[QUANTRADA] TÔI VÀ CHỊ - Chương 54
Chúng tôi đến quán thằng Ngọc vẫn còn khá sớm, Cảnh vẫn chưa đến. Thằng Ngọc đang tươi cười xuống tận đường đón chúng tôi và sau đó đưa đến phòng nó chọn. Nó cũng không rời đi, mà ngồi lại cùng nói chuyện với chúng tôi. Sau mấy lần gặp, Triều cũng không còn thái độ lạnh nhạt với thằng Ngọc, thêm nữa kiểu hoạt ngôn của Ngọc, nên nếu chỉ nhìn và nghe có lẽ sẽ nghĩ thằng Ngọc tán đổ Triều đến nơi rồi, nhưng tôi biết nó khá vô vọng với Triều.
– Ngoài anh và chồng em, em sẽ không quan hệ với người đàn ông nào khác.
Đó là Triều một lần đã nói thẳng với tôi, khi tôi có ý để thằng Ngọc đưa Triều về trong một lần chúng tôi tiếp khách tại quán thằng Ngọc.
– Đi ra ngoài với chị một lát.
Chị Phượng đột nhiên ghé tai tôi nói nhỏ. Triều và Ngọc vẫn đẩy đưa nói chuyện rôm rả, sự không ăn đèn không ăn bóng của Triều đối với thằng Ngọc là một thách thức. Tôi và chị Phượng đứng dậy đi ra ngoài, cũng không chút cản trở câu chuyện của hai người.
– Chị … muốn.
Vừa ra khỏi phòng, chị Phượng đã dựa vào người tôi nũng nịu, tôi cũng không bất ngờ vì từ lúc đón chị ở văn phòng, trong mùi nước hoa thoang thoảng tôi đã có chút kích thích vì lẫn trong đó là mùi cơ thể của chị, mùi đặc hữu khi chị động tình. Mỗi lần như vậy, chị chỉ cần nói ra, còn việc giải quyết vấn đề chị sẽ vất toàn bộ cho tôi, không cần biết thời gian và địa điểm. Đó là trách nhiệm của tôi.
– Đi theo em.
Hướng về phía cầu thang, tôi và chị đi lên tầng trên cùng, trên đó bố trí phòng làm việc và một phòng ngủ của thằng Ngọc. Bấm mã số cửa, tôi đưa chị vào trong phòng ngủ. Lần trước, thằng Ngọc nói mã số cho tôi khi tôi có lần quá chén.
Vừa chốt lại cái chốt cửa, chị Phượng đã dính lấy người tôi, môi chị nhanh chóng ngậm lấy môi tôi, hơi thở của chị nóng hôi hổi phả những hương thơm vào mũi, làm tôi cũng rục rịch theo. Chị Phượng vừa nồng nhiệt hôn môi tôi, tay vừa lần xuống thành thạo mở thắt lưng và đẩy nó xuống, tay tôi cũng nhanh không kém kéo cái khóa váy của chị để nó rơi xuống đất, bàn tay vừa úp vào lồn chị đã dính ướt vì nước nhờn trong lồn chị đã thấm ướt cái quần lót. Chị đã sẵn sàng rất lâu rồi.
Cũng không tốn thời gian, tôi đỡ mông chị kéo lên, đồng thời khụy chân xuống để cái buồi đã cứng lên dưới bàn tay ve vuốt của chị Phượng, dựng lên đặt vào giữa khe lồn của chị và hẩy mông để nó thút vào trong. Chị Phượng nhả môi tôi để ngả người ra đằng sau, kèm theo một tiếng “ahh …” bật ra, khi cái lồn được cái buồi lấp đầy. Kéo hai mông chị sát vào ngườivà nhấc lên, hai chân chị nhanh chóng quặp ra đằng sau mông tôi, hai mông nhún nhảy để cái buồi trượt lên trượt xuống lồn chị, trong khi tôi bước từng bước nhỏ đi về cái giường với cái quần vẫn vướng ngang đùi.
Đổ người theo khi hạ chị xuống giường, cái buồi được sức nặng cơ thể đâm sâu vào lồn chị khiến chị phải bật ra một tiếng rên to, người cong lại. Sau đó là những tiếng rên không ngớt tiếp tục phát ra khi tôi bắt đầu dập mông địt vào lồn chị, cũng chẳng chậm một chút nào, tôi biết chị sẽ rất thỏa mãn khi được địt mạnh mẽ. Sự điên loạn của chị tăng theo khoái cảm chị nhận được, tay chị hết đập xuống giường lại tóm lấy bắp tay tôi bấu chặt, đầu chị ngật lên ngật xuống khi cơ thể chị cong lên để nhận những cái địt mạnh mẽ của tôi. Mỗi cái địt, cái buồi sẽ đi hết chiều dài cái lồn của chị, đâm sâu vào tận đáy tử cung làm chị hưởng trọn vẹn khoái cảm.
– Em … ơi … sướng … sướng … chị … sướng … quaaaaaa …..
Những tiếng rên của chị nhanh chóng bị những dòng khoái cảm vùi dập, cuối cùng chỉ còn những âm thanh “Ahhhhhh ….” nối liền không ngớt, cả người chị vật lên vật xuống chịu đựng, mặt chị đỏ lựng lên lan xuống cổ. Cuối cùng thì những khoái cảm cũng đã vượt qua giới hạn chị có thể tiếp nhận, cả người chị cong vòng lên cứng lại làm cả cơ thể bất động, những tiếng rên nghẹn lại trong cổ tích tụ trước khi những khoái cảm đánh bật nó ra khỏi cổ chị thành một tiếng hét ngân dài không dứt, tiếp theo cơ thể của chị cũng bật lên, vật sang hai bên, cả đôi chân tung lên cao, sau đó hai cẳng chân gập lên gập xuống liên hồi vào hai bên lưng tôi. Kệ phản ứng của chị, hai tay tôi đưa lên giữ lấy hai đùi chị, cái buồi vẫn dũng mãnh đi ra đi vào cái lồn đang mở ra khép khép vào liên tục đẩy ra những dòng bọt trắng không ngừng. Người chị vẫn tiếp tục giật lên không ngừng, tiếng rên của chị vẫn được đẩy ra từ sâu trong cuống họng từng tiếng ngắt quãng, cho đến khi tôi gồng mình đẩy cái buồi vào hết tận cùng và ghì chặt lại phóng ra những dòng tinh trùng thì tiếng rên của chị đột ngột dừng lại cùng với toàn bộ cơ thể của chị, sau đó hộc lên từng tiếng kèm theo mỗi cơn co rút của cơ thể. Khi tinh trùng của tôi đã phóng hết, những cái co rút của chị cũng nhẹ dần, tiếng hộc cũng từ từ yên tĩnh lại chuyển thành những cái hớp không hớp không khí.
Tôi ngả người, cũng hổn hển thở, chống tay xuống đệm để đỡ lấy cơ thể không đè nặng lên người chị, một tay đưa lên vuốt những sợi tóc đang dính mồ hôi bết lại trên mặt chị.
***
Khi chúng tôi quay lại phòng ăn, thằng Cảnh cũng đã đến đang chém gió cùng Ngọc và Triều, cũng chẳng ai hỏi tôi và chị Phượng đi đâu, mà cũng chẳng cần hỏi cũng biết, chị Phượng có chút mệt mỏi nhưng nét mặt vẫn còn đỏ ửng nhưng đầy sự thỏa mãn.
Thấy chúng tôi quay lại, thằng Ngọc biết ý đứng dậy để gọi người mang đồ ăn đến, còn nó cũng không quay lại nữa. Toàn bộ sức lực tiêu tốn trong buổi sáng được tôi nhét đầy bằng một đĩa beefsteak 12oz với mấy lát bánh mỳ và một chai beer. Chị Phượng và Triều cũng nạp lại năng lượng bằng toàn bộ hai đĩa cá không bỏ sót chút nào, thằng Cảnh thì cảnh vẻ hơn, nó chỉ ăn một đĩa salad.
– Hôm nay mời mọi người đến đây là một việc muốn thông báo và bàn bạc cùng mọi người.
Tôi lấy cái máy tính ra khi bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ và đồ tráng miệng được đưa lên.
– Đây là một dự án chuẩn bị gây quỹ, mọi người xem đi.
Tôi xoay cái màn hình lại cho mọi người đọc.
– Cảnh chắc vẫn nhớ thằng Zhang chứ? Nó là thằng lập lên cái dự án này.
– Zhang là ai?
Triều ngước lên hỏi tôi.
– Zhang học cùng trường với anh, chuyên nghành điện tử. Có quan hệ khá tốt với bọn anh, chắc Cảnh vẫn nhớ cái xe mà nó mua của mình còn chưa trả tiền hết thì lại bị đâm, thế là nó cũng mất việc luôn. Đến giờ nó vẫn chưa trả bọn anh hết tiền. Bọn anh vẫn giữ liên lạc từ khi nó tốt nghiệp, thỉnh thoảng nó vẫn gửi email hỏi thăm và cách đây khoảng hai tuần nó gửi cho anh cái này.
– Thằng này được, nó rất có chí khí và uy tín, nó chưa bao giờ xin khất nợ dù nó trả rất ít. Em vẫn nhớ vẻ lơ ngơ của nó, nó đeo chiếc kính cũ rích phải dùng dây buộc gọng lại.
– Nó như vậy thì ngày xưa anh mới quyết định không lấy tiền của nó, thằng này nó chỉ có học và học, nó xin đi làm cũng lơ ngơ như vậy, không biết bị đuổi bao nhiêu lần. Nó thiết kế cái này cũng hay, cái mà anh nhắm đến là mạch điều khiển mà nó thiết kế. Nó có thể điều khiển theo từng chế độ nấu, gia nhiệt nhanh và giữ nhiệt ổn định dao động có một độ trong toàn bộ không gian nồi. Anh sơ bộ đã đồng ý để gia công cho nó, nó cùng đồng ý để bán thiết kế của nó theo sản phẩm cho mình.
– Nhưng sản phẩm này cũng trùng với sản phẩm của mình, anh có nghĩ nếu mình áp dụng cái này giá thành sản phẩm nó sẽ tăng lên không?
– Nó sẽ không trùng với sản phẩm hiện có của mình. Sản phẩm hiện nay của mình chỉ là sản phẩm gia nhiệt được đặt mức theo công suất. Nhưng nếu mình có thiết kế này, sản phẩm của mình sẽ thành đa năng mà lại không làm giá thành lên quá nhiều. Và với thiết kế này, không chỉ áp dụng cho sản phầm nồi, mà mình có thể mở rộng sang những sản phẩm khác như lò nướng, ấm đun, máy sấy tóc … nói chung mọi sản phẩm cần gia nhiệt.
Triều nhăn trán một lúc, đọc lại tài liệu trên máy. Tôi cũng không nói gì thêm, chờ đợi mọi người suy nghĩ thêm.
– Em đồng ý, những sản phẩm của mình hiện nay quá cơ bản, tính cạnh tranh cũng thấp. Nếu muốn phát triển hơn nữa phải mở rộng dải sản phẩm và phải có thiết kế đột phá. Đây chính là điểm đột phá.
Thằng Cảnh có chút kích động, nó cũng đang mất rất nhiều công sức để phát triển sản phẩm mới, nhưng chúng tôi chẳng có năng lực gì trong tay, các sản phẩm hiện nay chủ yếu là thay đổi mẫu mã mà không có sự đột phá về kỹ thuật. Có thiết kế này, hiển nhiên chúng tôi sẽ được đứng lên một điểm cao mới.
– Về công nghệ thì không có gì đột phá, đối với các tập đoàn lớn không là gì cả. Zhang nó cũng nghĩ vậy, nó sẽ không bán được cho các tập đoàn lớn nếu không muốn tâm huyết nó bị thu mua để triệt tiêu. Cái đặc sắc của nó là những dòng code điều khiển, nó cho phép một thiết bị trở nên đa năng và đặc biệt khả năng tự học nhất định. Đó là điều mà mình sẽ có thể phát triển tiếp để đáp ứng nhu cầu, thói quen và tính đặc hữu của người dùng.
– Em cũng đồng ý, nhưng mình sẽ phát triển một dòng sản phẩm khác cao cấp hơn.
Triều quả quyết sau khi đã cân nhắc. Tôi cũng hiểu tâm trạng của Triều, nếu trèo lên cao hơn, khả năng ngã càng cao và càng đau hơn. Nhưng thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
– Về thỏa thuận, mình sẽ không dùng luật quốc tế, dùng luật Việt Nam và Đài Loan, với lại Zhang cũng đã đăng ký bản quyền theo luật Đài Loan, sau này cũng thuận tiện hơn cho mình nếu có tranh chấp.
– Chị đồng ý, dù luật của Đài Loan cũng không phải dễ dàng nhưng có một ưu điểm là các luật này không chịu ước thúc của các thỏa thuận quốc tế và quyền miễn trừ khá mở, cho phép thương lượng trực tiếp.
Chị Phượng cũng gật đầu đồng ý.
– Vậy đi. Mình sẽ phải sang bên đó, em dự tính chị Phượng, em và Cảnh sẽ đi, đi càng sớm càng tốt. Đợt này ngoài Zhang, mình sẽ gặp thêm một số đối tác cung cấp thiết bị, mục tiêu của mình là nhập trực tiếp và có thể làm đại lý chính thức.
– Em cũng muốn đi.
Triều kiến nghị.
– Không được. Em sẽ phải ở nhà để quản lý công việc thay anh và Cảnh.
Triều hơi phụng phịu, nhưng cuối cùng cũng không kiến nghị gì thêm. Chị Phượng và Cảnh đều gật đầu.
– Cố gắng để đi trong hai tuần tới, mình sẽ phải ở bên đó hai tuần. Triều và Cảnh giúp anh lên lịch trình, làm thủ tục đi lại, liên hệ với các nhà cung cấp. Zhang sẽ gặp đầu tiên, sau đó sẽ gặp các nhà sản xuất.
Chúng tôi rời quán sau khi bàn thêm một số chi tiết, Cảnh đưa Triều về công ty, tôi đưa chị Phượng về văn phòng của chị sau đó đến công ty của chị Nga.
***
Công việc của xưởng gỗ không có vấn đề gì, chủ yếu vẫn là dòng sản phẩm mới, thiết kế theo yêu cầu sử dụng và cao cấp. Ý tưởng không có gì mới mẻ, nhưng để thực hiện khá khó khăn vì việc thiết kế sản phẩm kiểu này cũng chưa có bên nào thực hiện nên tìm kiếm nhân sự không phải là dễ. Dù mất khá nhiều công sức để tìm kiếm, kể cả việc thuê công ty săn đầu người nhưng cũng chưa tìm được người ưng ý. Hiện chúng tôi vẫn phải bằng lòng với người mới ra trường.
Khi tôi đến, Kim Anh liền đứng bật dậy cầm theo tập tài liệu đi đến mở của văn phòng.
– Mẹ em khỏe hẳn chưa?
– Cám ơn anh. Mẹ em xuất viện rồi.
– Vậy tốt rồi, đỡ cho em vất vả. Bác cũng chỉ cần tĩnh dưỡng đủ là được, đừng quá tham công tiếc việc.
– Em khuyên mãi mà mẹ em có nghe đâu. Đợt này hi vọng mẹ em sẽ thay đổi. Mẹ em cũng gửi lời cám ơn anh chị đã hỗ trợ khi mẹ em nằm viện.
– Có gì đâu, anh chị cũng chỉ muốn em toàn tâm ý vào công việc, không bị xao nhãng vì việc khác.
– Vâng ạ. Em …
Tự nhiên giọng Kim Anh lại có chút nghẹn ngào.
– Có gì đâu, em xứng đáng mà. Với lại cũng có phải cho em hết đâu, đây là em trả góp theo lương mà.
– Em biết, nhưng … anh chị nhận em vào làm … lại hỗ trợ để đưa mẹ em đi chữa bệnh… Mà việc … chỗ anh Bình, em cũng chưa có dịp nói với anh.
– Em không cần phải suy nghĩ, anh chỉ làm việc cần làm thôi, đó cũng là một phần trách nhiệm của anh chị khi em làm cho anh chị. Nốt lần này em nhắc thôi nhé, lần sau mà còn nhắc đến anh sẽ phạt.
Kim Anh định nói thêm gì đó, nhưng tôi phẩy tay để cô dừng lại và láy tập hồ sơ trên tay Kim Anh.
– Anh sẽ cầm về để chị Nga ký, em gọi Khiêm và đội sản phẩm mới để chuẩn bị họp, nửa tiếng nữa có mặt ở studio.
– Anh Khiêm … xin nghỉ vì việc cá nhân.
– Lần thứ mấy anh ta nghỉ bất thình lình rồi?
– Dạ … lần thứ ba.
– Em báo với chị Nhân, thanh lý hợp đồng của Khiêm, làm đúng theo hợp đồng đã ký.
– Nhưng …
– Không nhưng nhị gì hết. Em phải hiểu, công ty là một tập thể, mọi người làm việc cùng nhau vì lợi ích chung và cùng thụ hưởng thành quả lao động. Công ty không phải của cá nhân ai, cũng không cho phép ai được phá bỏ những quy định đã được mọi người cam kết, dù anh ta có giỏi đến đâu.
– Nhưng bây giờ không có ai để thay thế vị trí thiết kế mỹ thuật, em sợ sẽ ảnh hưởng đến dự án.
– Không có ai không thay thế được. Một người không làm được thì hai người. Em cứ theo lời anh mà làm.
– Vâng.
Khiêm là trưởng nhóm thiết kế sản phẩm chúng tôi mới thuê cho dự án sản phẩm sao cấp, anh ta rất sáng tạo và có con mắt thẩm mỹ rất tốt, chúng tôi đã phải trả cho anh ta một mức lương cực tốt. Tuy nhiên, anh ta lại là người khá tùy tiện và mắt luôn cao hơn mũi, chính vì vậy khá nhiều tiếng phàn nàn bất mãn từ team. Đây không phải lần đầu, chuyện này xảy ra lần thứ ba rồi, mỗi lần anh ta chỉ gọi điện đến thông báo có việc cá nhân sau đó biến mất cả tuần.
Đội thiết kế tôi kết hợp cả đội của công ty tôi và công ty của chị Nga để thành lập một studio riêng phục vụ thiết kế sản phẩm cho cả hai bên. Studio chiếm trọn một tầng tại văn phòng của chị Nga do văn phòng bên này rộng rãi hơn, toàn bộ văn phòng làm việc là không gian mở trang trí giống như một khu vui chơi hơn là một văn phòng, mục đích để mọi người cảm thấy thoải mái nhất, phát huy sự sáng tạo mà không bị sự gò bó như các văn phòng đơn điệu. Ý tưởng này giống như ấn tượng của tôi về văn phòng thiết kế tại trường đại học cũ của tôi mà tôi vẫn ấn tượng mãi. Trang bị văn phòng cũng được tôi mạnh tay đầu tư với những giàn máy mới nhất, trang bị cả những máy quét 3D để quét các mô hình đưa lên máy tính hoàn thiện thiết kế. Nhân viên của studio hầu hết là mới ra trường, nhưng có tính sáng tạo và cầu thị, đây là những tiêu chí mà Triều đưa ra và dựa vào đó để tuyển người. Đến giờ tôi vẫn thấy mình may mắn khi có Triều làm việc cho mình, cô có một nhãn quan nhìn người rất tốt và đặc biệt là việc phát triển con người, mỗi vị trí cô đều đưa ra một bộ tiêu chí đánh giá và phát triển riêng. Ngay cái studio này, tôi cũng háo hức để nhìn sự phát triển của nó sẽ có thể tách thành một studio thiết kế độc lập và nổi tiếng.
Lúc tôi xuống đến studio, mọi người đã đến đông đủ, hầu hết đều mới ra trường và còn nhỏ tuổi hơn tôi,
– Anh Khiêm sẽ không tiếp tục làm việc cùng chúng ta nữa, nhưng mọi người vẫn còn đây, tôi tin rằng việc này cũng không tác động đến các bạn. Chúng ta sẽ có một thay đổi nho nhỏ để bù đắp việc này. Thế này đi, hiện chúng ta có hai nhóm, một cho các sản phẩm điện và một cho sản phẩm nội thất. Mỗi nhóm mọi người cùng chọn ra một người làm trưởng nhóm để chịu trách nhiệm chung cho nhóm, không cần phải làm bây giờ, mọi người cứ suy nghĩ để chọn người phù hợp nhất. Đây là những trách nhiệm của trưởng nhóm đã được định danh trong hệ thống chức danh chính thức. Sau khi chọn xong, mọi người chỉ cần gửi email để thông báo cho tôi.
Đưa tập giấy cho Kim Anh để phát cho mọi người.
– Trong tập giấy của các bạn là các định hướng sản xuất và các sản phẩm sẽ được sản xuất. Tôi hi vọng trong đợt sản xuất tới, sẽ có các sản phẩm do các bạn thiết kế. Các bạn sẽ có ba tháng để hoàn thiện các thiết kế của mình và công ty sẽ chọn để đưa vào sản xuất. Trong hai tháng qua, tôi đánh giá rất cao những ý tưởng của các bạn, có một số đã được đưa vào sản phẩm, nhưng tỉ lệ vẫn rất thấp còn chưa đến một phần mười. Điều đó theo các bạn nói lên điều gì?
Tôi dừng lại, để nhìn một lượt những lời bàn sôi nổi của mọi người.
– Các bạn hãy giở trang cuối cùng, trong đó có các đánh giá cho các thiết kế của các bạn. Hơn năm mươi phần trăm là do không thực dụng, gần bằng thế là do năng lực sản xuất hiện nay không thực hiện được. Tôi đề nghị các bạn hãy tăng trải nghiệm thực tế, ở trong thẻ làm việc của các bạn có thể cho phép các bạn xuống tận các nhà máy để trải nghiệm, các bạn cũng có thể sử dụng các sản phẩm của công ty để trải nghiệm cho bản thân. Chỉ có một điều các bạn nên nhớ, ý tưởng nếu không thể đưa vào sản xuất, không được ứng dụng thì vẫn là ý tưởng vô dụng.
Dừng lại một lát, tôi khá hài lòng với thái độ của mọi người, mỗi ý tưởng khi đưa vào sản xuất mỗi người sẽ có thêm thu nhập tùy vào giá trị của ý tưởng.
– Tôi đề nghị bỏ cái câu “sáng tạo hay là chết” mà bạn nào treo trên tường kia, thiếu sáng tạo không thể chết được, chỉ là các bạn sẽ sống một cách buồn tẻ mà thôi.
Chỉ bức tranh vẽ khá cầu kỳ treo trên tường và đợi tiếng cười lắng xuống, tôi tiếp tục.
– Mọi người có ý kiến gì thêm không?
Một cô gái đeo kính, trong có vẻ khá nhút nhát, lưỡng lự rồi giơ tay.
– Vậy tính mỹ thuật và tính thực dụng thì cái nào quan trọng hơn ạ?
– Câu hỏi rất hay. Chúng ta đang thiết kế một sản phẩm dân dụng, hẳn các bạn không mua một cái ghế mà không thể ngồi, chỉ để ngắm chứ? Hiển nhiên là không. Ngay bản thân các bạn cũng sẽ quyết định như vậy, nếu sản phẩm hữu dụng lại đẹp nữa thì tôi tin rằng quá trình các bạn quyết định sẽ rất nhanh và sẽ luôn yêu thích khi sử dụng nó. Hãy đặt các bạn vào vị trí người mua, trước khi coi các bạn là người thiết kế. Bạn đồng ý không?
– Tính sang trong thì sao ạ?
– Sự sang trọng nó nằm ở vẻ bên ngoài, được bao phủ bởi vật liệu đắt tiền. Cái này khá đơn giản để tạo ra, sau hai yếu tố thực dụng và mỹ thuật.
Cuộc họp rất sôi nổi, có tranh luận, có phản biện có rất nhiều trao đổi không có định nghĩa thống nhất, cũng không có chuẩn mực nhất định, nó phụ thuộc vào cảm nhận của mỗi cá nhân. Toàn bộ nội cuộc họp được Kim Anh ghi lại đầy đủ và được in ra đưa cho mọi người, tôi tin rằng sẽ có rất nhiều điều sẽ được gợi mở khi mọi người có thời gian chiêm nghiệm những trao đổi này.
Tương tự như Huyền, khi tôi quay về văn phòng, Kim Anh cũng đưa đến một ly trà thảo mộc.
– Chị Nga yêu cầu ạ. Nó tốt cho sức khỏe của anh.
Kim Anh trả lời khi tôi thắc mắc.
Tôi cười khổ một cái, tôi vẫn thích trà mạn và café hơn. Tôi cũng chợt nhận ra xung quanh mình đang hình thành một vòng tròn quan tâm.
Quay lại máy tính, tôi xem qua lại bản nháp thiết kế dựa trên số liệu đo đạc tại khu resort, cơ bản có thể đồng ý được vì các mẫu thiết kế đã có sẵn trên thị trường, nhưng lại thiếu một chút bản sắc riêng, hi vọng studio sẽ có thêm ý tưởng mới.
***