[QUÁN TRÀ ĐÁ] TRƯỞNG THÀNH - Chương 28
KẾT
Miên man nghĩ, những ký ức ùa về, gần sáu năm chúng tôi ở bên nhau từ sau lần quan hệ đầu tiên của chúng tôi, có những lúc đau khổ nhớ nhung, nhưng cũng chỉ để chúng tôi càng nhận ra tình yêu chúng tôi dành cho nhau.
Đỗ xe lấy cái bánh sinh nhật mà tôi đặt, Hiền vẫn ngủ yên bình trên ghế. Nhẹ nhàng đóng cửa, tôi lái xe đến nhà trẻ. Tôi dừng xe ngay cổng, khẽ chạm vào vai cô, Hiền cũng đã tỉnh lại. Giọng cô vẫn còn ngái ngủ
– Đến nhà trẻ rồi à anh?
– Uh … bọn trẻ đang chạy ra kia kìa.
Hiền ngồi ngay dậy, vẻ buồn ngủ biến mất, cô mở cửa và bước xuống xe. Bọn trẻ con ùa lấy vây quanh cô. Tôi cũng tắt máy, vòng ra sau xe mở cốp lấy thùng nước hoa quả.
Bọn trẻ vây quanh Hiền tíu tít hỏi thăm và nhận lấy những miếng bánh sandwich từ tay cô, tôi phát cho mỗi đưa một chai nước. Sau đó tôi lại trợn mắt lên khi bọn nó nói “Cám ơn chú!” trong khi ríu rít gọi Hiền là chị. Làm Hiền lại cười như nắc nẻ.
Nhà trẻ này là thực ra là một cô nhi viện tự lập, được cô Nhàn y tá Bệnh viện phụ sản về hưu lập lên, để nhận nuôi những đứa trẻ sơ sinh bị vất bỏ. Chúng tôi biết đến nhà trẻ này, là do bác sỹ Dung đến kêu gọi trợ giúp. Đến bây giờ, chúng tôi bắt đầu tài trợ được sáu tháng, Hiền cũng lập một quỹ riêng bằng cách nhập cái quỹ nhỏ của nhóm chúng tôi, trích thêm từ tiền cá nhân và kêu gọi đóng góp thêm từ bạn bè khác. Nhà trẻ hiện đang nhận nuôi gần hai mươi cháu, đưa lớn nhất mới tám tuổi, đứa nhỏ nhất cũng mới mấy tháng tuổi.
Sau khi để Hiền lại chơi với bọn nhỏ, tôi vào nhà lấy cái xe đẩy để chuyển các thùng quần áo, sách vở và nhu yếu phầm được quyên góp và mua vào nhà. Sau đó cùng cô Nhàn tính toán các khoản chi tiêu cần thiết.
– Bọn cháu chuyển cho cô số tiền này để cô chi tiêu, việc cần tiêu vẫn phải tiêu cô ạ. Có gì cô cứ liên hệ với bọn cháu. Bọn trẻ ngày một lớn, năm nay lại có thêm hai đứa đến trường, nhu cầu cũng nhiều hơn.
– Nhà vẫn nhận được đóng góp từ cô Dung và bác sỹ trong viện, cũng như quỹ từ thiện của Viện. Thêm của các cháu, chi tiêu cơ bản là đủ rồi.
Hiền cũng để bọn trẻ tự quản, ngồi xuống cạnh tôi.
– Cháu biết cô ngại khi xã hội hóa, nhưng mà chỉ dựa vào mình cô và sự hỗ trợ tự nguyện sẽ rất khó cả cho cô và bọn trẻ. Đơn giản như chăm sóc bọn trẻ, con bé Minh Châu vừa kể, mấy hôm nay cô đã không ngủ để chăm bé Út bị ốm, mà mấy cô kia thì cũng bận gia đình chỉ phụ giúp được có mấy tiếng. Chủ yếu vẫn là cô và bọn trẻ tự chăm nhau. Chưa nói, là cơ sở vật chất cũng cần đầu tư thêm để đảm bảo sinh hoạt cho bọn trẻ. Cô xem xét phương án, hôm trước cháu và cô Dung đã đề nghị đi. Mình thực sự cần hỗ trợ của xã hội để đảm điều kiện cho bọn phát triển đầy đủ.
Hiền nói với cô Nhàn.
– Cô sợ khi đưa ra xã hội, nếu có điều tiếng gì, sẽ ảnh hưởng đến bọn trẻ.
– Cô không cần ngại việc đấy, cô sẽ không phải đứng ra nhận tài trợ trực tiếp, mà qua một quỹ từ thiện. Mọi chi tiêu từ quỹ sẽ được giám sát bởi cả người đóng góp, các tổ chức xã hội và các cơ quan nhà nước, hàng năm sẽ có kiểm toán công khai và được đưa lên trang web của nhà trẻ và của quỹ. Cô sẽ chỉ chuyên tâm quản lý nhà trẻ, tất cả các chi tiêu sẽ do quỹ chi trả bao gồm thuê thêm người để trợ giúp cô, nâng cấp cơ sở hạ tầng. Cô phải tin tưởng vào bọn cháu và cô Dung, tất cả vì tương lai của bọn trẻ.
– Ừ, vậy cháu cứ làm như thế đi.
– Vâng. Cháu và cô Dung đã làm việc với quỹ từ thiện của bệnh viện rồi, tháng sau sẽ tổ chức một buổi ra mắt quỹ, giới thiệu về nhà trẻ và kêu gọi hỗ trợ. Bọn cháu đang liên hệ với một số tổ chức truyền thông để đưa tin. Trước mắt, sẽ có các cô giáo dậy múa và hát cho bọn trẻ để biểu diễn trong ngày ra mắt. Đến ngày đi luyện tập sẽ có xe đón bọn trẻ đến trung tâm, cô nên đi cùng. Còn lại các việc khác, chúng cháu sẽ lô liệu hết và báo lại chi tiết với cô.
– Cám ơn các cháu.
Sau khi rời nhà trẻ, Hiền có vẻ tư lự.
– Hi vọng quỹ sớm đi vào hoạt động, nhà trẻ cần đầu tư thêm, đặc biệt là các trang bị sinh hoạt và phải bố trị lại để có chỗ cho bọn trẻ học tập, đọc sách.
– Anh nghĩ quỹ sẽ sớm được thành lập. Để anh cập nhật lên trang web nhà trẻ và trang web của quỹ, mình cứ công khai các hoạt động và công tác chuẩn bị. Mà em có thể quản lý thêm quỹ không đấy? Anh nghĩ em nên giao cho cô Dung, mình chỉ làm công tác hỗ trợ thôi.
– Vâng, em không định quản lý, cô Dung đồng ý rồi, em sẽ lấy mấy đứa từ công ty và chỗ thằng Kiên để hỗ trợ. Em còn phải bận xây tổ ấm cho mình chứ, giờ là việc quan trọng nhất của em.
Cô nghiêng người trên ghế quay sang nhìn tôi.
– Hôm nay mình đến chỗ cô Hồng đưa đồ rồi đi luôn nhé. Không hiểu sao em cứ có cảm giác hồi hộp như có gì đó quan trọng sẽ xảy ra.
– Hôm nay sinh nhật em mà.
– Nhưng mà năm nay em cứ có cảm giác đặc biệt.
– Chắc là do có anh đấy.
Cô khẽ “hừm” một tiếng khẽ. Tôi hơi chột dạ, lòng nhảy lên một cái, chẳng nhẽ cô có giác quan thứ sáu?
– Được, mình sẽ đi luôn sau khi đưa đồ cho cô Hồng. Năm nay anh sẽ đưa em đi một chỗ tuyệt vời, chắc chắn em sẽ rất thích.
Cô Hồng ra cửa đón chúng tôi khi tôi đỗ xe tại cổng và bấm chuông.
– Chào các cháu! Sao cháu không đánh xe vào nhà?
– Hôm nay sinh nhật Hiền, bọn cháu có một kế hoạch riêng nên sẽ không tham dự với cô được.
– À, đúng rồi nhỉ. Cô cũng quên mất đấy. Cháu gái lại đây cô ôm chúc mừng nào, quà sẽ gửi sau nhé.
Cô tiến đến ôm lấy Hiền.
– Cám ơn chị Hồng.
Dạo này không hiểu sao, Hiền hay gọi cô Hồng là “chị”.
Mở cốp xe tôi cầm xuống cái túi to và đi vào nhà. Vòng qua cửa chính để tránh những người đến tham dự buổi lễ, tôi vòng sang bên cạnh và đi vào phía sau khu biệt thự. Đặt cái túi lên kệ trong phòng chứa đồ lễ của cô Hồng, tôi quay người định đi ra cửa. Vừa lúc đó cô Hồng cũng đi vào và đâm vào tôi.
– Hôm nay không có thời gian với cô, cháu đi đây.
Ôm thân hình mềm mại của cô, tôi trêu.
– Xì … thèm vào, cô vào lấy đồ để chuẩn bị buổi lễ.
Sau lần cô chủ động sang với tôi, quan hệ của cô với tôi cũng thay đổi, đặc biệt là sau khi cô đi Ấn độ về, cô không chủ động gọi cho tôi và không có thái độ âu yếm, nhưng mỗi lần có cơ hội riêng tư cô lại đặc biệt chủ động cho đến khi cô không còn sức để hoạt động.
– Vậy được. Cháu đi đây. Cô nhớ thay Hiền quản lý công việc đấy nhé. Tuần sau cháu về.
– Uh, yên tâm đi. Mấy tháng nay, cái Hiền bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, cháu phải bù cho nó nhé.
Sau khi đi làm, suốt từ cuối năm ngoài, Hiền và tôi cũng bận rộn để hoàn thành các mục tiêu của mình. Tôi thì bận rộn với công việc của Công ty, vừa thực hiện các công việc, vừa đào tạo nhân viên, vừa phải thực hiện các công việc onsite, thêm nữa là xưởng ô tô của Trí và chiếc ô tô của tôi. Hiền cũng bận với nhà hàng mới, rồi xây nhà của chúng tôi. Có những khoảng thời gian vài tuần chúng tôi còn không gặp nhau, chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại.
– Vâng, cô yên tâm. Đó là trách nhiệm của cháu mà. Cháu đi đây.
Tôi buông cô ra và đi ra cửa.
Hiền ngồi trong xe đang mơ màng lắng nghe bản nhạc trữ tình. Đưa cho cô bông hoa hồng tôi vừa hái trong vườn và đón đôi môi khi cô rướn người sang.
– Anh sẽ không vào thành phố nữa, mà sẽ đi cao tốc, nếu đói mình ăn bánh trên xe nhé. Lái xe mất khoảng hai tiếng rưỡi, em cứ nằm ngủ trong khi anh lái xe. Đến nơi anh sẽ làm món ngon cho em.
– Vâng.
Cô đưa tay vuốt lên má tôi, rồi ngồi lại vào ghế. Chỉnh lại điều hòa nhiệt độ, kéo cái ghế của cô duỗi ra, lấy cái chăn mỏng trong hộc đắp ngang chân cô. Tôi gài số và nhẹ nhàng đạp gas.
Chiếc xe êm ái hoàn thành quãng đường gần ba tiếng, từ cao tốc, đến quốc lộ, qua những đoạn đường đang sửa mà không có xóc này hay gầm rú nào, Hiền vẫn yên bình ngủ trong suốt quãng đường. Tôi cũng không chút cảm giác mệt mỏi nào sau quãng đường, ngay cả khi đến nơi, tiếng cảnh cửa êm ái đóng vào cũng không làm Hiền thức giấc.
Chú Thuận đã đợi tôi sẵn bên bến cảng. Chú đưa tay ra bắt lấy tay tôi, nở nụ cười tươi trên khuôn mặt rám nắng.
– Chú đang sợ cháu xuống muộn sẽ không kịp ra biển. Mọi thứ đã sẵn sàng rồi, đồ chú cũng chọn lựa kỹ, hải sản toàn đồ tươi mới từ biển chở về. Còn những thứ khác cũng đã đầy đủ như danh sách cháu gửi.
Sau khi cùng chú kiểm tra các thùng đồ đã được chú xếp gọn gàng trên chiếc xuồng, tôi rất hài lòng.
– Cám ơn chú. Thời tiết mấy hôm tới có tốt không chú.
– Cháu yên tâm, thời tiết đang đẹp. Chú cũng sẽ để ý, có gì sẽ ra đưa các cháu vào ngay. Đây, chú cũng mua cái điện thoại này, ngoài đó các mạng khác không có sóng, nhưng mạng này cháu vẫn có thể gọi được.
Nhận cái điện thoại bấm số, tôi đút vào túi.
Tôi quen chú Thuận được một thời gian, từ sở thích sở thích câu cá, nên biết chú khi thuê thuyền của chú đi câu. Chú để lại cho tôi ấn tượng về sự hào sảng, nhiệt tình, chu đáo của mình.
– Dạo này công việc có tốt hơn không chú?
– Cũng ổn định rồi, nhờ cháu đưa lên trang mạng mà giờ có nhiều khách hơn. Chú cũng đang tính đầu tư thêm một chiếc thuyền nữa.
– Vâng, chú cứ cân nhắc. Nhưng mà, quan trọng nhất vẫn là uy tín và chất lượng.
Sau một thời gian quen chú, tôi có gợi ý để chú mở dịch vụ đưa đón khách đi thăm vịnh và cung cấp dịch vụ dã ngoại, nhờ chú thông thạo mọi ngóc nghách trong vịnh. Tôi cũng hỗ trợ chú kinh tế để chú đầu tư hai chiếc xuồng composite, một chiếc hai mươi chỗ và một chiếc sáu chỗ mà hôm nay tôi thuê.
Hiền vẫn còn ngủ khi tôi mở cửa đánh thức cô.
– Mèo lười, dậy nào. Mình đến nơi rồi.
Cô lười nhắc hấp háy mắt và vườn người ngồi dậy.
– Mình đi biển à anh?
– Uh, nhưng chưa phải điểm cuối cùng. Phải đi thuyền khoảng ba mươi phút nữa mới tới nơi.
– Ôi … anh không nói trước, em chẳng chuẩn bị gì.
– Cần gì đâu … chỗ đó chỉ có anh và em, mình đâu cần chuẩn bị gì.
Tôi nháy mặt trêu cô khi đưa tay để đỡ cô xuống xe.
– Không. Ít nhất em cũng cần kem chống nắng chứ. Anh đưa em đi mua đi!
Cô vừa nói, vừa định chui người lại xe.
– Em cứ xuống đi, anh chuẩn bị hết rồi.
Kéo cô ra khỏi xe và ôm cô đặt xuống đất.
– Em chờ anh chút, để anh đánh xe vào chỗ gửi.
Điểm chúng tôi đến là một hòn đảo đá nằm giữa vịnh, xung quanh được bao vây bởi rất nhiều hòn đảo nhỏ. Khu vực này rất it có tàu thuyền qua lại, do xung quanh có nhiều đảo và đã ngầm, nên rất khó để đi qua. Chỗ này cũng là chú Thuận phát hiện ra và đưa tôi đến trong một chuyến đi câu.
Hòn đảo, nhìn bề ngoài chỉ là một đảo đá hết sức bình thường với những cái cây mọc trên kẽ đá, nhưng mặt sau của nó lại được quây xung quanh bởi những mỏm đá nhỏ chỉ cao hơn chục mét nhô lên mặt biển tạo thành một vòng tròn ôm lấy một bãi cát nhỏ của đảo lớn, nếu nhìn từ ngoài vào sẽ không phát hiện được bãi cát này.
Sau khi leo tàu vào một mỏm đá, tôi chèo lên một hòn đã cao hơn hai mét, lấy cái thang đã để sẵn trong hang đưa xuống để Hiền trèo lên. Đưa tay đỡ Hiền, trước ánh mắt ngạc nhiên của cô, tôi đưa cô qua cái hang được dấu phía sau tảng đá. Băng qua cái hang khoảng gần chục mét, là một sàn gỗ khoảng hơn ba chục mét vuông, phía trước là một bãi cát trắng trải xuống khoảng hai chục mét đến mép nước.
Trước con mắt sửng sốt của Hiền, tôi giải thích.
– Em nhớ hai tuần trước, em cứ thắc mắc về việc anh đi câu những một tuần không? Anh và chú Thuận làm chỗ này đấy, mất bốn ngày để đục lại cái hang và lát gỗ, toàn bộ gỗ này từ tàu đánh cá đã hỏng. Sàn gỗ này đảm bảo dù thủy triều có lên cao nhất cũng không ngập được. Anh với em sẽ ở đây chức mừng sinh nhật em và nghỉ ngơi, chỗ này đảm bảo riêng tư tuyệt đối, ngoài anh và chú Thuận ra, có lẽ không ai biết chỗ này.
– Tuyệt quá …
– Em cứ ở đây nhé, anh xuống giúp chú Thuận mang đồ lên.
Cũng mất gần một tiếng, hai chú cháu mới chuyển hết đồ từ thuyền lên đảo. Hiền đang dưới mép nước, cô cúi người nhặt những mảnh vỏ sò dưới bãi cát. Tôi và chú Thuận đang ngồi trên cái bàn ghép bằng ván thuyền cạnh sàn gỗ, uống li beer lạnh.
– Một cô gái xinh đẹp. Chúc mừng cháu.
Thấy tôi vẫn dõi mắt theo Hiền, chú Thuận cảm thán.
– Sau hôm nay, cô ấy sẽ chính thức là vợ cháu. Cũng cám ơn chú đã giúp cháu bố trí chỗ này.
– Có gì đâu, giúp một chút công sức thôi mà, đáng gì so với những gì cháu giúp chú.
Chú hớp hết ly beer, rồi đứng dậy.
– Chú phải về đây, không muộn quá. Cháu nhớ nhé, cái thùng giữ lạnh màu đỏ là đồ ăn tươi cho hôm nay. Còn thùng xanh là cho ngày mai, đừng mở nó ra để nó giữ hải sản cho tươi. Ngoài ra còn có cả đồ tươi đóng gói hút chân không, thực phẩm chắc đủ dùng cho bốn năm ngày tới. Chỉ có nước ngọt là hơi ít, chắc chỉ đủ cho cháu rửa ráy và tắm tráng hai ngày, ngày kia chú lại mang thêm ra. Nếu cần gì thêm cháu cứ gọi điện.
– Vâng cám ơn chú. Cần gì thêm cháu sẽ gọi.
Tiễn chú xuống tàu, tôi quay lại. Hiền đang đứng trên sàn, ngắm nhìn ra biển. Tôi lấy một lon nước hoa quả trong thùng giữ lạnh, tiến đến sau cô, rồi vòng tay ôm lấy eo cô và đưa cô lon nước. Ánh nắng đã ngả sang Tây, trải một màu vàng óng ánh, rực rỡ trên mặt biển, nháy nhót vui vẻ giữa những con sóng. Tôi trào lên một cảm giác hạnh phúc, những cảnh sắc xung quanh cũng ánh lên gì đẹp nhất của mình để chia sẻ với chúng tôi.
– Đẹp quá anh ạ.
Hiền khẽ nói. Cô khẽ ưỡn người ép chặt vào vòng tay tôi, đầu hơi ngả ra phía khẽ dụi nhẹ vào má tôi. Tôi xiết chặt vòng tay mình, mũi tham lam hít vào mùi hương cơ thể cô, tay không nhịn được lại vuốt lên bầu ngực của cô. Cô khẽ hít một hơi sâu khi tay tôi phủ lên bầu ngực của cô, vô thức nắn bóp. Bầu không khí tự nhiên khẽ nóng lên, xao động. Dù tiếc nuối, tôi vẫn phải buông cô ra.
– Để anh đi sắp xếp đã, rồi chuẩn bị bữa tối. Hôm nay là ngày của em, em chỉ cần hưởng thụ thôi. Ngoan …
Tôi phải giữ cô lại và xoay người cô lại vị trí cũ, khi cô xoay người đi theo tôi.
Rất nhanh, tôi đã căng xong lều, sắp xếp các đồ dùng vào vị trí của nó. Dù tôi có nói vậy, Hiền chỉ đứng ngắm biển một lúc rồi quay lên giúp tôi sắp xếp.
Khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, ánh năng đã hết vẻ rực rỡ, sau khi đùa rỡn nhảy nhót trên mặt biển, trải những ánh vàng cuối cùng dịu dàng xuống mặt biển.
– Em có muốn tắm một chút không?
Sau khi đã nhóm xong cái lò nướng, đợi than bốc lên, tôi lột cái áo thun ra khỏi người và cởi cái quần short ra khỏi chân, quay lại hỏi cô. Nhìn ánh đỏ đang từ từ lan trên mặt cô khi nhìn cơ thể trần truồng của tôi, cũng không đợi cô đồng ý, tôi kéo cái váy qua người cô và bấm cái khóa áo con để nó rơi khỏi cơ thể cô. Ôm cô chạy về phía biển, kệ cô đang hét lên.
Nhao xuống nước, cô truồi người thoát khỏi tay tôi, đẩy tôi chìm xuống rồi sải tay bơi ra xa. Tôi lặn môt hơi bơi theo cô, khi tay tôi chạm vào đôi chân thon dài của cô, cô lại đạp chân đẩy một búng nước về phía tôi, kèm tiếng cười lảnh ảnh vang khắp mặt biển. Chúng tôi bơi đuổi, đuổi bơi không thực sự là để bắt lấy nhau, là trò chơi hai người, là sự an ý, hòa hợp và vui thích giữa hai người với nhau. Đến khi tôi lặn xuống, để lại cô trên mặt nước đứng ngơ ngác và chợt ào lên ôm chặt lấy tôi và ngấu nghiến hôn lấy tôi. Sự cuồng nhiệt của cô, rất nhanh đã kích thích tôi, làm cho con chim dựng lên chạm vào giữa hai đùi cô để cô chợt cứng người lại, hai đùi kẹp lấy con chim, hai bầu ngực cũng chợt săn lại, hai đầu ti cứng ép vào ngực tôi trong khi môi chúng tôi vẫn dính lấy nhau cuồng nhiệt. Phải rất khó khăn, tôi mới rời môi đi được.
– Để đến tối, giờ phải chuẩn bị bữa tối đã.
Tôi vừa nói trong hơi thở, vừa ôm lấy thân hình cô vẫn đang ôm chặt lấy tôi uốn éo, cái môi lại cuốn lấy môi tôi, phả những hơi thở nóng rực lên mặt tôi. Vừa ôm cô, tôi vừa cố gắng áp chế sự phấn khích của mình, khó khăn lắm tôi mới ôm cô bước đến chỗ đặt bình nước, với tay tôi vặn cái vòi để dòng nước mát qua vòi hoa sen rơi xuống người chúng tôi.
– Ngoan nào … tắm đi để anh chuẩn bị bữa tối.
Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, tôi cũng nhanh chóng tắm xong.
Than trong chiếc lò đã cháy rất đượm, ánh lên ánh lửa hồng rực. Hai con tôm hùm nướng đang đỏ dần lên, kèm theo tiếng xèo xèo. Chiếc chảo đang với những sợi mỳ đang đằm trong nước sốt đỏ rực, cuốn lấy những con ngao đang há miệng khoe miếng thịt trắng ngon ngọt, có cả những cá trắng tinh, những con tôm hồng rực.
Nhìn ánh mắt háo hức của Hiền khi hai đĩa thức ăn được đặt trên bàn và tham lam hít một hơi những hơi nóng đang bốc lên từ con tôm hồng rực quện với mùi thơm của pho mai, bên cạnh những sợi mỳ pasta hải sản cũng đang óng đỏ tỏa ra hương thơm, khiến tôi không khỏi hài lòng và có chút tự mãn với thành quả của mình. Ra hiệu cho Hiền đợi một chút, tôi mang ra một cái thùng và bày lên bàn một lọ hoa có cắm một bông hoa hồng, hai cốc nến và hai li thủy tinh cùng một chai vang đỏ.
Sau khi thắp hai cái nên, tôi tắt cái bóng đèn led màu trắng. Cả cái bàn bỗng trở nên lung linh, lãng mạn. Ánh mắt Hiền ánh lên nét ngạc nhiên nhưng trong đó là tràn đầy tình yêu đang dịu dàng nhìn tôi.
– Chúc mừng sinh nhật em!
Tôi nói ngắn gọn khi đưa li rượu vang lên chạm nhẹ vào ly của cô, với cả tôi và cô cũng không cần phải có lời chúc, chúng tôi cảm nhận từ nhau qua ánh mắt, nụ cười. Hiền ăn rất ngon và thỏa mãn xoa bụng sau khi ăn hết đĩa ăn của mình, sau đó giúp tôi dọn bàn.
Khi mang chiếc bánh sinh nhật đặt lên mặt bàn, tôi không khỏi có chút hồi hộp, kích động, tay luôn sờ chiếc hộp nhỏ đang trong tay mình.
Chiếc nến được đốt lên, cắm vào chiếc bánh sinh nhật màu trắng với những bông hồng màu hồng được xếp xung quanh bao lấy dòng chữ màu đỏ “Chúc mừng sinh nhật em. Cám ơn em bên anh trong suốt cuộc đời này”.
Tôi nhìn cô đang run rẩy nhìn cái bánh sinh nhật, nhìn những giọt nước mắt của cô từ từ lăn ra khỏi khóe mắt khi cô nhắm mắt lại chắp hai tay trước ngực thầm ước, rồi nhìn ngọn nến nhỏ run rẩy mấy lần mới chịu tắt khi cô thổi. Cảm giác hồi hộp và khẩn trương của tôi cũng bùng lên khi tôi đi đến trước mặt cô, làm tôi run run quỳ trước mặt cô đưa ra trước mặt cô chiếc hộp đã mở ra bên trong có chiếc nhẫn có đính viên kim cương đang ánh lấp lánh lên dưới ánh nến.
– Em sẽ làm vợ anh nhé!
Giọng tôi cũng hơi khàn khàn. Tiếng khóc của cô chợt òa lên, rồi cô cùng run rảy đưa tay ra kèm theo những cái gập đầu. Cảm giác kích động, hồi hộp, phấn khích làm tôi xuýt rơi chiếc nhẫn khi gỡ nó ra khỏi chiếc hộp, vẫn tiếp tục run khi tôi lồng chiếc nhẫn vào ngón tay của cô và vẫn tiếp tục phấn khích khi tôi cúi xuống hôn lên chiếc nhẫn. Rồi đứng dậy khi cô kích động kéo tay tôi lên và ôm chặt lấy tôi.
Nước mắt của cô vẫn tiếp tục chảy, cô vẫn nấc lên khi hôn tôi, chúng tôi run rảy ôm xiết lấy nhau, sau đó là sự kích động, rồi hạnh phúc, rồi ham muốn khiến chúng tôi quên đi chiếc bánh chưa cắt, chai rượu vẫn còn gần một nửa, ngọn nến vẫn hân hoan nhảy múa trong cốc. Chúng tôi mê đi, ôm lấy nhau, cùng tiến về chiếc lều và run rảy cởi áo cho nhau, kích động ôm lấy thân thể của nhau, sảng khoái khi tôi đi vào trong cô. Rồi sau đó cùng nhau hét lên thỏa mãn khi ra trong nhau, sau đó lại mê mải đi vào trong nhau, rồi lại cùng run rảy xiết lấy nhay, cùng nhau hét lên phát tiết sự thỏa mãn. Chúng tôi không nhớ mình đã cùng nhau ra bao nhiều lần, chúng tôi cứ mê man cùng nhau hưởng thụ khoái cảm và khi cả hai đã trao nhau tận cùng thỏa mãn, chúng tôi mới ôm nhau và cùng nhau thiếp đi.
Tôi tỉnh dậy, khi ánh sáng chơi mắt làm tôi không thể tiếp tục nhắm mắt được nữa. Trước mắt tôi là bàn tay đeo nhẫn của Hiền đang giơ lên cao, đưa ánh mắt sang bên tôi thấy cô đang say mê ngắm nhìn chiếc nhẫn, không để ý cả khi tôi xoay người ôm lấy thân thể trần truồng của cô, dụi đầu vào mái tóc của cô để che đi ánh sáng đang tràn ngập trong lều.
– Em đợi ngày này lâu lắm rồi, đã nghĩ đủ các tình huống sẽ xảy ra, nhưng mà khi nó xảy ra … không ngờ nó lại tuyệt vời đến vậy … em rất hạnh phúc, em … em yêu anh!
Cô cuối cùng cũng hạ tay xuống, xoay người ôm lấy đầu tôi.
– Không … em yêu chồng! Hôm nay em đã trở thành vợ anh rồi. Anh muốn sinh mấy đứa con? Không, không hỏi anh, em muốn sinh bao nhiều là quyền của em. Anh yêu con trai hay con gái hơn? Thế nào cũng phải có con trai, bố mẹ có mỗi mình anh. Không biết em đã mang thai chưa? Em sẽ phải đi bác sỹ để đảm bảo sức khỏe mình ở trạng thái tốt nhất để mang thai …
Tôi nằm yên nghe cô kích động nói, chỉ cảm thấy hạnh phúc đang dâng lên trong tim mình.
– Ah … mà hôm nay là ngày đầu tiên em chính thức làm vợ. Em phải nấu ăn sáng cho anh.
Kệ tôi giữ tay, cô vùng dậy lấy cái thun của tôi mặc vào người, rồi quày quả đi nhanh ra ngoài. Tôi vẫn nằm yên, ngửi hương thơm cơ thể cô vẫn vương vấn xung quanh. Cho đến khi tiếng cô vang lên hỏi chỗ để đồ dùng nấu ăn, tôi vùng dậy, mặc mỗi quần short đi ra giúp cô. Sau khi lắp cái bếp gas, chỉ cho cô chỗ để đồ ăn, các dụng cụ nấu nướng và bị cô đẩy ra khỏi chỗ nấu ăn, tôi mở thùng lấy lon beer lạnh định uống một ngụm, rồi lại phải đặt xuống khi cô bắt phải đánh răng rửa mặt, sau đó lại bất đắc dĩ cố tu hết chai nước tinh khiết khi cô nói.
– Anh cũng phải giữ sức khỏe. Buổi sáng phải uống một chai nước sau khi thức dậy. Không được uống beer rượu khi bụng đang rỗng.
Rồi kéo cái ghế xếp ngồi xuống chờ cô nấu ăn sáng, sau đó ngồi trên ghế khoan khoái uống lon beer sau khi đã ăn hết bát mỳ hải sản mà cô nấu.
– Mình sẽ tổ chức đám cưới vào dịp nghỉ đông bên kia để bé Hoa về nhé. Nó hẹn với em không biết bao nhiều lần và em cũng đã hứa để nó làm phù dâu cho em.
– Từ giờ đến đó còn mấy tháng, cũng kịp hoàn thành nhà, đủ thời gian để bố mẹ chuẩn bị. Trước mắt, em hỏi bố mẹ xem khi nào có thể thu xếp được để mình mời hai bố mẹ gặp nhau.
– Vâng.
– Áo cưới của em cũng cần thời gian để may nữa. Em đã chọn ai may chưa?
– Em có rồi, em sẽ gửi email để chốt lại. Em và anh sẽ chọn thật cẩn thận, em muốn sau này con gái sẽ mặc trong ngày cưới và cảm nhận được hạnh phúc của mẹ nó.
Chúng tôi cứ như vậy trải qua ba ngày bên nhau, cùng nhau tâm tình, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau cười, cùng nhau xuống biển, vào trong nhau bất cứ khi nào chúng tôi muốn. Cuối cùng, chúng tôi cũng phải về sớm hơn dự định, là do có vấn đề từ phía công ty cần xử lý. Tôi cũng định kệ, không nỡ để Hiền ra khỏi trạng thái hưng phấn và hạnh phúc, nhưng Hiền kiên quyết.
– Em cảm thấy đủ rồi, mình sẽ còn cả đời để hưởng. Mình về thôi anh.
Dưới sự kiên trì của cô, tôi gọi chú Thuận đón về sớm.
***
Hai tuần sau, bố mẹ chúng tôi gặp nhau.
Đám cưới của chúng tôi cũng không khác so với các đám cưới khác, chỉ có chút khác biệt là cô dâu không đi chào các bàn và sau đó, đêm tân hôn chúng tôi cũng chỉ nằm ôm nhau và nói về đứa con đầu lòng đang lớn lên trong bụng Hiền. Cô đã mang thai hơn một tháng trước ngày chúng tôi cưới. Cả tuần trăng mật cũng không thực hiện được.
Bố mẹ tôi cũng chuyển hẳn về sống với chúng tôi để chăm sóc cho Hiền.
Tám tháng sau, con trai đầu lòng của chúng tôi ra đời. Bố mẹ Hiền cũng chuyển đến ở với chúng tôi, ông bà đã coi như nghỉ hưu và giao toàn bộ doanh nghiệp cho anh cả.
Sau khi con trai tôi ra đời, chúng tôi lại có cảm giác bị chiếm mất quyền làm cha mẹ khi mẹ tôi suốt ngày nâng niu thằng bé, chỉ khi con trai tôi đòi bú là bà sẽ nhường ra một lát. Những cũng chính vì thế, tôi không phải tranh Hiền với con trai mình. Chúng tôi bắt đầu quan hệ hàng đêm ngay khi bác sỹ cho phép. Hiền ngày càng trở nên hấp dẫn hơn và nóng bỏng hơn, càng làm tôi say mê cô hơn.
Khi con tôi tròn một tuổi, cuối cùng công ty tôi cũng đã hoàn thành cái thuật toán nhận diện và đăng ký bản quyền, bắt đầu hợp tác với một tập đoàn công nghệ lớn trong nước để ứng dụng vào thực tế.
Xưởng ô tô của chúng tôi đã được mở rộng thêm một chi nhánh để đáp ứng nhu cầu khách hàng và cũng mở rộng sang mua bán phụ tùng. Thằng Minh cũng đã cưới vợ vẫn là mối tình đầu mà nó âm thầm chờ đợi gần sáu năm. Thằng Trí chưa làm đám cưới, nhưng mà con nó cũng chỉ ít hơn con tôi mấy tháng. Thằng Quang thì chuẩn bị có đứa con đầu lòng sau khi Hương chuyển lên Hà Nội. Thằng Kiên vẫn đang chờ người yêu nó ra trường. Quan hệ của chúng tôi không thay đổi nhiều sau khi có gia đình riêng, chúng tôi vẫn gặp riêng nhau và thỉnh thoảng có những trận say bí tỉ với nhau, chỉ là không tùy hứng như trước mà phải hẹn nhau trước cả tuần. Hiền vẫn là chị cả, cô luôn là người đứng ra hòa giải khi gia đình bọn nó có vấn đề. Có thằng Quang, thằng Kiên và sự nhạy bén của Hiền, chúng tôi cũng làm chung nhiều cơ hội đầu tư.
Tôi cũng tình cờ gặp lại Nga khi đang ở sân bay chuẩn bị bay sang Hàn Quốc. Nga đang bế một cô bé khoảng hai tuổi, bầu bĩnh xinh xắn, khi nhìn cô bé không hiểu sao tôi có cảm giác thân thiết và khi đưa tay bế con bé, tim tôi lại nhảy lên nhanh hơn. Nga không trả lời khi tôi hỏi bố đứa bè là ai, nó chỉ nhìn tôi cười và nói rằng, cô bé là người thay thế tôi. Hình ảnh cô bé vẫn hiện ra trong đầu tôi suốt mấy ngày sau. Tôi sẽ lại tiếp tục để mắt đến mẹ con nó.
Nhà hàng của Hiền vẫn chưa được công nhận hạng sao quốc tế, nhưng đã rất nổi tiếng, nó đã sánh vai cùng với các nhà hàng của các khách sạn năm sao nổi tiếng, mỗi khi cần tiếp đón khách hàng quan trọng hoặc khách ngoại giao. Cô chưa có ý định mở rộng thương hiệu nhà hàng của mình.
Ba năm sau ngày chúng tôi cưới nhau, con bé Hoa cũng đã học xong, nó quyết định về nước để phát triển sự nghiệp. Nó không ở nhà cũ của bố mẹ tôi, mà chuyển xuống ở cùng vợ chồng chúng tôi.
Kỷ niệm ba năm ngày cưới, chúng tôi cũng không đi đâu xa, mà vào miền Trung để nghỉ ngơi tại căn nhà sát với khu nghỉ dưỡng của gia đình Hiền. Đây là món quà mà nhà ngoại tặng khi chúng tôi cưới nhau. Nó nằm ở cuối khu nghỉ dưỡng, nhưng biệt lập với khu nghỉ dưỡng.
Bố mẹ vợ tôi cũng đang ở trong khu nghỉ dưỡng, do mẹ vợ tôi bị thấp khớp, nên mỗi mùa đông bà lại vào trong này tránh rét. Bố mẹ tôi không đi cùng chúng tôi, bố tôi mang mẹ tôi về thăm lại trường cũ cùng bạn học kết hợp đưa mẹ tôi đi du lịch châu Âu.
Tôi đang nằm trên chiếc ghế dài, khoản khoái nhấm ngụm beer lạnh, nhìn Hoa và con trai tôi đang cười như nắc nẻ nô đùa trên bãi biển. Hiền cũng lim dim nằm trên người tôi, bàn tay tôi vuốt ve tấm lưng vẫn mềm mại, trơn mượt của cô. Hiền vẫn không thay đổi nhiều sau khi sinh con, cô vẫn giữ được vóc dáng mượt mà thon thả, làm da mượt mà vẫn trắng sáng như sứ, khuôn mặt cô vẫn xinh đẹp rạng ngời như xưa, có chăng thêm một nét chân chim nơi khóe mắt càng tô điểm sự thành thục của cô. Khuôn ngực cô vẫn đầy đặn và căng tròn dù con trai tôi đã bú hết bầu sữa này đến bầu sữa khác, chỉ có núm vú hơi sậm màu là dấu hiệu cô đã làm mẹ. Nó vẫn làm tôi say mê và không kìm được ham muốn mỗi khi nâng niu, rồi sau đó nó lại dẫn dắt chúng tôi ngụp lặn hết cao trào này đến cao trào khác.
– Anh ơi! Em lại muốn có thêm đứa nữa.
Hiền mơn man nói, khi một tay tôi đã chuyển xuống xoa nắn bờ mông căng tròn của cô. Và sau đó, cô trườn người lên đưa đôi môi ngọt ngào cuồng nhiệt hôn tôi, người tôi cũng rất nhanh nóng lên. Tôi vùng dậy bế cô vào phòng.
– Được. chúng ta sẽ tạo thêm đứa nữa.
—- END —-