Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 5.4
Chap 5 continue
….chỊ đã mặc lại áo ngồi dựa lưng vào thành giường phủ chăn lên chân gọi nó :
_ Ok đã xong quay lại được rồi đó em.
Nó :
_ Da.
Nó quay lại nhưng ngại không dám sang giường chị ngồi mà nó lên giường lúc đầu của nó và Kha đầu đất. Chị nhìn nó phụng phịu :
_ Này ngồi bên đó sao nói chuyện, sang đây nào chị hứa sẽ không để chuyện đó sảy ra đâu.
Nó nhìn chị cười trừ :
_ Da….
Chị đúng là ngây thơ hết chỗ nói. Nó nào có sợ chuyện vừa rồi cơ chứ ngược lại nó còn thích là đằng khác, từ hồi biết chị đến bây giờ ngày nào nó chẳng ước được như vậy đến hôm nay thành hiện thực nó mừng không hết chứ còn nói là sợ. Nhưng có điều nó muốn chị làm điều đó với nó phải tự nguyện phải thoải mái tâm tư chứ không phải những lúc chị giận dỗi mất khôn hay say rượu làm bừa. Nó yêu chị và luôn luôn tôn trọng chị, nó không muốn vì 1 phút bồng bột để rồi 2 chị em không dám nhìn mặt nhau, để rồi 1 ngày nào đó chị phải ân hận day dứt vì điều chị làm với nó. Đời nó tuy chưa va vấp trực tiếp với chuyện đó bao giờ nhưng xung quanh nó đã có quá nhiều trường hợp tương tự như vậy sảy ra rồi kết quả cuối cùng đàn ông hay đàn bà đều phải chịu đau khổ, có trường hợp quá đà họ chỉ biết chọn cái chết để chấm dứt mọi truyện. Cái nó sợ chính là phần con trong nó, nó sợ ngồi cạnh chị ngửi được mùi hương bưởi phảng phất lúc sớm mai trên cơ thể chị sẽ làm đầu óc nó mụ mị làm phần con trong nó trỗi dậy. Lúc đấy nó không đảm bảo được nó sẽ dám làm gì trên cơ thể ngọc ngà của chị. Lúc đó chị sẽ ra sao nó sẽ ra sao quan hệ của nó và chị sẽ ra sao.
Chị gọi nó sang, nó sang như lời chị gọi nhưng không dám ngồi quá gần chỉ đủ cho nó và chị nói chuyện thoải mái với nhau. Chị mạnh miệng là thế nhưng khi nó sang ngồi gần chị nó cảm nhận được chị vẫn ngượng ngùng vì chuyện vừa nãy sảy ra. Bằng chứng là mặt chị thoáng hồng lên thấy rõ, hai tay chị đang đan vào nhau bối rối, môi chị mấp máy muốn phát thành tiếng mà không thành. Nó chủ động :
_ Chị em mình quen nhau cũng lâu rồi, có nhiều lúc chị gặp chuyện buồn cũng đã tâm sự với em rồi vậy vì sao đợt này lại không thể tâm sự với em nữa.
Chị thoáng giật mình, mặt vẫn hồng hồng trả lời nó :
_ Tại….tại….chị….chị… cũng không biết tại sao nữa, chuyện của chị nhiều khi nghe rất trẻ con nên chị …..
Nó không.muốn làm khó chị :
_ Có sao đâu em luôn sẵn sàng lắng nghe mà. Vậy mấy hôm tết rồi chị có gặp giáo sư không.
Nét buồn hiện rõ trên mặt chị :
_ Không em ak. Từ hôm mùng 1 đến bây giờ….chị buồn lắm chả biết kể sao nữa.
Nó :
_ Kể em nghe đi không chắc giúp được gì nhưng nói ra được cũng vơi bớt nỗi buồn đi mà…
Chị :
_ Uh em nói đúng, anh và chị yêu nhau lâu rồi hồi anh chưa đi du học tình yêu của bọn chị khiến người khác phải ghen tị chị được anh chăm sóc chu đáo lắm, lo cho chị từng li từng tí 1 anh lại là tuýp người ga lăng lãng mạng luôn biết tạo ra những giây phút bất ngờ ngọt ngào và hạnh phúc. Ngày anh đi du học bọn chị có 1 hẹn ước sau này anh về chị học song sẽ kết duyên lên vợ lên chồng. Bao năm chờ đợi cuối cùng anh cũng về ngưỡng tưởng sẽ lại chìm đắm trong những giây phút ngọt ngào lãng mạng như ngày anh chưa đi nào ngờ anh đã thay đổi hẳn, không còn quân tâm chăm sóc chị như trước nữa suốt ngày chỉ biết đến công việc. Hết dự án này đến dự án khác, anh chỉ biết tập trung vào công việc chả cần biết người anh yêu sống chết ra sao ăn ở thế nào nữa. Ngày xưa anh lãng mạng bao nhiêu thì bây giờ anh khô khan sỏi đá bấy nhiêu, bố mẹ chị bảo anh có trí tiến thủ thế là tốt tất cả điều anh làm cũng chỉ để đảm bảo tương lai cho hai đứa chị sau này. Chị yêu anh lên chấp nhận tất cả nhiều khi đến ngày lễ tết hoặc dịp cuối tuần chỉ mong sao anh bớt chút công việc dẫn chị đi chơi như ngày xưa vậy mà điều đó lâu lắm rồi không sảy ra, những điều đơn giản nhất đời thường nhất của những cặp đôi yêu nhau có thể cùng làm cùng nhau thì giờ thành thứ quá xa xỉ đối với bọn chị. Tình yêu của bọn chị chết dần theo thời gian, chị không biết có còn đủ sức chịu đựng được đến ngày bọn chị kết hôn nữa hay không. Đêm 30 vừa rồi anh ấy thật sự làm chị thất vọng….
Chị nói 1 thôi 1 hồi những giọt nước mắt cứ lã chã rơi. Nhìn chị mắt lệ long lanh lòng nó cồn cào khó tả, nó muốn ngăn những giọt nước mắt của chị lại mà không thể. Nó muốn lắm muốn lắm chứ nhưng nó bất lực hoàn toàn với hoàn cảnh của chị bây giờ. Có lẽ giống như 1 ai đó nói khi ai đó khóc bạn đừng lên bảo họ ngừng khóc điều tốt nhất bạn có thể làm cho họ lúc bấy giờ là để cho họ khóc thỏa lòng họ muốn. Giọt nước mắt không hèn không xấu như nó đã từng nghĩ, ngược lại giọt nước mắt giúp cho người khóc đảo thải bớt đi những hờn tủi trong lòng họ. Giờ đây nó tin câu nói đó là đúng rồi. Phải nó lên im lặng để cho chị được nói ra tất cả mọi thứ đang làm chị buồn tủi. Chị lại tiếp tục kể cho nó nghe chuyện tình buồn của chị sau khi những tiếng lấc trong ngực chị dịu dần.
Đêm 30 của chị :
Sáng 30 chị nhận được mail của giáo sư hẹn tối nay cùng nhau đón giao thừa lòng chị vui mừng không bút mực nào tả hết, lâu lắm rồi chưa được đón giao thừa cùng anh. Chị dọn dẹp nhà cửa xong xuôi ra ngoài tiệm cắt tóc gần nhà để chỉnh trang lại đầu tóc cho thật chuẩn dù mới hôm qua thôi chị đã ở đó về. Tóc tai chuẩn bị tươm tất ăn qua loa bữa tối với bố mẹ chị lên phòng tắm rửa thật sạch sẽ, chọn kĩ càng từ quần áo đến màu son làm sao cho chị thật lộng lẫy trong mắt anh. Chọn tái chọn hồi rồi liên tục phả để ý đến giờ hẹn sợ đến muộn sẽ làm anh buồn. Sau khi thấy mình thật chỉnh chu trong gương chị chạy xe ra chỗ hẹn sớm hơn 10p. Đứng chờ đợi anh mà trong lòng vui lắm, lâu lắm rồi mới được anh chủ động hẹn chị đi chơi. Thời gian cứ chậm chạp trôi qua chị ngó đồng hồ mãi vẫn không tới được giờ anh hẹn, lúc đó chị như con ngốc đứng lẩm bẩm trách mình nóng vội quá. Thế rồi đồng đã chỉ đúng giờ hẹn mà chẳng thấy anh ấy đâu, chị tự an ủi lòng mình có thể đêm 30 nhiều người ra đường ùn tắc đến muộn là chuyện bình thường. Chị vẫn đứng đợi dù 10p đã trôi qua, dù 20p đã trôi qua, dù 30p đã trôi qua. Chị không hề buồn hay giận trong lòng vẫn tự an ủi mình đường xá hôm nay đông đúc thế này kiểu gì chẳng ùn tắc. Rồi hơn 1 tiếng trôi qua chị bắt đầu cảm thấy sốt ruột và lo lắng, chị vẫn không hề giận anh vẫn chưa bao giờ nghĩ anh sẽ không tới, chị chỉ nghĩ đơn giản là tắc đường. Lại 1 tiếng trôi qua chị bắt đầu lo lắng thật sự cho anh, chị không thể đứng yên đây được nữa nỡ anh đi được gặp chuyện chẳng lành thì sao. Chị chạy vội về nhà anh để kiểm tra, nhưng nhà anh tối đen như mực ấn chuông inh ỏi không thấy người ra. 1 cảm giác bất an trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng chị, chị quay lại chỗ hẹn vừa đi đường vừa cố tìm kiếm hai bên đường xem có thấy anh không. Nhưng không kể cả đến chỗ hẹn cũng không thấy anh đâu, điều xấu nhất có thể đã sảy ra mà chị cố kìm nén nãy giờ không dám nghĩ tới buộc chị phải nghĩ. Chị lại quay lại nhà anh trên đường cố dò hỏi những người bán hàng ven đường xem từ tối đến giờ có sảy ra vụ tai nạn nào không. Chị gọi điện cho người thân cho bạn bè nhờ họ kiểm tra tất cả các bệnh viên nhưng không có ai giống theo miêu tả của chị cả. Chị khá hoảng loạn vì không thể nào tìm thấy được anh ấy, chán nản chị lại quay về nhà anh ấy ngồi chờ hi vọng là anh ấy không bị sao cả. Ngồi cả đêm hàng xóm xung quanh nhà anh ấy nhìn chị bằng ánh mắt đề phòng phản cảm chị cũng mặc chẳng thèm quan tâm họ nghĩ gì. Đến khi trời tờ mờ sáng đèn nhà anh ấy bỗng sáng lên, chị liên tục bấm chuông. Anh ấy ra mở cửa nhìn chị bằng anh mất ngạc nhiên :
_ Ơ sao em lại ở đây.
Chị nhìn thấy anh ấy mừng thầm trong bụng, cái lo cả đêm tan biến hết. Chưa kịp nói được với anh ấy câu nào thì bị anh ấy mắng :
_ Năm mới sao em không ở nhà sáng sớm sang đây làm gì ?
Bao nhiêu uất nghẹn trong lòng trào dâng lên tận cổ chị không nói nổi thành lời. Tức giận chị chạy xe thẳng về nhà vậy mà anh ấy khồng thèm giữ chị lại, không thèm gọi điện hỏi thăm nấy 1 câu. Nếu là em em có chịu được không?
Kể được tóm tắt xong câu chuyện bao nhiêu uất nghẹn ngày hôm đó như tràn về chị lại khóc rống lên, đầu chị gục hẳn xuống hai đầu gối. Nó nhìn chị vậy xót xa lắm không kìm nén được lòng mình nó kéo chị vào lòng vỗ nhè nhẹ lên lưng chia sẻ cơn buồn tủi của chị. Chị quàng tay qua eo nó khóc to hơn, từng giọt nước mắt đắng cay của chị thấm dần vào áo nó tạo lên những mảng ướt lạnh. Chị khóc rất lâu khóc cho đến khi cạn kiệt sức lực ngủ thiếp đi lúc nào không hay……Nó thương chị chẳng biết làm gì ngoài cách ngồi im lặng, nó mấy lần định nói tất cả tâm tư trong lòng nó cho chị nghe nhưng suy đi tính lại lại không dám nói. Cái bản lĩnh cái sĩ diện của thằng đàn ông đã không cho phép nó thừa nước đục thả câu. Ngồi đó ôm chị ngủ ngửa mặt nhìn lên trần nhà nó thề trong 1 ngày gần nhất khi tâm lí chị ổn định nhất sẽ nói hết những gì nó đang chôn dấu trong lòng…
….chỊ đã mặc lại áo ngồi dựa lưng vào thành giường phủ chăn lên chân gọi nó :
_ Ok đã xong quay lại được rồi đó em.
Nó :
_ Da.
Nó quay lại nhưng ngại không dám sang giường chị ngồi mà nó lên giường lúc đầu của nó và Kha đầu đất. Chị nhìn nó phụng phịu :
_ Này ngồi bên đó sao nói chuyện, sang đây nào chị hứa sẽ không để chuyện đó sảy ra đâu.
Nó nhìn chị cười trừ :
_ Da….
Chị đúng là ngây thơ hết chỗ nói. Nó nào có sợ chuyện vừa rồi cơ chứ ngược lại nó còn thích là đằng khác, từ hồi biết chị đến bây giờ ngày nào nó chẳng ước được như vậy đến hôm nay thành hiện thực nó mừng không hết chứ còn nói là sợ. Nhưng có điều nó muốn chị làm điều đó với nó phải tự nguyện phải thoải mái tâm tư chứ không phải những lúc chị giận dỗi mất khôn hay say rượu làm bừa. Nó yêu chị và luôn luôn tôn trọng chị, nó không muốn vì 1 phút bồng bột để rồi 2 chị em không dám nhìn mặt nhau, để rồi 1 ngày nào đó chị phải ân hận day dứt vì điều chị làm với nó. Đời nó tuy chưa va vấp trực tiếp với chuyện đó bao giờ nhưng xung quanh nó đã có quá nhiều trường hợp tương tự như vậy sảy ra rồi kết quả cuối cùng đàn ông hay đàn bà đều phải chịu đau khổ, có trường hợp quá đà họ chỉ biết chọn cái chết để chấm dứt mọi truyện. Cái nó sợ chính là phần con trong nó, nó sợ ngồi cạnh chị ngửi được mùi hương bưởi phảng phất lúc sớm mai trên cơ thể chị sẽ làm đầu óc nó mụ mị làm phần con trong nó trỗi dậy. Lúc đấy nó không đảm bảo được nó sẽ dám làm gì trên cơ thể ngọc ngà của chị. Lúc đó chị sẽ ra sao nó sẽ ra sao quan hệ của nó và chị sẽ ra sao.
Chị gọi nó sang, nó sang như lời chị gọi nhưng không dám ngồi quá gần chỉ đủ cho nó và chị nói chuyện thoải mái với nhau. Chị mạnh miệng là thế nhưng khi nó sang ngồi gần chị nó cảm nhận được chị vẫn ngượng ngùng vì chuyện vừa nãy sảy ra. Bằng chứng là mặt chị thoáng hồng lên thấy rõ, hai tay chị đang đan vào nhau bối rối, môi chị mấp máy muốn phát thành tiếng mà không thành. Nó chủ động :
_ Chị em mình quen nhau cũng lâu rồi, có nhiều lúc chị gặp chuyện buồn cũng đã tâm sự với em rồi vậy vì sao đợt này lại không thể tâm sự với em nữa.
Chị thoáng giật mình, mặt vẫn hồng hồng trả lời nó :
_ Tại….tại….chị….chị… cũng không biết tại sao nữa, chuyện của chị nhiều khi nghe rất trẻ con nên chị …..
Nó không.muốn làm khó chị :
_ Có sao đâu em luôn sẵn sàng lắng nghe mà. Vậy mấy hôm tết rồi chị có gặp giáo sư không.
Nét buồn hiện rõ trên mặt chị :
_ Không em ak. Từ hôm mùng 1 đến bây giờ….chị buồn lắm chả biết kể sao nữa.
Nó :
_ Kể em nghe đi không chắc giúp được gì nhưng nói ra được cũng vơi bớt nỗi buồn đi mà…
Chị :
_ Uh em nói đúng, anh và chị yêu nhau lâu rồi hồi anh chưa đi du học tình yêu của bọn chị khiến người khác phải ghen tị chị được anh chăm sóc chu đáo lắm, lo cho chị từng li từng tí 1 anh lại là tuýp người ga lăng lãng mạng luôn biết tạo ra những giây phút bất ngờ ngọt ngào và hạnh phúc. Ngày anh đi du học bọn chị có 1 hẹn ước sau này anh về chị học song sẽ kết duyên lên vợ lên chồng. Bao năm chờ đợi cuối cùng anh cũng về ngưỡng tưởng sẽ lại chìm đắm trong những giây phút ngọt ngào lãng mạng như ngày anh chưa đi nào ngờ anh đã thay đổi hẳn, không còn quân tâm chăm sóc chị như trước nữa suốt ngày chỉ biết đến công việc. Hết dự án này đến dự án khác, anh chỉ biết tập trung vào công việc chả cần biết người anh yêu sống chết ra sao ăn ở thế nào nữa. Ngày xưa anh lãng mạng bao nhiêu thì bây giờ anh khô khan sỏi đá bấy nhiêu, bố mẹ chị bảo anh có trí tiến thủ thế là tốt tất cả điều anh làm cũng chỉ để đảm bảo tương lai cho hai đứa chị sau này. Chị yêu anh lên chấp nhận tất cả nhiều khi đến ngày lễ tết hoặc dịp cuối tuần chỉ mong sao anh bớt chút công việc dẫn chị đi chơi như ngày xưa vậy mà điều đó lâu lắm rồi không sảy ra, những điều đơn giản nhất đời thường nhất của những cặp đôi yêu nhau có thể cùng làm cùng nhau thì giờ thành thứ quá xa xỉ đối với bọn chị. Tình yêu của bọn chị chết dần theo thời gian, chị không biết có còn đủ sức chịu đựng được đến ngày bọn chị kết hôn nữa hay không. Đêm 30 vừa rồi anh ấy thật sự làm chị thất vọng….
Chị nói 1 thôi 1 hồi những giọt nước mắt cứ lã chã rơi. Nhìn chị mắt lệ long lanh lòng nó cồn cào khó tả, nó muốn ngăn những giọt nước mắt của chị lại mà không thể. Nó muốn lắm muốn lắm chứ nhưng nó bất lực hoàn toàn với hoàn cảnh của chị bây giờ. Có lẽ giống như 1 ai đó nói khi ai đó khóc bạn đừng lên bảo họ ngừng khóc điều tốt nhất bạn có thể làm cho họ lúc bấy giờ là để cho họ khóc thỏa lòng họ muốn. Giọt nước mắt không hèn không xấu như nó đã từng nghĩ, ngược lại giọt nước mắt giúp cho người khóc đảo thải bớt đi những hờn tủi trong lòng họ. Giờ đây nó tin câu nói đó là đúng rồi. Phải nó lên im lặng để cho chị được nói ra tất cả mọi thứ đang làm chị buồn tủi. Chị lại tiếp tục kể cho nó nghe chuyện tình buồn của chị sau khi những tiếng lấc trong ngực chị dịu dần.
Đêm 30 của chị :
Sáng 30 chị nhận được mail của giáo sư hẹn tối nay cùng nhau đón giao thừa lòng chị vui mừng không bút mực nào tả hết, lâu lắm rồi chưa được đón giao thừa cùng anh. Chị dọn dẹp nhà cửa xong xuôi ra ngoài tiệm cắt tóc gần nhà để chỉnh trang lại đầu tóc cho thật chuẩn dù mới hôm qua thôi chị đã ở đó về. Tóc tai chuẩn bị tươm tất ăn qua loa bữa tối với bố mẹ chị lên phòng tắm rửa thật sạch sẽ, chọn kĩ càng từ quần áo đến màu son làm sao cho chị thật lộng lẫy trong mắt anh. Chọn tái chọn hồi rồi liên tục phả để ý đến giờ hẹn sợ đến muộn sẽ làm anh buồn. Sau khi thấy mình thật chỉnh chu trong gương chị chạy xe ra chỗ hẹn sớm hơn 10p. Đứng chờ đợi anh mà trong lòng vui lắm, lâu lắm rồi mới được anh chủ động hẹn chị đi chơi. Thời gian cứ chậm chạp trôi qua chị ngó đồng hồ mãi vẫn không tới được giờ anh hẹn, lúc đó chị như con ngốc đứng lẩm bẩm trách mình nóng vội quá. Thế rồi đồng đã chỉ đúng giờ hẹn mà chẳng thấy anh ấy đâu, chị tự an ủi lòng mình có thể đêm 30 nhiều người ra đường ùn tắc đến muộn là chuyện bình thường. Chị vẫn đứng đợi dù 10p đã trôi qua, dù 20p đã trôi qua, dù 30p đã trôi qua. Chị không hề buồn hay giận trong lòng vẫn tự an ủi mình đường xá hôm nay đông đúc thế này kiểu gì chẳng ùn tắc. Rồi hơn 1 tiếng trôi qua chị bắt đầu cảm thấy sốt ruột và lo lắng, chị vẫn không hề giận anh vẫn chưa bao giờ nghĩ anh sẽ không tới, chị chỉ nghĩ đơn giản là tắc đường. Lại 1 tiếng trôi qua chị bắt đầu lo lắng thật sự cho anh, chị không thể đứng yên đây được nữa nỡ anh đi được gặp chuyện chẳng lành thì sao. Chị chạy vội về nhà anh để kiểm tra, nhưng nhà anh tối đen như mực ấn chuông inh ỏi không thấy người ra. 1 cảm giác bất an trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng chị, chị quay lại chỗ hẹn vừa đi đường vừa cố tìm kiếm hai bên đường xem có thấy anh không. Nhưng không kể cả đến chỗ hẹn cũng không thấy anh đâu, điều xấu nhất có thể đã sảy ra mà chị cố kìm nén nãy giờ không dám nghĩ tới buộc chị phải nghĩ. Chị lại quay lại nhà anh trên đường cố dò hỏi những người bán hàng ven đường xem từ tối đến giờ có sảy ra vụ tai nạn nào không. Chị gọi điện cho người thân cho bạn bè nhờ họ kiểm tra tất cả các bệnh viên nhưng không có ai giống theo miêu tả của chị cả. Chị khá hoảng loạn vì không thể nào tìm thấy được anh ấy, chán nản chị lại quay về nhà anh ấy ngồi chờ hi vọng là anh ấy không bị sao cả. Ngồi cả đêm hàng xóm xung quanh nhà anh ấy nhìn chị bằng ánh mắt đề phòng phản cảm chị cũng mặc chẳng thèm quan tâm họ nghĩ gì. Đến khi trời tờ mờ sáng đèn nhà anh ấy bỗng sáng lên, chị liên tục bấm chuông. Anh ấy ra mở cửa nhìn chị bằng anh mất ngạc nhiên :
_ Ơ sao em lại ở đây.
Chị nhìn thấy anh ấy mừng thầm trong bụng, cái lo cả đêm tan biến hết. Chưa kịp nói được với anh ấy câu nào thì bị anh ấy mắng :
_ Năm mới sao em không ở nhà sáng sớm sang đây làm gì ?
Bao nhiêu uất nghẹn trong lòng trào dâng lên tận cổ chị không nói nổi thành lời. Tức giận chị chạy xe thẳng về nhà vậy mà anh ấy khồng thèm giữ chị lại, không thèm gọi điện hỏi thăm nấy 1 câu. Nếu là em em có chịu được không?
Kể được tóm tắt xong câu chuyện bao nhiêu uất nghẹn ngày hôm đó như tràn về chị lại khóc rống lên, đầu chị gục hẳn xuống hai đầu gối. Nó nhìn chị vậy xót xa lắm không kìm nén được lòng mình nó kéo chị vào lòng vỗ nhè nhẹ lên lưng chia sẻ cơn buồn tủi của chị. Chị quàng tay qua eo nó khóc to hơn, từng giọt nước mắt đắng cay của chị thấm dần vào áo nó tạo lên những mảng ướt lạnh. Chị khóc rất lâu khóc cho đến khi cạn kiệt sức lực ngủ thiếp đi lúc nào không hay……Nó thương chị chẳng biết làm gì ngoài cách ngồi im lặng, nó mấy lần định nói tất cả tâm tư trong lòng nó cho chị nghe nhưng suy đi tính lại lại không dám nói. Cái bản lĩnh cái sĩ diện của thằng đàn ông đã không cho phép nó thừa nước đục thả câu. Ngồi đó ôm chị ngủ ngửa mặt nhìn lên trần nhà nó thề trong 1 ngày gần nhất khi tâm lí chị ổn định nhất sẽ nói hết những gì nó đang chôn dấu trong lòng…
Comments for chapter "Chương 5.4"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận