt công việc và tranh thủ đi về. Tôi kiểm tra lại hóa đơn do anh kế toán mới tổng kết, ký tên xác nhận theo quy định, coi như đã hoàn thành một ngày làm việc. Hôm nay thu nhập từ tiền tip cũng kha khá, đếm sơ qua tôi lấy mấy tờ nhét vào cái thùng ở phía sau để hết tháng chia lại cho mọi người. Thằng Quang không biết chuồn đi từ khi nào, chắc là lại hẹn hò với gái, chẳng hiểu nó hẹn hò gì vào cái giờ này nữa.
Thay bộ quần áo đồng phục của quán, tôi mặc lại chiếc quần jeans và áo thun, kiểm tra một vòng cửa giả của quán, sau đó bàn giao lại cho bác bảo vệ, tôi mới lững thững đi ra phía sau để lấy xe. Chị Hường đã về, con bé chắc mẹ nó cũng đã đón, khi đi qua chỗ quán chị Hường tôi lại nhớ đến khuôn mặt kháu khỉnh của con bé.
***