Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 13.4
…… Con người thường lịm đi khi nào ? Có rất nhiều nguyên nhân các bạn ạ. Va chạm vật lý quá mạnh dẫn đến thần kinh bị chấn động cũng khiến con người lịm đi. Rượu bia quá đà ta cũng có thể bị lịm mà chẳng còn biết trời đất là gì. Thời tiết nóng quá cũng khiến ta lịm đi bất ngờ, thời tiết lạnh quá ngưỡng cơ thể chịu đựng cũng khiến ta dần dần lịm đi. Mệt mỏi do lao động quá sức hoặc do tinh thần quá hoảng loạn căng thẳng vượt ngưỡng chịu đựng hoàn toàn có thể khiến ta lịm đi lúc nào không hay. Còn trường hợp của nó lịm đi lúc này có thể do nó sướng quá mà lịm đi chăng. Qua bao ngày trước tinh thần của nó bị dày vò đến cực hạn, lương tâm nó cắn rứt đau khổ. Vì nó trong phút giây lầm lỡ đã làm khổ cả 2 người con gái nó vô cùng quý mến. 1 là người nó hết mực yêu thương, 1 là người nó vô cùng quý mến. Cả 2 đều vì nó mà phải nhận những tổn thương trong lòng, 1 kẻ đi không thấy bóng người, 1 kẻ điên dại hoảng loạn tinh thần. Như vậy bảo sao rất nhiều ngày nó ra ngẩn vào ngơ, rất nhiều ngày nó có những hành động dại dột hủy hoại bản thân nó. Tất cả bì nó muốn lấy sự đau đớn của thể xác làm thuốc giảm đau cho tâm trí nó. Nhưng làm đủ mọi thứ cũng không giúp ích được gì cho nó, cho đến hôm nay nó buộc phải làm 1 việc dù trong thâm tâm nó không hề muốn. Nó thừa hiểu việc nó đang làm là 1 sai lầm nghiêm trọng, tương lai tù đày nó chẳng sợ nhưng nó rất sợ việc này vỡ nở ra giọt nước mắt mẹ sẽ năn dài trên má, danh dự của bố nó sẽ bị tổn hại và tất cả những người quen biết nó cũng sẽ bị tổn thương dù ít hay nhiều. Nó biết và thừa nhìn ra được cái tương lai tăm tối đó nhưng nhiều khi trong đời lí trí thường bị tình yêu làm cho mù quáng. Và ngay lúc này đây khi âm thanh của tình yêu lên tiếng, khi môi chạm môi, khu hương bưởi lúc sớm mai lấp đầy lồng ngực nó cũng là lúc nó thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần. Cũng là lúc nó lịm đi không biết gì….
…. " Thời gian ơi xin hãy ngừng trôi để tôi mãi lưu giữ khoảng khắc này " câu hát câu thơ ở đâu nó chẳng nhớ nhưng chắc chắn trước khi lịm đi trong đầu nó có vang lên câu này. Khoảng khắc ấy quá tuyệt vời và viên mãn với những tháng ngày đau khổ của nó. Thế lên khi lịm đi môi nó vẫn kịp nở 1 nụ cười hạnh phúc dù lúc đó hoàn cảnh của nó không được tốt đẹp như nó nghĩ….
….. 1 màu trắng phủ đầy nhận thức của nó, nó có cố căng mắt ra để tìm kiếm cũng chẳng thấy gì ngoài màu trắng. Vậy là sao ? Nó lại mơ à. Chị đâu….chị đâu ? Nó hoảng hốt đi tìm chị. Nó chạy đông chạy tây rồi cắm đầu chạy thẳng về phía trước cũng chẳng thấy gì ngoài màu trắng tinh. Khung cảnh chẳng có gì thay đổi dù nó đã chạy đến bở hơi tai. Thật kì lạ nó vẫn nhớ rõ ràng nó và chị đang trú mưa, đang trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào của tình yêu. Nó bất giác sờ lên môi nó, cảm giác nụ hôn ấy vẫn còn đọng lại trên môi nó, cảm giác tiếng yêu của chị vẫn vạng vọng trong tai nó và hương bưởi lúc sớm mai vẫn đọng đầy trong lồng ngực nó. Vậy mà giờ đây nó không thấy chị đâu, xung quanh nó chỉ là màu trắng toát không góc cạnh. Nó hoảng sợ đến mất hết lý trí, gào thét gọi chị trong vô vọng. Nó tan vỡ trong màu trắng không góc cạnh này…..
……lịm và lịm và liên tiếp lịm. Lịm chán lại tỉnh và tỉnh chán lại lịm. Sự vật sự việc diễn ra cứ thực thực ảo ảo chẳng thể phân biệt nổi là thực hay ảo, là thật hay mơ. Tất cả cứ xuất hiện là xuất hiện, không có điểm đầu mà cũng chẳng có điểm cuối. Cứ ẩn cứ hiện như bóng đèn trong đêm, bật lên thì sáng mà tắt đi thì mọi thứ đều tăm tối thay đổi….
…… Lạnh… nó lạnh quá, nó không thể chịu nổi đanh quấn lấy cơ thể nó….và may sao cái lạnh kéo nó về với thực tại, giúp nó nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh nó. Mọi thứ đã thay đổi, không còn là nơi nó bắt đầu lịm đi…..