Quá Khứ - Chương 17
Ngồi trong chiếc taxi đc bắt vội vàng mà nước mắt H rơi như suối,chiếc taxi đã chạy với vận tốc nhanh nhất có thể mà sao H vẫn thấy chậm quá, nếu như mẹ có chuyện gì thì có lẽ H sẽ ko sống được mất.Còn nhớ cái ngày cách đây 5 tháng thôi, nhận đc thông tin mẹ muốn mình qua bên này học tập , mẹ chỉ cho nhỏ 1 tháng để chuẩn bị giấy tờ , thủ tục chuyển trường , tất cả, nhỏ qua bên này học, ko phải vì muốn đổi đời, ko phải vì muốn học ở một môi trường tốt hơn vì đối với nhỏ, cuộc sống ở Việt nam mới là hạnh phúc, mặc dù sống bên 1 ông bố chỉ làm 1 chức bảo vệ quèn ở cái chợ Hà Đông ,1 ông bố với nhưng đêm say thường lôi nhỏ ra mắng rằng : Rồi mày cũng như con mẹ mày thôi, cũng bỏ cái nhà này đi thôi, 1 thằng em suốt ngày cãi lại chị nó, nhưng cuộc sống đó thật ấm áp, ở đó có bạn bè, có ng thân và hơn hết ở đó có S, người mà nhỏ yêu tha thiết, nhưng tại sao nhỏ vẫn qua bên này, vì nhỏ thương mẹ, nhỏ thương người mẹ đẻ ra nó 1 mình phải cô đơn 1 mình sau 10 năm trời. Nhỏ còn nhớ như in , cái ngày mẹ và bố nhỏ rời bỏ nhau.
_1 là cô ở lại, 2 là cô bước đi luôn qua đó với những mộng tưởng làm giàu của mình.
_Anh…
Nước mắt mẹ nhỏ rơi như mưa, nhưng thương 2 đứa nhỏ, cuộc sống đói nghèo khiến mẹ nhỏ phải ra đi trước 1 ông chồng có phần bảo thủ của cái chế độ cũ, và đã gần 10 năm mẹ nhỏ ko trở về qua hương, mà chỉ chu chấp 1 phần tiền ăn học cho 2 chị em và để giờ đây khi nhỏ đã ở bên này thì nhỏ lại nghe tin mẹ đang nằm trong bệnh viện…
(1 giờ trước)
Vẫn như mọi ngày, Bảo qua nhà H chơi , dù biết H đã đi học nhưng bảo vẫn qua, vì Bảo biết mẹ H có nhà, muốn chiếm lĩnh đc con gái trước hết phải lấy đc cảm tình của người mẹ đã, đó là cách nghĩ đơn giản nhưng cũng thật thực thế của Bảo , vì trong gia đình , có người nào hiểu đứa con gái bằng người mẹ, có người nào gần đứa con gái như người mẹ đâu.
Bấm chuông và gọi 2,3 câu, Bảo ko thấy ai mở cửa, định bụng đi về nhưng Bảo thấy cửa mở hờ ko khóa, có 1 cái gì đó thôi thúc Bảo mở cửa và đập vào mắt Bảo là hình ảnh cô Vân nằm ở sàn nhà với vẻ mặt tái mét, vội vả nhấc chiếc điện thoại gọi xe cấp cứu và chạy lại nâng cô Vân lên.
_Cô, cô sao thế này, tỉnh lại đi cô , cô.
Chỉ hé đc cặp mắt ra, Vân biết có lẽ số mình chưa đến lúc chết khi Bảo phát hiện ra, định nói điều gì đó với Bảo nhưng không đc , như hiểu điều đó ,Bảo nói :
_Cô ko phải nói gì đâu, xe cấp cứu sắp đến rồi.
Chạy vội vào bệnh viện, người đầu tiên H nhìn thấy chính là Bảo – đang ngồi trước phòng mổ, trong tiếng nấc :
_Mẹ em,..mẹ em sao rồi hả anh , mẹ em đâu huhu
Ôm nhỏ vào lòng, lúc nãy Bảo cũng ko có ý gì ngoài ý muốn an ủi , sưới ấm trái tim nhỏ, Bảo nói :
Bệnh tim tái phát, cần phải mổ gấp..
Tai nhỏ như ù đi, nhỏ muốn xỉu ngay tại chỗ , nhưng nhỏ ko thể , bởi nhỏ biết ở trong kia , mẹ nhỏ vẫn còn đang đối mặt với nguy hiểm, đối mặt với tử thần, làm sao nhỏ có thể ngất đi đc, nhỏ ko đc gục ngã.
_Hãy cứ khóc nếu điều đó làm em thoải mái.
_huhu mẹ em sẽ ko sao , nhất định sẽ ko sao phải ko anh Bảo? huhu
_Ừ nhất định.
Cánh cửa phòng mổ mở ra , cũng là lúc H và Bảo lao đến bên bác sĩ.
_Mẹ cháu ko sao phải ko bác sĩ ? huhu
Nở 1 nụ cười tươi , bác sĩ nói :
_Nhờ có cậu thanh niên này đưa mẹ cháu vào kịp thời, mọi chuyện đều tốt đẹp rồi cháu gái à !
_Cháu cảm ơn bác sĩ.
Con biết mà, con biết mẹ sẽ ko bỏ con đi đâu – nhỏ tự nói với bản thân .
_Bọn cháu có thể vào thăm đc chưa ạ ?- Bảo nói
_Chưa đc đâu .
Nói câu cảm ơn chân thành đến Bảo, H lặng lẽ đi theo Bác sĩ, ca mổ trên đất Sing này ko hề rẻ, nhỏ biết những khó khăn lại sắp đến với cái gia đình nhỏ bé của nhỏ.
20 ngìn đô, đó là chi phí cho ca mổ, có thể đối với ai đó , con số này ko quá lớn, nhưng đối với gia đình nhỏ, thì dù chỉ tưởng tượng thôi H cũng chưa bao giờ nghĩ đến, vì dù qua đây học nhưng H đc miễn học phí vì mẹ có quốc tịch Sing , quả thật số tiền quá lớn, và H biết người đã thanh toán số tiền đó là Bảo, thở dài và nghĩ :vậy là gia đình H lại nợ Bảo 1 lần nữa, và H đâu có ngờ chính từ đây, cuộc sống của nhỏ đã thay đổi…
_Mẹ ăn cháo đi, con vừa mới nấu đấy , mẹ ăn đi cho nóng .
_Ừ cảm ơn con, mà sao ko đi học sao , mẹ cũng khỏe rồi mà .
_Con xin nghỉ vài hôm chăm mẹ, nhờ anh Bảo xin cho nên cũng đơn giản .
_Thằng Bảo tốt thật , con thấy nó có đc ko ?
4 tháng qua, làm gì có chuyện H ko nhận ra Bảo thích mình, làm gì ko nhận ra đc những đặc điểm nối bật của Bảo , nhưng trái tim H vốn đã có 1 hình ảnh người con trai rồi .
_Dạ , nếu lấy đó là 1 hình tượng của 1 người chồng ,thì anh Bảo có đủ mẹ ạ .
_Vậy con có thích Bảo ko ?
_Con chỉ coi anh như anh trai của mình mẹ ạ .
Thở dài 1 tiếng, ánh mắt Vân nhìn H và nói :
_Mẹ đã đính ước với bố mẹ của Bảo, là 2 con sẽ đính hôn vào năm con 18 tuổi.
_Mẹ bảo sao cơ ạ ? Nước mắt của H sắp lăn dài trên đôi má của cô.
Ko phải vì cái ngày hôm qua Bảo cứu mẹ, càng ko phải Bảo trả tiền viện phí cho mẹ mà mẹ đính ước con với Bảo, số tiền đó , nhất định mẹ sẽ trả đủ, mà mẹ đã đính ước từ 1 năm trước, và ngày hôm qua , Bảo cũng mới biết điều đó, và đúng như mẹ nghĩ, Bảo ko từ chối mà tỏ ra khá hạnh phúc, và ngày hôm qua khi Bảo cứu mẹ, mẹ biết mình nợ Bảo , và con có thể thay mẹ trả lại nó đc ko ?
_Nhưng mẹ có hiểu cho con ko , con rất quí anh Bảo, nhưng đó chưa phải và ko phải là tình yêu, mẹ hiểu ko ? huhu
_Mẹ xl, nhưng hãy coi như vì mẹ, hãy cho Bảo cơ hội đến với trái tim con …
_huhu
_Kìa con đi đâu vậy ?
Chạy 1 mạch ra ngoài với hàng nước mắt trên mi, H đến địa điểm quen thuộc của mình mà cô tìm ra cách đây 2 tháng, đó là 1 dòng sông, đôi bên bờ là những thảm cỏ xanh mát, ngồi xuống và nhìn ra dòng sông với ánh mắt vẫn nưng tròng nước mắt, gió cũng lặng đi hòa cũng vào nỗi buồn , nỗi đau của nhỏ .
_S ơi , H phải làm sao đây , khi nhà H nợ Bảo 1 ân tình, 1 ân tình quá lớn, mẹ là 1 người quan trọng nhất trên cái thế giới , H ko muốn làm mẹ buồn, ko muốn làm mẹ khóc dù có phải chịu nỗi đau đến đâu, S biết ko ?huhu
_Mẹ ơi, mẹ có hiểu cho con gái mẹ ko, mẹ có biết trái tim con luôn có 1 hình ảnh người con trai, người con trai đó, có thể thua Bảo, nhưng đối với con người con trai đó cũng quan trong lắm mẹ biết ko ? huhu
_Nội ơi, giờ con phải làm sao đây, con nhớ nội quá, con nhớ những buổi ngồi bên Nội ngồi nghe Nội đọc những câu truyện dân gian, con từng ước mình đc là công chúc lọ lem trong câu truyện Nội kể, con từng ước mình là công chúa ngủ trong rừng 1 ngày đc hoàng tử đánh thức dạy , và con nhớ những lần con bị bố hay mẹ con mắng, con lại sà vào lòng nội, để nũng nịu với nội, để nghe nội mắng bố và mẹ con, con ước lòng con được thanh than , trong sáng như ngày đó, Nội ơi, sao nội lại bỏ con , huhu…