Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 12.5
…….Ai sống trên đời cũng có cách sống của riêng họ, nó cũng có cách sống của riêng nó. Nó sống trong xóm liều nơi tận cùng của xã hội, ngày ngày tiếp xúc với muôn ngàn mưu mẹo đề cầu sinh, tiếp xúc với nhiều kiểu người khác nhau nhưng nó vẫn định hình cho 1 mình cách sống sao cho đúng câu " đói cho sạch rách cho thơm ", nó vẫn tôn thờ chủ nghĩa sống vì mọi người mình chịu thiệt tí cũng không sao. Chính vì vậy nó mới có những người bạn mới ngày hôm nay, đã không kể nó là kẻ xóm liều mà chơi với nó. Nó chân trọng họ, chân trọng chị chân trọng Thảo nhưng có lẽ éo le cuộc đời bắt nó phải làm điều nó không muốn, bắt nó sống khác với tôn chỉ nó sống. Nó không thể làm được điều gì cho mọi chuyện được vẹn toàn. Nghĩ đến điều đó thôi lòng nó đau lắm, nó phân vân do dự đến mất ngủ, nó bồn chồn khó thở khi nhớ đến nụ cười hạnh phúc của Thảo nhưng nó còn cảm thấy đau từng milimet trong tim khi nhớ đến những giọt nước mất uất nghẹn của chị. Nó bối rối lắm chặt bàn tay, mắt trợn trừng nhìn lên khoảng không trước mặt, hình ảnh ngã giáo sư nhếch mép khinh khỉnh nhìn nó cười khiến nó sôi máu đấm loạn xạ. Đấm mà không trúng, đấm mà không xóa nổi nụ cười khinh khỉnh của lão giáo sư khiến nó càng điên loạn. Nó vùng dậy để làm điều gì đó nhiều hơn những cú đấm thì hình ảnh của lão giáo sư biến mất. Nó quay đầu tìm kiếm rồi ngồi phịch xuống giường, 2 tay nó vuốt ngược từ trán ra sau đầu, cảm giác điên loạn trong nó biến mất, mồ hôi trên người bắt đầu rịn dù thời tiết lúc này rất lạnh. Nó lẩm bẩm " cứ thế này thì điên mất thôi "……..
Nó ốm và đã được bố mẹ xin bảo lưu kết quả. Bố mẹ muốn nó về Hải Phòng nhưng nó xin ở lại, nó viện cớ này nọ cốt để được ở lại giải quyết việc của nó với chị. Bố mẹ nó thừa hiểu nó đang nghĩ gì nên cũng chấp nhận cho nó ở lại. Nó ở lại phải tìm việc gì đó làm mới được, ở không mãi cũng buồn chân buồn tay với lại nó cũng không muốn làm phiền bố mẹ về kinh tế, bác Lâm gợi ý nó về giúp bác làm ở chợ vải nhưng nó ngại vì nó làm phiền bác quá nhiều rồi. Nó quyết định sẽ tự kiếm việc sau khi sức khỏe ổn định……
……trưa mùa đông năm ấy Thảo hồ hởi bước vào phòng trọ của nó, trên tay cô ấy lỉnh kỉnh đồ ăn và hoa quả. Cô ấy tươi cười với nó nhưng nó lại không đáp lại nụ cười với cô ấy. Nụ cười trên môi cô ấy vụt tắt, chạy vội về phía nó :
_ Anh sao vậy, không khỏe ở trong người à….
Vừa nói cô ấy vừa đưa tay lên chán nó, nó đỡ tay cô ấy mặt nghiêm túc :
_ Thảo anh xin lỗi, có lẽ 2 chúng ta không nên tiếp tục như vậy. Anh vẫn còn yêu Hoa nhiều lắm, anh….anh không thể….
Thảo méo mó cười gượng, từng giot nước mắt cứ lăn đầu trên má. Cô ấy khóc làm nó bối rối, nó tính nói điều gì đó với cô ấy thì bị ngón trỏ xinh xắn của cô ấy ngăn lại. Cô ấy nói trong tiếng nấc :
_ Em biết và em sợ 1 ngày nào đó anh sẽ nói ra điều đó…..em mong rằng anh sẽ hạnh phúc…..
Cô ấy vụt đi trong tiếng nấc nghẹn ngào, còn nó chỉ biết ngồi im bất động. Nó nén lòng để kìm hãm cho đôi chân nó không đuổi theo cô ấy, nó tự an ủi trong lòng nó rằng cô ấy sẽ không sao, có đuổi theo nó cũng chẳng thể làm cô ấy vui trở lại. Thôi đành để cô ấy đau 1 lần rồi thôi, như vậy sẽ tốt cho cả 2 hơn. Đỡ phải sống trong cái hạnh phúc giả tạo, đỡ phải lo lắng căng thẳng khi ai đó bất chợt tỉnh mộng nói ra điều mà ai cũng có thể nhận ra. Nó thở dài khi nhận ra ngoài trời bắt đầu mưa….