Quá yêu con (LL) - Chương 18
Chương 18:
Buổi chiều, khi ông Giang chuẩn bị đi.
* Bố, mẹ ở đâu!
Quý hỏi bố.
* Trưa nay, mẹ nói với bố là bà ngoại của con muốn gặp mẹ, nên mẹ đã lái xe đi thăm bà rồi.
Ông Giang ngạc nhiên khi vợ không báo với con. Bình thường hai mẹ con thân mật lắm.
* Vâng, con biết rồi. Cám ơn bố!
Quý đáp và đi về phòng.
Ông Giang nhìn bóng lưng con trầm tư:”Có chuyện gì với hai mẹ con vậy?”
Trước khi hỏi bố, Quý đã gọi và nhắn tin cho mẹ rất nhiều. Nhưng mẹ không trả lời hắn.
* Có chuyện gì xảy ra với mẹ nhỉ?
Quý lẩm bẩm. Hắn suy nghĩ rất nhiều cũng không tìm được nguyên nhân.
* Ting…
Điện thoại báo có tin nhắn.
“Này, người ta nhớ anh, sao lại gọi em là con điếm nứng tình?”
Quý giật mình khi xem tin nhắn của Xuân. Hắn đọc lại tin cũ.
* Chết tiệt!
Hắn gắt. Mẹ đã xem điện thoại của hắn. Mẹ đã nhắn cho Xuân một tin:”Con điếm nứng tình.”
Quý hối hận vô cùng. Mẹ là người quan trọng nhất với hắn. Hắn không muốn mất mẹ.
“Con xin lỗi mẹ!”
Quý nhắn cho mẹ một tin cuối cùng. Hắn không biết phải làm gì cho mẹ hết giận. Đây là lỗi của hắn.
Hắn buồn bã gục xuống giường.
3 ngày sau, trong phòng VIP, bệnh viện Quốc Tế Thành Phố.
* Con trai, đừng làm mẹ sợ!
Giọng nức nở của mẹ vang lên bên tai Quý.
* Mẹ… con… xin lỗi… mẹ…
Quý cố mở mắt, đôi mắt hắn nặng trĩu. Miệng hắn thều thào.
* Con không có lỗi, là mẹ đã làm hại con.
Giọng mẹ nghẹn ngào trả lời hắn.
* Mẹ… Mẹ đừng bỏ con… Con sẽ nghe lời mẹ… Tất cả…
Quý đã mở được mắt. Hắn thấy mẹ đang khóc, tay hắn bị mẹ nắm chặt.
* Con trai của mẹ, làm sao mẹ có thể bỏ con. Con là người mẹ yêu nhất trên thế giới này!
Ngọc vui mừng khi con trai đã tỉnh.
* Mẹ… Con không thể sống… thiếu mẹ…
Quý mỉm cười với mẹ. Mặt hắn nhợt nhạt.
* Mẹ tin con! Con đừng chứng minh bằng cách này nữa nhé! Nếu không mẹ cũng chết với con!
Ngọc òa lên khóc lớn.
* Này này, hai mẹ con làm bố ghen tị đấy!
Ông Giang bước vào, đúng lúc nghe được câu nói của vợ. Tình yêu của vợ dành cho con trai thật mãnh liệt. Miệng ông đùa vui nhưng trong lòng lại khác.
* Có một điều bố muốn nói với con, con trai!
Không đợi hai mẹ con trả lời, ông Giang tiếp.
* Con có biết rằng con đang đùa với mạng sống của con không?
* Bác sĩ nói là con không uống thuốc. Điều đó làm lượng Testosterone trong cơ thể con tăng đột biến. Suýt nữa là con đã tổn thương nặng.
* Con biết lỗi của mình không?
Ông Giang trách cứ con trai. Ông không hi vọng chuyện này xảy ra một lần nữa.
* Vâng, con biết lỗi rồi, thưa bố!
Quý cúi mặt, tay nó nắm chặt tay mẹ.
* Con biết lỗi rồi! Anh cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi!
Ngọc giải vây cho con. Nàng cũng có lỗi trong chuyện này, nhưng không thể nói với chồng.
* Em thì sao?
Ông Giang quan tâm hỏi vợ.
* Em sẽ ở đây. Con cần em lúc này!
Ngọc mỉm cười nhìn chồng.
* Em giữ gìn sức khỏe nhé!
* Cả con cũng vậy, con trai!
Ông Giang rời đi. Trong phòng chỉ còn hai mẹ con.
* Mẹ… Con…
Quý định xin mẹ tha thứ chuyện của Xuân.
* Suỵt.
Ngọc ra hiệu im lặng. Nàng hôn nhanh lên môi con trai.
* Bỏ qua tất cả mọi chuyện. Từ giờ chỉ có mẹ và con.
Ngọc âu yếm nhìn con trai.
* Vâng, mẹ yêu!
Tối hai hôm sau, trong phòng bệnh đóng kín.
* Haaa… Con hư quá!
Ngọc rên rỉ trong nụ hôn của con trai. Nàng ngồi trong lòng con, lưng dựa vào người con. Hai tay vòng lên ôm đầu con.
* Haaa… Tại mẹ đấy!
Quý đưa tay vào trong cái áo thun trắng hở ngực của mẹ, xoa nắn hai vú căng tròn của mẹ. Mẹ không mặc áo lót.
* Hmmm… Mẹ làm gì?
Ngọc õng ẹo uốn éo thân hình. Một tay cầm tay con đặt lên lồn nàng.
* Hmmm… Mẹ khoe vú cho con sau lưng ông bác sĩ… Hmmm… Làm con nứng cặc…
Quý khẩu dâm cho mẹ nghe. Cặc hắn cũng cứng lên vì hồi tưởng lại màn khám bệnh kích tình khi nãy.
10p trước.
Theo lịch khám, buổi tối sẽ có một phiên khám bệnh cuối ngày.
Một gã bác sĩ trung niên bước vào với áo đồng phục và ống nghe.
Ngọc má đỏ hây hây, tóc búi cao gọn gàng. Nàng thật trẻ trung và năng động.
Tối nay, nàng mặc áo thun trắng hai dây hở ngực, hở nửa bộ ngực căng tròn của nàng. Phía dưới là chân váy trắng, ngắn vừa qua đáy quần lót của nàng. Nàng trông vô cùng gợi cảm.
Lí do nàng mặc như vậy là do trưa nay cặc con trai nàng cứng lên vì cô y tá dâm đãng khám cho hắn.
Nàng không trách con nhưng nàng sẽ trừng phạt hắn một cách đầy kích thích.
* Con trai của em đã ổn chưa?
Mắt gã bác sĩ dán vào hai núm vú u lên trước ngực mẹ trong khi bệnh nhân của ông ta đang nằm trên giường bệnh.
* Ổn, thưa bác sĩ!
Ngọc cúi nhẹ người. Nàng tạo một dáng đứng thanh lịch. Gã bác sĩ chắc chắn thấy được quầng vú hồng hồng của mẹ.
* Chết tiệt!
Quý gầm nhẹ. Cặc hắn bắt đầu nhúc nhích.
* Bác sĩ vui lòng khám cho con trai của em.
Gã bác sĩ nói luyên thuyên với mẹ khi hắn đưa tay định sờ cánh tay mẹ thì mẹ lên tiếng dừng lại hành động của hắn.
* À… Okie!
Gã lưu luyến đi đến giường bệnh.
Trong khi gã bác sĩ khám cho Quý, thì hắn đang trợn mắt nhìn mẹ. Mẹ hắn đang phanh ngực trình diễn cho hắn xem.
Hai tay Ngọc ép hai vú. Nàng lúc lắc vai. Hai vú nàng cũng đung đưa theo vai, như hai trái bóng căng tròn trắng nõn.
Ngọc mỉm cười tinh nghịch khi thấy mắt con trai nhìn chằm chằm vào nàng. Gã bác sĩ hỏi gì hắn cũng vâng vâng dạ dạ một cách máy móc. Cặc của con trai dựng thành một cái lều lớn dưới cái mền đắp ngang hông.
Quý nứng tợn khi mẹ uốn éo mông vừa xoay vừa nhảy, làm lộ quần lót hồng nhỏ bé. Mẹ còn kích thích hắn hơn khi vạch hẳn quần lót, khoe cái lồn trắng múp cho hắn chiêm ngưỡng. Hắn suýt xuất tinh vì sự bạo gan của mẹ.
Khi gã bác sĩ khám xong thì mẹ nhanh chóng đá gã ra ngoài. Vai diễn phụ của gã đến đây đã hết, nhường chỗ cho hai nhân vật chính trình diễn.