Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 7
Chap 7 :
Cuối xuân cánh hoa đào tàn phai trong gió nhường chỗ cho lộc lá đâm trồi nẩy nở, thời tiết không còn lạnh giá ẩm ướt nữa thay vào đó là nắng ấm ngày dài. Tình yêu của nó và chị ngày càng đơm hoa kết trái, trước đã thân nay còn thân hơn nụ hôn ngọt ngào của chị ngày xưa là 1 thứ vô cùng xa xỉ nay được chị trao cho nó mỗi ngày. Hai trái tim đã hòa vào cùng 1 nhịp đập tạo lên những giây phút ngọt ngào sâu đậm trên bục diễn, phía dưới bục diễn đôi bạn trẻ quấn quýt bên nhau từ sáng đến đêm về. Không gác tía lầu cao, không vật dụng xa xỉ, không sơn hào hải vị nhưng vẫn tạo lên những giây phút lãng mạn ấm áp bên nhau. Chỉ đơn giản là bữa cơm sinh viên quả cà bát canh, chỉ đơn giản là anh đánh đàn em hát, chỉ đơn giản là cành hoa vặt trộm ngay đầu ngõ cũng giúp nó làm chị cảm thấy yên bình hạnh phúc. Giá mà cuộc sống cứ êm đềm trôi đi như thế thì cuộc đời này đôi lứa đã không phải chia ly. Chuyện của nó và chị bác Mai biết , Kha đầu đất và công chúa tuyết càng biết, nhân viên quán bác Mai cũng biết hết mọi người ai cũng chúc phúc cho hai đứa nó bên nhau hạnh phúc. Chỉ có…..chỉ có 3 người là không chịu đồng ý để cho đôi bạn trẻ sống trong yên bình không được bao lâu….
Lão giáo sư bỏ bê chị hơn 1 năm trời không đoái hoài chỉ biết chăm chút cho những nghiên cứu của riêng mình đã chấp nhận lời chia tay của chị nhưng không hiểu vì lí do gì lại đòi chị nối lại tình xưa. Lão làm mọi cách kể cả những cách khốn nạn nhất mà nó chưa bao giờ nghĩ rằng 1 thằng đàn ông có thể làm. Hai người còn lại là bố mẹ chị viện đủ lí do để ngăn cấm tình yêu của nó với chị không được như ý muốn họ đã tạo ra những cơn sóng gió dữ dội cốt để đạp nát mái nhà hạnh phúc của nó. Mọi chuyện bắt đầu từ ngày 8-3 năm ấy……
…..trước lễ 8-3 nó ngồi vắt óc suy nghĩ không biết lên tặng quà gì cho người con gái nó yêu. Quyết đi quyết lại vẫn cảm thấy không ổn, mọi món quà nó nghĩ ra đều không tương xứng với chị. Rồi nó nhớ lại đến giấc mơ trước khi chị nhận lời làm người yêu của nó, 1 ý tưởng mang đầy ý nghĩa nó tự duyệt trong suy nghĩ miệng cười thỏa mãn. Bốp 1 cái cảm giác như lão bộ sắp rơi ra khỏi đầu nó đau đớn quay lại xem kẻ nào dám manh động. A đệch thằng đầu đất chó má phang nó đau quá, nó nhăn nhó phàn nàn :
_ Con chó chơi ngu thế. Tự dưng phang vô đầu tao làm gì.
Kha đầu đất :
_ Địt mẹ thằng này láo chưa bắt mày gọi tao bằng anh đã là tốt lắm rồi. Còn con này con kia nữa, gọi nãy giờ đéo thấy trả lời là sao.
Nó khống chế :
_ Gọi hồi nào sao tao không nghe thấy.
Kha đầu đất tức điên :
_ Gọi khàn cả tiếng rồi bố trẻ ak, vỗ nhẹ bố có phản ứng gì đâu. Địt mẹ may là chưa cầm cái này phang vào đấy cứ tưởng ma nó vớt mẹ nó mất hồn rồi.
Nó lạnh cả người khi nhìn vào tay Kha đầu đất, không biết vớ đâu cành củi toàn đinh nhọn hoắt tua tủa đâm ra ngoài, đéo biết hắn nói thật hay nói đùa mà bảo cầm cái đó phang đầu nó nhỉ. Nó nói :
_ Tìm tao có việc gì nói đi.
Kha đầu đất ;
_ Đang tính nhờ mày tư vấn vụ tặng quà cho em Hường giùm tao.
Nó nhếch mép :
_ Bố anh đại gia mà cũng phải phiền lão hả.
Kha đầu đất :
_ Địt mẹ không phiền hỏi làm đéo gì, cơ bản em Hường bảo tao tặng gì phải tặn bằng cả tấm lòng em ấy mới thích chứ tặng mấy đồ đắt giá em ấy bảo tao không có thành ý.
Nó :
_ Quan trong là phải có tấm lòng mày ak.
Kha đầu đất tỏ vẻ suy nghĩ :
_ Địt mẹ không yêu không quý tặng quà làm đéo gì. Con gái đúng là rách việc.
Nó lắc đầu ngao ngán. Nhìn thằng đầu đất nó cũng thấy tồi tội kiền kể cho nó nghe ý tưởng của nó. Kha đầu đất lúc đầu còn phản đối :
_ Sến quá mày ơi. Tao đéo làm đâu.
Nó tưc điên :
_ Vậy mày tự nghĩ đi nhé tao làm 1 mình.
Nghe nó đe vậy thằng đầu đất sợ xanh mắt :
_ Thôi được rồi, nhưng tao chỉ làm được việc nặng thôi chữ nghệ thuật thì….
Nó :
_ Ok cứ như vậy đi…
Thỏa thuận xong hai thằng nó xuống thẳng Ngọc Hà nó tỉ mẩn đi từng ruộng hoa 1 chọn từng loại hoa theo trí tưởng tượng của nó. Tưởng nhanh ai ngờ mất luôn cả buổi chiều. Hai thằng nó mò thẳng về quán bác Mai chị và công chúa tuyết cứ tra khảo mãi là 2 thằng đi đâu mất tăm mất tích cả chiều. Nó bí ẩn ;
_ Bí mật là bí mật…..
Sáng 7-3 cái bí mật đã được khám phá ra, những đôi mắt tò mò nhìn 2 thằng nó vất vả lao động, họ rất muốn giúp đỡ 2 thằng nó nhưng 1 mực bị nó từ chối. Kết quả là đến chiều quán cafe của bác Mai trở thành vườn hoa như trong giấc mơ nó vẫn mơ hàng đêm. Tối nay thôi khi bóng tối bao phủ cả đất HN nó sẽ tái hiện lại giấc mơ trong đời thực.
Chiều tối giấc mơ như tìm về khi tà áo dài truyền thống màu trắng thướt tha trên bục diễn, đôi tay tràng nghệ sĩ nhẹ nhàng vuốt trên phím đàn bản tình ca nhẹ nhàng say đắm tạo lên 1 bức tranh đối nghich với dòng người đang hối hả về nhà sau 1 ngày làm việc vất vả. Họ về nhà nghỉ ngơi còn nó và tất cả nhân viên quán lại bắt đầu 1 ca làm việc mới, hôm nay lời ca tiếng hát vang lên sớm hơn mọi ngày để thay mặt tất cả những người đàn ông đang tồn tại trên thế gian này gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến tất cả chị em phụ nữ trong quán. Giấc mơ đã về thật hạnh phúc đang dâng trào trong đôi mắt nó, nụ cười mãn nguyện khi thấy chị nhẹ nhàng hôn lên những cánh hoa, quả thật không có loài hoa nào trên đời có thể sánh ngang được bới vẻ đẹp của chị. Những bông hoa được nó khéo léo kết quanh bục diễn như để tô thêm vẻ đẹp lộng lẫy của chị. Đang say sưa trong men tình ái nó quên mất 1 điều cuối cùng trong giấc mơ tuyệt đẹp của nó, cái điều làm nó luôn phải giật mình tỉnh dậy. Là lão giáo sư, không biết lão vào quán từ bao giờ chỉ biết khi bản tình ca kết thúc lão với bó hồng nhung đã xuất hiện trước mặt chị và nó. Lão lịch thiệp như những nhà quý tộc bên trời âu sau khi trao cho chị bó hoa hồng lão cầm tay chị đặt lên mu bàn tay chị 1 nụ hôn hay quay sang nó với nụ cười khiêu khích. Nó nhìn lão nhếch mép cười trừ, hẳn là lão nghĩ nó là 1 thằng trẻ ranh vắt mũi chưa dễ dàng bị kích động bởi 1 hành động tiên tiến bên trời âu. Lão nhầm rồi nó tuy ít tuổi nhưng cũng đủ khôn ngoan đọc được cái ý đồ bẩn thỉu của lão. Nó vẫn ngồi yên đó đrẻ cho chị tùy ý mà hành động, nó tin tình yêu của nó và chị đủ lớn để chị biết phải xử lý sự việc này thế nào. Quả như nó mong đợi chị khéo léo từ chối ngã với bó hồng trên tay, chị nhẹ nhàng gỡ bung bó hoa hồng được người bó tỉ mỉ xắp xếp, nấy từng cành hồng 1 tặng cho tất cả chị em có mặt tại quán. Chị thay mặt lão gửi đến lời chúc tốt đẹp nhất cho toàn thể chị em trong quán. Vậy là đúng không mất lòng ai, người tặng không phải bẽ bàng vì bị từ chối tặng hoa ngược lại còn ghi điểm trong mắt mọi người ở quán, người nhận mà như không nhận làm yên lòng tràng nghệ sĩ trong lòng cô ấy. Lão có vẻ không được vừa ý với cách chị, lão cười ngượng ngạo nhìn nó rồi nhìn chị với đôi mắt hằn học khó hiểu. Nhiệm vụ của lão đã hết, lão bỏ về không câu từ biệt. Đêm diễn lại tiếp tục, những bản tình ca khác vẫn vang lên đều đặn và có phần hay hơi những ngày trước vì tình yêu của nó và chị lại tăng thêm 1 cung bậc mới….
Tối 8-3 muôn ngàn sắc hoa hiện hữu từ trong quán bay ra mọi đường phố, từ già đến trẻ từ đàn ông đến đà bà ai cũng sở hữu 1 bó hoa trên tay, quán hôm nay vào nhạc sớm vì ngay cả khi ngoài đường vẫn còn đang tấp lập người đi làm về bàn trong quán bác Mai đã bị khách chiếm mất 1 nửa. Hôm nay nó đã không thể ngồi yên vị 1 chỗ để đánh đàn được nữa rồi vì hôm nay chị quyết tạo nên 1 bầu không khí tràn ngập tình yêu, chị muốn nó cùng chị thể hiện cảm xúc chân thật nhất giống như những gì nhạc sĩ muốn dùng ca từ thay cho tiêng nói. Những hoạt cảnh vui nhộn ngọt ngào được nó và chị phối hợp ăn ý với nhau tạo nên 1 chút hờn ghen cho những cặp đôi phía dưới.
7h hơn trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả chị và nó bố mẹ chị được lão giáo sư theo sau tháp tùng ngồi ngay bàn cạnh bục diễn. Họ đến không chút thiện chí, cả 2 người họ đang nhìn nó bằng ánh hằn học ác cảm như thể nó có lỗi rất nhiều với họ. Điều đó đã làm nó bối rối, vài nhịp nhạc đã bị nó đánh rơi, nó đang dần đánh mất nó trong cái nhìn căm ghét của bố mẹ chị dành cho nó. Lão giáo sư nham hiểm có lẽ đã nhìn được thấu trong lòng nó, lão vênh cái mặt cớm nắng của lão lên nhìn nó nở 1 nụ cười đắc thắng. Chị chắc chắn cũng đã biết trong lòng nó bối rối nhiều đến nhường nào, rất tự nhiên chị áp sát gần nó tạo lên những hoạt cảnh vô cùng đáng yêu. Chị đang khẳng định với bố mẹ chị và lão giáo sư bỉ ổi kia rằng nó mới chính là người mà chị đang yêu….
Cuối xuân cánh hoa đào tàn phai trong gió nhường chỗ cho lộc lá đâm trồi nẩy nở, thời tiết không còn lạnh giá ẩm ướt nữa thay vào đó là nắng ấm ngày dài. Tình yêu của nó và chị ngày càng đơm hoa kết trái, trước đã thân nay còn thân hơn nụ hôn ngọt ngào của chị ngày xưa là 1 thứ vô cùng xa xỉ nay được chị trao cho nó mỗi ngày. Hai trái tim đã hòa vào cùng 1 nhịp đập tạo lên những giây phút ngọt ngào sâu đậm trên bục diễn, phía dưới bục diễn đôi bạn trẻ quấn quýt bên nhau từ sáng đến đêm về. Không gác tía lầu cao, không vật dụng xa xỉ, không sơn hào hải vị nhưng vẫn tạo lên những giây phút lãng mạn ấm áp bên nhau. Chỉ đơn giản là bữa cơm sinh viên quả cà bát canh, chỉ đơn giản là anh đánh đàn em hát, chỉ đơn giản là cành hoa vặt trộm ngay đầu ngõ cũng giúp nó làm chị cảm thấy yên bình hạnh phúc. Giá mà cuộc sống cứ êm đềm trôi đi như thế thì cuộc đời này đôi lứa đã không phải chia ly. Chuyện của nó và chị bác Mai biết , Kha đầu đất và công chúa tuyết càng biết, nhân viên quán bác Mai cũng biết hết mọi người ai cũng chúc phúc cho hai đứa nó bên nhau hạnh phúc. Chỉ có…..chỉ có 3 người là không chịu đồng ý để cho đôi bạn trẻ sống trong yên bình không được bao lâu….
Lão giáo sư bỏ bê chị hơn 1 năm trời không đoái hoài chỉ biết chăm chút cho những nghiên cứu của riêng mình đã chấp nhận lời chia tay của chị nhưng không hiểu vì lí do gì lại đòi chị nối lại tình xưa. Lão làm mọi cách kể cả những cách khốn nạn nhất mà nó chưa bao giờ nghĩ rằng 1 thằng đàn ông có thể làm. Hai người còn lại là bố mẹ chị viện đủ lí do để ngăn cấm tình yêu của nó với chị không được như ý muốn họ đã tạo ra những cơn sóng gió dữ dội cốt để đạp nát mái nhà hạnh phúc của nó. Mọi chuyện bắt đầu từ ngày 8-3 năm ấy……
…..trước lễ 8-3 nó ngồi vắt óc suy nghĩ không biết lên tặng quà gì cho người con gái nó yêu. Quyết đi quyết lại vẫn cảm thấy không ổn, mọi món quà nó nghĩ ra đều không tương xứng với chị. Rồi nó nhớ lại đến giấc mơ trước khi chị nhận lời làm người yêu của nó, 1 ý tưởng mang đầy ý nghĩa nó tự duyệt trong suy nghĩ miệng cười thỏa mãn. Bốp 1 cái cảm giác như lão bộ sắp rơi ra khỏi đầu nó đau đớn quay lại xem kẻ nào dám manh động. A đệch thằng đầu đất chó má phang nó đau quá, nó nhăn nhó phàn nàn :
_ Con chó chơi ngu thế. Tự dưng phang vô đầu tao làm gì.
Kha đầu đất :
_ Địt mẹ thằng này láo chưa bắt mày gọi tao bằng anh đã là tốt lắm rồi. Còn con này con kia nữa, gọi nãy giờ đéo thấy trả lời là sao.
Nó khống chế :
_ Gọi hồi nào sao tao không nghe thấy.
Kha đầu đất tức điên :
_ Gọi khàn cả tiếng rồi bố trẻ ak, vỗ nhẹ bố có phản ứng gì đâu. Địt mẹ may là chưa cầm cái này phang vào đấy cứ tưởng ma nó vớt mẹ nó mất hồn rồi.
Nó lạnh cả người khi nhìn vào tay Kha đầu đất, không biết vớ đâu cành củi toàn đinh nhọn hoắt tua tủa đâm ra ngoài, đéo biết hắn nói thật hay nói đùa mà bảo cầm cái đó phang đầu nó nhỉ. Nó nói :
_ Tìm tao có việc gì nói đi.
Kha đầu đất ;
_ Đang tính nhờ mày tư vấn vụ tặng quà cho em Hường giùm tao.
Nó nhếch mép :
_ Bố anh đại gia mà cũng phải phiền lão hả.
Kha đầu đất :
_ Địt mẹ không phiền hỏi làm đéo gì, cơ bản em Hường bảo tao tặng gì phải tặn bằng cả tấm lòng em ấy mới thích chứ tặng mấy đồ đắt giá em ấy bảo tao không có thành ý.
Nó :
_ Quan trong là phải có tấm lòng mày ak.
Kha đầu đất tỏ vẻ suy nghĩ :
_ Địt mẹ không yêu không quý tặng quà làm đéo gì. Con gái đúng là rách việc.
Nó lắc đầu ngao ngán. Nhìn thằng đầu đất nó cũng thấy tồi tội kiền kể cho nó nghe ý tưởng của nó. Kha đầu đất lúc đầu còn phản đối :
_ Sến quá mày ơi. Tao đéo làm đâu.
Nó tưc điên :
_ Vậy mày tự nghĩ đi nhé tao làm 1 mình.
Nghe nó đe vậy thằng đầu đất sợ xanh mắt :
_ Thôi được rồi, nhưng tao chỉ làm được việc nặng thôi chữ nghệ thuật thì….
Nó :
_ Ok cứ như vậy đi…
Thỏa thuận xong hai thằng nó xuống thẳng Ngọc Hà nó tỉ mẩn đi từng ruộng hoa 1 chọn từng loại hoa theo trí tưởng tượng của nó. Tưởng nhanh ai ngờ mất luôn cả buổi chiều. Hai thằng nó mò thẳng về quán bác Mai chị và công chúa tuyết cứ tra khảo mãi là 2 thằng đi đâu mất tăm mất tích cả chiều. Nó bí ẩn ;
_ Bí mật là bí mật…..
Sáng 7-3 cái bí mật đã được khám phá ra, những đôi mắt tò mò nhìn 2 thằng nó vất vả lao động, họ rất muốn giúp đỡ 2 thằng nó nhưng 1 mực bị nó từ chối. Kết quả là đến chiều quán cafe của bác Mai trở thành vườn hoa như trong giấc mơ nó vẫn mơ hàng đêm. Tối nay thôi khi bóng tối bao phủ cả đất HN nó sẽ tái hiện lại giấc mơ trong đời thực.
Chiều tối giấc mơ như tìm về khi tà áo dài truyền thống màu trắng thướt tha trên bục diễn, đôi tay tràng nghệ sĩ nhẹ nhàng vuốt trên phím đàn bản tình ca nhẹ nhàng say đắm tạo lên 1 bức tranh đối nghich với dòng người đang hối hả về nhà sau 1 ngày làm việc vất vả. Họ về nhà nghỉ ngơi còn nó và tất cả nhân viên quán lại bắt đầu 1 ca làm việc mới, hôm nay lời ca tiếng hát vang lên sớm hơn mọi ngày để thay mặt tất cả những người đàn ông đang tồn tại trên thế gian này gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến tất cả chị em phụ nữ trong quán. Giấc mơ đã về thật hạnh phúc đang dâng trào trong đôi mắt nó, nụ cười mãn nguyện khi thấy chị nhẹ nhàng hôn lên những cánh hoa, quả thật không có loài hoa nào trên đời có thể sánh ngang được bới vẻ đẹp của chị. Những bông hoa được nó khéo léo kết quanh bục diễn như để tô thêm vẻ đẹp lộng lẫy của chị. Đang say sưa trong men tình ái nó quên mất 1 điều cuối cùng trong giấc mơ tuyệt đẹp của nó, cái điều làm nó luôn phải giật mình tỉnh dậy. Là lão giáo sư, không biết lão vào quán từ bao giờ chỉ biết khi bản tình ca kết thúc lão với bó hồng nhung đã xuất hiện trước mặt chị và nó. Lão lịch thiệp như những nhà quý tộc bên trời âu sau khi trao cho chị bó hoa hồng lão cầm tay chị đặt lên mu bàn tay chị 1 nụ hôn hay quay sang nó với nụ cười khiêu khích. Nó nhìn lão nhếch mép cười trừ, hẳn là lão nghĩ nó là 1 thằng trẻ ranh vắt mũi chưa dễ dàng bị kích động bởi 1 hành động tiên tiến bên trời âu. Lão nhầm rồi nó tuy ít tuổi nhưng cũng đủ khôn ngoan đọc được cái ý đồ bẩn thỉu của lão. Nó vẫn ngồi yên đó đrẻ cho chị tùy ý mà hành động, nó tin tình yêu của nó và chị đủ lớn để chị biết phải xử lý sự việc này thế nào. Quả như nó mong đợi chị khéo léo từ chối ngã với bó hồng trên tay, chị nhẹ nhàng gỡ bung bó hoa hồng được người bó tỉ mỉ xắp xếp, nấy từng cành hồng 1 tặng cho tất cả chị em có mặt tại quán. Chị thay mặt lão gửi đến lời chúc tốt đẹp nhất cho toàn thể chị em trong quán. Vậy là đúng không mất lòng ai, người tặng không phải bẽ bàng vì bị từ chối tặng hoa ngược lại còn ghi điểm trong mắt mọi người ở quán, người nhận mà như không nhận làm yên lòng tràng nghệ sĩ trong lòng cô ấy. Lão có vẻ không được vừa ý với cách chị, lão cười ngượng ngạo nhìn nó rồi nhìn chị với đôi mắt hằn học khó hiểu. Nhiệm vụ của lão đã hết, lão bỏ về không câu từ biệt. Đêm diễn lại tiếp tục, những bản tình ca khác vẫn vang lên đều đặn và có phần hay hơi những ngày trước vì tình yêu của nó và chị lại tăng thêm 1 cung bậc mới….
Tối 8-3 muôn ngàn sắc hoa hiện hữu từ trong quán bay ra mọi đường phố, từ già đến trẻ từ đàn ông đến đà bà ai cũng sở hữu 1 bó hoa trên tay, quán hôm nay vào nhạc sớm vì ngay cả khi ngoài đường vẫn còn đang tấp lập người đi làm về bàn trong quán bác Mai đã bị khách chiếm mất 1 nửa. Hôm nay nó đã không thể ngồi yên vị 1 chỗ để đánh đàn được nữa rồi vì hôm nay chị quyết tạo nên 1 bầu không khí tràn ngập tình yêu, chị muốn nó cùng chị thể hiện cảm xúc chân thật nhất giống như những gì nhạc sĩ muốn dùng ca từ thay cho tiêng nói. Những hoạt cảnh vui nhộn ngọt ngào được nó và chị phối hợp ăn ý với nhau tạo nên 1 chút hờn ghen cho những cặp đôi phía dưới.
7h hơn trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả chị và nó bố mẹ chị được lão giáo sư theo sau tháp tùng ngồi ngay bàn cạnh bục diễn. Họ đến không chút thiện chí, cả 2 người họ đang nhìn nó bằng ánh hằn học ác cảm như thể nó có lỗi rất nhiều với họ. Điều đó đã làm nó bối rối, vài nhịp nhạc đã bị nó đánh rơi, nó đang dần đánh mất nó trong cái nhìn căm ghét của bố mẹ chị dành cho nó. Lão giáo sư nham hiểm có lẽ đã nhìn được thấu trong lòng nó, lão vênh cái mặt cớm nắng của lão lên nhìn nó nở 1 nụ cười đắc thắng. Chị chắc chắn cũng đã biết trong lòng nó bối rối nhiều đến nhường nào, rất tự nhiên chị áp sát gần nó tạo lên những hoạt cảnh vô cùng đáng yêu. Chị đang khẳng định với bố mẹ chị và lão giáo sư bỉ ổi kia rằng nó mới chính là người mà chị đang yêu….
Comments for chapter "Chương 7"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận