Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 5.2
Chap 5 continue
Trước tết không khí nhộn nhịp bao nhiêu thì sau tết mọi thứ lại yên tĩnh bấy nhiêu, ngày mùng 1 cả nhà nó về quê nội như hàng năm vẫn vậy. Mùng 2 Kha đầu đất và công chúa tuyết xuống nhà nó rõ sớm, cả nhà lại lục tục sang nhà ngoại ăn uống nhậu nhạt cả ngày, mùng 3 tết cả nhà nó đi chúc tết xung quanh xóm láng và quan trọng nhất là ra mộ thắp hương cho 3 vị sư phụ của nó. Còn nhớ ngày này cách đây 10 năm 3 vi sư không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, không chung môn phái không lời hẹn thề mà lại rủ nhau ra đi mãi mãi không ngày quay lại. Mất mát to lớn đó suýt chút nữa cũng kéo nó đi theo các thầy.
Ngày này 10 năm trước, nó còn nhớ thời tiết hôm đó rất khắc nghiệt, trời rét đậm rét hại mưa phùn phủ kín bầu trời HP. Dân xóm liều vẫn còn đang say giấc ngủ sau 2 ngày mệt mỏi về thăm quê quán, tiếng súng máy xé nát bầu trời, tiếng gầm gừ chửi bới và 1 tràng cười man rợ đánh thức dân xóm liều phải bật dậy ra khỏi chăn ấm đệm êm tìm hiểu xem chuyện gì sảy ra. Khi cả xóm tìm đến nơi xác 3 vi sư của nó nằm vất vưởng mỗi người 1 nơi, căn nhà của cả 3 bị phá nát kẻ thủ ác đã không còn. Nó hồi đó chưa đầy 10 tuổi ham ăn ham ngủ hơn ham xem mấy vụ đánh nhau vì chuyện đó sảy ra như cơm bữa ở xóm liều. Nó vẫn ngủ không biết gì chỉ cho đến khi bố mẹ về bái tin nó mới bật dậy, nhìn xác 3 thầu be bét máu bàn tay bé nhỏ của nó chỉ kịp vuốt mặt từng người 1 thì đã vô lực không làm được gì nữa. Cơn sốc tâm lý quá lớn vượt ngưỡng chịu đựng của 1 đứa trẻ mới lớn như nó, nó ngất đi không biết gì nữa. Chuyện sau đó nó chỉ biết mọi người kể lại là nó tỉnh ngay chiều hôm đó, không khóc 1 tiếng nào chỉ đứng trơ mắt ra nhìn 3 cỗ quan tài của 3 vi sư. Họ đều không có gia đình, người thân cũng không biết ở đâu mà đến báo cả xóm liều mỗi người góp 1 chút sức làm đám ma cho 3 người. Nó như kẻ bị mất hết hồn vía ai bảo sao thì làm vậy, thay mặt người thân 3 vị mặc áo sô trắng đầu đội khăn trắng chống gậy chịu tang 3 thầy. Chôn cất 3 thầy mồ yên mả đẹp, nó vẫn là kẻ mất hồn ngày đêm không ai để ý là trốn ra mộ 3 vị quỳ ở đó hàng giờ đồng hồ đến khi bố nó phải bế về mới thôi. Những ngày sau đó mẹ nó bỏ buôn bán ở nhà trông nom nó sợ nó nghĩ quẩn làm hại đến thân. Nó ở nhà không đi học được chỉ ngồi trên giường bó gối như người già mắt nhìn xa xăm vô định không có hồn. Bố mẹ nó lo lắm không biết phải làm gì để kéo nó về với thực tại, đi hỏi khắp nơi ai bảo gì làm nấy. Có người bảo có khi 3 thầy chết oan âm hồn không siêu thoát vẫn ở lại xóm liều chơi với nó, bố mẹ nó lại lục tục kêu thầy về lập đàn cúng bái xin khấn này nọ vậy mà khi thầy cúng ra về nó có tỉnh lại đâu. Có người bảo nó sốc quá nhất thời không chịu được phải cho xuống bệnh viện Đông Khê chữa trị, bố mẹ bó làm ngay trở nó xuống đó kiểm tra bác sĩ ở đó bắt nhập viện, bố mẹ nó thương con không chịu lại lai nó về. Có người mách nước bảo bố nó nấy máu chó trộn với nước đái trẻ em tạo thành bùa phép dùng cành dâu làm chất dẫn quét khắp nhà vụt lên nó làm phép xua đuổi tà ma. Kết quả là người nó tím tái nhà hôi mù mà nó vẫn vậy. Hết cách nhưng bố mẹ nó không chịu, rảnh việc ở cảng lúc nào bố nó đi hỏi khắp nơi, mẹ nó ở nhà cả tháng trời chỉ biết nhìn nó mà khóc chả làm ăn được gì. Rồi 1 ngày cuối tháng 2 khi cả nhà vẫn đang ngủ, nó bật dậy như tôm chạy ra ngoài, hôm đó trời mới tăng cường khí lạnh, cái rét cuối mùa ngọt ngào như những lưỡi dao lam cứa lên da thịt nó. Nó ở trần trên người duy nhất cái quần đùi đi liền 3 bài quyền của 3 vị sư phụ trước ánh mắt lo sợ của bố mẹ, hết 3 bài quyền câu đầu tiên sau gần 2 tháng nó nói :
_ Mẹ con đói, ăn sớm con còn đi học.
Bố mẹ nó sửng sốt cứ đứng yên nhìn nó, lúc sau mẹ cuống cuồng đi nấu đồ ăn sáng cho nó, bố nó chạy lại ôm chặt nó vào trong vòng tay ông :
_ Mùng con đã trở về, lại đây bố sưởi ấm cho con…..
Giờ đây đứng trước mộ 3 vị sư phụ nó không còn cậu bé cô đơn chỉ quẩn quanh trong xóm liều, nó đã trưởng thành đã có bạn ngoài xóm liều và họ đang đứng cạnh nó dâng lên 3 thầy nén nhang thành kính nhất……..
Trước tết không khí nhộn nhịp bao nhiêu thì sau tết mọi thứ lại yên tĩnh bấy nhiêu, ngày mùng 1 cả nhà nó về quê nội như hàng năm vẫn vậy. Mùng 2 Kha đầu đất và công chúa tuyết xuống nhà nó rõ sớm, cả nhà lại lục tục sang nhà ngoại ăn uống nhậu nhạt cả ngày, mùng 3 tết cả nhà nó đi chúc tết xung quanh xóm láng và quan trọng nhất là ra mộ thắp hương cho 3 vị sư phụ của nó. Còn nhớ ngày này cách đây 10 năm 3 vi sư không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, không chung môn phái không lời hẹn thề mà lại rủ nhau ra đi mãi mãi không ngày quay lại. Mất mát to lớn đó suýt chút nữa cũng kéo nó đi theo các thầy.
Ngày này 10 năm trước, nó còn nhớ thời tiết hôm đó rất khắc nghiệt, trời rét đậm rét hại mưa phùn phủ kín bầu trời HP. Dân xóm liều vẫn còn đang say giấc ngủ sau 2 ngày mệt mỏi về thăm quê quán, tiếng súng máy xé nát bầu trời, tiếng gầm gừ chửi bới và 1 tràng cười man rợ đánh thức dân xóm liều phải bật dậy ra khỏi chăn ấm đệm êm tìm hiểu xem chuyện gì sảy ra. Khi cả xóm tìm đến nơi xác 3 vi sư của nó nằm vất vưởng mỗi người 1 nơi, căn nhà của cả 3 bị phá nát kẻ thủ ác đã không còn. Nó hồi đó chưa đầy 10 tuổi ham ăn ham ngủ hơn ham xem mấy vụ đánh nhau vì chuyện đó sảy ra như cơm bữa ở xóm liều. Nó vẫn ngủ không biết gì chỉ cho đến khi bố mẹ về bái tin nó mới bật dậy, nhìn xác 3 thầu be bét máu bàn tay bé nhỏ của nó chỉ kịp vuốt mặt từng người 1 thì đã vô lực không làm được gì nữa. Cơn sốc tâm lý quá lớn vượt ngưỡng chịu đựng của 1 đứa trẻ mới lớn như nó, nó ngất đi không biết gì nữa. Chuyện sau đó nó chỉ biết mọi người kể lại là nó tỉnh ngay chiều hôm đó, không khóc 1 tiếng nào chỉ đứng trơ mắt ra nhìn 3 cỗ quan tài của 3 vi sư. Họ đều không có gia đình, người thân cũng không biết ở đâu mà đến báo cả xóm liều mỗi người góp 1 chút sức làm đám ma cho 3 người. Nó như kẻ bị mất hết hồn vía ai bảo sao thì làm vậy, thay mặt người thân 3 vị mặc áo sô trắng đầu đội khăn trắng chống gậy chịu tang 3 thầy. Chôn cất 3 thầy mồ yên mả đẹp, nó vẫn là kẻ mất hồn ngày đêm không ai để ý là trốn ra mộ 3 vị quỳ ở đó hàng giờ đồng hồ đến khi bố nó phải bế về mới thôi. Những ngày sau đó mẹ nó bỏ buôn bán ở nhà trông nom nó sợ nó nghĩ quẩn làm hại đến thân. Nó ở nhà không đi học được chỉ ngồi trên giường bó gối như người già mắt nhìn xa xăm vô định không có hồn. Bố mẹ nó lo lắm không biết phải làm gì để kéo nó về với thực tại, đi hỏi khắp nơi ai bảo gì làm nấy. Có người bảo có khi 3 thầy chết oan âm hồn không siêu thoát vẫn ở lại xóm liều chơi với nó, bố mẹ nó lại lục tục kêu thầy về lập đàn cúng bái xin khấn này nọ vậy mà khi thầy cúng ra về nó có tỉnh lại đâu. Có người bảo nó sốc quá nhất thời không chịu được phải cho xuống bệnh viện Đông Khê chữa trị, bố mẹ bó làm ngay trở nó xuống đó kiểm tra bác sĩ ở đó bắt nhập viện, bố mẹ nó thương con không chịu lại lai nó về. Có người mách nước bảo bố nó nấy máu chó trộn với nước đái trẻ em tạo thành bùa phép dùng cành dâu làm chất dẫn quét khắp nhà vụt lên nó làm phép xua đuổi tà ma. Kết quả là người nó tím tái nhà hôi mù mà nó vẫn vậy. Hết cách nhưng bố mẹ nó không chịu, rảnh việc ở cảng lúc nào bố nó đi hỏi khắp nơi, mẹ nó ở nhà cả tháng trời chỉ biết nhìn nó mà khóc chả làm ăn được gì. Rồi 1 ngày cuối tháng 2 khi cả nhà vẫn đang ngủ, nó bật dậy như tôm chạy ra ngoài, hôm đó trời mới tăng cường khí lạnh, cái rét cuối mùa ngọt ngào như những lưỡi dao lam cứa lên da thịt nó. Nó ở trần trên người duy nhất cái quần đùi đi liền 3 bài quyền của 3 vị sư phụ trước ánh mắt lo sợ của bố mẹ, hết 3 bài quyền câu đầu tiên sau gần 2 tháng nó nói :
_ Mẹ con đói, ăn sớm con còn đi học.
Bố mẹ nó sửng sốt cứ đứng yên nhìn nó, lúc sau mẹ cuống cuồng đi nấu đồ ăn sáng cho nó, bố nó chạy lại ôm chặt nó vào trong vòng tay ông :
_ Mùng con đã trở về, lại đây bố sưởi ấm cho con…..
Giờ đây đứng trước mộ 3 vị sư phụ nó không còn cậu bé cô đơn chỉ quẩn quanh trong xóm liều, nó đã trưởng thành đã có bạn ngoài xóm liều và họ đang đứng cạnh nó dâng lên 3 thầy nén nhang thành kính nhất……..
Comments for chapter "Chương 5.2"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận