Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 8.3
Chap 8 continue
….. bước những bước cuối cùng ra khỏi cánh cửa phòng nơi đã giam giữ nó, đầu óc nó trống rỗng, mắt nó mờ dần trong ánh sáng yếu ớt của đèn hành lang. Nó đã không còn cảm nhận được sự mệt mỏi trên cơ thể nữa, không cảm nhận được sự đau đớn từ những vết thương trên cơ thể. Nó mất ý thức hoàn toàn trước bóng đêm, tất cả những ánh sáng còn sót lại trong mắt nó cũng bị bóng đêm cướp mất…..
Chíu 1 cái luồng sáng trắng không biết từ đâu bay tới đập mạnh vào mắt nó khiến giật mình tỉnh giấc, không biết là mơ hay thật mà xung quanh chỗ nó nằm lại là 1 cánh đồng hoa màu trắng và trước mắt nó là bầu trời xanh thẳm không 1 gợn mây. Bất giác nó đưa tay lên cao như muốn được sờ vào bầu trời, những tia nắng ấm áp mơn trớn lên nàn da chai sạn kết hợp với gió mát tạo nên 1 cảm giác dễ chịu truyền lên não bộ. Nó hứng khởi đứng dậy vươn vai hòa mình vào bầu không khí dễ chịu ấy. Cơ thể nó tràn đầy năng lượng sống, hai mắt nó phóng ra thật xa để khám phá cái không gian tuyệt diệu ấy. Xa xa có 1 chiếc xích đu màu trắng đang thoải mái uốn lượn trên không trung, tập trung kĩ hơn 1 chút nó phát hiện trên ghế của xích đu là 1 cô gái. Cô gái ấy đang thoải mái đánh đu chiếc ghế sao cho nó bay lên thật cao thật cao, tiếng cười tiếng hát của cô ấy làm xao động lòng người cuốn hut chim muông cùng chơi xích đu với cô ấy. Cảnh tượng này nó bất giác nghĩ mình đang ở trên thiên đàng, đang được thấy nàng tiên nữ vui đùa thỏa thích. Nó không nén được lòng mình vội vã chạy đến gần cô ấy. Đến gần nó tự cười thỏa mãn trong lòng, cô ấy quả là đẹp như những gì nó nghĩ. 1 viên ngọc hoàn hảo đang khoe mình trước nắng phát ra những tia sáng lung linh mê hoặc lòng người. Nó say mê ngắm nhìn cô ấy, 1 thoáng thân quen nhưng nó không thể nhớ nổi nó gặp cô ấy khi nào. Cô gái trên ghế xích đu gặp nó không hề tỏ ra e ngại mà ngược lại gọi tên nó nghe rất thân thiết :
_ Anh Minh dậy rồi hả lại đây với em nào.
Nó khá ngạc nhiên khi cô ấy gọi tên nó. Cười gượng gạo hỏi :
_ Em là ai sao biết tên anh vậy ?
Cô gái cười không nói gì. Nụ cười cố ấy thật rực rỡ, như có ma lực mê hoặc lòng người vậy. Và nó đã bị nụ cười ấy làm cho si dại không nói nổi lên lời. Cô gái đó thấy nó cứ đứng đó mặt đờ đẫn ngu dại liền lên tiếng :
_ Lên đây ngồi với em nào.
Nó như con robot được điều khiển từ xa ngoan ngoãn làm theo lời cô gái ấy. Ngồi gần cô ấy làm tim nó rúng động đập loạn xạ, trên người cô ấy tỏa ra 1 hương thơm rất giống với mùi hương bưởi lúc sớm mai. Nó hít hà thật mạnh như sợ mùi hương đó tỏa bớt ra ngoài vậy. Cảm giác dễ chịu gần gũi vô cùng, nó bất giác không thể điều khiển nổi cánh tay mình, để mặc cho cánh tay của nó tuwjntung tự tác đặt lên vai cô ấy. Ngưỡng tưởng sẽ làm cô ấy giận dữ nào ngờ cô ấy quay sáng đó nở 1 nụ cười tươi tắn và hạnh phúc. Nụ cười đó khiến nó không còn là chính nó nữa rồi, nó mạnh dạn nâng cằm cô ấy lên rồi từ từ tiến môi nó áp sát vào đôi môi chín mọng của cô ấy. Nụ hôn của nó và cô ấy sao ngọt ngào êm ái đến thế, khiến tâm hồn nó bay bổng lên tận trời xanh, vượt qua tầng khí quyển để thám hiểm trên những vì sao. Nụ hôn ngọt ngào đang diễn ra tốt đẹp thì bốp 1 cái, mắt mũi nó hoa đi không còn nhìn rõ được mọi cảnh vật trước mắt nữa, lờ mờ nhìn về phía cô gái đó. Nó giật mình không thấy cô gái mặc áo trắng nữa mà ngược là là 1 người đàn bà khá lớn tuổi đang tức giận nhìn xoáy vào mặt nó. Bà ta không nói không rằng lại tát nó tới tấp lia lịa. Bà ta tát nó cứ như thể bà ta sợ ai đó cướp phần của bà ấy vậy. Nó dù rất muốn đưa tay ra đỡ những cú tát đó mà không tài nào nâng tay lên đỡ được. Đôi tay nó như bị ai đó kìm kẹp lại vậy, nó cố vùng vẫy để nâng tay lên ngăn cản bà ta khỏi tát nó. Đơn giản vậy mà nó không tài nào làm nổi, bà ta vẫn hăng hái tát nó dù máu mũi máu mồm nó phun ra như xả nước máy ra vậy. Máu ra nhiều làm nó choáng váng, hai mắt nó đờ đẫn không biết gì, bóng đêm bao trùm trước mắt mọi đau đớn cũng tan vào bóng đêm. Nó lịm đi không còn biết gì nữa…..
….. bước những bước cuối cùng ra khỏi cánh cửa phòng nơi đã giam giữ nó, đầu óc nó trống rỗng, mắt nó mờ dần trong ánh sáng yếu ớt của đèn hành lang. Nó đã không còn cảm nhận được sự mệt mỏi trên cơ thể nữa, không cảm nhận được sự đau đớn từ những vết thương trên cơ thể. Nó mất ý thức hoàn toàn trước bóng đêm, tất cả những ánh sáng còn sót lại trong mắt nó cũng bị bóng đêm cướp mất…..
Chíu 1 cái luồng sáng trắng không biết từ đâu bay tới đập mạnh vào mắt nó khiến giật mình tỉnh giấc, không biết là mơ hay thật mà xung quanh chỗ nó nằm lại là 1 cánh đồng hoa màu trắng và trước mắt nó là bầu trời xanh thẳm không 1 gợn mây. Bất giác nó đưa tay lên cao như muốn được sờ vào bầu trời, những tia nắng ấm áp mơn trớn lên nàn da chai sạn kết hợp với gió mát tạo nên 1 cảm giác dễ chịu truyền lên não bộ. Nó hứng khởi đứng dậy vươn vai hòa mình vào bầu không khí dễ chịu ấy. Cơ thể nó tràn đầy năng lượng sống, hai mắt nó phóng ra thật xa để khám phá cái không gian tuyệt diệu ấy. Xa xa có 1 chiếc xích đu màu trắng đang thoải mái uốn lượn trên không trung, tập trung kĩ hơn 1 chút nó phát hiện trên ghế của xích đu là 1 cô gái. Cô gái ấy đang thoải mái đánh đu chiếc ghế sao cho nó bay lên thật cao thật cao, tiếng cười tiếng hát của cô ấy làm xao động lòng người cuốn hut chim muông cùng chơi xích đu với cô ấy. Cảnh tượng này nó bất giác nghĩ mình đang ở trên thiên đàng, đang được thấy nàng tiên nữ vui đùa thỏa thích. Nó không nén được lòng mình vội vã chạy đến gần cô ấy. Đến gần nó tự cười thỏa mãn trong lòng, cô ấy quả là đẹp như những gì nó nghĩ. 1 viên ngọc hoàn hảo đang khoe mình trước nắng phát ra những tia sáng lung linh mê hoặc lòng người. Nó say mê ngắm nhìn cô ấy, 1 thoáng thân quen nhưng nó không thể nhớ nổi nó gặp cô ấy khi nào. Cô gái trên ghế xích đu gặp nó không hề tỏ ra e ngại mà ngược lại gọi tên nó nghe rất thân thiết :
_ Anh Minh dậy rồi hả lại đây với em nào.
Nó khá ngạc nhiên khi cô ấy gọi tên nó. Cười gượng gạo hỏi :
_ Em là ai sao biết tên anh vậy ?
Cô gái cười không nói gì. Nụ cười cố ấy thật rực rỡ, như có ma lực mê hoặc lòng người vậy. Và nó đã bị nụ cười ấy làm cho si dại không nói nổi lên lời. Cô gái đó thấy nó cứ đứng đó mặt đờ đẫn ngu dại liền lên tiếng :
_ Lên đây ngồi với em nào.
Nó như con robot được điều khiển từ xa ngoan ngoãn làm theo lời cô gái ấy. Ngồi gần cô ấy làm tim nó rúng động đập loạn xạ, trên người cô ấy tỏa ra 1 hương thơm rất giống với mùi hương bưởi lúc sớm mai. Nó hít hà thật mạnh như sợ mùi hương đó tỏa bớt ra ngoài vậy. Cảm giác dễ chịu gần gũi vô cùng, nó bất giác không thể điều khiển nổi cánh tay mình, để mặc cho cánh tay của nó tuwjntung tự tác đặt lên vai cô ấy. Ngưỡng tưởng sẽ làm cô ấy giận dữ nào ngờ cô ấy quay sáng đó nở 1 nụ cười tươi tắn và hạnh phúc. Nụ cười đó khiến nó không còn là chính nó nữa rồi, nó mạnh dạn nâng cằm cô ấy lên rồi từ từ tiến môi nó áp sát vào đôi môi chín mọng của cô ấy. Nụ hôn của nó và cô ấy sao ngọt ngào êm ái đến thế, khiến tâm hồn nó bay bổng lên tận trời xanh, vượt qua tầng khí quyển để thám hiểm trên những vì sao. Nụ hôn ngọt ngào đang diễn ra tốt đẹp thì bốp 1 cái, mắt mũi nó hoa đi không còn nhìn rõ được mọi cảnh vật trước mắt nữa, lờ mờ nhìn về phía cô gái đó. Nó giật mình không thấy cô gái mặc áo trắng nữa mà ngược là là 1 người đàn bà khá lớn tuổi đang tức giận nhìn xoáy vào mặt nó. Bà ta không nói không rằng lại tát nó tới tấp lia lịa. Bà ta tát nó cứ như thể bà ta sợ ai đó cướp phần của bà ấy vậy. Nó dù rất muốn đưa tay ra đỡ những cú tát đó mà không tài nào nâng tay lên đỡ được. Đôi tay nó như bị ai đó kìm kẹp lại vậy, nó cố vùng vẫy để nâng tay lên ngăn cản bà ta khỏi tát nó. Đơn giản vậy mà nó không tài nào làm nổi, bà ta vẫn hăng hái tát nó dù máu mũi máu mồm nó phun ra như xả nước máy ra vậy. Máu ra nhiều làm nó choáng váng, hai mắt nó đờ đẫn không biết gì, bóng đêm bao trùm trước mắt mọi đau đớn cũng tan vào bóng đêm. Nó lịm đi không còn biết gì nữa…..