Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 11.2
Chap 11 continue
Đêm đã về khuya HN rùng mình sau những cơn gió mùa lạnh lẽo bất tận, phố vắng đìu hiu lưa thưa vài bóng người vội vã đi trong đêm. Quán bác Mai cũng đã đến giờ đóng cửa, thực khách ra về trong tiếc nuối, lâu rồi quán mới có 1 đêm diễn giá trị đến thế. Nó hạnh phúc lắm, 1 đêm diễn quá thành công, 1 đêm diễn đáng để đời, 1 đêm diễn giúp nó hiểu được giá trị của mình trong lòng mỗi thực khách. Mới tối qua thôi nó vẫn còn bồn chồn ghen tị với Tuấn đẹp mã, nó nghĩ ngã đã đánh đổ hình ảnh của nó trong lòng mỗi thực khách, nó đã nghĩ nó là thứ vô tri vô giác có hay không có ở quán cũng chẳng đáng để cho thực khách quan tâm. Giờ đây nó hiểu nó đã nhầm, nó thầm tự trách mình thật ngốc nghếch trẻ con……
Dọn dẹp xong xuôi 4 đứa nó lại rong ruổi trên tuyến đường về nhà chị, vẫn như thường lệ xe nó cách xe Kha đầu đất 1 đoạn xa đủ để cho nó và chị có 1 khoảng riêng tư thoải mái. Nó hạnh phúc trong vòng tay của chị nghêu ngao cái giọng khàn khàn như vịt đực hát vài câu yêu thương. Chị thích thú hát song ca cùng nó, tiếng gió rét xì xào trên cành lá như tiếng đàn đệm khúc xuân thì. Chị bất giác ngắt nhịp ca hỏi nó :
_ Anh yêu em đố anh đang là mùa gì….
Nó hiểu ý chị trả lời khá phong cách :
_ Anh dám chắc mùa này là mùa xuân, anh là cách én nhỏ còn em là hoa đào nở rộ ngan ngát hương thơm.
Chị phụng phịu ngọt ngào trêu nó :
_ Hứ em không thích anh là cánh én….
Nó ngơ ngác hỏi chị :
_ Thế em thích là gì….
Chị :
_ Em thích anh là 1 chú ong chăm chỉ….để suốt ngày ở cạnh bên hoa….
Nó thích thú :
_ Uh anh sẽ là ong để bên hoa mãi mãi….
Nó khoái chí cười vang át cả tiếng cười khúc khích của chị, nó và chị hanh phúc lắm nhưng sâu thẳm trong lòng nó có 1 thứ gì đó thiêu thiếu lơ lửng đến khó có thể định nghĩa đó là gì ……..
Thi xong nó nhẹ cả người, tất cả các bài thi nó đều làm ngon lành. Cơ quan chị dạo này cũng bắt đầu vãn việc, vài ý tưởng đi đâu đó xả hơi đã gặp nhau. Bộ tứ à quên bộ 6 quyết định cuối tuần đi dã ngoại vùng ngoại ô HN để giải stress. Tất cả đều háo hức chờ ngày đó tới, nó cũng vậy nhưng trong lòng nó còn muốn 1 điều nữa đó là Tuấn đẹp mã đừng đi…..
Cuối thu HN phủ mình trong nàn sương khói lúc sớm mai, cái rét ngọt ngào êm dịu làm tinh thần nó sảng khoái. Nó ngồi ngoài vườn khoan thai thiền định cảm nhận từng chút từng chút những âm thanh của cuộc sống, những hương vị ngọt ngào êm ái của hương hoa đất trời. Thả hồn mình trong sương khói cảm nhận được từng giọt sương mai lạnh lẽo đang kết tinh trên lá trên cành và cả trên cơ thể nó. 1 ngụm hương bưởi nhẹ nhàng phảng phất trên cánh mũi, lúc xa lúc gần lúc như ngay trước mắt, nó mở mắt từ từ bông hoa trong lòng nó hiện ra trước mắt. 1 đóa hoa tràn đầy sức sống yêu kiều hơn bất kì loài hoa nào trên thế giới đang ban tặng cho nó 1 nụ cười rạng rỡ. Nó đưa tay kéo đóa hoa đó vào lòng, âu yếm cưng nựng nhue báu vật của trần gian. Chị e thẹn như chú mèo ngoan cuộn tròn trong lòng nó, đầu chị nhẹ nhàng tựa vào ngực nó. Nó thấy khí huyết trong người sôi sục nóng hổi, cúi xuống gặp 1 khuôn mặt đang e thẹn hồng hào đôi mi khép hờ, môi mọng chín đỏ phập phồng chờ đời mời gọi nó. Quá đẹp quá ma mị nó vô thức áp môi nó vào môi chị, cảm giác êm dịu hòa tan vào nhau, môi chị thơm ngon quá nó ngây ngất hưởng thụ quên cả mình sáng ra chưa đánh răng. Bụp….bụp….bụp đồ mèo lười giờ này vẫn chưa đánh rằng hả. Chị phụng phịu đấm vào ngực nó khiến nó vừa ngường ngượng vừa thích thú. Nó lém lỉnh dọa hôn chị thêm lần nữa nào ngờ hai tay chị vít chặt đầu nó lại, môi chị ngấu nghiến lên môi nó, lưỡi chị chủ động kiếm tìm lưỡi nó. Nó lại được hòa tan trong hương vị ngọt ngào êm ái từ lưỡi chị, sướng ngất ngây sướng đến nỗi ku em biến hình vươn mình ngạo nghễ.
E….hèm……
Tiếng hắng giọng quen thuộc khiến nó và chị giật mình vội vã buông nhau ra, nó và chị xấu hổ mặt đỏ bừng lí nhí chào :
_ Con chào bác Lâm……
Bác Lâm :
_ Bác chào 2 đứa, 2 đứa bây định không cho bác đi tập thể dục hả.
Nó vội vàng :
_ Dạ…dạ
Cho qua chuyện rồi kéo chị vào thẳng phòng trọ, phía sau bác Lâm cười sảng khoái khiến nó và chị ngượng không chịu nổi. Trong phòng cặp đôi ngổ ngáo cũng bị đánh thức bởi tiếng cười củ bác, 2 đứa nó mắt ngơ mày ngáo hỏi trong giọng ngái ngủ ;
_ Bác Lâm hôm nay vớ được gì mà cười khoái chí thế….
Nó và chị đồng thanh :
_ Không biết…….
Đúng là có tội không khảo cũng sưng, thằng Kha đầu quét cái mắt tinh quái của hắn hết qua mặt nó lại qua mặt chị phán câu xanh rờn :
_ Hai đứa bây lại làm chuyện gì mờ ám hả…..
Chị lắc đầu nguây nguẩy còn nó chỉ cười cho qua chuyện. Công chúa tuyết ngồi cạnh hắn giải vây :
_ Sáng ra hôm hôi quá, đu đánh răng đi anh Kha….
Hắn quay lại lườm yêu công chúa tuyết rồi ngoan ngoãn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Công chúa tuyết cười rạng rỡ hạnh phúc đi qua 2 đứa nó nói rất khẽ :
_ Bọn en dậy từ lâu rồi nhé…..
Nó và chị bị chốt 1 quả chôn chân tại chỗ luôn, 2 ông mặt trời thi nhau ửng đỏ nhập vào khuôn mặt nó và chị……
7h00 Thảo đã đến không khí nhộn nhịp lên nhiều vì chợ có thêm 1 con vịt. Tiếng cười đùa chí chóe, nó và Kha đầu đất ngồi ngoài cũng phải chào thua cái khả năng buôn chuyện của mấy chị em nhà này. Mải buôn lên cũng chẳng ai để ý giờ giấc riêng nó thì có, thi thoảng vẫn nhắc chị đều để chị điện cho Tuấn đẹp mã xem ý ngã có đi hay không để cả nhóm còn biết đường. Ra vẻ quan tâm nhắc nhở nhưng thực lòng nó muốn ngac ở nhà luôn cho rồi. Lần này rút kinh nghiệm lần trước chỉ nghĩ trong lòng không dại dột nói ra, khi không lại cãi nhau thì bỏ mẹ. Nó cười trừ sau mỗi cuộc khất thêm giờ của ngã Tuấn đẹp mã dù trong lòng nó lúc này muốn cả nhóm đi ngay cho nhẹ nợ…..
8h10 Tuấn đẹp mã đến cả nhóm lên đường với vài món tư trang lỉnh kỉnh và tất nhiên không thể thiếu 1 cây đàn guitar do ngã Tuấn đẹp mã mang đến. Đó là lí do ngã đến muộn, hợp lí hết chỗ chê chả ai còn thèm giận ngã nữa ngoài nó…..
Đường ra bát tràng chẳng mấy quanh co rẽ trái rẽ phải lên cầu là ra, phố phường HN ban ngày ồn ào náo nhiệt kẻ xuôi kẻ ngược cứ trực chỉ là đâm nhau. 3 con vịt rời ngồi sau thì luôn mồm kêu quàng quạc chỉ khổ cho 3 ngã tài xế không công mắt vừa đăm chiêu né người đi đường tai vẫn phải nghe để thi thoảng còn trả lời họ cho có câu chuyện câu trò. Lơ đi 1 cái là ngay cái nhéo nhất là chin và công chúa tuyết không như Thảo ngồi sau Tuấn đẹp mã yên vị ngoan hiền thôi rồi…..
Xuống đường đê vắng người qua lại, tiếng nói cười của mấy chị em thỏa sức tung hoành khỏi phải cạnh tranh với âm thanh ầm ĩ của phố thị. Đường trên đê đã được bê tông hóa 1 bên là cánh đồng lúa xanh trổ đòng mơn mởn 1 bên là con sông Hồng uốn lượn quanh co, 1 thảm cỏ xanh mướn bám dọc thân đê kết hợp với vài khóm tre mọc bờ mọc bụi tạo lên 1 bức tranh đồng quê tươi đẹp giàu màu sắc. Nó yêu thiên nhiên, yêu cái mộc mạc đơn sơ nên yêu luôn những cánh đồng bụi tre nơi đây. Nó thả hồn khóa mình trong suy nghĩ của riêng nó mặc cho chị em muốn buôn gì thì buôn muốn nói gì thì nói, nó muốn là 1 chuyện họ có để nó yên hay không là chuyện khác. Sau vài phút thấy nó lơ ngơ bỏ mặc họ, chị phía sau làm nhó nhói đau ở phần eo, mặt nó méo mó kêu khổ :
_ Úi da làm gì vậy em….
Chị hầm hực :
_ Này làm gì như mất hồn thế…..em hỏi nãy giờ không trả lời….
Nó ấp úng :
_ Anh…anh…
Chị :
_ Anh ….anh cái gì nói mau hay là đang có ý đồ gì xấu mà ấp úng thế.
Nó phân bua đến khổ mà chẳng nói ra được, may cho nó là công chúa tuyết hiểu chuyện xen vào :
_ Anh Minh chắc lại thả hồn vào trong gió rồi, mỗi lần đến chỗ nào như thế này chẳng ngơ ngơ ngác ngác….
Chị tủm tỉm :
_ Hihi chị biết nhưng muốn trọc anh ấy 1 trận cho bõ ghét….
Nó nhí nhố theo :
_ Á à biết rồi còn hoạnh họe…..cho đi bộ bây giờ….
Chị bĩu môi :
_ Hứ…có mà dám….
Cả đám lại được phen cười rầm rộ nó tức khí phóng cái vèo chị hoảng hồn ôm trầm lấy nó. Nó khoái chí cười hỏi :
_ Thế nào sợ chưa em yêu…..
Chị thủ thỉ :
_ Hihi còn lâu em mới rơi nhé…..cánh đồng đẹp quá anh ha….
Nó :
_ Uhm đẹp thật giống hệt cánh đồng ở quê anh vậy….tự dưng nhớ nhà quá….
Chị :
_ Nhớ thì về…..hay quay xe về Hải Phòng nhé…
Nó :
_ Hâm đang vui mà…..
Đêm đã về khuya HN rùng mình sau những cơn gió mùa lạnh lẽo bất tận, phố vắng đìu hiu lưa thưa vài bóng người vội vã đi trong đêm. Quán bác Mai cũng đã đến giờ đóng cửa, thực khách ra về trong tiếc nuối, lâu rồi quán mới có 1 đêm diễn giá trị đến thế. Nó hạnh phúc lắm, 1 đêm diễn quá thành công, 1 đêm diễn đáng để đời, 1 đêm diễn giúp nó hiểu được giá trị của mình trong lòng mỗi thực khách. Mới tối qua thôi nó vẫn còn bồn chồn ghen tị với Tuấn đẹp mã, nó nghĩ ngã đã đánh đổ hình ảnh của nó trong lòng mỗi thực khách, nó đã nghĩ nó là thứ vô tri vô giác có hay không có ở quán cũng chẳng đáng để cho thực khách quan tâm. Giờ đây nó hiểu nó đã nhầm, nó thầm tự trách mình thật ngốc nghếch trẻ con……
Dọn dẹp xong xuôi 4 đứa nó lại rong ruổi trên tuyến đường về nhà chị, vẫn như thường lệ xe nó cách xe Kha đầu đất 1 đoạn xa đủ để cho nó và chị có 1 khoảng riêng tư thoải mái. Nó hạnh phúc trong vòng tay của chị nghêu ngao cái giọng khàn khàn như vịt đực hát vài câu yêu thương. Chị thích thú hát song ca cùng nó, tiếng gió rét xì xào trên cành lá như tiếng đàn đệm khúc xuân thì. Chị bất giác ngắt nhịp ca hỏi nó :
_ Anh yêu em đố anh đang là mùa gì….
Nó hiểu ý chị trả lời khá phong cách :
_ Anh dám chắc mùa này là mùa xuân, anh là cách én nhỏ còn em là hoa đào nở rộ ngan ngát hương thơm.
Chị phụng phịu ngọt ngào trêu nó :
_ Hứ em không thích anh là cánh én….
Nó ngơ ngác hỏi chị :
_ Thế em thích là gì….
Chị :
_ Em thích anh là 1 chú ong chăm chỉ….để suốt ngày ở cạnh bên hoa….
Nó thích thú :
_ Uh anh sẽ là ong để bên hoa mãi mãi….
Nó khoái chí cười vang át cả tiếng cười khúc khích của chị, nó và chị hanh phúc lắm nhưng sâu thẳm trong lòng nó có 1 thứ gì đó thiêu thiếu lơ lửng đến khó có thể định nghĩa đó là gì ……..
Thi xong nó nhẹ cả người, tất cả các bài thi nó đều làm ngon lành. Cơ quan chị dạo này cũng bắt đầu vãn việc, vài ý tưởng đi đâu đó xả hơi đã gặp nhau. Bộ tứ à quên bộ 6 quyết định cuối tuần đi dã ngoại vùng ngoại ô HN để giải stress. Tất cả đều háo hức chờ ngày đó tới, nó cũng vậy nhưng trong lòng nó còn muốn 1 điều nữa đó là Tuấn đẹp mã đừng đi…..
Cuối thu HN phủ mình trong nàn sương khói lúc sớm mai, cái rét ngọt ngào êm dịu làm tinh thần nó sảng khoái. Nó ngồi ngoài vườn khoan thai thiền định cảm nhận từng chút từng chút những âm thanh của cuộc sống, những hương vị ngọt ngào êm ái của hương hoa đất trời. Thả hồn mình trong sương khói cảm nhận được từng giọt sương mai lạnh lẽo đang kết tinh trên lá trên cành và cả trên cơ thể nó. 1 ngụm hương bưởi nhẹ nhàng phảng phất trên cánh mũi, lúc xa lúc gần lúc như ngay trước mắt, nó mở mắt từ từ bông hoa trong lòng nó hiện ra trước mắt. 1 đóa hoa tràn đầy sức sống yêu kiều hơn bất kì loài hoa nào trên thế giới đang ban tặng cho nó 1 nụ cười rạng rỡ. Nó đưa tay kéo đóa hoa đó vào lòng, âu yếm cưng nựng nhue báu vật của trần gian. Chị e thẹn như chú mèo ngoan cuộn tròn trong lòng nó, đầu chị nhẹ nhàng tựa vào ngực nó. Nó thấy khí huyết trong người sôi sục nóng hổi, cúi xuống gặp 1 khuôn mặt đang e thẹn hồng hào đôi mi khép hờ, môi mọng chín đỏ phập phồng chờ đời mời gọi nó. Quá đẹp quá ma mị nó vô thức áp môi nó vào môi chị, cảm giác êm dịu hòa tan vào nhau, môi chị thơm ngon quá nó ngây ngất hưởng thụ quên cả mình sáng ra chưa đánh răng. Bụp….bụp….bụp đồ mèo lười giờ này vẫn chưa đánh rằng hả. Chị phụng phịu đấm vào ngực nó khiến nó vừa ngường ngượng vừa thích thú. Nó lém lỉnh dọa hôn chị thêm lần nữa nào ngờ hai tay chị vít chặt đầu nó lại, môi chị ngấu nghiến lên môi nó, lưỡi chị chủ động kiếm tìm lưỡi nó. Nó lại được hòa tan trong hương vị ngọt ngào êm ái từ lưỡi chị, sướng ngất ngây sướng đến nỗi ku em biến hình vươn mình ngạo nghễ.
E….hèm……
Tiếng hắng giọng quen thuộc khiến nó và chị giật mình vội vã buông nhau ra, nó và chị xấu hổ mặt đỏ bừng lí nhí chào :
_ Con chào bác Lâm……
Bác Lâm :
_ Bác chào 2 đứa, 2 đứa bây định không cho bác đi tập thể dục hả.
Nó vội vàng :
_ Dạ…dạ
Cho qua chuyện rồi kéo chị vào thẳng phòng trọ, phía sau bác Lâm cười sảng khoái khiến nó và chị ngượng không chịu nổi. Trong phòng cặp đôi ngổ ngáo cũng bị đánh thức bởi tiếng cười củ bác, 2 đứa nó mắt ngơ mày ngáo hỏi trong giọng ngái ngủ ;
_ Bác Lâm hôm nay vớ được gì mà cười khoái chí thế….
Nó và chị đồng thanh :
_ Không biết…….
Đúng là có tội không khảo cũng sưng, thằng Kha đầu quét cái mắt tinh quái của hắn hết qua mặt nó lại qua mặt chị phán câu xanh rờn :
_ Hai đứa bây lại làm chuyện gì mờ ám hả…..
Chị lắc đầu nguây nguẩy còn nó chỉ cười cho qua chuyện. Công chúa tuyết ngồi cạnh hắn giải vây :
_ Sáng ra hôm hôi quá, đu đánh răng đi anh Kha….
Hắn quay lại lườm yêu công chúa tuyết rồi ngoan ngoãn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Công chúa tuyết cười rạng rỡ hạnh phúc đi qua 2 đứa nó nói rất khẽ :
_ Bọn en dậy từ lâu rồi nhé…..
Nó và chị bị chốt 1 quả chôn chân tại chỗ luôn, 2 ông mặt trời thi nhau ửng đỏ nhập vào khuôn mặt nó và chị……
7h00 Thảo đã đến không khí nhộn nhịp lên nhiều vì chợ có thêm 1 con vịt. Tiếng cười đùa chí chóe, nó và Kha đầu đất ngồi ngoài cũng phải chào thua cái khả năng buôn chuyện của mấy chị em nhà này. Mải buôn lên cũng chẳng ai để ý giờ giấc riêng nó thì có, thi thoảng vẫn nhắc chị đều để chị điện cho Tuấn đẹp mã xem ý ngã có đi hay không để cả nhóm còn biết đường. Ra vẻ quan tâm nhắc nhở nhưng thực lòng nó muốn ngac ở nhà luôn cho rồi. Lần này rút kinh nghiệm lần trước chỉ nghĩ trong lòng không dại dột nói ra, khi không lại cãi nhau thì bỏ mẹ. Nó cười trừ sau mỗi cuộc khất thêm giờ của ngã Tuấn đẹp mã dù trong lòng nó lúc này muốn cả nhóm đi ngay cho nhẹ nợ…..
8h10 Tuấn đẹp mã đến cả nhóm lên đường với vài món tư trang lỉnh kỉnh và tất nhiên không thể thiếu 1 cây đàn guitar do ngã Tuấn đẹp mã mang đến. Đó là lí do ngã đến muộn, hợp lí hết chỗ chê chả ai còn thèm giận ngã nữa ngoài nó…..
Đường ra bát tràng chẳng mấy quanh co rẽ trái rẽ phải lên cầu là ra, phố phường HN ban ngày ồn ào náo nhiệt kẻ xuôi kẻ ngược cứ trực chỉ là đâm nhau. 3 con vịt rời ngồi sau thì luôn mồm kêu quàng quạc chỉ khổ cho 3 ngã tài xế không công mắt vừa đăm chiêu né người đi đường tai vẫn phải nghe để thi thoảng còn trả lời họ cho có câu chuyện câu trò. Lơ đi 1 cái là ngay cái nhéo nhất là chin và công chúa tuyết không như Thảo ngồi sau Tuấn đẹp mã yên vị ngoan hiền thôi rồi…..
Xuống đường đê vắng người qua lại, tiếng nói cười của mấy chị em thỏa sức tung hoành khỏi phải cạnh tranh với âm thanh ầm ĩ của phố thị. Đường trên đê đã được bê tông hóa 1 bên là cánh đồng lúa xanh trổ đòng mơn mởn 1 bên là con sông Hồng uốn lượn quanh co, 1 thảm cỏ xanh mướn bám dọc thân đê kết hợp với vài khóm tre mọc bờ mọc bụi tạo lên 1 bức tranh đồng quê tươi đẹp giàu màu sắc. Nó yêu thiên nhiên, yêu cái mộc mạc đơn sơ nên yêu luôn những cánh đồng bụi tre nơi đây. Nó thả hồn khóa mình trong suy nghĩ của riêng nó mặc cho chị em muốn buôn gì thì buôn muốn nói gì thì nói, nó muốn là 1 chuyện họ có để nó yên hay không là chuyện khác. Sau vài phút thấy nó lơ ngơ bỏ mặc họ, chị phía sau làm nhó nhói đau ở phần eo, mặt nó méo mó kêu khổ :
_ Úi da làm gì vậy em….
Chị hầm hực :
_ Này làm gì như mất hồn thế…..em hỏi nãy giờ không trả lời….
Nó ấp úng :
_ Anh…anh…
Chị :
_ Anh ….anh cái gì nói mau hay là đang có ý đồ gì xấu mà ấp úng thế.
Nó phân bua đến khổ mà chẳng nói ra được, may cho nó là công chúa tuyết hiểu chuyện xen vào :
_ Anh Minh chắc lại thả hồn vào trong gió rồi, mỗi lần đến chỗ nào như thế này chẳng ngơ ngơ ngác ngác….
Chị tủm tỉm :
_ Hihi chị biết nhưng muốn trọc anh ấy 1 trận cho bõ ghét….
Nó nhí nhố theo :
_ Á à biết rồi còn hoạnh họe…..cho đi bộ bây giờ….
Chị bĩu môi :
_ Hứ…có mà dám….
Cả đám lại được phen cười rầm rộ nó tức khí phóng cái vèo chị hoảng hồn ôm trầm lấy nó. Nó khoái chí cười hỏi :
_ Thế nào sợ chưa em yêu…..
Chị thủ thỉ :
_ Hihi còn lâu em mới rơi nhé…..cánh đồng đẹp quá anh ha….
Nó :
_ Uhm đẹp thật giống hệt cánh đồng ở quê anh vậy….tự dưng nhớ nhà quá….
Chị :
_ Nhớ thì về…..hay quay xe về Hải Phòng nhé…
Nó :
_ Hâm đang vui mà…..