Quá Khứ - Chương 19
Tôi biết mình lại sai , lại sai rồi, lần này ko biết phải như thế nào đây, nhỏ L đó , cũng trong sáng , cũng xinh đẹp, tại sao lại để 1 đứa như mình làm vậy chứ , S ơi , mày đang làm cái gì thế…
” Ngày ấy em đã nói dối em nói em chỉ yêu anh mà thôi ..” Tiếng chuông nhạc chờ làm cắt đứt dòng suy nghĩ trong tôi.
_Alo, Thái à, có chuyện gì thế mày ?
_Rảnh ko, đi ăn sáng rồi ra chỗ cầu trắng làm cốc nước mía mày, nóng vl.
_Có chuyện gì ko mày ? nếu ko tao hơi mệt.
_Có đấy, chuẩn bị đi , 5 phút nữa tao có mặt.
_Ừ.
Bước vào nhà tắm, đầu vẫn còn choáng vì những men rượu mạnh , những hình ảnh của em, của nhỏ L hôm qua lại hiện về trong tâm trí, xả nước vào người, tôi cảm thấy người mình thoải mái hơn 1 chút, mặc quần áo xong cũng là lúc Thái qua đón tôi.
_Quán trường Nguyễn Huệ nhé ?
_Ừ.
_Nhìn mày bơ phờ quá đấy S .
_Ừ, dạo này thiếu ngủ nó thế 🙂
Thằng Thái ko nói gì , nó trầm ngầm suy nghĩ 1 điều gì đó, có lẽ nó cũng biết cuộc sống những ngày qua của tôi. Ăn xong , tôi và nó ra chỗ Cầu Trắng ngồi uống nước , nó cũng làm thay đổi 1 phần suy nghĩ trong tôi.
_Mày biết ko , cách đây 7 năm , gia đình tao nghèo lắm, cái ngày đó, mỗi bữa ăn nhà tao chỉ có rau và nước mắm, nhiều hôm mưa gió , bố và mẹ tao còn phải leo lên mái nhà lợp lại những viên ngói , và tao lúc đó lon ton cầm chậu nước đi hấng nước mưa trong nhà cơ, tao biết những ngày đó, dù những việt thuốc là của bố tao bên khung cửa số, tiếng thở dài của mẹ trong đêm vì cảnh nghèo khó, nhưng mày biết ko , những bữa ăn đó, dù cơm rau, cơm trộn nước mắm, tao cũng cảm thấy thoải mái hơn cuộc sống bây giờ ..
…Tôi im lặng .
_Tao còn nhớ như in, cái ngày bố mẹ tao gặp thời, ở cái thời chuyển đôi kinh tế thị trường, họ buôn bán , làm ăn càng ngày càng phát đạt, những ngày đầu, tao cũng sướng lắm chứ, cũng hãnh diện lắm chứ, tao vui vì cuộc sống của mình sẽ đổi thay, tao vui vì những tiếng thở dài của bố mẹ tao sẽ ko còn nữa, nhưng mày biết ko, càng về sau , sự trống trải trong tao càng nhiều, bố mẹ tao cuốn theo những vụ làm ăn, những bữa cơm gia đình ngày càng ít đi, có chẳng cũng chỉ là những bữa ăn vội hay là những bữa tiệc của những người nhà giàu, họ tưởng rằng cứ đưa tiền cho tao, cứ đưa mọi thứ cho tao , là tao sẽ có 1 cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc.
…Tôi tiếp tục im lặng, bởi tôi hiểu cái cảm giác của nó bây giờ, vì đơn giản tôi cũng có 1 cuộc sông xa bố mẹ.
_Ừ họ cũng nói đúng đấy, nhưng đó là về mặt vật chất, còn về mặt tình cảm thì..nhưng cũng đúng thôi, thời buổi kinh tế mà , nhưng mày biết không , cái ngày chưa gặp mày , à không gặp bọn mày, tao có những người bạn, những ngày nhà tao còn nghèo, tao chơi với chúng nó thoải mái lắm, cùng nhau đá bóng trên những cảnh đồng, cùng nhau đánh khăng, và tao còn nhớ như in, cái lần mẹ tao mua cho tao cái bánh rán, ừ cái bánh rán thôi, tao mang ra chia cho chúng nó , tất cả đều vui vẻ, tất cả cùng ăn , tất cả cùng cười với những nụ cười của tình bạn thật sự, nhưng từ khi nhà tao giàu lên, có những đứa bạn nó ko còn chơi với tao nữa, tao cũng ko biết tại sao, những đứa còn lại thì còn tệ hơn, chúng nó chơi với tao chỉ để lợi dụng , tao có phải đứa ngu đâu mà ko nhận ra điều đó, nhưng tao vẫn chơi với bọn nó vì tao nghĩ dù sao cũng là bạn, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó khi chính tai tao nghe đc chúng nó nói về tao :
_Thằng Thái ngu vãi bọn mày nhỉ, bọn mình lừa của nó bao nhiều tiền mà nó vẫn coi bọn mình là bạn tốt, vẫn nghĩ chúng mình chơi với nhau ko tính toán gì.
_Lúc đó tao buồn lắm, từ đó cuộc sống của tao chỉ có 1 mình , suốt ngày cắm đầu ở nhà với những trò game vô bổ, và tối thì đi vào những nơi mà ko dành cho lứa tuổi tao lúc đó, và rồi tao gặp mày, gặp bọn mày, bọn mày cho tao cảm giác , cho tao biết thế nào là tình bạn thật sự, bọn mình, cũng đc gọi là dân có tiếng ở cái Hà Đông này, nhưng tao biết chắc chắn đứa nào cũng có ước mơ, có hoài bão của riêng mình, nhóm mình cũng có những đứa học giỏi đấy thôi, như mày chắng hạn, và tao chưa bao giờ hối hận vì khi chơi với chúng mày, về những việc của bọn mình làm…
_Tao hiểu mày hơn ai hết mà Thái, đừng nói nữa.
_Tao còn chưa nói xong, bởi có thể sẽ rất lâu nữa , mày mới đc nghe tao nói đấy, 4 ngày nữa, tao sẽ qua Thụy Điển , tao sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới, sẽ đi học tiếng bên đó, rồi sẽ cố gắng thi đại học bên đó nữa..
_Đm sao giờ mày mới nói ?
_hì hì thì nói sớm cũng vậy mà mày, mà mày là đứa đầu tiền tao nói đó, 10 thằng kia tao đã nói gì đâu, dự định nói cho chúng nó ngày mai, và tao qua đó, nhất định sẽ sống tốt, và thật đáng buồn khi thằng bạn thân nhất của tao đang sống thật tệ.
_…
_Tao ko biết chuyện gì đã xảy ra bên Sing với mày, và tao cũng sẽ ko hỏi mày chuyện gì đã xảy ra vì tao biết có lẽ đó là chuyện buồn , 1 chuyện buồn khiến thằng bạn mà tao quen sắp gục ngã , có thể vì tao chưa yêu 1 đứa con gái nào thật sự , nên tao ko hiểu cảm giác của mày, nhưng đã là bạn, tao ko thể ko nói, là địt mẹ mày, nếu mày gục ngã thì đm coi như thằng Thái này ko có thằng bạn tên là S , mày hiểu tao ko S ?
_…
_Bọn mình sẽ mãi là anh em, vì vậy hãy sống thật tốt nhé S, hãy sống vì những người xung quanh mày nữa, tao biết nhỏ ở Sing kia, nếu nó là 1 đứa ra gì , thì chắc chắn nó sẽ buồn khi phải xa 1 đứa như mày, còn nếu nó ko za gì , thì mày còn buồn làm cái *** gì..Tao nói thế thôi, nếu xem tao là bạn thì hãy suy ngẫm về những lời tao nói, còn ko thì cứ nghe như gió thổi qua tai thôi.
_Nhất đinh, bọn mình mãi là anh em, mày cứ yên tâm.
_Thôi uống đi, để tao gọi điện cho bọn kia thông báo luôn 1 thể .
_ừ.
Ngày hôm đó , tôi đã suy nghĩ rất nhiều, mặc dù nỗi buồn vẫn đầy vơi, nhưng có lẽ tôi đang đi sai đường, xung quanh tôi vẫn còn rất nhiều người thân, rất nhiều người quan tâm đên tôi, đó là bố mẹ, là bà nôi, là nhỏ L, là cô giáo , là những người bạn, và có lẽ hơn ai hết em cũng ko muốn tôi gục ngã…
” Em bảo rằng , nếu 1 ngày làm trái tim tôi lạnh đi, hãy rời xa em nhé, em ko làm trái tim tôi lạnh đi, em vẫn luôn sưởi ấm trái tim tôi ở 1 góc nào đó cho đến tận bây giờ, nhưng tôi , anh vẫn sẽ buông tay em, vì anh biết đó là cuộc sống , và đâu đó là tình yêu, anh sẽ ko chúc em sống tốt vì lời chúc đó là thừa, qua lời kể của L , anh biết Bảo là 1 người con zai tốt, tuy kém anh 😀 hehe và em hãy coi những gì giữa anh và em là những gì đẹp nhất của cái tuổi cấp 3 , tuổi mộng mơ em nhé, tạm biệt em, người con gái anh đã từng yêu và hãy hứa với anh, hãy quên anh đi…Anh sẽ quên em. ” – Tin nhắn đã được gửi, – chiếc điện thoại của tôi báo lại.
Nước mắt tôi rơi, nhưng sẽ chỉ rơi 1 lần này thôi, vì tôi sẽ sống tốt, tôi tự hứa với bản thân như vậy, và còn 1 việc nữa tôi phải làm, đó là 1 lời xin lỗi đến nhỏ L.
_L à, đang ở đâu đấy , đi dạo với tôi 1 lúc đi .
_Đang ở nhà, có chuyện gì muốn tâm sự với tôi chứ gì , heehe nhưng mỗi lần tâm sự phải trả phí lắng nghe đó nghe ?:D
_hì hì trả cả cuộc đời này lấy ko ? – tôi đùa
_Ai thèm ..:)
_Ở nhà, 20 phút nữa tôi qua đón nhé.
_Ừ
Kiếm 1 chỗ đẹp ở Hồ Văn Quán, tôi nói :
_Bà biết cái Hồ này còn có tên gọi là gì ko ?
_hehe sao ko biết, đó là Hồ Than Thở .
_hehe, nhìn ngu ngu mà cũng thông ming ghê nhỉ ?:D
_Này thì ngu, vừa nói L vừa đánh vào lưng tôi.
_Bọn mình cứ như này có phải thoải mái hơn ko ?
_….Nhỏ ko nói gì .
Tôi biết dù nói lời xin lỗi cũng ko thể bù đắp lại những gì mà tôi nợ L, những gì mà tôi đã làm với L, nhưng tôi vẫn nói :
_ S xin lỗi , xin lỗi L nhiều lắm, xin lỗi vì tất cả …
_hì hì, do L chấp nhận mà , ko phải lỗi của S đâu.
_L lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng bên S, sẽ có 1 ngày tình bạn có thể chuyển thành tình yêu đấy, vì vậy đừng bên S nhiều quá, kẻo S lại yêu L đấy , lúc đó chỉ có khổ cho L thôi 😀 – tôi đùa
_hì hì- nhỏ cười , nụ cười thật hiền.
1 ngày nào đó, biết đâu đc , tôi sẽ yêu L , nhưng chắc chắn ko phải bây giờ, vì tuy nói sẽ quên em nhưng ko thể nhanh như vậy đc, và giờ nếu tôi nói tôi yêu L thì đó cũng chỉ là lời nói dối , và nó sẽ chỉ làm tổn thương L mà thôi .
_Hãy là ánh trăng bên S nhé 😀
_hehe trả phí ko ?
_Đã bảo rồi, trả phí cả đời mà- vừa nói tôi vừa chạy heheh
_Đứng lại…………:)
4 ngày sau đó, là cuộc chia tay với Thái, với thằng bạn thân nhất của tôi .
_Sống tốt nhé bọn mày, tao đi đây, khi nào thành đạt sẽ về cứu giúp chúng mày haha
_Đm thằng này, đánh chết mẹ cho nó khỏi đi đi chúng mày, láo thật đó haha
_Thái này, nói thế nào thì cũng phải chia tay thôi, Cảm ơn mày, nhất định bọn mình mãi là anh em . Đi bình an nhé, và sống tốt nhé.
_Mãi là anh em – 12 đứa tôi đồng thanh nói .
Những ngày sau đó, là những ngày cuối cấp, ai cũng chạy theo những kì thì sắp đến gần, và tôi cũng ko ngoại lệ , cả nhỏ L cũng vậy, chúng tôi vẫn cố gắng cùng nhau vượt qua 2 kì thi sắp tới , và cái ngày cuối cấp cũng diễn ra, nước mắt của hội con gái, nỗi buồn của tụi con trai, những bức ảnh đc chụp , những chiếc bàn mọi khi chỉ dùng để học , giờ đây cũng đc lấy ra để chụp ảnh, cánh hoa phương đẹp vậy mà chỉ biểu tượng cho sự chia tay tạm thời vì đơn giản đã là bạn sẽ mãi là bạn.
_Em cảm ơn cô vì tất cả nhé – tôi nói.
_Khi nào rảnh thì đến cô chơi nhé.
_hehe
_Này nhé, ko phải linh tinh đâu 😀
_Hì hì , em cảm ơn cô nhiều lắm.
Chia tay, tất cả chúng tôi tập trung vào kì thi tốt nghiệp sau đó 1 tuần, kì thi đó, tôi làm tốt vì nó khá dễ, và cái ngày nhận kết quả tốt nghiệp , 51 điểm , số điểm cũng ko quá thấp, nhưng ngày hôm đó, tôi cũng nhận đc tin nhắn từ em, đó là tin em đã đăng kí, em bảo rẳng cuộc sống của em hiện giờ tốt, và em cũng đã có dần tình cảm với Bảo, và em bảo rằng tôi mãi là 1 phần trong cuộc sống của em…
Cảm ơn em , hãy sống tốt nhé .
Ko biết vì do ngẫu nhiên hay vì lí do gì đó, nhỏ L và tôi cũng nộp vào 1 trường, đó là trường Bách khoa, tôi thường trêu nhỏ L rằng, con gái mà cũng nộp vào bách khoa thì, hay là thích tôi nên nộp vào đấy chứ gì , thì nhỏ L chỉ cười, ừ ai bảo tôi thích ông, hehe ,nhưng tôi biết đó ko phải lí do nhỏ nộp vào bách khoa, mà bởi đơn giản nhỏ đam mê kí thuật.
Và cái ngày nhận đc kết qua thi đại học, nhỏ L òa lên sung sướng khi cả tôi và nhỏ đều đỗ , 25 và 26,5 đó là số điểm đủ để cả 2 đứa tôi vào trường bách khoa hà nội, và đã có nhiều lúc tôi nghĩ rằng mình sẽ thích nhỏ , và nhỏ sẽ ko là người thay thế em trong lòng tôi mà nhỏ sẽ là người tôi yêu..
Nhưng đời là vậy , cái ngày tôi nhận đc giấy báo đỗ , cũng là ngày ba me bảo tôi qua với ba mẹ du học, tôi ko muốn vậy nhưng ba tôi, có lẽ cũng đã già, ba muốn tôi qua đây vừa học vừa giúp bố mẹ ,và tôi quyết đinh, ra đi, vì tôi muốn mình thành đạt ở phương trời tây, và đơn giản tôi muốn giúp ba me tôi.
Ngày tôi đi, những thằng bạn tôi đứa nào cũng buồn, và hơn ai hết nhỏ L khóc, khóc như mưa, tôi nói _
_Nhất định tao sẽ quay về, bọn mày cũng sống tốt nhé, biết chưa ?
_Ừ, nhất đinh.
_L này, cái vòng này, S vẫn giữ, sẽ có 1 ngày , nếu đc , L sẽ là người nhận cái vòng này, hehe biết đâu đây phải ko , nhưng phải sống tốt đó nhé , biết chưa hả cô bé bách khoa .
_huhu , S sẽ về phải ko ?
_Nhất đinh….