Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 11.6
Chap 11 continue :
Tiếng hét nó thể hiện sự tuyệt vọng không lối thoát, thể hiện nỗi ấm ức trong lòng nó. Nó chỉ có thể hét và chẳng thế làm gì cả vì nó đâu biết được nguồn gốc cơn giận dữ của chị là từ đâu. Nó cố trấn an mình bằng cách lẩm nhẩm :
_ Bình tĩnh….bình tĩnh…..thật bình tĩnh…..
Đúng vậy nó phải thật bình tĩnh suy xét mọi chuyện cho rõ ngọn ngành. Nó chắp lối những sự kiện còn xót lại trong cái đầu rối bời của nó. Đúng rồi tối qua nó uống rượu….nó say đến bất tỉnh….nó ở trong phòng gốm cùng chị….nó và chị đã làm chuyện người lớn. Nghĩ đến đây nó bật tung chăn ra kiểm tra lại thằng em xem có dấu hiệu gì liên quan đến chuyện làm người lớn của nó và chị hay không. Nó kiểm tra rất kĩ, không bỏ xót bất kể những dấu hiệu khả nghi là và kết quả thu được khiến nó bế tắc. Đêm qua nó có quan hệ với chị nhưng chắc chắn không phải ở cái phòng mà sáng nay nó bị chị tát và nhiếc móc. Và càng khó hiểu hơn nữa nếu chị đã tự nguyện dâng hiến cho nó sao sáng nay chị lại phẫn nộ uất ức đến ngất ? Tại sao chị lại mắng nhiếc nó đủ điều ? Chẳng nhẽ người nó quan hệ không phải là chị ? Không đúng lúc đó dù không gian mờ ảo nhưng cái hương bưởi thơm ngát duy nhất chị có làm sao mà lẫn đi đâu được ? Nếu đúng nó quan hệ với chị thật tại sao đêm qua nằm phòng gốm sáng ra nó lại ở phòng nhà nghỉ của anh chế Hoài ? Càng nghĩ càng khó hiểu càng không có lối thoát. Nó hận bản thân nó, hận cái thói quen rượu say là bất tỉnh để bây giờ nó lâm vào bế tắc không lối thoát. Nó ngồi yên trên giường như 1 pho tượng cố tìm ra câu trả lời hợp lý nhất cho mọi chuyện đang sảy ra…..
Trong căn phòng tối tăm nó cũng chẳng biết lúc này là tối hay ngày nữa, mà có là ngày hay tối thì nó cũng chẳng mấy quan tâm vì giờ đây cảm giác mất chị khiến nó chẳng thiết chuyện gì trên đời này nữa. Nó không thể tìm ra ngọn ngành câu chuyện lên càng không thể tìm được ra cách giải quyết và rồi kết quả hiển nhiên là chị sẽ rời xa nó mãi mãi. Nó sợ mất chị sợ cái cảm giác bị chị xa lánh, bị chị coi như người xa lạ nó không biết có quen được cái nghịch cảnh này không. Nó cứ ngồi đó để bóng tối trong căn phòng nuốt chửng để cho suy nghĩ của nó nuốt chửng, nó người sống không khác kẻ đã chết……
Cạch….cạch….cửa phòng mở toang ra sau tiếng lạch cạch của khóa với chìa, ánh sáng bên ngoài được thể lao vào phòng sục sạo mọi ngóc ngách trong căn phòng nó đang ngồi, nó không bận tâm nhưng vẫn ngước mắt lên nhìn với niềm hi vọng nhỏ nhoi mà trong lòng nó tự an ủi nó. Ngoài cửa có 1 bóng phụ nữ đang tiến gần về phía nó, giữa tối và sáng nó không thể nhận ra người đó là ai nhưng nó biết chắc đó không phải là chị. Mà đã không phải là chị thì nó không thèm bận tâm, mặc kệ người đó nó lại trở về với cái bóng tối trong lòng nó. Có vẻ như người đó không chỉ đến để kiểm tra trong phòng có người hay không, người đó càng ngày càng lại gần nó, chẳng nói chẳng rằng vòng tay ôm ngang người nó. Qua hương trên cơ thể, qua cái tiếp xúc ra thịt nó đoán phần nào đó là Thảo. Thoáng giật mình nó gạt cô ấy ra nhưng cô ấy không chịu ôm nó chặt hơn. Nó cuống quít :
_ Thảo bạn sao vậy……sao bạn….Hoa thấy thì sao…..cô ấy sẽ….
Thảo đặt ngón tay trỏ lên môi nó ra hiệu im lặng, cô ấy đang thổn thức cơ người cô ấy co giật bất thường, vài giọt nước mắt đang đua nhau thấm lên da thịt nó. Cô ấy đã không còn gục đầu lên vai nó như lúc đầu mà đang hôn hít lên trên mặt nó. Nó đẩy cô ấy ra, hai tay đặt lên vai cô ấy trong căn phòng không đủ sáng nó nói từng chữ 1 :
_ Thảo…bạn đang làm gì vậy….
Thảo cúi mặt tránh cái nhìn trực diện của nó cô ấy run run nói trong tiếng khóc :
_ Minh em yêu anh…..kể từ khi em được gặp anh trên chuyến tàu về nhà ăn tết em đã yêu anh rồi…..em…..em cần anh Minh à…
Nó ngắt lời cô ấy :
_ Thảo bạn biết thừa tôi yêu Hoa mà….
Đến lượt cô ấy ngắt lại lời nó :
_ Em biết nhưng em không thể ngăn con tim em nhớ về anh….và đêm qua em đã được thỏa ước nguyện…..
Nghe câu đó của Thảo nó như người bị sét đánh ngồi chết lặng. Đôi tay nó trượt khỏi vai cô ấy như hệ quả tất yếu. Vậy là nó hiểu rồi người đêm qua nó quan hệ không phải là chị mà là Thảo, kết quả là sáng nay chị đã thấy. Nó hiểu rồi hiểu rồi và cũng hiểu luôn nó mất chị thực sự rồi….
Nó im lặng như để mặc niệm cho tình yêu của nó và chị từ nay sẽ chết mãi trong tay nó, nó đã đẩy chị ra khỏi cuộc đời nó chứ không phải ai khác, đã thế nó còn làm 1 người con gái khác mất đi cái quý giá nhất của đời người con gái. Giờ đúng là hết cách thật rồi dù chị có tha thứ cho nó nó cũng không thể giữ tình yêu củ chị trong tim nó nữa rồi, giờ đây nó phải chịu trách nhiệm với những gì nó làm, phủi tay không phải là cách nó sống. Nó hít 1 hơi thật sâu như thể để chôn vùi tình yêu của nó và chị, như thể chấp nhận cái nghịch cảnh trước mắt do chính nó tạo ra. Nó :
_ Thảo ơi…Minh sẽ không để Thảo phải thiệt thòi nhưng ngay lúc này nhất thời Minh vẫn chưa thể quên Hoa. Nếu lúc nào đó có chạm vào quá khứ Thảo cũng đừng buồn nhé.
Thảo ôm chầm lấy nó :
_ Em….em chấp nhận hết miễn là anh sẽ ở bên em….em chấp nhận hết mà….
Nó nghe tiếng Thảo khóc mà thấy xót xa quá, vỗ nhẹ lên vai Thảo :
_ Được rồi….được rồi hai đứa mình về thôi……
Tiếng hét nó thể hiện sự tuyệt vọng không lối thoát, thể hiện nỗi ấm ức trong lòng nó. Nó chỉ có thể hét và chẳng thế làm gì cả vì nó đâu biết được nguồn gốc cơn giận dữ của chị là từ đâu. Nó cố trấn an mình bằng cách lẩm nhẩm :
_ Bình tĩnh….bình tĩnh…..thật bình tĩnh…..
Đúng vậy nó phải thật bình tĩnh suy xét mọi chuyện cho rõ ngọn ngành. Nó chắp lối những sự kiện còn xót lại trong cái đầu rối bời của nó. Đúng rồi tối qua nó uống rượu….nó say đến bất tỉnh….nó ở trong phòng gốm cùng chị….nó và chị đã làm chuyện người lớn. Nghĩ đến đây nó bật tung chăn ra kiểm tra lại thằng em xem có dấu hiệu gì liên quan đến chuyện làm người lớn của nó và chị hay không. Nó kiểm tra rất kĩ, không bỏ xót bất kể những dấu hiệu khả nghi là và kết quả thu được khiến nó bế tắc. Đêm qua nó có quan hệ với chị nhưng chắc chắn không phải ở cái phòng mà sáng nay nó bị chị tát và nhiếc móc. Và càng khó hiểu hơn nữa nếu chị đã tự nguyện dâng hiến cho nó sao sáng nay chị lại phẫn nộ uất ức đến ngất ? Tại sao chị lại mắng nhiếc nó đủ điều ? Chẳng nhẽ người nó quan hệ không phải là chị ? Không đúng lúc đó dù không gian mờ ảo nhưng cái hương bưởi thơm ngát duy nhất chị có làm sao mà lẫn đi đâu được ? Nếu đúng nó quan hệ với chị thật tại sao đêm qua nằm phòng gốm sáng ra nó lại ở phòng nhà nghỉ của anh chế Hoài ? Càng nghĩ càng khó hiểu càng không có lối thoát. Nó hận bản thân nó, hận cái thói quen rượu say là bất tỉnh để bây giờ nó lâm vào bế tắc không lối thoát. Nó ngồi yên trên giường như 1 pho tượng cố tìm ra câu trả lời hợp lý nhất cho mọi chuyện đang sảy ra…..
Trong căn phòng tối tăm nó cũng chẳng biết lúc này là tối hay ngày nữa, mà có là ngày hay tối thì nó cũng chẳng mấy quan tâm vì giờ đây cảm giác mất chị khiến nó chẳng thiết chuyện gì trên đời này nữa. Nó không thể tìm ra ngọn ngành câu chuyện lên càng không thể tìm được ra cách giải quyết và rồi kết quả hiển nhiên là chị sẽ rời xa nó mãi mãi. Nó sợ mất chị sợ cái cảm giác bị chị xa lánh, bị chị coi như người xa lạ nó không biết có quen được cái nghịch cảnh này không. Nó cứ ngồi đó để bóng tối trong căn phòng nuốt chửng để cho suy nghĩ của nó nuốt chửng, nó người sống không khác kẻ đã chết……
Cạch….cạch….cửa phòng mở toang ra sau tiếng lạch cạch của khóa với chìa, ánh sáng bên ngoài được thể lao vào phòng sục sạo mọi ngóc ngách trong căn phòng nó đang ngồi, nó không bận tâm nhưng vẫn ngước mắt lên nhìn với niềm hi vọng nhỏ nhoi mà trong lòng nó tự an ủi nó. Ngoài cửa có 1 bóng phụ nữ đang tiến gần về phía nó, giữa tối và sáng nó không thể nhận ra người đó là ai nhưng nó biết chắc đó không phải là chị. Mà đã không phải là chị thì nó không thèm bận tâm, mặc kệ người đó nó lại trở về với cái bóng tối trong lòng nó. Có vẻ như người đó không chỉ đến để kiểm tra trong phòng có người hay không, người đó càng ngày càng lại gần nó, chẳng nói chẳng rằng vòng tay ôm ngang người nó. Qua hương trên cơ thể, qua cái tiếp xúc ra thịt nó đoán phần nào đó là Thảo. Thoáng giật mình nó gạt cô ấy ra nhưng cô ấy không chịu ôm nó chặt hơn. Nó cuống quít :
_ Thảo bạn sao vậy……sao bạn….Hoa thấy thì sao…..cô ấy sẽ….
Thảo đặt ngón tay trỏ lên môi nó ra hiệu im lặng, cô ấy đang thổn thức cơ người cô ấy co giật bất thường, vài giọt nước mắt đang đua nhau thấm lên da thịt nó. Cô ấy đã không còn gục đầu lên vai nó như lúc đầu mà đang hôn hít lên trên mặt nó. Nó đẩy cô ấy ra, hai tay đặt lên vai cô ấy trong căn phòng không đủ sáng nó nói từng chữ 1 :
_ Thảo…bạn đang làm gì vậy….
Thảo cúi mặt tránh cái nhìn trực diện của nó cô ấy run run nói trong tiếng khóc :
_ Minh em yêu anh…..kể từ khi em được gặp anh trên chuyến tàu về nhà ăn tết em đã yêu anh rồi…..em…..em cần anh Minh à…
Nó ngắt lời cô ấy :
_ Thảo bạn biết thừa tôi yêu Hoa mà….
Đến lượt cô ấy ngắt lại lời nó :
_ Em biết nhưng em không thể ngăn con tim em nhớ về anh….và đêm qua em đã được thỏa ước nguyện…..
Nghe câu đó của Thảo nó như người bị sét đánh ngồi chết lặng. Đôi tay nó trượt khỏi vai cô ấy như hệ quả tất yếu. Vậy là nó hiểu rồi người đêm qua nó quan hệ không phải là chị mà là Thảo, kết quả là sáng nay chị đã thấy. Nó hiểu rồi hiểu rồi và cũng hiểu luôn nó mất chị thực sự rồi….
Nó im lặng như để mặc niệm cho tình yêu của nó và chị từ nay sẽ chết mãi trong tay nó, nó đã đẩy chị ra khỏi cuộc đời nó chứ không phải ai khác, đã thế nó còn làm 1 người con gái khác mất đi cái quý giá nhất của đời người con gái. Giờ đúng là hết cách thật rồi dù chị có tha thứ cho nó nó cũng không thể giữ tình yêu củ chị trong tim nó nữa rồi, giờ đây nó phải chịu trách nhiệm với những gì nó làm, phủi tay không phải là cách nó sống. Nó hít 1 hơi thật sâu như thể để chôn vùi tình yêu của nó và chị, như thể chấp nhận cái nghịch cảnh trước mắt do chính nó tạo ra. Nó :
_ Thảo ơi…Minh sẽ không để Thảo phải thiệt thòi nhưng ngay lúc này nhất thời Minh vẫn chưa thể quên Hoa. Nếu lúc nào đó có chạm vào quá khứ Thảo cũng đừng buồn nhé.
Thảo ôm chầm lấy nó :
_ Em….em chấp nhận hết miễn là anh sẽ ở bên em….em chấp nhận hết mà….
Nó nghe tiếng Thảo khóc mà thấy xót xa quá, vỗ nhẹ lên vai Thảo :
_ Được rồi….được rồi hai đứa mình về thôi……