Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 8
Chap 8 :
Sau cái tát mạnh của bác Mai bố mẹ chị có phần dịu đi không còn những hành động làm khó nó và chị nữa. Mọi thứ lại trở về bình yên như vốn dĩ nó đã vậy, sáng đến trường học tối về quây quần bên chị. Hạnh phúc sẽ chẳng còn gì hơn được nữa với đời sinh viên như nó, nhưng ở đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế mãi được. Nó hiểu điều đó lên trong lòng nó không ngày nào là không thấp thỏm đề phòng cảnh giác với mọi chuyện diễn ra xung quanh nó. Hơn tháng nay rồi mọi chuyện vẫn ổn, đôi khi nó đã thầm tự trách mình đa nghi quá nhưng rồi lại thôi bay suy nghĩ đó ngay vì nó hiểu không dễ gì thay đổi được oán hận của bố mẹ chị với nguồn gốc dan HP như nó. Bao năm sống ở xóm liều va chạm với đủ loại người, nó rất thấm với 2 câu nói mà người đời xưa để lại. Câu thứ nhất " quân tử 10 năm trả thù vẫn chưa muộn " và câu thứ 2 nữa là " giang sơn dễ đổi bản tính khó dời ". Bằng chứng là 3 vị sư phụ của nó đã ẩn danh trong xóm liều nhiều năm vẫn bị kẻ thù tìm đến quyết giết không tha. Nỗi oán hận của bố mẹ chị không hề nhỏ, họ không dễ gì quên đi được chuyện đó. Kiểu gì họ cũng sẽ tìm nó để giải quyết, họ càng để nó bình yên lâu chứng tỏ họ đang có 1 âm mưu gì đó cực thâm độc. Chính vì điều đó khiến nó được nghỉ hè rồi vẫn không dám về HP an dưỡng, chỉ dám tranh thủ về qua nhà 1-2 hôm rồi lại lên HN ngay, tránh trường hợp nó về HP lâu quá bố mẹ chị sẽ sử dụng âm mưu khác áp lên con gái họ. Nó thà để mình nằm trong nguy hiểm còn hơn để chị phải chịu thiệt thòi.
Những ngày giữa hè, cái nóng cái nắng làm cho tâm lý con người rất dễ nổi nóng. Ra đường chỉ cần làm sai 1 điều gì đó ảnh hưởng đến quyền lợi của người khác rất dễ ẩy ra chuyện. Nhẹ thì ăn vài câu đèo xìu chửi rủa, nặng thì có thể nhảy bổ vào nhau dù lí do rất nhỏ nhặt. Nó và cặp đôi ngổ ngáo ở quán bác Mai cả ngày chỉ khi đêm muôn mới trở về phòng trọ nhà bác Lâm để nghỉ ngơi. Còn chị đợt này khá bận vì phải làm đồ án tốt nghiệp, trông chị phờ phạc hẳn đi vì phải đi lại nhiều để lấy tư liệu làm đồ án. Nhìn chị thương lắm mà không biết giúp bằng cách nào, nó chỉ biết đánh đàn thật hay mỗi khi chị bớt chút thời gian đến quán biểu diễn, cố gắng chăm sóc chị mỗi khi chị ở gần. Có lẽ chị cũng cảm nhận được tấm lòng của nó lên rất hay thưởng nóng vài nụ hôn ngọt ngào lên môi nó. Mỗi lầm như vậy nó rất ghét phải lau mặt mỗi khi đi tắm hoặc sáng ra phải lau mặt mũi cho tỉnh táo. Cuối cùng nó chọn ra được 1 phương án khá hay đó là chừa phần chỗ chị hôn raconf lại vẫn lau rửa bình thường. Đâm ra thi thoảng trên mặt nó vẫn xuất hiện vài vết đen đen bẩn bẩn là dấu ấn của tình yêu của nó với chị. Cặp đôi ngổ ngáo mỗi khi thấy vết đen đen bẩn bẩn đó thường hay dè bỉu bĩu môi chê nó mất vệ sinh. Nó mặc kệ vì dạo gần đây ít khi nó được ở gần chị mà. Vào 1 tối như bao ngày khác nó nhận được 1 tờ giấy nhỏ có ghi rõ địa điểm giờ hẹn, nhìn nét chữ rất giống chữ chị nó mừng thầm trong bụng nghĩ chác chị muốn cùng nó.có vài phút riêng tư đây mà. Đúng giờ nó xin phép bác Mai ra ngoài với lí do rất đáng ngờ :
_ Bác cho con xin phép ra ngoài gặp bạn.
Bác Mai dễ tính nói :
_ Uh con đi đi về muộn 1 chút cũng được.
Nó vâng dạ phi ra ngoài ngay để thoát khỏi cái nhìn ngờ vực của cặp đôi ngổ ngáo kia. Đến điểm hẹn nó kiểm tra giờ sớm hơn 10p so với giờ hẹn. Ngồi nhởn nhơ ngắm được, nó lơ đãng chạy theo những tưởng tượng ngọt ngào khi được ở riêng tư với chị. Bất giác nó cười, 1 nụ cười ngập tràn hành phúc, chưa kịp cất nụ cười vào trong tim nó bị đau nhói ở gáy, cảnh vật trước mắt nó méo mó rồi bị màn đêm chiếm hữu, nó chìm dần vào vô thức không còn nhận biết được chuyện gì đang diễn ra nữa.
Không biết nó lịm đi được bao lâu, chỉ biết rằng khi mở mắt ra trước mắt nó vẫn là màu đen tối mịt, tay chân bị trói cứng vào 1 vật thể gì đó cứng tròn và cao hơn đầu nó. Sau gáy chỗ đau nhói trước khi nó bị ngất lịm đi giờ vẫn còn đau. Có thể ai đó đã phang rất mạnh vào phần gáy của nó. Đang bị trói và bịt mặt phía sau gáy lại rất đau nhưng nó không hề tỏ ra sợ hãi, nó im lặng lắng tai nghe mọi tiếng động xung quanh. Không hề có 1 tiếng động nào, nó đoán nó đang bị giam ở 1 chỗ nào đó khá kín đáo và xung quanh nó bây giờ hoàn toàn không có người. Nó gồng tay thật mạnh để kiểm tra thử tay nó đang bị trói như thế nào. Nó mừng thầm kiểu trói này không đáng ngại, vài phút là nó có thể thoát được ra. Nó đang hí họa để cho tay mình tự do thì bị 1 bàn tay rất cứng và lạnh bóp chặt phía sau gáy. Chủ nhân của bàn tay nó gầm gừ bên tai nó :
_ Ngoan nào thằng ranh con, có muốn được đi thăm tổ tiên sớm không nào.
Qua tiếng nói nó đoán đó là 1 ngã đàn ông to lớn nhiều hơn nó rất nhiều tuổi. Lão ăn ở không được vệ sinh cho lắm, hơi thở ngã đó rất thối phả vào mũi nó qua lớp khăn rồi vẫn làm nó khó chịu. Nó dừng tay lại không dám tự cởi chói cho mình nữa. Khi bị trói nếu có kẻ canh dữ hay tỏ ra ngoan ngoãn tránh trường hợp bị bọn canh gác ghét cho ăn đòn và đề phòng. Nó chả dại hò hét chửi bới, cũng chả cần phải dò hỏi vì có cố hỏi bọn nó cũng chả chịu chả lời thật cho nó. Vớ vẩn còn ăn mấy cái tát vào mặt vì tội gây ồn ào. Ngã đó thấy nó ngoan ngoãn làm theo lời ngã, hắn cười khoái chí rí cái mồm hôi thối của hắn vào mặt nó mà nói :
_ Ngoan thế kiểu gì cũng được chiều. Hư thì lo đòn con ak.
Nó im lặng và xung quanh cũng im lặng theo nó. Ngã bóp gáy đó không biết đã đi đâu chưa hay vẫn đang ngồi ngay sau lưng nó. Thật khó dò đoán nó mặc kệ tình hình đứng yên chịu trận chờ thời cơ và chờ đợi xem kẻ chủ mưu bắt nó là ai.
Lúc sau có thêm người đến thì phải. Hắn đến trong im lặng không nói không rằng tát túi bụi vào mặt nó. Bàn tay khá to nhưng lại mềm mại không hề có bất cứ vết trai cứng nào. Chứng tỏ người đánh nó thuộc tầng lớp lao động trí óc ít phải làm việc nặng nên mới không có vết trai cứng ở tay. Người đó tát nó chán chê đến chảy cả máu mồm mới chịu dừng lại. Hình như người đó không có ý định nói gì với nó cả, đánh chán hắn lại lặng lẽ đi như lúc hắn đến. Kẻ đánh nó thật lạ, đánh nó túi bụi như vậy mà không hề phát ra 1 âm thanh bất kì nào từ cổ họng của hắn. Lẽ nào hắn sợ bị nó phát hiện ra giọng của hắn. Chỉ có người quen với nó mới sợ lộ giọng nói ra với nó. Ít nhiều nó đoán được kẻ vừa tát nó là ai, nhưng nó chọn giải pháp im lặng tránh làm kẻ đó bị kích động lại hại đến thân nó.
Lúc sau nó lại bị người nào đó đánh tiếp, kẻ này với kẻ đầu tiên đánh nó không phải là 1, bàn tay người này có vẻ nhỏ hơn và lực yếu hơn. Nó đoán có thể nó đang bị đàn bà tát ( nhục nhỉ ) vì ngoài lực đánh yếu và bàn tay nhỏ nhắn ra trên tay người này có 1 hương thơm nghe rất quen mũi. A đúng rồi đây là hương bưởi lúc sớm mai đây mà, mùi này là mùi hương trên cơ thể chị đây mà, có vậy mà nó cũng quên được. Nó đúng là đãng trí mà, vậy là nó biết chắc ai là kẻ chủ mưu bắt trói nó rồi….
Sau cái tát mạnh của bác Mai bố mẹ chị có phần dịu đi không còn những hành động làm khó nó và chị nữa. Mọi thứ lại trở về bình yên như vốn dĩ nó đã vậy, sáng đến trường học tối về quây quần bên chị. Hạnh phúc sẽ chẳng còn gì hơn được nữa với đời sinh viên như nó, nhưng ở đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế mãi được. Nó hiểu điều đó lên trong lòng nó không ngày nào là không thấp thỏm đề phòng cảnh giác với mọi chuyện diễn ra xung quanh nó. Hơn tháng nay rồi mọi chuyện vẫn ổn, đôi khi nó đã thầm tự trách mình đa nghi quá nhưng rồi lại thôi bay suy nghĩ đó ngay vì nó hiểu không dễ gì thay đổi được oán hận của bố mẹ chị với nguồn gốc dan HP như nó. Bao năm sống ở xóm liều va chạm với đủ loại người, nó rất thấm với 2 câu nói mà người đời xưa để lại. Câu thứ nhất " quân tử 10 năm trả thù vẫn chưa muộn " và câu thứ 2 nữa là " giang sơn dễ đổi bản tính khó dời ". Bằng chứng là 3 vị sư phụ của nó đã ẩn danh trong xóm liều nhiều năm vẫn bị kẻ thù tìm đến quyết giết không tha. Nỗi oán hận của bố mẹ chị không hề nhỏ, họ không dễ gì quên đi được chuyện đó. Kiểu gì họ cũng sẽ tìm nó để giải quyết, họ càng để nó bình yên lâu chứng tỏ họ đang có 1 âm mưu gì đó cực thâm độc. Chính vì điều đó khiến nó được nghỉ hè rồi vẫn không dám về HP an dưỡng, chỉ dám tranh thủ về qua nhà 1-2 hôm rồi lại lên HN ngay, tránh trường hợp nó về HP lâu quá bố mẹ chị sẽ sử dụng âm mưu khác áp lên con gái họ. Nó thà để mình nằm trong nguy hiểm còn hơn để chị phải chịu thiệt thòi.
Những ngày giữa hè, cái nóng cái nắng làm cho tâm lý con người rất dễ nổi nóng. Ra đường chỉ cần làm sai 1 điều gì đó ảnh hưởng đến quyền lợi của người khác rất dễ ẩy ra chuyện. Nhẹ thì ăn vài câu đèo xìu chửi rủa, nặng thì có thể nhảy bổ vào nhau dù lí do rất nhỏ nhặt. Nó và cặp đôi ngổ ngáo ở quán bác Mai cả ngày chỉ khi đêm muôn mới trở về phòng trọ nhà bác Lâm để nghỉ ngơi. Còn chị đợt này khá bận vì phải làm đồ án tốt nghiệp, trông chị phờ phạc hẳn đi vì phải đi lại nhiều để lấy tư liệu làm đồ án. Nhìn chị thương lắm mà không biết giúp bằng cách nào, nó chỉ biết đánh đàn thật hay mỗi khi chị bớt chút thời gian đến quán biểu diễn, cố gắng chăm sóc chị mỗi khi chị ở gần. Có lẽ chị cũng cảm nhận được tấm lòng của nó lên rất hay thưởng nóng vài nụ hôn ngọt ngào lên môi nó. Mỗi lầm như vậy nó rất ghét phải lau mặt mỗi khi đi tắm hoặc sáng ra phải lau mặt mũi cho tỉnh táo. Cuối cùng nó chọn ra được 1 phương án khá hay đó là chừa phần chỗ chị hôn raconf lại vẫn lau rửa bình thường. Đâm ra thi thoảng trên mặt nó vẫn xuất hiện vài vết đen đen bẩn bẩn là dấu ấn của tình yêu của nó với chị. Cặp đôi ngổ ngáo mỗi khi thấy vết đen đen bẩn bẩn đó thường hay dè bỉu bĩu môi chê nó mất vệ sinh. Nó mặc kệ vì dạo gần đây ít khi nó được ở gần chị mà. Vào 1 tối như bao ngày khác nó nhận được 1 tờ giấy nhỏ có ghi rõ địa điểm giờ hẹn, nhìn nét chữ rất giống chữ chị nó mừng thầm trong bụng nghĩ chác chị muốn cùng nó.có vài phút riêng tư đây mà. Đúng giờ nó xin phép bác Mai ra ngoài với lí do rất đáng ngờ :
_ Bác cho con xin phép ra ngoài gặp bạn.
Bác Mai dễ tính nói :
_ Uh con đi đi về muộn 1 chút cũng được.
Nó vâng dạ phi ra ngoài ngay để thoát khỏi cái nhìn ngờ vực của cặp đôi ngổ ngáo kia. Đến điểm hẹn nó kiểm tra giờ sớm hơn 10p so với giờ hẹn. Ngồi nhởn nhơ ngắm được, nó lơ đãng chạy theo những tưởng tượng ngọt ngào khi được ở riêng tư với chị. Bất giác nó cười, 1 nụ cười ngập tràn hành phúc, chưa kịp cất nụ cười vào trong tim nó bị đau nhói ở gáy, cảnh vật trước mắt nó méo mó rồi bị màn đêm chiếm hữu, nó chìm dần vào vô thức không còn nhận biết được chuyện gì đang diễn ra nữa.
Không biết nó lịm đi được bao lâu, chỉ biết rằng khi mở mắt ra trước mắt nó vẫn là màu đen tối mịt, tay chân bị trói cứng vào 1 vật thể gì đó cứng tròn và cao hơn đầu nó. Sau gáy chỗ đau nhói trước khi nó bị ngất lịm đi giờ vẫn còn đau. Có thể ai đó đã phang rất mạnh vào phần gáy của nó. Đang bị trói và bịt mặt phía sau gáy lại rất đau nhưng nó không hề tỏ ra sợ hãi, nó im lặng lắng tai nghe mọi tiếng động xung quanh. Không hề có 1 tiếng động nào, nó đoán nó đang bị giam ở 1 chỗ nào đó khá kín đáo và xung quanh nó bây giờ hoàn toàn không có người. Nó gồng tay thật mạnh để kiểm tra thử tay nó đang bị trói như thế nào. Nó mừng thầm kiểu trói này không đáng ngại, vài phút là nó có thể thoát được ra. Nó đang hí họa để cho tay mình tự do thì bị 1 bàn tay rất cứng và lạnh bóp chặt phía sau gáy. Chủ nhân của bàn tay nó gầm gừ bên tai nó :
_ Ngoan nào thằng ranh con, có muốn được đi thăm tổ tiên sớm không nào.
Qua tiếng nói nó đoán đó là 1 ngã đàn ông to lớn nhiều hơn nó rất nhiều tuổi. Lão ăn ở không được vệ sinh cho lắm, hơi thở ngã đó rất thối phả vào mũi nó qua lớp khăn rồi vẫn làm nó khó chịu. Nó dừng tay lại không dám tự cởi chói cho mình nữa. Khi bị trói nếu có kẻ canh dữ hay tỏ ra ngoan ngoãn tránh trường hợp bị bọn canh gác ghét cho ăn đòn và đề phòng. Nó chả dại hò hét chửi bới, cũng chả cần phải dò hỏi vì có cố hỏi bọn nó cũng chả chịu chả lời thật cho nó. Vớ vẩn còn ăn mấy cái tát vào mặt vì tội gây ồn ào. Ngã đó thấy nó ngoan ngoãn làm theo lời ngã, hắn cười khoái chí rí cái mồm hôi thối của hắn vào mặt nó mà nói :
_ Ngoan thế kiểu gì cũng được chiều. Hư thì lo đòn con ak.
Nó im lặng và xung quanh cũng im lặng theo nó. Ngã bóp gáy đó không biết đã đi đâu chưa hay vẫn đang ngồi ngay sau lưng nó. Thật khó dò đoán nó mặc kệ tình hình đứng yên chịu trận chờ thời cơ và chờ đợi xem kẻ chủ mưu bắt nó là ai.
Lúc sau có thêm người đến thì phải. Hắn đến trong im lặng không nói không rằng tát túi bụi vào mặt nó. Bàn tay khá to nhưng lại mềm mại không hề có bất cứ vết trai cứng nào. Chứng tỏ người đánh nó thuộc tầng lớp lao động trí óc ít phải làm việc nặng nên mới không có vết trai cứng ở tay. Người đó tát nó chán chê đến chảy cả máu mồm mới chịu dừng lại. Hình như người đó không có ý định nói gì với nó cả, đánh chán hắn lại lặng lẽ đi như lúc hắn đến. Kẻ đánh nó thật lạ, đánh nó túi bụi như vậy mà không hề phát ra 1 âm thanh bất kì nào từ cổ họng của hắn. Lẽ nào hắn sợ bị nó phát hiện ra giọng của hắn. Chỉ có người quen với nó mới sợ lộ giọng nói ra với nó. Ít nhiều nó đoán được kẻ vừa tát nó là ai, nhưng nó chọn giải pháp im lặng tránh làm kẻ đó bị kích động lại hại đến thân nó.
Lúc sau nó lại bị người nào đó đánh tiếp, kẻ này với kẻ đầu tiên đánh nó không phải là 1, bàn tay người này có vẻ nhỏ hơn và lực yếu hơn. Nó đoán có thể nó đang bị đàn bà tát ( nhục nhỉ ) vì ngoài lực đánh yếu và bàn tay nhỏ nhắn ra trên tay người này có 1 hương thơm nghe rất quen mũi. A đúng rồi đây là hương bưởi lúc sớm mai đây mà, mùi này là mùi hương trên cơ thể chị đây mà, có vậy mà nó cũng quên được. Nó đúng là đãng trí mà, vậy là nó biết chắc ai là kẻ chủ mưu bắt trói nó rồi….