Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 7.5
Chap 7 continue
….bố mẹ chị ra về trong cơn mê dại của mẹ chị, bà thật sự bị sốc khi bị chị gái tát còn bố chị không còn cách nào khác phải kéo vợ về trat lại dự bình yên trong phòng ngủ của bác Mai. Bác Mai vẫn còn giận lắm, cứ đăm đăm nhìn theo dáng vợ chồng cô em gái của mình ra về. Bác giận đến nỗi nhìn họ không chớp mắt, cả phòng im lặng trong cơn giận dữ của bác Mai. Nó cũng vậy lặng lẽ quay lại nơi chị đang nằm, ngồi thỉ phục dưới giường cầm tay chị áp vào má nó. Hơi ấm trên tay truyền vào da thịt nó giúp lòng nó bớt lạnh lẽo, nó nhìn chị ngủ bình yên quá vậy cũng tốt cho chị khỏi phải biết bố mẹ chị đã đối xử nhẫn tâm với chị như thế nào. Bao ngày trước ngắm chị bình yên trong giấc ngủ giúp nó xóa tan đi những mệt mỏi bon chen của đời thường thì hôm nay nhìn chị ngủ bình yên mà lòng nó cồn cào thương chị quá. Nó ngồi đó với muôn ngàn câu hỏi mà không có câu trả lời cảm thấy bứt rứt khó chịu, nó vỗ vào đầu bôm bốp chan chát mà cũng không tài nào có nổi được 1 câu trả lời như ý. Bác Mai đã kìm nén được cơn giận đứng quan sát nó nãy giờ và người từng trải như bác hiểu nó đang nghĩ gì. Bác lên tiếng phá tan suy nghĩ miên man của nó :
_ Minh con đang cố tìm hiểu sao bố mẹ của Hoa lại đối xử với con bé như vậy hả.
Nó nhìn bác :
_ Dạ con không tài nào hiểu nổi nguyên nhân khiến họ phải làm thế.
Bác Mai :
_ Bác thì hiểu, tất cả là tại cháu không chính xác hơn là tại cái nơi cháu được sinh ra.
Nó ngơ ngác nhìn bác không hiểu
_ Dạ bác có thể nói rõ hơn được không.
Bác Mai :
_ Chuyện cụ thể thì nó cách đây ngót nghét cũng phải 25 năm về trước rồi cháu ak. Ngày đó mẹ con Hoa còn trẻ, đang tuổi xuân thì phơi phới được mọi chàng trai ở đất Hà thành mến mộ tài sắc vẹn toàn của cô ấy. Nhưng không có ai lọt vào mắt xanh của cô ấy cho đến 1 ngày gần cuối năm bác và cô ấy đi dạo ngắm chợ tết bên phố Hàng Ngang thì bị 1 tết cướp giật mất vòng đeo cổ của bà nội cho 2 chị em bác. Đang hoang mang chưa biết chuyện gì sảy ra thì có 1 người đàn ông cao to lực lưỡng nhẩy ra ngăn không cho tên cướp chạy thoát. Ông ấy giỏi võ vô cùng chẳng mấy chốc đánh gục tên cướp hung hãn có vũ khí trên tay. Sau đó đem dây chuyền mang trả tận tay cho 2 chị em bác và lịch sự xin phép hộ tống 2 chị em bác về tận nhà. Trên đường về nhà bác như người thừa trong câu chuyện của em gái bác và vị ân nhân, họ chuyện trò rất hợp nhau và qua cách thể hiện của em gái bác bác hiểu cô ấy đã bị vị ân nhân kia chinh phục hoàn toàn. Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến họ đã kết với với nhau thành 1 cặp đôi hoàn hảo trai tài gái sắc, đi đến đâu cũng được người người ngưỡng mộ. Mẹ con Hoa yêu ông ấy say đắm không ngại ngần trao cho ông ấy cái quý giá nhất của người con gái. Ngưỡng tưởng tình yêu của 2 người họ sẽ kết thúc tốt đẹp trong hôn nhân nào ngờ trước ngày dẫn nhà trai sang xin phép nhà gái dạm hỏi ông ấy đã biến mất như chưa từng xuất hiện trên cõi đời này. Mẹ con Hoa lúc đó đau khổ trong tủi hờn và nhục nhã, cô ấy 1 thân 1 mình xuống tận dưới HP tìm kẻ phụ tình, tìm kiếm khắp nơi đều không thấy, tất cả lời ông ấy kể đều là nói dối. Chán nản cô ấy về HN kết hôn cùng bố con Hoa bây giờ. Từ đó cô ấy ghét cay ghét đắng người HP, cứ là người HP là cô ấy ghét không cần biết tốt xấu thế nào.
Kể xong câu chuyện bác Mai vẫn còn rưng rưng mắt lệ chứng tỏ bác rất quý người em gái này của bác, chứng tỏ chuyện tình của mẹ chị với người HP kia rất sâu đậm và chính cái sâu đậm đó làm cho mẹ chị từ yêu thương biến thành oán hận. Chính cái tình yêu sâu đậm đó mẹ chị mới ghét cay ghét đắng nó đến vậy, chính cái tình yêu sâu đậm đó tí nữa đã giúp lão giáo sư được hưởng lợi trong chuyện éo duyên này rồi. Tình yêu quả thật là đáng sợ, nó có thể biến con người ta tạo ra những toan tính gượng ép nguy hiểm kể cả làm hại đến người thân. Nhưng thực lòng mà nói bà ấy sai thật rồi ở đâu cũng có người tốt và kẻ xấu không thể vì 1 vài cá nhân đánh đồng cả quần thể nơi đó được. Bà làm thế thì được gì chứ, nó và chị vô tội trong chuyện này cơ mà. Chẳng nhẽ vì chuyện cũ không vừa ý muốn lại làm khổ cả thế hệ về sau ư. Nghe vô lý quá, nó bất giác vừa thương vừa ghét mẹ chị. Đang miên man trong suy nghĩ nó cảm nhận được bàn tay ai đó đang lắm chặt lấy tay nó. Không cần nhìn nó cũng biết là tay chị, hơi ấm trong lòng bàn tay chị nó quen thuộc quá mà. Đưa mắt nhìn lên mặt chị, chị mắt lệ ướt nhèo, vậy là nãy giờ chị đã nghe được câu chuyện của bác Mai kể. Vậy cũng tốt dù sao cũng cho chị 1 lí do không phải oán hận bố mẹ chị đã tự tung tự tác cho chị uống thuốc ngủ để ép chị với lão giáo sư đê tiện kia. Nó ngồi bên cạnh chỗ chị nằm đỡ chị dậy kéo chị vào trong lòng nó, nó thủ thỉ :
_ Em xấu quá dậy rồi sao không lên tiếng làm anh lo quá.
Chị sụt sịt :
_ Anh có ghét bố mẹ em không ?
Nó âu yếm chị :
_ Anh không ngược lại anh còn thương họ nữa mà. Họ đều là những người đang bị tổn thương mà.
Chị vuốt má nó :
_ Thật không.
Nó :
_ Thật bất cứ cái gì điều gì liên quan đến em anh không bao giờ ghét.
Chị rất tự nhiên đặt 1 nụ hôn ngọt ngào lên môi nó. Mọi suy nghĩ trong đầu nó nãy giờ đều bị chị làm cho tan biến. Bác Mai Kha đầu đất và công chúa tuyết trố hết cả mắt ra nhìn. Không ngờ hai đứa noa lại thể hiện tình cảm trước tất cả mọi người, trước cái hoàn cảnh trớ trêu mà hai đứa nó vô tình bị kéo vào. Kha đầu đất có lẽ là thằng voi duyên nhất quả đất. Nó đang say sưa trong nụ hôn cháy bỏng của chị thì bị hắn phá ngang bằng cách hắt xì hơi rõ to. Chị giật mình ngượng nghịu quay ra ngoài, mặt đỏ tía tai khi trước mặt chị là bác Mai và cặp đôi ngổ ngáo. Hóa ra chị tỉnh dậy cứ ngỡ chỉ có nó với chị trong phòng lên mới tự nhiên thể hiện tình cảm như vậy. Xấu hổ không biết chui vào đâu chị dấu mặt vào ngực nó, hai tay đấm bùm bụp vào người nó miệng la bải hoải :
_ Ghét anh sao không nói cho em biết mọi người đang ở đây.
Kha đầu đất chữa cháy cho nó :
_ Em có cho bạn anh cơ hội để nói không mà còn trách nó.
Công chúa tuyết ngược lại bênh chị nhéo Kha đầu đất la oai oái :
_ Hứ chị Hoa đang mệt còn dám trêu chị ấy hả.
Bác Mai nãy giờ đang xúc đông thấy bọn nó vẫn còn vui đùa được sau chuyện vừa rồi cũng cảm thấy vui lây. Bác vỗ 2 tay vào nhau :
_ Rồi rồi thế bây giờ các con đói chưa cả nhà mình làm gì đó để ăn đi, ăn cho lo bỏ qua mấy cái chuyện không vui này đi.
Bốn đứa nó đều đồng thanh hô :
_ Dạ chúng con đồng ý , đồng ý……
….bố mẹ chị ra về trong cơn mê dại của mẹ chị, bà thật sự bị sốc khi bị chị gái tát còn bố chị không còn cách nào khác phải kéo vợ về trat lại dự bình yên trong phòng ngủ của bác Mai. Bác Mai vẫn còn giận lắm, cứ đăm đăm nhìn theo dáng vợ chồng cô em gái của mình ra về. Bác giận đến nỗi nhìn họ không chớp mắt, cả phòng im lặng trong cơn giận dữ của bác Mai. Nó cũng vậy lặng lẽ quay lại nơi chị đang nằm, ngồi thỉ phục dưới giường cầm tay chị áp vào má nó. Hơi ấm trên tay truyền vào da thịt nó giúp lòng nó bớt lạnh lẽo, nó nhìn chị ngủ bình yên quá vậy cũng tốt cho chị khỏi phải biết bố mẹ chị đã đối xử nhẫn tâm với chị như thế nào. Bao ngày trước ngắm chị bình yên trong giấc ngủ giúp nó xóa tan đi những mệt mỏi bon chen của đời thường thì hôm nay nhìn chị ngủ bình yên mà lòng nó cồn cào thương chị quá. Nó ngồi đó với muôn ngàn câu hỏi mà không có câu trả lời cảm thấy bứt rứt khó chịu, nó vỗ vào đầu bôm bốp chan chát mà cũng không tài nào có nổi được 1 câu trả lời như ý. Bác Mai đã kìm nén được cơn giận đứng quan sát nó nãy giờ và người từng trải như bác hiểu nó đang nghĩ gì. Bác lên tiếng phá tan suy nghĩ miên man của nó :
_ Minh con đang cố tìm hiểu sao bố mẹ của Hoa lại đối xử với con bé như vậy hả.
Nó nhìn bác :
_ Dạ con không tài nào hiểu nổi nguyên nhân khiến họ phải làm thế.
Bác Mai :
_ Bác thì hiểu, tất cả là tại cháu không chính xác hơn là tại cái nơi cháu được sinh ra.
Nó ngơ ngác nhìn bác không hiểu
_ Dạ bác có thể nói rõ hơn được không.
Bác Mai :
_ Chuyện cụ thể thì nó cách đây ngót nghét cũng phải 25 năm về trước rồi cháu ak. Ngày đó mẹ con Hoa còn trẻ, đang tuổi xuân thì phơi phới được mọi chàng trai ở đất Hà thành mến mộ tài sắc vẹn toàn của cô ấy. Nhưng không có ai lọt vào mắt xanh của cô ấy cho đến 1 ngày gần cuối năm bác và cô ấy đi dạo ngắm chợ tết bên phố Hàng Ngang thì bị 1 tết cướp giật mất vòng đeo cổ của bà nội cho 2 chị em bác. Đang hoang mang chưa biết chuyện gì sảy ra thì có 1 người đàn ông cao to lực lưỡng nhẩy ra ngăn không cho tên cướp chạy thoát. Ông ấy giỏi võ vô cùng chẳng mấy chốc đánh gục tên cướp hung hãn có vũ khí trên tay. Sau đó đem dây chuyền mang trả tận tay cho 2 chị em bác và lịch sự xin phép hộ tống 2 chị em bác về tận nhà. Trên đường về nhà bác như người thừa trong câu chuyện của em gái bác và vị ân nhân, họ chuyện trò rất hợp nhau và qua cách thể hiện của em gái bác bác hiểu cô ấy đã bị vị ân nhân kia chinh phục hoàn toàn. Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến họ đã kết với với nhau thành 1 cặp đôi hoàn hảo trai tài gái sắc, đi đến đâu cũng được người người ngưỡng mộ. Mẹ con Hoa yêu ông ấy say đắm không ngại ngần trao cho ông ấy cái quý giá nhất của người con gái. Ngưỡng tưởng tình yêu của 2 người họ sẽ kết thúc tốt đẹp trong hôn nhân nào ngờ trước ngày dẫn nhà trai sang xin phép nhà gái dạm hỏi ông ấy đã biến mất như chưa từng xuất hiện trên cõi đời này. Mẹ con Hoa lúc đó đau khổ trong tủi hờn và nhục nhã, cô ấy 1 thân 1 mình xuống tận dưới HP tìm kẻ phụ tình, tìm kiếm khắp nơi đều không thấy, tất cả lời ông ấy kể đều là nói dối. Chán nản cô ấy về HN kết hôn cùng bố con Hoa bây giờ. Từ đó cô ấy ghét cay ghét đắng người HP, cứ là người HP là cô ấy ghét không cần biết tốt xấu thế nào.
Kể xong câu chuyện bác Mai vẫn còn rưng rưng mắt lệ chứng tỏ bác rất quý người em gái này của bác, chứng tỏ chuyện tình của mẹ chị với người HP kia rất sâu đậm và chính cái sâu đậm đó làm cho mẹ chị từ yêu thương biến thành oán hận. Chính cái tình yêu sâu đậm đó mẹ chị mới ghét cay ghét đắng nó đến vậy, chính cái tình yêu sâu đậm đó tí nữa đã giúp lão giáo sư được hưởng lợi trong chuyện éo duyên này rồi. Tình yêu quả thật là đáng sợ, nó có thể biến con người ta tạo ra những toan tính gượng ép nguy hiểm kể cả làm hại đến người thân. Nhưng thực lòng mà nói bà ấy sai thật rồi ở đâu cũng có người tốt và kẻ xấu không thể vì 1 vài cá nhân đánh đồng cả quần thể nơi đó được. Bà làm thế thì được gì chứ, nó và chị vô tội trong chuyện này cơ mà. Chẳng nhẽ vì chuyện cũ không vừa ý muốn lại làm khổ cả thế hệ về sau ư. Nghe vô lý quá, nó bất giác vừa thương vừa ghét mẹ chị. Đang miên man trong suy nghĩ nó cảm nhận được bàn tay ai đó đang lắm chặt lấy tay nó. Không cần nhìn nó cũng biết là tay chị, hơi ấm trong lòng bàn tay chị nó quen thuộc quá mà. Đưa mắt nhìn lên mặt chị, chị mắt lệ ướt nhèo, vậy là nãy giờ chị đã nghe được câu chuyện của bác Mai kể. Vậy cũng tốt dù sao cũng cho chị 1 lí do không phải oán hận bố mẹ chị đã tự tung tự tác cho chị uống thuốc ngủ để ép chị với lão giáo sư đê tiện kia. Nó ngồi bên cạnh chỗ chị nằm đỡ chị dậy kéo chị vào trong lòng nó, nó thủ thỉ :
_ Em xấu quá dậy rồi sao không lên tiếng làm anh lo quá.
Chị sụt sịt :
_ Anh có ghét bố mẹ em không ?
Nó âu yếm chị :
_ Anh không ngược lại anh còn thương họ nữa mà. Họ đều là những người đang bị tổn thương mà.
Chị vuốt má nó :
_ Thật không.
Nó :
_ Thật bất cứ cái gì điều gì liên quan đến em anh không bao giờ ghét.
Chị rất tự nhiên đặt 1 nụ hôn ngọt ngào lên môi nó. Mọi suy nghĩ trong đầu nó nãy giờ đều bị chị làm cho tan biến. Bác Mai Kha đầu đất và công chúa tuyết trố hết cả mắt ra nhìn. Không ngờ hai đứa noa lại thể hiện tình cảm trước tất cả mọi người, trước cái hoàn cảnh trớ trêu mà hai đứa nó vô tình bị kéo vào. Kha đầu đất có lẽ là thằng voi duyên nhất quả đất. Nó đang say sưa trong nụ hôn cháy bỏng của chị thì bị hắn phá ngang bằng cách hắt xì hơi rõ to. Chị giật mình ngượng nghịu quay ra ngoài, mặt đỏ tía tai khi trước mặt chị là bác Mai và cặp đôi ngổ ngáo. Hóa ra chị tỉnh dậy cứ ngỡ chỉ có nó với chị trong phòng lên mới tự nhiên thể hiện tình cảm như vậy. Xấu hổ không biết chui vào đâu chị dấu mặt vào ngực nó, hai tay đấm bùm bụp vào người nó miệng la bải hoải :
_ Ghét anh sao không nói cho em biết mọi người đang ở đây.
Kha đầu đất chữa cháy cho nó :
_ Em có cho bạn anh cơ hội để nói không mà còn trách nó.
Công chúa tuyết ngược lại bênh chị nhéo Kha đầu đất la oai oái :
_ Hứ chị Hoa đang mệt còn dám trêu chị ấy hả.
Bác Mai nãy giờ đang xúc đông thấy bọn nó vẫn còn vui đùa được sau chuyện vừa rồi cũng cảm thấy vui lây. Bác vỗ 2 tay vào nhau :
_ Rồi rồi thế bây giờ các con đói chưa cả nhà mình làm gì đó để ăn đi, ăn cho lo bỏ qua mấy cái chuyện không vui này đi.
Bốn đứa nó đều đồng thanh hô :
_ Dạ chúng con đồng ý , đồng ý……