Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 7.1
Chap 7 continue
…….cách làm củ chị hoàn toàn phản tác dụng chỉ làm tăng cái nhìn hằn học về phía nó, nhưng lại xóa đi được nụ cười đắc thắng của lão giáo sư và làm nó nấy lại được sự bình tĩnh vốn có của nó trên bục diễn. Những bản tình ca sau đó nó chơi mượt mà chọn vẹn hơn lúc đầu, có lẽ không liều thuốc an thần nào tốt hơn cho nó bằng hương bưởi thơm ngát lúc sớm mai trên cơ thể chị. Phần trình diễn của chị em nó tạm dừng sau khi bác Mai lên thì thầm to nhỏ với chị điều gì đó. Chị cất mic đi xuống dưới bàn ngồi cùng bố mẹ chị, còn nó dù lòng rất muốn đi cùng chị xuống dưới đó nhưng chị đã ra hiệu nó không được xuống. Ngồi trên bục diễn nó vẫn tiếp tục solo guitar bản tình ca mà mọi người đã dày công chọn lựa mắt đau đáu nhìn về phía bàn nơi chị ngồi. Trong lòng nó lúc này rối loạn lắm chỉ biết dùng tiếng đàn của mình xoa dịu đi những cơn sòng cồn cào vỗ vào lòng nó. Kha đầu đất và công chúa tuyết ngồi từ xa quan sát, cặp đôi đó chắc cũng đoán được điều gì diễn ra trong lòng nó, họ đã bỏ vị trí lên trên bục diễn cùng nó không hát cũng không biểu diễn gì chỉ ngồi cùng nó cho an lòng. Nó cảm thấy ấm lòng lên rất nhiều khi nó chuẩn bị bước vào 1 cuộc chiến không cân sức luôn có cặp đôi này bên cạnh. Cuộc nói chuyên của chị với gia đình ngày càng trở lên gay gắt, dù tiếng nói của họ vẫn ôn hòa dù cử chỉ của họ vẫn bình thường nhưng qua anh mắt bồn chồn của chị thi thoảng quay về phía nó. Nó hiểu chị đang bị thiệt thòi, nó hiểu chuyện tình cảm của nó với chị không nhận được sự chấp nhận của bố mẹ chị, nó hiểu….nó hiểu….tim nó thắt lại khi nó hiểu quá nhiều, cái tự ti tiểu ma cô xóm liều không biết từ đâu ùa về chiếm hữu lấy suy nghĩ của nó. Nó đã kết thúc bản tình ca cuối cùng cười nhếch mép đáp lại nụ cười đầy chiến thắng của lão giáo sư đang nhìn nó. Nó tự tin hơn bao giờ hết buông cây đàn về chỗ mọi lần nó vẫn để, bước hiên ngang đi thẳng xuống nơi chị ngồi cùng gia đình chị. Nó vẫn chào hỏi như bình thường :
_ Dạ con chào hai bác, hôm nay ngày lễ 8-3 con chíc bác gái luôn luôn mạnh khỏe xinh đẹp. Vừa rồi bận biểu diễn con không xuống chào cẫ bác được mong các bác thông cảm.
Mẹ chị :
_ Bác cảm ơn con vì đã gửi đến cho bác những lời chúc tốt đẹp nhất nhưng gia đình bác đang có việc riêng cần bàn lúc nào rảnh bác nói chuyện với cháu sau nhé.
Mẹ chị cười nói thản nhiên đuổi khéo nó ra ngoài nhưng chị lại không muốn thế :
_ Thưa mẹ nếu là chuyện riêng của gia đình mình sao ngài giáo sư kia được ngồ ở đây ạ. Ngài ấy cũng là người ngoài mà.
Mặt mẹ chị biến sắc mắt giận dữ nhìn chị ;
_ Con sao con giám….
Bố chị đỡ lời :
_ Giáo sư đã từ lâu được bố mẹ coi như người rồi lên anh ấy có quyên được ngồi đây con ak.
Chi cương quyết :
_ Thưa bố mẹ con đã là người của anh Minh rồi nếu bố mẹ không để anh ấy ngồi đây được thôi con sẽ đi theo anh ấy đên nơi anh ấy thuộc về.
Bố chị mắt đỏ gay nhìn chị :
_ Được nếu như con đã nói vậy, bố mẹ sẽ để cho cậu ta ngồi đây. Bố chị quay sang nói với mẹ chị. Cứ coi như nó không có mặt ở đây mình ak. Tiếp tục nào…ông vừa nói vừa vỗ nhè nhẹ lên cánh tay của mẹ chị.
Chị tức giận :
_ Bố……
Bố chị cắt ngang :
_ Con im lặng đi người nói phải có kẻ nghe.
Và cứ thế nó được nghe câu chuyện không có đầu không đuôi nhưng nó đủ trí khôn để hiểu được họ đàn nói về điều gì. Bố mẹ chị vẫn tự tin áp đặt được chị phải lấy lão giáo sư kia làm chồng. Họ tự tin đến mức bàn cả chuyện đám cưới đám hỏi với giáo sư. Nó nghe mà lùng bùng lỗ tai, nó nghe mà muốn nhẩy dựng lên đấm thẳng vào mặt lão giáo sư, đập tan cái bản mặt đắc thắng của lão. Nó muốn nó rất muốn làm điều gì đó để bảo vệ cái hạnh phíc nhỏ nhoi của nó, nhưng nó lại không thể nghĩ ra được kế sách vẹn toàn nào cả. Nó bối rối nhìn họ, nó im lặng che dấu đi sự mất bình tĩnh của mình. Nhưng có lẽ chị mạnh mẽ hơn nó nhiều. Chị đứng phắt dậy cầm tay nó kéo đi cùng sau khi xả 1 thôi 1 hồi :
_ Bố mẹ không tôn trọng con, không thèm để ý đến những ý kiến của con. Con hết chịu nổi rồi, còn anh kia tôi và anh đã chia tay anh cũng đã đồng ý chấp nhận vậy làm ơn hãy cư xử như 1 người đàn ông đích thực. Tôi mong anh hiểu được rằng tôi đã không còn yêu anh và giờ đây người đàn ông tôi yêu là anh Minh. Anh Minh chúng ta đi không cần ở đây nữa.
Nó đứng dậy theo chị lịch sự :
_ Con chào 2 bác chào anh giáo sư.
Bố mẹ chị bị 1 phen bàng hoàng, 2 con mắt của họ trợn ngược lên nhìn theo nó và chị. Miệng họ ú ớ điều gì đó mà không thành tiếng. Kha đầu đất và công chúa tuyết cũng chạy theo sau 2 đứa nó. Hắn lên tiếng :
_ Em gái tuyệt vời lắm.
Ra đến ngoài cửa chị thúc dục nó lấy xe thật nhanh, chị muốn rời xa chỗ này càng nhanh càng tốt. Nó hiểu trong lòng chị đang nghĩ gì, cố gắng làm mọi thứ nhanh nhất có thể. Sau khi chị lên xe nó phóng thật nhanh thoát khỏi quán bác Mai, phía sau chị ôm chặt lấy eo nó , mặt ngả vào vai nó khóc nức nở. Điều nó nghĩ đã sảy ra, người con gái luôn luôn ngoan hiền trong mắt bố mẹ nay vì nó làm trái lại với mong muốn của bố mẹ, có mạnh đến đâu cũng cảm thấy có nỗi với bố mẹ mình, sẽ tự dằn vặt mình là đứa con bất hiếu không nghe lời bố mẹ. Những giọt nước mắt đắng cay của chị thấm ướt lên vai nó. Nó tự hứa với lòng mình dù có chết cũng phải bảo vệ bằng được người con gái đang nức nở phía sau nó. Không biết bao lâu thì chị ngừng khóc, câu đầu tiên chị nói ;
_ Anh Minh vì anh em dám làm trái lại lời bố mẹ, anh hãy hứa với em 1 điều được không ?
Nó :
_ Anh biết em đang muốn anh hứa điều gì. Nó dừng xe lại tại 1 nhà thờ nhỏ trên tuyến đường nó đi. Nó chấp tay quỳ gối như 1 con chiên ngoan đạo. Nó nói thật to : Lậy chúa trên cao con không phải là người trong đạo nhưng con vẫn muốn nhờ cậy chúa làm chứng cho lời thề của con, con xxxxMinh nguyện yêu xxxHoa đến trọn đời nếu con làm sai mong chúa hãy phái xứ giả xuống chừng phạt con đến chết.
Chị nhìn nó âu yếm nói :
_ Được rồi anh đứng lên đi. Không người ta đang nhìn kìa.
Nó vẫn quỳ gối ở đó :
_ Anh không sợ cái thế giới này cười anh, khinh anh, điều làm anh sợ nhất là không có em bên cạnh.
Chị kéo nó dậy, dúi đầu vào ngực nó thủ thỉ :
_ Em là con gái hư anh có khinh em không.
Nó nhẹ nhàng xoa lên lưng chị :
_ Ngốc ak anh thương em không hết sao dám khinh em được….
Kha đầu đất bất thình lình lên tiếng :
_ Biểu diễn xong chưa, đi thôi không tắc đường người ta vác gậy ra đuổi bây giờ.
Nó và chị ngượng ngùng lên xe đi tiếp.
Ngồi phía sau chị tâm sự với nó rất nhiều, chị kể lại cho nó nghe toàn bộ câu chuyện của chị với bố mẹ lúc nó không ngồi cùng, rồi cảm xúc của chị bì kìm nén ra sao khi chấp nhận làm đứa con ngoan hiền chỉ biết nghe lời bố mẹ. Và khi nó xuống ngồi cạnh chị, vô tình đã tiếp thêm sức mạnh cho chị dám đứng lên sống thật với lòng mình, dám đứng lên bảo vệ tình yêu của mình với nó. Cảm xúc của chị vẫn còn nguyên qua từng lời kể, chị mạnh mẽ hơn nó tưởng. Nó không ngờ người con gái gốc hà thành luôn dịu dàng ngọt lại có lúc bùng cháy dữ dội đến thế, qua sự kiện tối nay nó cũng hiểu thêm được cái xã hội nó đang sống vẫn còm nhiều bất công hủ tục lắm, thế mà bấy lâu nay nó cứ nghĩ chỉ những người học vấn thấp mới có lối sống gia trưởng, chỉ những người ở bên phần xấu xa như xóm liều của nó mới ép người quá đáng như thế. Thật không ngờ 1 tầng lớp trí thức tiên tiến cao cấp như bố mẹ chị và lão giáo sư kia lại có nối hành xử phong kiến hủ tục đến vậy, họ đạo mạo trong những bộ cánh đẹp, họ có bằng này bằng kia, họ được đi tây đi tàu du học, vậy mà họ vẫn ép duyên chị. Còn lão giáo sư kia nữa đường đường là 1 đấng nam nhi nói được phải làm được chứ, đã chấp nhận lời chia tay với chị rồi sao bây giờ còn quay lại lật lọng đòi nối lại tình xưa. Chuyện tình cảm mà lão nghĩ làm như là món đồ không bằng không thích thì vất đi đến lúc nào thích thì dễ dàng nhặt lại. Lão là cái thá gì cơ chứ, nghĩ rằng có danh vọng có tiền tài là có quyền quyết định mọi thứ chắc, thích lấy lại chị lúc nào là lấy chắc, lão có bao giờ nghĩ chị là con người bằng xương bằng thịt cũng có suy nghĩ riêng của chị cơ mà.
Nó và chị mải mê tâm sự cũng chả biết là mình đang đi đâu về đâu nữa, chỉ biết rằng cần phải đi thế là đủ cho 2 kẻ chạy trốn. Phía sau Kha đầu đất kêu ca như đàn bà :
_ Này đi đâu thế, tao chán rồi đấy lượn lờ nãy giờ khô hết cả họng rồi xem xem có chỗ nào nghỉ tí đi, tao có chuyện cần bàn. Nó nhìn Kha đầu đất ;
_ Ok thì dừng, vào quán cafe kia nhé.
Kha đầu đất :
_ Uh cũng được vắng vậy dễ nói chuyện hơn.
Cả 2 xe quành vào quán cafe bên đường, quán vắng tanh như chùa bà đanh, chủ quán nằm ngủ dật dẹo trên ghế mây nghe thấy tiếng xe vào quán vôi bật dậy chào khách :
_ Mời các em vào, uống gì để chị pha.
Cả 4 đồng thanh :
_ cafe đen không đường có đá cho 1 tí muối nữa càng tốt.
Chị chủ quán nhanh nhảu :
_ Có ngay có ngay đen muối là sở trường quán chị mà.
Sau khi đồ uống đã bày đầy đủ trên bàn chị chủ quán quay về quầy ngồi ngáp ruồi cho khách được tự nhiên. Kha đầu đất uống thử 1 ngụm cafe nhỏ tấm tắc khen ngon rồi mở đầu câu chuyện :
_ Tình hình là căng đó 2 đứa biết không, bố mẹ em Hoa bảo thủ lắm, từ trước đến nay họ muốn.làm gì là làm bằng được không từ mọi cách đâu. Mày lên chuẩn bị tinh thần đi, còn cả cái lão giáo sư kia nữa nhìn mặt hắn có gì rất gian xảo ẩn dấu trong bộ mặt lịch thiệp quân tử của hắn. Bây giờ mày tính sao hả Minh.
Nó thận trọng trong từng câu nói :
_ Tao chỉ biết tao cần Hoa nếu ai đó cố tình cướp mất Hoa tao sẽ liều với người đó. Sự việc diễn ra bất ngờ quá nhất thời vẫn chưa nghĩ được.
Kha đầu đất :
_ Đó tao biết ngay mà lên mới phải gọi 2 đứa mày kiếm chỗ ngồi tĩnh tâm mà tính toán.
Chị lên tiếng :
_ Em bất chấp tất cả để có thể ở bên anh Minh.
Nó nhìn chị đắm đuối tay nắm chặt tay chị thiếu điều là trao cho chị 1 nụ hôn. Kha đầu đất bi quan :
_ Em nghĩ kĩ đi gì có thể làm mọi thứ đó, em là con sẽ dám vì tình yêu phụ tình cha mẹ không.
Kha đầu đất nói đúng nếu như là tiền thì không khó để nó kiếm ra, nó có thể bất chấp tất cả để cho bông hồng của nó thoải mái nở nụ cười lúc sớm mai. Nếu là đánh lộn nó đã có người chống lưng không sợ bất kì điều gì ( hơi tự kiêu 1 tí ) nhưng nếu nói đến chữ hiếu cái đó nó không chắc chắn lắm bởi cái đó là thứ vô hình, khó có thể nói trước được điều gì. Nó không muốn làm chị khó xử, cái này chị phải tự quyết định mất rồi. Nó không có quyền làm ảnh hưởng quyết định của chị được. Chị ngồi đó suy nghĩ rất lâu mãi sau mới quyết định nói :
_ Báo hiếu có nhiều cách không nhất thiết cứ phải làm theo sự sắp đặt vô lý của bố mẹ được. Điều anh Kha nói em hiểu và cũng đã nghĩ rất nhiều nhưng em bất chấp tất cả để được bên cạnh anh Minh còn nếu như bố mẹ dùng đủ mọi cách để ép em làm điều em không muốn thì lúc đó em thà chết còn hơn.
Nó nắm chặt nấy tay chị :
_ Anh nguyện chết cùng em nếu như điều đó là cần thiết, tính đi tính lại thì chúng ta cũng không thể tính hết được chuyện bố mẹ em làm vì vậy chuyện gì đến ta đón thế thôi. Anh tin vào tình yêu của 2 chúng mình.
Công chứa tuyết nãy giờ không nói câu nào chỉ nhìn 2 đứa nó đăm chiêu. Khi nghe 2 đứa nó nói vậy cô nàng cảm động lắm, nước mắt nước mũi cứ tự nhiên rơi ra. Mãi sau cô nàng mới chịu lên tiếng :
_ Yên tâm anh chị còn có bọn em cần gì em sẽ giúp hết mình. Đúng như anh Minh nói chuyện gì đến ta sẽ đón.
Kha đầu đất ngồi im lặng không nói gì, hắn là kẻ từng trải qua nhiều són gió. Cũng đã từng dính vào 1 cuộc tình bị bố mẹ người yêu ngăn cấm, hắn từng trải hơn nó ở khoản này và thừa hiểu khi bố mẹ mù quáng họ dám làm những điều mà lớp trẻ như hắn không thể nghĩ ra được. Nó nhìn Kha đầu đất biết hắn đang rất lo cho hai đứa nó, nó rất cảm động trước tấm chân tình của cặp đôi này. Đời người có thể nó không có nhiều bạn bằng người ta nhưng đời nó may mắn hơn người ta nó có người bạn dám sống dám chết cùng nó như Kha đầu đất…..
…….cách làm củ chị hoàn toàn phản tác dụng chỉ làm tăng cái nhìn hằn học về phía nó, nhưng lại xóa đi được nụ cười đắc thắng của lão giáo sư và làm nó nấy lại được sự bình tĩnh vốn có của nó trên bục diễn. Những bản tình ca sau đó nó chơi mượt mà chọn vẹn hơn lúc đầu, có lẽ không liều thuốc an thần nào tốt hơn cho nó bằng hương bưởi thơm ngát lúc sớm mai trên cơ thể chị. Phần trình diễn của chị em nó tạm dừng sau khi bác Mai lên thì thầm to nhỏ với chị điều gì đó. Chị cất mic đi xuống dưới bàn ngồi cùng bố mẹ chị, còn nó dù lòng rất muốn đi cùng chị xuống dưới đó nhưng chị đã ra hiệu nó không được xuống. Ngồi trên bục diễn nó vẫn tiếp tục solo guitar bản tình ca mà mọi người đã dày công chọn lựa mắt đau đáu nhìn về phía bàn nơi chị ngồi. Trong lòng nó lúc này rối loạn lắm chỉ biết dùng tiếng đàn của mình xoa dịu đi những cơn sòng cồn cào vỗ vào lòng nó. Kha đầu đất và công chúa tuyết ngồi từ xa quan sát, cặp đôi đó chắc cũng đoán được điều gì diễn ra trong lòng nó, họ đã bỏ vị trí lên trên bục diễn cùng nó không hát cũng không biểu diễn gì chỉ ngồi cùng nó cho an lòng. Nó cảm thấy ấm lòng lên rất nhiều khi nó chuẩn bị bước vào 1 cuộc chiến không cân sức luôn có cặp đôi này bên cạnh. Cuộc nói chuyên của chị với gia đình ngày càng trở lên gay gắt, dù tiếng nói của họ vẫn ôn hòa dù cử chỉ của họ vẫn bình thường nhưng qua anh mắt bồn chồn của chị thi thoảng quay về phía nó. Nó hiểu chị đang bị thiệt thòi, nó hiểu chuyện tình cảm của nó với chị không nhận được sự chấp nhận của bố mẹ chị, nó hiểu….nó hiểu….tim nó thắt lại khi nó hiểu quá nhiều, cái tự ti tiểu ma cô xóm liều không biết từ đâu ùa về chiếm hữu lấy suy nghĩ của nó. Nó đã kết thúc bản tình ca cuối cùng cười nhếch mép đáp lại nụ cười đầy chiến thắng của lão giáo sư đang nhìn nó. Nó tự tin hơn bao giờ hết buông cây đàn về chỗ mọi lần nó vẫn để, bước hiên ngang đi thẳng xuống nơi chị ngồi cùng gia đình chị. Nó vẫn chào hỏi như bình thường :
_ Dạ con chào hai bác, hôm nay ngày lễ 8-3 con chíc bác gái luôn luôn mạnh khỏe xinh đẹp. Vừa rồi bận biểu diễn con không xuống chào cẫ bác được mong các bác thông cảm.
Mẹ chị :
_ Bác cảm ơn con vì đã gửi đến cho bác những lời chúc tốt đẹp nhất nhưng gia đình bác đang có việc riêng cần bàn lúc nào rảnh bác nói chuyện với cháu sau nhé.
Mẹ chị cười nói thản nhiên đuổi khéo nó ra ngoài nhưng chị lại không muốn thế :
_ Thưa mẹ nếu là chuyện riêng của gia đình mình sao ngài giáo sư kia được ngồ ở đây ạ. Ngài ấy cũng là người ngoài mà.
Mặt mẹ chị biến sắc mắt giận dữ nhìn chị ;
_ Con sao con giám….
Bố chị đỡ lời :
_ Giáo sư đã từ lâu được bố mẹ coi như người rồi lên anh ấy có quyên được ngồi đây con ak.
Chi cương quyết :
_ Thưa bố mẹ con đã là người của anh Minh rồi nếu bố mẹ không để anh ấy ngồi đây được thôi con sẽ đi theo anh ấy đên nơi anh ấy thuộc về.
Bố chị mắt đỏ gay nhìn chị :
_ Được nếu như con đã nói vậy, bố mẹ sẽ để cho cậu ta ngồi đây. Bố chị quay sang nói với mẹ chị. Cứ coi như nó không có mặt ở đây mình ak. Tiếp tục nào…ông vừa nói vừa vỗ nhè nhẹ lên cánh tay của mẹ chị.
Chị tức giận :
_ Bố……
Bố chị cắt ngang :
_ Con im lặng đi người nói phải có kẻ nghe.
Và cứ thế nó được nghe câu chuyện không có đầu không đuôi nhưng nó đủ trí khôn để hiểu được họ đàn nói về điều gì. Bố mẹ chị vẫn tự tin áp đặt được chị phải lấy lão giáo sư kia làm chồng. Họ tự tin đến mức bàn cả chuyện đám cưới đám hỏi với giáo sư. Nó nghe mà lùng bùng lỗ tai, nó nghe mà muốn nhẩy dựng lên đấm thẳng vào mặt lão giáo sư, đập tan cái bản mặt đắc thắng của lão. Nó muốn nó rất muốn làm điều gì đó để bảo vệ cái hạnh phíc nhỏ nhoi của nó, nhưng nó lại không thể nghĩ ra được kế sách vẹn toàn nào cả. Nó bối rối nhìn họ, nó im lặng che dấu đi sự mất bình tĩnh của mình. Nhưng có lẽ chị mạnh mẽ hơn nó nhiều. Chị đứng phắt dậy cầm tay nó kéo đi cùng sau khi xả 1 thôi 1 hồi :
_ Bố mẹ không tôn trọng con, không thèm để ý đến những ý kiến của con. Con hết chịu nổi rồi, còn anh kia tôi và anh đã chia tay anh cũng đã đồng ý chấp nhận vậy làm ơn hãy cư xử như 1 người đàn ông đích thực. Tôi mong anh hiểu được rằng tôi đã không còn yêu anh và giờ đây người đàn ông tôi yêu là anh Minh. Anh Minh chúng ta đi không cần ở đây nữa.
Nó đứng dậy theo chị lịch sự :
_ Con chào 2 bác chào anh giáo sư.
Bố mẹ chị bị 1 phen bàng hoàng, 2 con mắt của họ trợn ngược lên nhìn theo nó và chị. Miệng họ ú ớ điều gì đó mà không thành tiếng. Kha đầu đất và công chúa tuyết cũng chạy theo sau 2 đứa nó. Hắn lên tiếng :
_ Em gái tuyệt vời lắm.
Ra đến ngoài cửa chị thúc dục nó lấy xe thật nhanh, chị muốn rời xa chỗ này càng nhanh càng tốt. Nó hiểu trong lòng chị đang nghĩ gì, cố gắng làm mọi thứ nhanh nhất có thể. Sau khi chị lên xe nó phóng thật nhanh thoát khỏi quán bác Mai, phía sau chị ôm chặt lấy eo nó , mặt ngả vào vai nó khóc nức nở. Điều nó nghĩ đã sảy ra, người con gái luôn luôn ngoan hiền trong mắt bố mẹ nay vì nó làm trái lại với mong muốn của bố mẹ, có mạnh đến đâu cũng cảm thấy có nỗi với bố mẹ mình, sẽ tự dằn vặt mình là đứa con bất hiếu không nghe lời bố mẹ. Những giọt nước mắt đắng cay của chị thấm ướt lên vai nó. Nó tự hứa với lòng mình dù có chết cũng phải bảo vệ bằng được người con gái đang nức nở phía sau nó. Không biết bao lâu thì chị ngừng khóc, câu đầu tiên chị nói ;
_ Anh Minh vì anh em dám làm trái lại lời bố mẹ, anh hãy hứa với em 1 điều được không ?
Nó :
_ Anh biết em đang muốn anh hứa điều gì. Nó dừng xe lại tại 1 nhà thờ nhỏ trên tuyến đường nó đi. Nó chấp tay quỳ gối như 1 con chiên ngoan đạo. Nó nói thật to : Lậy chúa trên cao con không phải là người trong đạo nhưng con vẫn muốn nhờ cậy chúa làm chứng cho lời thề của con, con xxxxMinh nguyện yêu xxxHoa đến trọn đời nếu con làm sai mong chúa hãy phái xứ giả xuống chừng phạt con đến chết.
Chị nhìn nó âu yếm nói :
_ Được rồi anh đứng lên đi. Không người ta đang nhìn kìa.
Nó vẫn quỳ gối ở đó :
_ Anh không sợ cái thế giới này cười anh, khinh anh, điều làm anh sợ nhất là không có em bên cạnh.
Chị kéo nó dậy, dúi đầu vào ngực nó thủ thỉ :
_ Em là con gái hư anh có khinh em không.
Nó nhẹ nhàng xoa lên lưng chị :
_ Ngốc ak anh thương em không hết sao dám khinh em được….
Kha đầu đất bất thình lình lên tiếng :
_ Biểu diễn xong chưa, đi thôi không tắc đường người ta vác gậy ra đuổi bây giờ.
Nó và chị ngượng ngùng lên xe đi tiếp.
Ngồi phía sau chị tâm sự với nó rất nhiều, chị kể lại cho nó nghe toàn bộ câu chuyện của chị với bố mẹ lúc nó không ngồi cùng, rồi cảm xúc của chị bì kìm nén ra sao khi chấp nhận làm đứa con ngoan hiền chỉ biết nghe lời bố mẹ. Và khi nó xuống ngồi cạnh chị, vô tình đã tiếp thêm sức mạnh cho chị dám đứng lên sống thật với lòng mình, dám đứng lên bảo vệ tình yêu của mình với nó. Cảm xúc của chị vẫn còn nguyên qua từng lời kể, chị mạnh mẽ hơn nó tưởng. Nó không ngờ người con gái gốc hà thành luôn dịu dàng ngọt lại có lúc bùng cháy dữ dội đến thế, qua sự kiện tối nay nó cũng hiểu thêm được cái xã hội nó đang sống vẫn còm nhiều bất công hủ tục lắm, thế mà bấy lâu nay nó cứ nghĩ chỉ những người học vấn thấp mới có lối sống gia trưởng, chỉ những người ở bên phần xấu xa như xóm liều của nó mới ép người quá đáng như thế. Thật không ngờ 1 tầng lớp trí thức tiên tiến cao cấp như bố mẹ chị và lão giáo sư kia lại có nối hành xử phong kiến hủ tục đến vậy, họ đạo mạo trong những bộ cánh đẹp, họ có bằng này bằng kia, họ được đi tây đi tàu du học, vậy mà họ vẫn ép duyên chị. Còn lão giáo sư kia nữa đường đường là 1 đấng nam nhi nói được phải làm được chứ, đã chấp nhận lời chia tay với chị rồi sao bây giờ còn quay lại lật lọng đòi nối lại tình xưa. Chuyện tình cảm mà lão nghĩ làm như là món đồ không bằng không thích thì vất đi đến lúc nào thích thì dễ dàng nhặt lại. Lão là cái thá gì cơ chứ, nghĩ rằng có danh vọng có tiền tài là có quyền quyết định mọi thứ chắc, thích lấy lại chị lúc nào là lấy chắc, lão có bao giờ nghĩ chị là con người bằng xương bằng thịt cũng có suy nghĩ riêng của chị cơ mà.
Nó và chị mải mê tâm sự cũng chả biết là mình đang đi đâu về đâu nữa, chỉ biết rằng cần phải đi thế là đủ cho 2 kẻ chạy trốn. Phía sau Kha đầu đất kêu ca như đàn bà :
_ Này đi đâu thế, tao chán rồi đấy lượn lờ nãy giờ khô hết cả họng rồi xem xem có chỗ nào nghỉ tí đi, tao có chuyện cần bàn. Nó nhìn Kha đầu đất ;
_ Ok thì dừng, vào quán cafe kia nhé.
Kha đầu đất :
_ Uh cũng được vắng vậy dễ nói chuyện hơn.
Cả 2 xe quành vào quán cafe bên đường, quán vắng tanh như chùa bà đanh, chủ quán nằm ngủ dật dẹo trên ghế mây nghe thấy tiếng xe vào quán vôi bật dậy chào khách :
_ Mời các em vào, uống gì để chị pha.
Cả 4 đồng thanh :
_ cafe đen không đường có đá cho 1 tí muối nữa càng tốt.
Chị chủ quán nhanh nhảu :
_ Có ngay có ngay đen muối là sở trường quán chị mà.
Sau khi đồ uống đã bày đầy đủ trên bàn chị chủ quán quay về quầy ngồi ngáp ruồi cho khách được tự nhiên. Kha đầu đất uống thử 1 ngụm cafe nhỏ tấm tắc khen ngon rồi mở đầu câu chuyện :
_ Tình hình là căng đó 2 đứa biết không, bố mẹ em Hoa bảo thủ lắm, từ trước đến nay họ muốn.làm gì là làm bằng được không từ mọi cách đâu. Mày lên chuẩn bị tinh thần đi, còn cả cái lão giáo sư kia nữa nhìn mặt hắn có gì rất gian xảo ẩn dấu trong bộ mặt lịch thiệp quân tử của hắn. Bây giờ mày tính sao hả Minh.
Nó thận trọng trong từng câu nói :
_ Tao chỉ biết tao cần Hoa nếu ai đó cố tình cướp mất Hoa tao sẽ liều với người đó. Sự việc diễn ra bất ngờ quá nhất thời vẫn chưa nghĩ được.
Kha đầu đất :
_ Đó tao biết ngay mà lên mới phải gọi 2 đứa mày kiếm chỗ ngồi tĩnh tâm mà tính toán.
Chị lên tiếng :
_ Em bất chấp tất cả để có thể ở bên anh Minh.
Nó nhìn chị đắm đuối tay nắm chặt tay chị thiếu điều là trao cho chị 1 nụ hôn. Kha đầu đất bi quan :
_ Em nghĩ kĩ đi gì có thể làm mọi thứ đó, em là con sẽ dám vì tình yêu phụ tình cha mẹ không.
Kha đầu đất nói đúng nếu như là tiền thì không khó để nó kiếm ra, nó có thể bất chấp tất cả để cho bông hồng của nó thoải mái nở nụ cười lúc sớm mai. Nếu là đánh lộn nó đã có người chống lưng không sợ bất kì điều gì ( hơi tự kiêu 1 tí ) nhưng nếu nói đến chữ hiếu cái đó nó không chắc chắn lắm bởi cái đó là thứ vô hình, khó có thể nói trước được điều gì. Nó không muốn làm chị khó xử, cái này chị phải tự quyết định mất rồi. Nó không có quyền làm ảnh hưởng quyết định của chị được. Chị ngồi đó suy nghĩ rất lâu mãi sau mới quyết định nói :
_ Báo hiếu có nhiều cách không nhất thiết cứ phải làm theo sự sắp đặt vô lý của bố mẹ được. Điều anh Kha nói em hiểu và cũng đã nghĩ rất nhiều nhưng em bất chấp tất cả để được bên cạnh anh Minh còn nếu như bố mẹ dùng đủ mọi cách để ép em làm điều em không muốn thì lúc đó em thà chết còn hơn.
Nó nắm chặt nấy tay chị :
_ Anh nguyện chết cùng em nếu như điều đó là cần thiết, tính đi tính lại thì chúng ta cũng không thể tính hết được chuyện bố mẹ em làm vì vậy chuyện gì đến ta đón thế thôi. Anh tin vào tình yêu của 2 chúng mình.
Công chứa tuyết nãy giờ không nói câu nào chỉ nhìn 2 đứa nó đăm chiêu. Khi nghe 2 đứa nó nói vậy cô nàng cảm động lắm, nước mắt nước mũi cứ tự nhiên rơi ra. Mãi sau cô nàng mới chịu lên tiếng :
_ Yên tâm anh chị còn có bọn em cần gì em sẽ giúp hết mình. Đúng như anh Minh nói chuyện gì đến ta sẽ đón.
Kha đầu đất ngồi im lặng không nói gì, hắn là kẻ từng trải qua nhiều són gió. Cũng đã từng dính vào 1 cuộc tình bị bố mẹ người yêu ngăn cấm, hắn từng trải hơn nó ở khoản này và thừa hiểu khi bố mẹ mù quáng họ dám làm những điều mà lớp trẻ như hắn không thể nghĩ ra được. Nó nhìn Kha đầu đất biết hắn đang rất lo cho hai đứa nó, nó rất cảm động trước tấm chân tình của cặp đôi này. Đời người có thể nó không có nhiều bạn bằng người ta nhưng đời nó may mắn hơn người ta nó có người bạn dám sống dám chết cùng nó như Kha đầu đất…..
Comments for chapter "Chương 7.1"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận