Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 6.4
Chap 6 continue
Hết tiết nó xuống sân trường bỏ lại phía sau những lời bàn tán xì xào của cả lớp. Đễnh mẹ bọn dỗi hơi thích lo chuyện bao đồng, chuyện của chúng mày thì dấu như mèo dấu cứt chuyện của nó chúng mày phán như nhân vật chính không bằng. Nó vừa đi vừa lụng bùng ở trong lòng vừa thấp thỏm lo sợ chị hiểu nhầm nó. Vừa nghĩ đến tào tháo là tào tháo xuất hiện, mặt lạnh te nhìn nó khiến nó lạnh cả người cố nở nụ cười thân thiết nhất với chị :
_ Ai trêu chị mà mặt mày hầm hố thế kia.
Chị nhìn xéo vào mặt nó không nói câu gì quay ngoắt mặt đi luôn để nó lại dưới sân trường với nụ cười méo mó. Toát cả mồ hôi hột với chị dù trời đang rất rét, nó cuống cuồng đuổi theo chị hỏi xem nguyên nhân vì sao chị lại giận dữ với nó. Ra đến tận ngoài cổng trường nó mới đuổi kịp chị. Nó giả vờ mệt vừa hỏi vừa thở phì phò như trâu :
_ Này sao thế em trêu có 1 câu thôi mà đã giận rồi hả ?
Chị nhìn nó trừng trừng làm nó tái cả mặt, không khí xung quanh như bị đông cứng lại. Mặt nó méo mó đến phát tội bỗng dưng chị cười phá lên :
_ Sợ chưa hả ? Ai bảo sang nay trốn chị không mời chị ăn sáng.
Mẹ cha ơi hóa ra chuyện chỉ có vậy, thế mà chị….làm nó sợ chết khiếp cứ tưởng mọi chuyện nó dự đoán thành sự thật mất rồi. Nó méo mó trêu lại chị :
_ Em sai, ai bảo chị đến muộn cơ, trâu chậm dáng uống nước đục đi.
Chị hống hách :
_ Sáng này ăn hụt trưa nay phải mời chị đi ăn đó.
Nó giả bộ nghiêm trang giống mấy đồng chí công an nhận lệnh được giao :
_ Rõ…cơ mà hai đứa kia thì sao nhỉ. Nó nghĩ chưa hết 3s quyết định cho cặp đôi kia cơm hàng 1 ngày.
Nó và chị ra nấy xe, trở chị thẳng ra quán bánh tôm ngoài hồ tây. Quán buổi trưa lại đầu xuân vắng vẻ như chùa bà đanh, 2 chị em nó được thơm lây gọi gì là có đó ngay phục vụ nhiệt tình như khách vip. Đang lúc chờ đồ ăn cả 2 ngồi mơ màng nhìn ra ngoài bờ hồ trầm ngâm không ai nói câu gì. Nhìn thoáng qua cũng biết cả hai đang bối rối chuyện gì đó, có lẽ tại cái đêm nó sảy ra chuyện lên bây giờ khi chị em nó có được khoảng không gian riêng lại trong 1 không gian lãng mạng như hồ Tây nhất thời làm cả 2 bối rối. Chị lên tiếng trước :
_ Em những chuyện hôm xưa em còn nhớ chứ, cái lúc mà trước khi em ngất đi ấy…
Nó bối rối cuối cùng chuyện gì cần đến cũng đã đến. Nó hít 1 hơi thật sâu nấy hết can đảm trong lòng nó đang có. Nó nói :
_ Em…em…nhớ…..và tất cả những điều đó là….là….sự thật.
Chị cười hiền hòa :
_ Chị tin đó là những lời nói thật lòng của em. Nhưng như em cũng biết chị đã có vị hôn thê tương lai của mình rồi, chị lại hơn tuổi em….
Nó ngắt lời chị :
_ Dù chị có hơn em bao nhiêu tuổi đối với em cũng không quan trọng, dù chị có đính ước với người ta đi chăng nữa em vẫn yêu chị.
Chị nhìn nó mắt lệ long lanh :
_ Nhưng chị….
Nó lại cắt ngang lời chị :
_ Em bất chấp…..kể cả không được chị đáp lại.
Nói xong câu đó mặt nó đỏ lên phừng phừng mắt nó nhìn thẳng vào bên trong.
mắt chị. Nó nín thở chờ đợi câu trả lời của chị. Chị nhìn nó lệ rơi ngày càng nhiều :
_ Chị…..chị cũng không biết nữa. Từ hôm đó đến nay chị suy nghĩ về điều đó rất nhiều. Chị…chị….em….em làm chị bối rối lắm em biết không.
Nó trả lời dứt khoát :
_ Em biết em không tốt, em biết chị đang đứng ở vị trí nào nhưng em không thể ngăn được con tim em trí não em nhớ về chị.
Chị nhìn nó, nhìn thấy rõ những giọt lệ đang rơi ra khỏi khóe mắt nó. Chị hít 1 hơi thật sâu để giảm bớt xúc động trong lòng chị xuống chị từ từ nói trong khi mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt nó :
_ Em biết nếu như vậy sữ làm thay đổi mối quan hệ của chị em mình chứ…
Nó nhìn thằng vào chị trả lời :
_ Em biết….
Chị :
_ Em…em….chị lấc lên từng hồi không thể nói hết câu.
Nó không kiềm được lòng mình, choàng tay qua người chị giữ chị thật chặt trong lòng nó. Chị vùng vẫy đẩu nó ra, chị đấm thùm thụp vào người nó. Miệng không ngừng nói :
_ Tại em…tất cả lại tại em đấy….chị….chị…tiếng lấc lại kéo tiếng nói của chị vào sâu trong lòng chị. Nó mặc kệ cứ ôm chặt nấy chị miệng không ngừng nói ;
_ Em yêu chị, em yêu chị…..
Chị vùng vằng thêm 1 lúc nữa, rồi không biết chị mệt hay chị đồng ý mà nằm im thin thít trong lồng ngực nó. Lúc này đây mọi thứ như ngừng hoạt động, thời gian như ngừng quay, vài chiếc lá vàng không còn đung đưa trên mặt hồ nữa, gió cũng ngừng làm cành liêu phất phơ. Nó nghe trong tiếng thút thít của chị :
_ Chị….em cũng yêu anh…em.
Âm thanh đó dù rất bé thôi nhưng lại có sức bật rất lớn, con tim nó vỡ ào cảm xúc. Nó không kìm nén được bản thân nhẩy cẫn lên trong niềm sung sướng và hạnh phúc. Bao lo lắng vì sợ chị không đồng ý, bao tủi hờn ghen tị với giáo sư tán biến theo ống đũa mà vừa rồi tiện tay nó đáp ra mặt hồ. Mặt hồ cũng như chung vui với niềm hạnh phúc của nó, những cơn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt hồ như hò reo cổ vũ cho tình yêu của nó. Đám nhân viên quán không biết có chứng kiến bộ phim tình cảm vừa rồi hai chị em nó diễn không cũng nhảy lên hò reo theo nó, thằng nhân viên gần nhất chạy lại bắt tay chúc mừng nó như bạn thân lâu ngày không gặp. Chỉ duy nhất 1 người là bà chủ quán không biết chuyện nãy giờ sảy ra, miệng há hốc mắt trợn ngược hết nhìn nó rồi nhìn ống đũa rồi quay ra nhìn đám nhân viên. Đầu bà ấy quay loạn xạ cố để tìm hiểu xem cái thằng khách dở hơi kia vì sao lại đáp ống đũa của quán bà, vì sao cái đám nhân viên trong nhà nhẩy lên hò reo như bọn động kinh và vì sao cô gái ngồi cạnh thằng dở hơi kia đang phải úp mặt vào đùi. 1 đứa nhân viên tinh ý ra thủ thỉ cái gì đó vào tai bà đó, khiến cho cái mặt cau có của bà ta giãn hẳn ra, cái miệng há hốc chuyển đổi thành nụ cười thường thấy mỗi khi khách đến. Bà lại gần nó vỗ vai ;
_ Chúc mừng cháu….cô chúc mừng cháu nhưng tí nữa vẫn phải đền cái ống đũa đó nhé.
Đệch bà này có duyên ghê, nó đang vui sướng cũng chả thèm đôi co với bà ấy gật đầu như bổ củi. Phía chị nghe xong câu nói của bà chủ quán cười như nắc nẻ. Nó cúi cuống bế bổng chị lên như tuyên bố với tất cả mọi người đây là người yêu nó. Bế chị lên huênh hoang như vận động viên Olympic vừa giật giải huy chương vàng, nó nghe thấy tiếng dạ dày của chị và nó cũng đang hò reo như khán giả trên sân thế vận hội vậy. Nó hạ chị xuống hạ bớt niềm sung sướng trong.lòng nó xuống cả hai tập trung hạ vơn hò reo trong dạ dày xuống. Nó quen miệng ;
_ Chị ăn nhiều vào nhé không đói.
Chị :
_ Này nói gì đấy phải goi là…
Nó nhí nhắng :
_ À ừ em…em…em
Hết tiết nó xuống sân trường bỏ lại phía sau những lời bàn tán xì xào của cả lớp. Đễnh mẹ bọn dỗi hơi thích lo chuyện bao đồng, chuyện của chúng mày thì dấu như mèo dấu cứt chuyện của nó chúng mày phán như nhân vật chính không bằng. Nó vừa đi vừa lụng bùng ở trong lòng vừa thấp thỏm lo sợ chị hiểu nhầm nó. Vừa nghĩ đến tào tháo là tào tháo xuất hiện, mặt lạnh te nhìn nó khiến nó lạnh cả người cố nở nụ cười thân thiết nhất với chị :
_ Ai trêu chị mà mặt mày hầm hố thế kia.
Chị nhìn xéo vào mặt nó không nói câu gì quay ngoắt mặt đi luôn để nó lại dưới sân trường với nụ cười méo mó. Toát cả mồ hôi hột với chị dù trời đang rất rét, nó cuống cuồng đuổi theo chị hỏi xem nguyên nhân vì sao chị lại giận dữ với nó. Ra đến tận ngoài cổng trường nó mới đuổi kịp chị. Nó giả vờ mệt vừa hỏi vừa thở phì phò như trâu :
_ Này sao thế em trêu có 1 câu thôi mà đã giận rồi hả ?
Chị nhìn nó trừng trừng làm nó tái cả mặt, không khí xung quanh như bị đông cứng lại. Mặt nó méo mó đến phát tội bỗng dưng chị cười phá lên :
_ Sợ chưa hả ? Ai bảo sang nay trốn chị không mời chị ăn sáng.
Mẹ cha ơi hóa ra chuyện chỉ có vậy, thế mà chị….làm nó sợ chết khiếp cứ tưởng mọi chuyện nó dự đoán thành sự thật mất rồi. Nó méo mó trêu lại chị :
_ Em sai, ai bảo chị đến muộn cơ, trâu chậm dáng uống nước đục đi.
Chị hống hách :
_ Sáng này ăn hụt trưa nay phải mời chị đi ăn đó.
Nó giả bộ nghiêm trang giống mấy đồng chí công an nhận lệnh được giao :
_ Rõ…cơ mà hai đứa kia thì sao nhỉ. Nó nghĩ chưa hết 3s quyết định cho cặp đôi kia cơm hàng 1 ngày.
Nó và chị ra nấy xe, trở chị thẳng ra quán bánh tôm ngoài hồ tây. Quán buổi trưa lại đầu xuân vắng vẻ như chùa bà đanh, 2 chị em nó được thơm lây gọi gì là có đó ngay phục vụ nhiệt tình như khách vip. Đang lúc chờ đồ ăn cả 2 ngồi mơ màng nhìn ra ngoài bờ hồ trầm ngâm không ai nói câu gì. Nhìn thoáng qua cũng biết cả hai đang bối rối chuyện gì đó, có lẽ tại cái đêm nó sảy ra chuyện lên bây giờ khi chị em nó có được khoảng không gian riêng lại trong 1 không gian lãng mạng như hồ Tây nhất thời làm cả 2 bối rối. Chị lên tiếng trước :
_ Em những chuyện hôm xưa em còn nhớ chứ, cái lúc mà trước khi em ngất đi ấy…
Nó bối rối cuối cùng chuyện gì cần đến cũng đã đến. Nó hít 1 hơi thật sâu nấy hết can đảm trong lòng nó đang có. Nó nói :
_ Em…em…nhớ…..và tất cả những điều đó là….là….sự thật.
Chị cười hiền hòa :
_ Chị tin đó là những lời nói thật lòng của em. Nhưng như em cũng biết chị đã có vị hôn thê tương lai của mình rồi, chị lại hơn tuổi em….
Nó ngắt lời chị :
_ Dù chị có hơn em bao nhiêu tuổi đối với em cũng không quan trọng, dù chị có đính ước với người ta đi chăng nữa em vẫn yêu chị.
Chị nhìn nó mắt lệ long lanh :
_ Nhưng chị….
Nó lại cắt ngang lời chị :
_ Em bất chấp…..kể cả không được chị đáp lại.
Nói xong câu đó mặt nó đỏ lên phừng phừng mắt nó nhìn thẳng vào bên trong.
mắt chị. Nó nín thở chờ đợi câu trả lời của chị. Chị nhìn nó lệ rơi ngày càng nhiều :
_ Chị…..chị cũng không biết nữa. Từ hôm đó đến nay chị suy nghĩ về điều đó rất nhiều. Chị…chị….em….em làm chị bối rối lắm em biết không.
Nó trả lời dứt khoát :
_ Em biết em không tốt, em biết chị đang đứng ở vị trí nào nhưng em không thể ngăn được con tim em trí não em nhớ về chị.
Chị nhìn nó, nhìn thấy rõ những giọt lệ đang rơi ra khỏi khóe mắt nó. Chị hít 1 hơi thật sâu để giảm bớt xúc động trong lòng chị xuống chị từ từ nói trong khi mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt nó :
_ Em biết nếu như vậy sữ làm thay đổi mối quan hệ của chị em mình chứ…
Nó nhìn thằng vào chị trả lời :
_ Em biết….
Chị :
_ Em…em….chị lấc lên từng hồi không thể nói hết câu.
Nó không kiềm được lòng mình, choàng tay qua người chị giữ chị thật chặt trong lòng nó. Chị vùng vẫy đẩu nó ra, chị đấm thùm thụp vào người nó. Miệng không ngừng nói :
_ Tại em…tất cả lại tại em đấy….chị….chị…tiếng lấc lại kéo tiếng nói của chị vào sâu trong lòng chị. Nó mặc kệ cứ ôm chặt nấy chị miệng không ngừng nói ;
_ Em yêu chị, em yêu chị…..
Chị vùng vằng thêm 1 lúc nữa, rồi không biết chị mệt hay chị đồng ý mà nằm im thin thít trong lồng ngực nó. Lúc này đây mọi thứ như ngừng hoạt động, thời gian như ngừng quay, vài chiếc lá vàng không còn đung đưa trên mặt hồ nữa, gió cũng ngừng làm cành liêu phất phơ. Nó nghe trong tiếng thút thít của chị :
_ Chị….em cũng yêu anh…em.
Âm thanh đó dù rất bé thôi nhưng lại có sức bật rất lớn, con tim nó vỡ ào cảm xúc. Nó không kìm nén được bản thân nhẩy cẫn lên trong niềm sung sướng và hạnh phúc. Bao lo lắng vì sợ chị không đồng ý, bao tủi hờn ghen tị với giáo sư tán biến theo ống đũa mà vừa rồi tiện tay nó đáp ra mặt hồ. Mặt hồ cũng như chung vui với niềm hạnh phúc của nó, những cơn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt hồ như hò reo cổ vũ cho tình yêu của nó. Đám nhân viên quán không biết có chứng kiến bộ phim tình cảm vừa rồi hai chị em nó diễn không cũng nhảy lên hò reo theo nó, thằng nhân viên gần nhất chạy lại bắt tay chúc mừng nó như bạn thân lâu ngày không gặp. Chỉ duy nhất 1 người là bà chủ quán không biết chuyện nãy giờ sảy ra, miệng há hốc mắt trợn ngược hết nhìn nó rồi nhìn ống đũa rồi quay ra nhìn đám nhân viên. Đầu bà ấy quay loạn xạ cố để tìm hiểu xem cái thằng khách dở hơi kia vì sao lại đáp ống đũa của quán bà, vì sao cái đám nhân viên trong nhà nhẩy lên hò reo như bọn động kinh và vì sao cô gái ngồi cạnh thằng dở hơi kia đang phải úp mặt vào đùi. 1 đứa nhân viên tinh ý ra thủ thỉ cái gì đó vào tai bà đó, khiến cho cái mặt cau có của bà ta giãn hẳn ra, cái miệng há hốc chuyển đổi thành nụ cười thường thấy mỗi khi khách đến. Bà lại gần nó vỗ vai ;
_ Chúc mừng cháu….cô chúc mừng cháu nhưng tí nữa vẫn phải đền cái ống đũa đó nhé.
Đệch bà này có duyên ghê, nó đang vui sướng cũng chả thèm đôi co với bà ấy gật đầu như bổ củi. Phía chị nghe xong câu nói của bà chủ quán cười như nắc nẻ. Nó cúi cuống bế bổng chị lên như tuyên bố với tất cả mọi người đây là người yêu nó. Bế chị lên huênh hoang như vận động viên Olympic vừa giật giải huy chương vàng, nó nghe thấy tiếng dạ dày của chị và nó cũng đang hò reo như khán giả trên sân thế vận hội vậy. Nó hạ chị xuống hạ bớt niềm sung sướng trong.lòng nó xuống cả hai tập trung hạ vơn hò reo trong dạ dày xuống. Nó quen miệng ;
_ Chị ăn nhiều vào nhé không đói.
Chị :
_ Này nói gì đấy phải goi là…
Nó nhí nhắng :
_ À ừ em…em…em
Comments for chapter "Chương 6.4"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận