Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 11.3
Chap 11 continue
Đường về làng gốm bát tràng không quá xa nhưng vì 1 chút xao động của tâm thức, 1 chút mơ mộng viển vông của kẻ đang yêu của bãi bồi xanh ngát của đồng lúa thơm ngát sữa lúa trổ đòng khiến cho đoàn của nó vào làng gốm khi trời gần về trưa. Cánh đồng xanh ngát mất dần sau lũy tre làng nhường chỗ cho lò nung lò gốm cho nhà tầng hiện đại cho những con đường chia 5 chia 7 ăn sâu vào làng gốm. Vào làng gốm thứ ấn tượng nhất với nó không phải là đồ gốm mà là mặt bằng nhà cửa nơi đây, rất thành thị và hiện đại không như những gì nó thường biết ở làng nghề. Ở quê nó làng nghề nghèo lắm, nhà ngói nhà tranh mọc xiêu vẹo không lề lối đường phố chủ yếu là bụi bẩn về ngày hanh và nhễu nháo vào ngày mưa. Dân làm nghề thì 1 sương 2 nắng bán mặt cho đất bán lưng cho rời cũng chỉ đủ cái ăn cho vào miệng lấy đâu ra tiền mà xây nhà xây cửa đẹp như làng gốm bát tràng. Ấn tượng thứ 2 đó là sự phong phú đa dạng từ mẫu mã chủng loại đến màu sắc hình hài, từ những vật dụng hàng ngày nó vẫn hay nhìn thấy đến những loại vổ quái kì lạ mà nó chẳng hiểu nổi mua về để làm gì. Biết là khen làng gốm làm gốm đẹp là thừa thãi là vác củi về rừng nhưng nó vẫn phải khen vì trước khi nó đến với làng gốm nó nghiên cứu cũng khá kĩ về sản phẩm gốm nhưng không ngờ đến đó nó vẫn bị choáng ngợp bởi sự đa dạng của sản phẩm. Đoàn nó thì rất mệt còn nó thì mê mẩn ngắm nghía đồ gốm cho đên khi mọi người không chịu nổi nữa nói nó :
_ Minh để ngắm sau đi giờ kiếm chỗ nghỉ ngơi đã.
Nó giật mình nhe răng cười :
_ Ok thì tìm chỗ nghỉ…..
Nói là tìm cho sang chứ thực ra nhà nghỉ ngay cạnh chỗ đoàn nó đứng, không ngần ngại nó phi thẳng vào trong. Ra tiếp nó là 1 người đàn ông trung tuổi tự xưng là chủ nhà nghỉ, ông ta cao to vạm vỡ mình trần đầy vết mực và sẹo dài vằn vện khắp thân. 1 phong cách rất giang hồ khiến chị ngồi sau nó hơi co người lại, Tuấn đẹp mã sau khi nhìn thấy ông ấy thì im lặng đứng ngoài, Kha đầu đất vẫn là người anh em tốt của nó chẳng ngần ngại phi xe đỗ ngay cạnh nó. Nó khác mọi người ở trong đoàn là nó chất thân từ xóm liều, cái thân hình kiểu người đàn ông này nó gặp như cơm bữa ở xóm nên nó không sợ mà ngược lại lại thấy thân thân. Nó nhe răng cười thân thiện chào hỏi :
_ Chú cho bọn cháu thuê 2 phòng nhé….
Cắt ngang câu nói của nó bằng chất giọng ồm ồm :
_ Chú cháu gì có họ hàng gì không…?
Nó vẫn nhe răng cười sắc mặt không biến chuyển :
_ Dạ không nhưng…..
Cắt tiếp câu nói của nó bằng chấy giọng ồm ồm và đôi lông mày nhún nhẩy :
_ Vậy thị gọi bằng anh thôi ku……
Nó cười xuề xòa :
_ Vâng anh cho em thuê 2 phòng để nghỉ anh nhé….
Chủ nhả nghĩ nét mặt rõ tươi :
_ Đấy vậy có phải thân thiện không….ok thế có mang cmt theo người không….
Nó cười vì sự hóm hỉnh của anh ta :
_ Dạ em có….
Thủ tục cho có lệ thôi chứ thực ra mỗi cái cmt của nó là đủ vì sao ư ? Đơn giản vì cái nơi đăng khí hộ khẩu thường trú của nó quá ấn tượng với người đàn ông đó. Nghe như ông ấy nói thì ổng còn là đệ của đệ bố nó nữa cơ. Ghê thật lần đầu nó thấy cái cmt của nó có giá trị vơi người bên ngoài như vậy, nó chợt cười với cái ý tưởng so sánh cmt với lệnh bài vua ban khi đi sau anh chủ nhà nghỉ lên phòng. Khách vắng phòng nhiều lại là chỗ quen biết anh chủ nhà nghỉ hào phóng nói câu đầy ẩn dụ :
_ Phòng thừa các em nghỉ không đủ cứ sang phòng khác mà dùng anh không lấy thêm tiền đâu mà lo…..
Cả đoàn vâng dạ cho anh chủ vui lòng, ai trong đầu chẳng biết ý anh ấy nói gì…vào phòng cất đồ vệ sinh này lọ cả đoàn rủ nhau đi kiếm cái ăn rồi về nghỉ ngơi. Ăn uông qua loa lên chọn bừa 1 quán cơm bình dân gần đó. Quán khá đông khách chủ yếu là khách du lịch như tụi nó hoặc là dân buôn bán đồ gốm lỡ nhịp ở lại ăn cơm cho xong bữa. Ăn cho nhanh vì trời trưa hanh khô nóng nực khó chịu để về phòng nghỉ ngơi cho lại sức chiều còn.lang thang chỗ này chỗ kia. Về lại nhà nghỉ nó nhận được lời mời của ông chủ nhà nghỉ :
_ Chiều mấy đưa về anh ăn cơm nhậu nhẹt cho vui….
Cả đoàn lại vâng vâng dạ dạ cho anh chủ vui lòng rồi lên phòng nghỉ ngơi. Nó lên giường đánh 1 giấc đến 2h chiều thì được mọi người gọi dậy bắt đầu khám phá làng gốm bát tràng. Làng gốm có rất nhiều thứ đáng phải mua nhất là mấy đồ dị dạng để về trang trí nhưng còn 1 thứ hay hơn nữa đó là tự tay mình làm ra 1 sản phẩm gốm cho riêng mình. Dịch vụ phi vật thể này khá đắt khách, đợi đến lượt làm cũng khá đầu nâu. Nó ngồi tính toán tỉ mỉ lắm mới quyết định định làm bình hoa khoét hình trái tim 1 biểu tượng đơn giản của tình yêu nhưng khó thành công trong lò nung ( theo như 1 anh thợ mới vào nghề nói vậy ). Nó khá hoang nhưng quyết làm cho bằng được bởi vì nó là thằng cố chấp mà. Trong khi mọi người trong đoàn của nó đã hoàn thành xong tác phẩm của họ thì nó vẫn úp mặt vào tỉa tót từng li từng tí cục đất của nó sao cho có hình trái tim. Mọi người nung xong ra sản phẩm nó mới kịp làm xong sản phẩm, không hoàn mỹ nhưng ít ra cũng được 1 bác nghệ nhân già khen khéo tay ( sau này mơi biết ai bác cũng khen )).
Xong sản phẩm cũng đến giờ về nghỉ ngơi ăn cơm chia tay xưởng gốm nó về nhà với khuôn mặt bẩn nhất nhưng bù lại đã làm cho chị 1 bình hoa tuyệt đẹp và ý nghĩa. Đẹp hơn cả cái cốc uống trà của Tuấn đẹp mã điều đó khiến nó vui trong lòng 1 tí ( nó trẻ con nhỉ )…..
Về đến nhà nghỉ anh chủ đã chuẩn bị đầy đủ để nhậu. Anh ta cười như vớ được vàng khi thấy cái mặt lấm lem bùn đất của nó :
_ Em đu làm gốm hay em đi bê đất vậy Minh….
Nó nhe răng cười trừ rồi xin phép nên phòng tắm trước, chị bựa thật vào hùa cùng đoàn lừa ní vụ mặt lấm lem bùn. Không rửa mặt cho nó thì thôi đằng này lại còn……nhớ đấy em yêu. Nó vừa tắm vừa lụng bụng trong mồm….
Cả đoàn tắm rửa xong xuôi nó vác đàn dẫn đoàn xuống nhập tiệc nhậu do anh chủ hảo tâm mở ra chào đón con của đại ca đại ca của anh ấy. Qua chén rượu cay cay nồng nồng nó biết thên về cuộc đời anh chủ nhà nghỉ và cái bóng ghê gớm của bố nó trong lòng dân xã hội như anh chủ nhà nghỉ. Thuở mới lớn anh chủ bỏ nhà đi bụi rồi dạt xuống HP sau khi đánh 1 ông con cán bộ xã gần chết. Xuống HP bản tính côn đồ của anh như cá gặp nước 1 sớm 1 chiều gia nhập vào băng đảng của bố nó. Thiện chiến nhưng vào sau lại là dân HN lên cũng không được mấy tin tưởng dù bán máu bán da cho băng đảng rất nhiều. Anh chán trường sau vụ bố nó rút lui quy ẩn giang hồ nên cũng bỏ băng đảng về nhà lập nghiệp lấy vợ. Vợ chồng anh làm ăn cũng khá may mắn nên chẳng mấy chốc mà dựng được cơ đồ như bây giờ. Anh xây nhà nghỉ làm thêm cho vui chứ anh biết khách du lịch mà nhìn thấy anh là chạy mất dép chẳng ai dám thiê phòng cả. Có lẽ nó nằm 1 trong số ít những khách hàng đủ lì để ở lại thuê phòng. Sau vài chén rượu nó và Tuấn đẹp mã thay phiên nhau chơi vài bản tình ca thời xa cũ, chị hát Thảo hát và cả anh chủ cũng hát. Chị và thảo chất giọng thì nó đã biết qua nhưng anh chủ thì lại khác cái giọng ồm ồm cữ ngỡ ông ấy hát chẳng ra gì ai dè hay đáo để nhất là khả năng hát nhạc chế cứ gọi là tuyệt đỉnh vì vậy làng gốm mới đặt tên anh là " chế Hoài " con trai Chế Linh…..
Tiệc rượu ngày càng cao trào nhờ tiếng đàn có phần lả lướt vì men rượu của nó và những bản nhạc chế bình dị có phần máu lửa của anh chế Hoài. Sau mỗi 1 bản nhạc là bình rượu lại vơi, và cũng nhờ có âm nhạc đã lôi kéo thêm vài bạn nhậu ở quanh nhà anh tìm tới. 3 cô gái xinh đẹp của đoàn nó tiếp rượu cứ gọi là mỏi tay, nó khoái lắm nhất là mấy anh bạn nhậu không tiếc lời khen nó và chị đẹp đôi ( mấy ông ấy tinh mắt kinh nhìn qua là biết đứa nào kẹp đôi đứa nào ngay )…….
Tiệc vui nên ta thường quên mất cả thời gian, đêm về khuya lúc nào không hay vài người kiểm tra đồng hồ đều phải vội vã ra về tìm chốn ngủ để có sức. Riêng nó với anh chủ nhà và Kha đầu đất còn trụ lại được, Tuấn đẹp mã gục ngã ngay trên mâm rượu nó với Kha đầu đất phải dừng lại đôi chút để đưa ngã lên phòng.
Hơn 1h sáng nó cũng ngà ngà say trong men rượu giục mấy chị em nên phòng nghỉ để lại mấy anh em nó nhậu. Còn lại 3 anh em không đàn cũng không hát chỉ rượu và rượu, vài lời chíc vài lời hứa méo mó trong men rượu. 3 anh em không hẹn mà cùng gục, chén bát loảng xoảng rơi khỏi tay mà chẳng ai còn kịp nhận thức gì nữa………
Sương thu rơi mọi lẻo đường
Người say biết lối biết đường hay không
Thú thật chắc chắn là không
Vì say mà nhớ chắc gì đã say
Lâu lâu mới gặp được 1 người tri kỷ nó say đến quên cả đường về, gục ngã trong men rượu nhưng trong lòng lại rất vui không như những chén rượu sầu nó đã từng uống. Cảm giác nâng nâng bay bay phiêu diêu tự tại không tả nổi……..
Đường về làng gốm bát tràng không quá xa nhưng vì 1 chút xao động của tâm thức, 1 chút mơ mộng viển vông của kẻ đang yêu của bãi bồi xanh ngát của đồng lúa thơm ngát sữa lúa trổ đòng khiến cho đoàn của nó vào làng gốm khi trời gần về trưa. Cánh đồng xanh ngát mất dần sau lũy tre làng nhường chỗ cho lò nung lò gốm cho nhà tầng hiện đại cho những con đường chia 5 chia 7 ăn sâu vào làng gốm. Vào làng gốm thứ ấn tượng nhất với nó không phải là đồ gốm mà là mặt bằng nhà cửa nơi đây, rất thành thị và hiện đại không như những gì nó thường biết ở làng nghề. Ở quê nó làng nghề nghèo lắm, nhà ngói nhà tranh mọc xiêu vẹo không lề lối đường phố chủ yếu là bụi bẩn về ngày hanh và nhễu nháo vào ngày mưa. Dân làm nghề thì 1 sương 2 nắng bán mặt cho đất bán lưng cho rời cũng chỉ đủ cái ăn cho vào miệng lấy đâu ra tiền mà xây nhà xây cửa đẹp như làng gốm bát tràng. Ấn tượng thứ 2 đó là sự phong phú đa dạng từ mẫu mã chủng loại đến màu sắc hình hài, từ những vật dụng hàng ngày nó vẫn hay nhìn thấy đến những loại vổ quái kì lạ mà nó chẳng hiểu nổi mua về để làm gì. Biết là khen làng gốm làm gốm đẹp là thừa thãi là vác củi về rừng nhưng nó vẫn phải khen vì trước khi nó đến với làng gốm nó nghiên cứu cũng khá kĩ về sản phẩm gốm nhưng không ngờ đến đó nó vẫn bị choáng ngợp bởi sự đa dạng của sản phẩm. Đoàn nó thì rất mệt còn nó thì mê mẩn ngắm nghía đồ gốm cho đên khi mọi người không chịu nổi nữa nói nó :
_ Minh để ngắm sau đi giờ kiếm chỗ nghỉ ngơi đã.
Nó giật mình nhe răng cười :
_ Ok thì tìm chỗ nghỉ…..
Nói là tìm cho sang chứ thực ra nhà nghỉ ngay cạnh chỗ đoàn nó đứng, không ngần ngại nó phi thẳng vào trong. Ra tiếp nó là 1 người đàn ông trung tuổi tự xưng là chủ nhà nghỉ, ông ta cao to vạm vỡ mình trần đầy vết mực và sẹo dài vằn vện khắp thân. 1 phong cách rất giang hồ khiến chị ngồi sau nó hơi co người lại, Tuấn đẹp mã sau khi nhìn thấy ông ấy thì im lặng đứng ngoài, Kha đầu đất vẫn là người anh em tốt của nó chẳng ngần ngại phi xe đỗ ngay cạnh nó. Nó khác mọi người ở trong đoàn là nó chất thân từ xóm liều, cái thân hình kiểu người đàn ông này nó gặp như cơm bữa ở xóm nên nó không sợ mà ngược lại lại thấy thân thân. Nó nhe răng cười thân thiện chào hỏi :
_ Chú cho bọn cháu thuê 2 phòng nhé….
Cắt ngang câu nói của nó bằng chất giọng ồm ồm :
_ Chú cháu gì có họ hàng gì không…?
Nó vẫn nhe răng cười sắc mặt không biến chuyển :
_ Dạ không nhưng…..
Cắt tiếp câu nói của nó bằng chấy giọng ồm ồm và đôi lông mày nhún nhẩy :
_ Vậy thị gọi bằng anh thôi ku……
Nó cười xuề xòa :
_ Vâng anh cho em thuê 2 phòng để nghỉ anh nhé….
Chủ nhả nghĩ nét mặt rõ tươi :
_ Đấy vậy có phải thân thiện không….ok thế có mang cmt theo người không….
Nó cười vì sự hóm hỉnh của anh ta :
_ Dạ em có….
Thủ tục cho có lệ thôi chứ thực ra mỗi cái cmt của nó là đủ vì sao ư ? Đơn giản vì cái nơi đăng khí hộ khẩu thường trú của nó quá ấn tượng với người đàn ông đó. Nghe như ông ấy nói thì ổng còn là đệ của đệ bố nó nữa cơ. Ghê thật lần đầu nó thấy cái cmt của nó có giá trị vơi người bên ngoài như vậy, nó chợt cười với cái ý tưởng so sánh cmt với lệnh bài vua ban khi đi sau anh chủ nhà nghỉ lên phòng. Khách vắng phòng nhiều lại là chỗ quen biết anh chủ nhà nghỉ hào phóng nói câu đầy ẩn dụ :
_ Phòng thừa các em nghỉ không đủ cứ sang phòng khác mà dùng anh không lấy thêm tiền đâu mà lo…..
Cả đoàn vâng dạ cho anh chủ vui lòng, ai trong đầu chẳng biết ý anh ấy nói gì…vào phòng cất đồ vệ sinh này lọ cả đoàn rủ nhau đi kiếm cái ăn rồi về nghỉ ngơi. Ăn uông qua loa lên chọn bừa 1 quán cơm bình dân gần đó. Quán khá đông khách chủ yếu là khách du lịch như tụi nó hoặc là dân buôn bán đồ gốm lỡ nhịp ở lại ăn cơm cho xong bữa. Ăn cho nhanh vì trời trưa hanh khô nóng nực khó chịu để về phòng nghỉ ngơi cho lại sức chiều còn.lang thang chỗ này chỗ kia. Về lại nhà nghỉ nó nhận được lời mời của ông chủ nhà nghỉ :
_ Chiều mấy đưa về anh ăn cơm nhậu nhẹt cho vui….
Cả đoàn lại vâng vâng dạ dạ cho anh chủ vui lòng rồi lên phòng nghỉ ngơi. Nó lên giường đánh 1 giấc đến 2h chiều thì được mọi người gọi dậy bắt đầu khám phá làng gốm bát tràng. Làng gốm có rất nhiều thứ đáng phải mua nhất là mấy đồ dị dạng để về trang trí nhưng còn 1 thứ hay hơn nữa đó là tự tay mình làm ra 1 sản phẩm gốm cho riêng mình. Dịch vụ phi vật thể này khá đắt khách, đợi đến lượt làm cũng khá đầu nâu. Nó ngồi tính toán tỉ mỉ lắm mới quyết định định làm bình hoa khoét hình trái tim 1 biểu tượng đơn giản của tình yêu nhưng khó thành công trong lò nung ( theo như 1 anh thợ mới vào nghề nói vậy ). Nó khá hoang nhưng quyết làm cho bằng được bởi vì nó là thằng cố chấp mà. Trong khi mọi người trong đoàn của nó đã hoàn thành xong tác phẩm của họ thì nó vẫn úp mặt vào tỉa tót từng li từng tí cục đất của nó sao cho có hình trái tim. Mọi người nung xong ra sản phẩm nó mới kịp làm xong sản phẩm, không hoàn mỹ nhưng ít ra cũng được 1 bác nghệ nhân già khen khéo tay ( sau này mơi biết ai bác cũng khen )).
Xong sản phẩm cũng đến giờ về nghỉ ngơi ăn cơm chia tay xưởng gốm nó về nhà với khuôn mặt bẩn nhất nhưng bù lại đã làm cho chị 1 bình hoa tuyệt đẹp và ý nghĩa. Đẹp hơn cả cái cốc uống trà của Tuấn đẹp mã điều đó khiến nó vui trong lòng 1 tí ( nó trẻ con nhỉ )…..
Về đến nhà nghỉ anh chủ đã chuẩn bị đầy đủ để nhậu. Anh ta cười như vớ được vàng khi thấy cái mặt lấm lem bùn đất của nó :
_ Em đu làm gốm hay em đi bê đất vậy Minh….
Nó nhe răng cười trừ rồi xin phép nên phòng tắm trước, chị bựa thật vào hùa cùng đoàn lừa ní vụ mặt lấm lem bùn. Không rửa mặt cho nó thì thôi đằng này lại còn……nhớ đấy em yêu. Nó vừa tắm vừa lụng bụng trong mồm….
Cả đoàn tắm rửa xong xuôi nó vác đàn dẫn đoàn xuống nhập tiệc nhậu do anh chủ hảo tâm mở ra chào đón con của đại ca đại ca của anh ấy. Qua chén rượu cay cay nồng nồng nó biết thên về cuộc đời anh chủ nhà nghỉ và cái bóng ghê gớm của bố nó trong lòng dân xã hội như anh chủ nhà nghỉ. Thuở mới lớn anh chủ bỏ nhà đi bụi rồi dạt xuống HP sau khi đánh 1 ông con cán bộ xã gần chết. Xuống HP bản tính côn đồ của anh như cá gặp nước 1 sớm 1 chiều gia nhập vào băng đảng của bố nó. Thiện chiến nhưng vào sau lại là dân HN lên cũng không được mấy tin tưởng dù bán máu bán da cho băng đảng rất nhiều. Anh chán trường sau vụ bố nó rút lui quy ẩn giang hồ nên cũng bỏ băng đảng về nhà lập nghiệp lấy vợ. Vợ chồng anh làm ăn cũng khá may mắn nên chẳng mấy chốc mà dựng được cơ đồ như bây giờ. Anh xây nhà nghỉ làm thêm cho vui chứ anh biết khách du lịch mà nhìn thấy anh là chạy mất dép chẳng ai dám thiê phòng cả. Có lẽ nó nằm 1 trong số ít những khách hàng đủ lì để ở lại thuê phòng. Sau vài chén rượu nó và Tuấn đẹp mã thay phiên nhau chơi vài bản tình ca thời xa cũ, chị hát Thảo hát và cả anh chủ cũng hát. Chị và thảo chất giọng thì nó đã biết qua nhưng anh chủ thì lại khác cái giọng ồm ồm cữ ngỡ ông ấy hát chẳng ra gì ai dè hay đáo để nhất là khả năng hát nhạc chế cứ gọi là tuyệt đỉnh vì vậy làng gốm mới đặt tên anh là " chế Hoài " con trai Chế Linh…..
Tiệc rượu ngày càng cao trào nhờ tiếng đàn có phần lả lướt vì men rượu của nó và những bản nhạc chế bình dị có phần máu lửa của anh chế Hoài. Sau mỗi 1 bản nhạc là bình rượu lại vơi, và cũng nhờ có âm nhạc đã lôi kéo thêm vài bạn nhậu ở quanh nhà anh tìm tới. 3 cô gái xinh đẹp của đoàn nó tiếp rượu cứ gọi là mỏi tay, nó khoái lắm nhất là mấy anh bạn nhậu không tiếc lời khen nó và chị đẹp đôi ( mấy ông ấy tinh mắt kinh nhìn qua là biết đứa nào kẹp đôi đứa nào ngay )…….
Tiệc vui nên ta thường quên mất cả thời gian, đêm về khuya lúc nào không hay vài người kiểm tra đồng hồ đều phải vội vã ra về tìm chốn ngủ để có sức. Riêng nó với anh chủ nhà và Kha đầu đất còn trụ lại được, Tuấn đẹp mã gục ngã ngay trên mâm rượu nó với Kha đầu đất phải dừng lại đôi chút để đưa ngã lên phòng.
Hơn 1h sáng nó cũng ngà ngà say trong men rượu giục mấy chị em nên phòng nghỉ để lại mấy anh em nó nhậu. Còn lại 3 anh em không đàn cũng không hát chỉ rượu và rượu, vài lời chíc vài lời hứa méo mó trong men rượu. 3 anh em không hẹn mà cùng gục, chén bát loảng xoảng rơi khỏi tay mà chẳng ai còn kịp nhận thức gì nữa………
Sương thu rơi mọi lẻo đường
Người say biết lối biết đường hay không
Thú thật chắc chắn là không
Vì say mà nhớ chắc gì đã say
Lâu lâu mới gặp được 1 người tri kỷ nó say đến quên cả đường về, gục ngã trong men rượu nhưng trong lòng lại rất vui không như những chén rượu sầu nó đã từng uống. Cảm giác nâng nâng bay bay phiêu diêu tự tại không tả nổi……..