Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 5.1
Chap 5 continue
Nó sinh ra và lớn lên ở xóm liều, cái xóm mà người ta mới nghe danh đã không muốn tới, cái xóm mà người ra biết bạn xuất thân từ đó là không muốn dây dưa dính dáng gì đến rồi. Những đứa trẻ ở xóm đó khi đi học luôn luôn được gánh cái mác danh tiểu côn đồ, tiểu ma cô, đĩ nhỏ, điếm nhỏ….và thường chúng bị cô lập trên chính lớp học, ngôi trường của mình. Nó cũng đã từng bị như vậy, mới chập chững bước vào cổng trường tiểu học cái mác tiểu ma cô đã gắn liền với nó đến những năm cuối cùng của đời học sinh. Nó học luôn đứng nhất nhì của trường, hành kiểm chưa bao giờ dưới khá nhưng vì cái xuất thân xóm liều cái mác danh tiểu ma cô nó luôn luôn bị cô lập và kì thị. Nó nhớ như in những năm tháng thời cấp 1, lứa tuổi thiếu nhi chưa biết phân biệt giàu nghèo sang hèn, chưa biết phân biệt giới tính nam nữ nọ kia, chưa biết phân tầng đẳng cấp của xã hội vậy mà nó lại bị cô lập. Không biết bao nhiêu lần nó phải đứng ở rất xa để được ngắm nhìn chúng bạn cùng lớp chơi đùa với nhau, nó luôn thèm khát 1 ngày nào đó được 1 trong những đứa bạn cùng lớp nó rủ nó chơi bịt mắt bắt dê, bắn bi, đập ảnh..v…v nó thèm khát 1 ngày nào đó được khoác vai 1 đứa bạn nào đó tung tăng đến trường, nó khát khao đến cháy bỏng 1 ngày nào đó nó có bạn cùng lớp. Những khát khao của nó rất đơn giản với những đứa trẻ khác nhưng với nó lại là 1 thứ xa xỉ không bao giờ có được. 12 năm ăn học nó không có nổi 1 bạn học trong lớp, các bạn học cùng lớp với nó coi nó như con hủi, như 1 mầm mống của bệnh tật nếu như họ chơi với nó họ sẽ bị nhiễm bệnh không thể chữa được. Nó buồn lắm các bạn ak, hồi bé nó khóc về điều đó rất nhiều và có 1 lần cái tủi hờn xâm chiếm toàn bộ cơ thể nó khiến nó không thể chịu nổi được nữa khốc rống lên mách mẹ. Bố nó biết ông chỉ im lặng, mẹ nó biết bà chỉ còn cách ôm nó vào lòng khóc cùng nó cho nó bớt buồn miện luôn lẩm nhẩm 1 câu duy nhất " vì nhà ta ở xóm liều con ak ". Sau cái lần đó nó tự thề với bản thân sẽ không bao giờ buồn khóc trước mặt bố mẹ vì chuyện bị các bạn xa lánh nữa, nó không muốn mẹ nó chảy thêm giọt nước mắt nào nữa…..
Trên chuyến tàu cuối năm về quê ăn tết nó quen được Thảo, 1 cô gái khá kì lạ và xinh đẹp. Cô gái ấy không chê xuất thân của nó, chủ động làm bạn với nó dù biết rất rõ nguồn gốc xuất thân của nó. Quãng đường từ HN-HP cảm giác như bị thu ngắn lại khi 2 người bọn nó nói chuyện với nhau. Nhoáng 1 cái đã đến ga cuối cùng nó chia tay cô bạn mới ngay trên tàu cho tiện. Nó hẹn cô ấy 1 ngày gần nhất sang nhà nó chơi……
Bố trở nó về lúc trời tối hẳn, đoạn đường từ ga về nhà nó cái cảm giác lao lao hứng khởi cứ cuộn lên trong lòng nó, cảm thấy như có điều gì rất vui rất thân thiết đang chờ đợi nó. Nó đã về dân xóm liều đã được nghỉ tết, nhà nào nhà đấy cũng đủ ban đủ bệ ,nó đi về đến đâu là ngõ xóm xôn xao đến đó. Nó không phải hotboy cũng chẳng phải là người giàu có để người dân xóm liều tôn sùng, nó đơn giản chỉ là 1 thành viên thế hệ thứ 2 của xóm liều xa nhà mấy tháng thôi. Cái tình cảm nồng nàn của xóm nó là thế, cái tình cảm ấy cao quý hơn tất thảy những vật chất quý giá nhất trên đời. Cái tình cảm đó nó tự nhiên, nó xuất phát từ đáy lòng và không bao giờ dùng tiền mà mua được. Mẹ chắc đã nghe thấy tiếng ầm ĩ ồn ào của ngõ xóm lên bà ra tận ngoài đường để đón nó. Dáng mẹ từ xa đi tới, cái dáng gầy gầy cong cong bao năm vẫn vậy, cái đôi chân thoăn thoắt bước trên con đường cát bụi vẫn nhanh nhẹn như ngày nào. Mái tóc dài của mẹ đã điểm vài bụi phấn của thời gian, nhìn mẹ từ xa lại gần lòng nó trào dâng nỗi nhớ mấy tháng nay phải kìm nén. Nó vất hết túi quà tết xuống đất để được ôm mẹ chọn vẹn trong vòng tay nó. 1 cái ôm xiết chặt vòng tay cũng đủ cho 2 mẹ con nó cảm nhận được nỗi nhớ thương của nhau.
Tết đã về trên khắp phố phường của HP, không khí đón chào năm mới luôn nhộn nhịp và vui vẻ và tất nhiên xóm liều của nó cũng nằm trong cái nhộn nhịp sôi động đó. Xóm liều ăn tết khá đặc biệt, cuối năm cả xóm tập trung gói bánh chưng cho cả xóm ai có gì góp đấy không phân chia bổ đầu miễn sao khi giao thừa nhà nào cũng có bánh để trên ban thờ. Năm nay nhà nó có tân sinh viên bố nó chơi nổi góp gần như toàn bộ nguyên liệu làm bánh chưng cho cả xóm, cả xóm chung tay gói bánh chưng chẳng mấy chốc song vài trăm cái bánh. Bánh luộc được mấy mẻ rồi nó mới về tới nơi. Ngồi trông bánh luôn là công việc ưa thích của cả xóm. Trời lạnh bên bếp củi bập bùng ánh lửa vừa ấm vừa được nghe các tay lão luyện của giang hồ kể chuyện thời xửa thời xưa về cuộc đời họ hay không kém tiểu thuyết giang hồ của mấy anh tàu khựa. Nó mới về đi đường mệt mỏi là thế nhưng sau khi tắm rửa ăn uống song xin phép bố mẹ chạy ngay ra đó. Mẹ nó ngăn cản thế nào cũng không được. Mẹ nó sợ nó mệt, nhưng bố nó lại nghĩ khác bao tháng xa nhà phải cho nó ra đó để gặp gỡ mọi người mới vui vẻ được chứ. Ra đến chỗ luộc bánh chưng cho cả xóm anh em xóm nó đã tập trung đông đủ chỉ thiếu vài người đi làm xa không về được. Cả đám nhìn thấy nó lao nhao như cái chợ vỡ, lôi nó vào trung tâm của cả đám tra hỏi đủ thứ linh tinh. Nào là có người yêu chưa, gái HN có đẹp bằng gái HP không, HN trông như thế nào. Mẹ nhà các anh em hỏi cũng phải từ từ thôi chứ luyến thắng vậy bố nó cũng không trả lời được chứ là nó. Nó thầm chhở đùa thế thôi chứ trong lòng nó vui sướng lắm các bạn ak…..
Cái tối trông bánh hôm đó nó ngọt ngào như thỏi kẹo béo albelibe mà nó thường hay ngậm khi đông về. Kẹo dù đã tan nhưng vị ngọt em dịu của nó vẫn lưu giữ mãi trên đầu lưỡi. Hương vị của xóm liều là thế nghèo mà có tình, lưu manh trộm cắp ở đâu thì nó không biết nhưng về đến xóm anh em nó quấn túm nhau không khác 1 gia đình. Có chuyện chuyện buồn của cuộc sống trong cả năm trời đều được tổng kết kể cho anh em nghe, cùng nhau chia sẻ những đắng cay ngọt bùi. Mỗi người mỗi quan điểm quan trong là trong lòng mọi người không quá coi trọng hình thức sự việc mà đơn giản họ chỉ cần quan tâm anh em họ làm vậy có vui hay buồn thấy sướng hay khổ mà thôi. Ở đời ai chẳng muốn có được công việc tốt đẹp ngon lành nhưng muốn là 1 chuyện còn đi đến đó như thế nào lại là 1 chuyện khác. Bạn không thể bắt họ làm người tử tế đàng hoàng được khi từ bé đã đi móc túi lừa đảo, bạn không thể bảo họ lên làm ông nọ bà kia được khi nhân thân họ không rõ nguồn gốc khi học vấn của họ không quá lớp 3. Bạn là bạn mà họ là họ, sự sống muốn được kéo dài là bụng phải lo nếu không bạn có nhân cách tốt đến đâu mà bạn chết đói thì cả xã hội nó cũng chẳng quan tâm đến bạn đâu. Ở xóm liều người ta làm đủ cách để cái bụng được lo cái thân được ấm kể cả bán thân giết người họ cũng làm hết. Xã hội bảo họ là thế này thế kia không tốt đấy là quyền của xã hội, còn họ trước mắt vẫn cần phải tồn tại đã.
Tối 30 tết, mẹ nó tranh hết phần việc của 2 bố con nó, bố gọi nó lên nhà uống trà. Hôm này trông bố lạ quá hình như ông có tâm sự gì đó cần nói với nó thì phải. Bố nó :
_ Ngồi xuống uống nước với bố nào con trai, hôm nay con đã đủ khôn lớn để biết tất cả truyện về cuộc đời bố mẹ. Bố sẽ kể cho con nghe và con chấp nhận điều đó đến đâu cũng là quyền của con. Bố nó kể :
_ Bố sinh ra trong 1 gia đình đông anh em, ông bà nội lại nghèo ăn còn không đủ huống chi là học. Bố là lớn lên ra đời kiếm sống sớm, ít tuổi thất học bố ra đời với lá gan to bằng ông trời. Tham gia băng đảng làm đủ cách để có tiền gửi về cho ông bà nuôi các em. Bố không từ việc gì của băng đảng giao phó miễn là có tiền từ đâm thuê chém mướn, giết người cướp của thanh toán băng nhóm khác lúc nào bố cũng tham gia. Cái tên của bố là nỗi khiếp sợ của cả dân HP thời bấy giờ, cho đến khi bố gặp mẹ và có con. Cái ngày con cất tiếng khóc trào đời là cái ngày bố và mẹ quyết tâm bỏ băng đảng làm lại từ đầu. Bố kể cho nó nghe nhiều chuyện lắm, qua mỗi chuyện nó hiểu được quá khứ tàn bạo của bố và nó cảm nhận được sự ăn năn trong bố. Vậy là nó hiểu rồi, hiểu vì sao bọn bạn cùng lớp không dám làm bạn của nó, hiểu được vì sao các bậc phụ huynh khác gọi nó là tiểu ma cô. Đã từ lâu nó đã không để ý bạn bè cùng lớp nghĩ gì, đã từ lâu nó không thèm để ý người ta gọi nó là gì. Nay nghe bố kể nó lại càng không thèm quan tâm đến điều đó, trong nó trào dâng lên 1 cơn xúc động mạnh, nó nghẹn ngào cảm ơn bố và mẹ. Họ đã hi sinh quá nhiều cho nó rồi, phận làm con như nó đã làm được gì cho họ đâu. Bố mẹ nó quả là chu đáo suy nghĩ thấu tình đạt lý mới chọn xóm liều là nơi cứ ngụ. Nếu nó mà ở xóm khác có lẽ đời nó còn nhạt nhẽo vô vị hơn thế nữa, nó sẽ không chỉ bị bạn bè ở trường xa lánh mà còn bị cả xóm láng xa lánh ghê sợ. Ở xóm liều là tốt cho nó và thực sự là quá tốt cho nó. Cuối năm cả nhà nó 3 con người ôm nấy nhau trong niềm hạnh phúc. Bố nó mừng lắm :
_ Con bố trưởng thành lắm rồi, bố mẹ cảm ơn con đã hiểu. Giọt nước mắt hạnh phúc của bố lăn dài trên má, đây là lần đâu tiên nó thấy bố khóc.
Đêm giao thừa Kha đầu đất điện vào di động chúc tết cả nhà nó, bố mẹ quý Kha lắm luôn miện mời hắn về nhà nó ăn tết…….
Nó sinh ra và lớn lên ở xóm liều, cái xóm mà người ta mới nghe danh đã không muốn tới, cái xóm mà người ra biết bạn xuất thân từ đó là không muốn dây dưa dính dáng gì đến rồi. Những đứa trẻ ở xóm đó khi đi học luôn luôn được gánh cái mác danh tiểu côn đồ, tiểu ma cô, đĩ nhỏ, điếm nhỏ….và thường chúng bị cô lập trên chính lớp học, ngôi trường của mình. Nó cũng đã từng bị như vậy, mới chập chững bước vào cổng trường tiểu học cái mác tiểu ma cô đã gắn liền với nó đến những năm cuối cùng của đời học sinh. Nó học luôn đứng nhất nhì của trường, hành kiểm chưa bao giờ dưới khá nhưng vì cái xuất thân xóm liều cái mác danh tiểu ma cô nó luôn luôn bị cô lập và kì thị. Nó nhớ như in những năm tháng thời cấp 1, lứa tuổi thiếu nhi chưa biết phân biệt giàu nghèo sang hèn, chưa biết phân biệt giới tính nam nữ nọ kia, chưa biết phân tầng đẳng cấp của xã hội vậy mà nó lại bị cô lập. Không biết bao nhiêu lần nó phải đứng ở rất xa để được ngắm nhìn chúng bạn cùng lớp chơi đùa với nhau, nó luôn thèm khát 1 ngày nào đó được 1 trong những đứa bạn cùng lớp nó rủ nó chơi bịt mắt bắt dê, bắn bi, đập ảnh..v…v nó thèm khát 1 ngày nào đó được khoác vai 1 đứa bạn nào đó tung tăng đến trường, nó khát khao đến cháy bỏng 1 ngày nào đó nó có bạn cùng lớp. Những khát khao của nó rất đơn giản với những đứa trẻ khác nhưng với nó lại là 1 thứ xa xỉ không bao giờ có được. 12 năm ăn học nó không có nổi 1 bạn học trong lớp, các bạn học cùng lớp với nó coi nó như con hủi, như 1 mầm mống của bệnh tật nếu như họ chơi với nó họ sẽ bị nhiễm bệnh không thể chữa được. Nó buồn lắm các bạn ak, hồi bé nó khóc về điều đó rất nhiều và có 1 lần cái tủi hờn xâm chiếm toàn bộ cơ thể nó khiến nó không thể chịu nổi được nữa khốc rống lên mách mẹ. Bố nó biết ông chỉ im lặng, mẹ nó biết bà chỉ còn cách ôm nó vào lòng khóc cùng nó cho nó bớt buồn miện luôn lẩm nhẩm 1 câu duy nhất " vì nhà ta ở xóm liều con ak ". Sau cái lần đó nó tự thề với bản thân sẽ không bao giờ buồn khóc trước mặt bố mẹ vì chuyện bị các bạn xa lánh nữa, nó không muốn mẹ nó chảy thêm giọt nước mắt nào nữa…..
Trên chuyến tàu cuối năm về quê ăn tết nó quen được Thảo, 1 cô gái khá kì lạ và xinh đẹp. Cô gái ấy không chê xuất thân của nó, chủ động làm bạn với nó dù biết rất rõ nguồn gốc xuất thân của nó. Quãng đường từ HN-HP cảm giác như bị thu ngắn lại khi 2 người bọn nó nói chuyện với nhau. Nhoáng 1 cái đã đến ga cuối cùng nó chia tay cô bạn mới ngay trên tàu cho tiện. Nó hẹn cô ấy 1 ngày gần nhất sang nhà nó chơi……
Bố trở nó về lúc trời tối hẳn, đoạn đường từ ga về nhà nó cái cảm giác lao lao hứng khởi cứ cuộn lên trong lòng nó, cảm thấy như có điều gì rất vui rất thân thiết đang chờ đợi nó. Nó đã về dân xóm liều đã được nghỉ tết, nhà nào nhà đấy cũng đủ ban đủ bệ ,nó đi về đến đâu là ngõ xóm xôn xao đến đó. Nó không phải hotboy cũng chẳng phải là người giàu có để người dân xóm liều tôn sùng, nó đơn giản chỉ là 1 thành viên thế hệ thứ 2 của xóm liều xa nhà mấy tháng thôi. Cái tình cảm nồng nàn của xóm nó là thế, cái tình cảm ấy cao quý hơn tất thảy những vật chất quý giá nhất trên đời. Cái tình cảm đó nó tự nhiên, nó xuất phát từ đáy lòng và không bao giờ dùng tiền mà mua được. Mẹ chắc đã nghe thấy tiếng ầm ĩ ồn ào của ngõ xóm lên bà ra tận ngoài đường để đón nó. Dáng mẹ từ xa đi tới, cái dáng gầy gầy cong cong bao năm vẫn vậy, cái đôi chân thoăn thoắt bước trên con đường cát bụi vẫn nhanh nhẹn như ngày nào. Mái tóc dài của mẹ đã điểm vài bụi phấn của thời gian, nhìn mẹ từ xa lại gần lòng nó trào dâng nỗi nhớ mấy tháng nay phải kìm nén. Nó vất hết túi quà tết xuống đất để được ôm mẹ chọn vẹn trong vòng tay nó. 1 cái ôm xiết chặt vòng tay cũng đủ cho 2 mẹ con nó cảm nhận được nỗi nhớ thương của nhau.
Tết đã về trên khắp phố phường của HP, không khí đón chào năm mới luôn nhộn nhịp và vui vẻ và tất nhiên xóm liều của nó cũng nằm trong cái nhộn nhịp sôi động đó. Xóm liều ăn tết khá đặc biệt, cuối năm cả xóm tập trung gói bánh chưng cho cả xóm ai có gì góp đấy không phân chia bổ đầu miễn sao khi giao thừa nhà nào cũng có bánh để trên ban thờ. Năm nay nhà nó có tân sinh viên bố nó chơi nổi góp gần như toàn bộ nguyên liệu làm bánh chưng cho cả xóm, cả xóm chung tay gói bánh chưng chẳng mấy chốc song vài trăm cái bánh. Bánh luộc được mấy mẻ rồi nó mới về tới nơi. Ngồi trông bánh luôn là công việc ưa thích của cả xóm. Trời lạnh bên bếp củi bập bùng ánh lửa vừa ấm vừa được nghe các tay lão luyện của giang hồ kể chuyện thời xửa thời xưa về cuộc đời họ hay không kém tiểu thuyết giang hồ của mấy anh tàu khựa. Nó mới về đi đường mệt mỏi là thế nhưng sau khi tắm rửa ăn uống song xin phép bố mẹ chạy ngay ra đó. Mẹ nó ngăn cản thế nào cũng không được. Mẹ nó sợ nó mệt, nhưng bố nó lại nghĩ khác bao tháng xa nhà phải cho nó ra đó để gặp gỡ mọi người mới vui vẻ được chứ. Ra đến chỗ luộc bánh chưng cho cả xóm anh em xóm nó đã tập trung đông đủ chỉ thiếu vài người đi làm xa không về được. Cả đám nhìn thấy nó lao nhao như cái chợ vỡ, lôi nó vào trung tâm của cả đám tra hỏi đủ thứ linh tinh. Nào là có người yêu chưa, gái HN có đẹp bằng gái HP không, HN trông như thế nào. Mẹ nhà các anh em hỏi cũng phải từ từ thôi chứ luyến thắng vậy bố nó cũng không trả lời được chứ là nó. Nó thầm chhở đùa thế thôi chứ trong lòng nó vui sướng lắm các bạn ak…..
Cái tối trông bánh hôm đó nó ngọt ngào như thỏi kẹo béo albelibe mà nó thường hay ngậm khi đông về. Kẹo dù đã tan nhưng vị ngọt em dịu của nó vẫn lưu giữ mãi trên đầu lưỡi. Hương vị của xóm liều là thế nghèo mà có tình, lưu manh trộm cắp ở đâu thì nó không biết nhưng về đến xóm anh em nó quấn túm nhau không khác 1 gia đình. Có chuyện chuyện buồn của cuộc sống trong cả năm trời đều được tổng kết kể cho anh em nghe, cùng nhau chia sẻ những đắng cay ngọt bùi. Mỗi người mỗi quan điểm quan trong là trong lòng mọi người không quá coi trọng hình thức sự việc mà đơn giản họ chỉ cần quan tâm anh em họ làm vậy có vui hay buồn thấy sướng hay khổ mà thôi. Ở đời ai chẳng muốn có được công việc tốt đẹp ngon lành nhưng muốn là 1 chuyện còn đi đến đó như thế nào lại là 1 chuyện khác. Bạn không thể bắt họ làm người tử tế đàng hoàng được khi từ bé đã đi móc túi lừa đảo, bạn không thể bảo họ lên làm ông nọ bà kia được khi nhân thân họ không rõ nguồn gốc khi học vấn của họ không quá lớp 3. Bạn là bạn mà họ là họ, sự sống muốn được kéo dài là bụng phải lo nếu không bạn có nhân cách tốt đến đâu mà bạn chết đói thì cả xã hội nó cũng chẳng quan tâm đến bạn đâu. Ở xóm liều người ta làm đủ cách để cái bụng được lo cái thân được ấm kể cả bán thân giết người họ cũng làm hết. Xã hội bảo họ là thế này thế kia không tốt đấy là quyền của xã hội, còn họ trước mắt vẫn cần phải tồn tại đã.
Tối 30 tết, mẹ nó tranh hết phần việc của 2 bố con nó, bố gọi nó lên nhà uống trà. Hôm này trông bố lạ quá hình như ông có tâm sự gì đó cần nói với nó thì phải. Bố nó :
_ Ngồi xuống uống nước với bố nào con trai, hôm nay con đã đủ khôn lớn để biết tất cả truyện về cuộc đời bố mẹ. Bố sẽ kể cho con nghe và con chấp nhận điều đó đến đâu cũng là quyền của con. Bố nó kể :
_ Bố sinh ra trong 1 gia đình đông anh em, ông bà nội lại nghèo ăn còn không đủ huống chi là học. Bố là lớn lên ra đời kiếm sống sớm, ít tuổi thất học bố ra đời với lá gan to bằng ông trời. Tham gia băng đảng làm đủ cách để có tiền gửi về cho ông bà nuôi các em. Bố không từ việc gì của băng đảng giao phó miễn là có tiền từ đâm thuê chém mướn, giết người cướp của thanh toán băng nhóm khác lúc nào bố cũng tham gia. Cái tên của bố là nỗi khiếp sợ của cả dân HP thời bấy giờ, cho đến khi bố gặp mẹ và có con. Cái ngày con cất tiếng khóc trào đời là cái ngày bố và mẹ quyết tâm bỏ băng đảng làm lại từ đầu. Bố kể cho nó nghe nhiều chuyện lắm, qua mỗi chuyện nó hiểu được quá khứ tàn bạo của bố và nó cảm nhận được sự ăn năn trong bố. Vậy là nó hiểu rồi, hiểu vì sao bọn bạn cùng lớp không dám làm bạn của nó, hiểu được vì sao các bậc phụ huynh khác gọi nó là tiểu ma cô. Đã từ lâu nó đã không để ý bạn bè cùng lớp nghĩ gì, đã từ lâu nó không thèm để ý người ta gọi nó là gì. Nay nghe bố kể nó lại càng không thèm quan tâm đến điều đó, trong nó trào dâng lên 1 cơn xúc động mạnh, nó nghẹn ngào cảm ơn bố và mẹ. Họ đã hi sinh quá nhiều cho nó rồi, phận làm con như nó đã làm được gì cho họ đâu. Bố mẹ nó quả là chu đáo suy nghĩ thấu tình đạt lý mới chọn xóm liều là nơi cứ ngụ. Nếu nó mà ở xóm khác có lẽ đời nó còn nhạt nhẽo vô vị hơn thế nữa, nó sẽ không chỉ bị bạn bè ở trường xa lánh mà còn bị cả xóm láng xa lánh ghê sợ. Ở xóm liều là tốt cho nó và thực sự là quá tốt cho nó. Cuối năm cả nhà nó 3 con người ôm nấy nhau trong niềm hạnh phúc. Bố nó mừng lắm :
_ Con bố trưởng thành lắm rồi, bố mẹ cảm ơn con đã hiểu. Giọt nước mắt hạnh phúc của bố lăn dài trên má, đây là lần đâu tiên nó thấy bố khóc.
Đêm giao thừa Kha đầu đất điện vào di động chúc tết cả nhà nó, bố mẹ quý Kha lắm luôn miện mời hắn về nhà nó ăn tết…….
Comments for chapter "Chương 5.1"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận