Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 11.1
Chap 11 continue
Sau đêm say đầu óc nó vẫn quay quay, chuyện nó làm cũng chả thể bay theo men rượu nên lúc này đây nó ngồi trong lớp như thằng mất hồn vậy. Nó buồn và ân hận lắm, nó tự trách mình ngu sao không đủ tỉnh táo nén cơn ghen vớ vẩn của nó lại, nó hành động vậy khác nào tự mình đẩy chị ra khỏi cuộc đời nó đâu cơ chứ. Càng nghĩ nó càng thấy mình thật ngu ngốc và trẻ con so với ngã Tuấn…..lại là Tuấn nó bất giác nhếch mép cười chua chát với ý nghĩ " Tuấn bản lĩnh hơn nó nhiều quá ". Cái bóng của Tuấn càng ngày càng to lớn hơn nó tưởng tượng rất nhiều, nó cảm thấy tự ti và ngột ngạt khi nghĩ đến Tuấn, ngã hoàn hảo hơn nó nhiều quá….
Tùng….tùng…..tùng tiếng trống trường vang lên kéo nó về với thực tại, 1 sáng lên lớp thật vô nghĩa và mệt mỏi. Nó uể oải thu gọn sách vở thẫn thờ đi về. Ngoài sân trường nắng đã không còn cơ hội nhảy múa trên cành lá chỉ có gió mùa lạnh lẽo thỏa thích vui đùa uốn lượn trên cạnh lá. Bầu trời thì xám xịt không khí ảm đảm đến héo lòng người làm nó buồn càng thêm buồn chẳng còn biết nên đi đâu về đâu nữa. Thôi thì phó mặc cho đôi chân muốn đi đâu thì đi muốn đến đâu thì đến nó chẳng bận tâm nữa. Lếch thếch lê những bước chân nặng trĩu trên đường ra khỏi công trường mắt mông lung nhìn về phía trước xa xăm cho có lệ, 1 bóng người thân quen lướt qua mặt nó khiến nó giật mình tiếc nuối. Nó thở dài vô tận nhìn theo hình bóng đó thầm than " người sao giống người đến thế " giờ này không biết chị đang làm gì nhỉ, không biết có buồn như nó không chắc là không đâu nó tự an ủi lòng mình như thế. Nó vui hơn 1 chút với ý nghĩ chị cầm 1 vật gì đó sắc nhọn đâm be bét lên ảnh của nó, có lẽ như vậy sẽ giúp chị loại bỏ bớt những giận dữ ở trong lòng chị mà nó gây ra. Bộp 1 cái đầu nó va vào 1 cây cổ thụ ven đường đau điếng, mắt nó ngáo ngơ nhìn cây cổ thụ nhìn cảnh vật xung quanh nó giật mình khi thấy mình đang đứng trước cổng công ty chị. Ngớ ngẩn ngớ ngẩn quá rồi nó làm gì còn mặt mũi nào đứng trước mặt chị nữa cơ chứ, nó vẫn chưa nghĩ được ra cách nào để làm lành với chị cơ mà. Nó bối rối như kẻ trộm đồ sợ chủ nhân món đồ đó bắt được vội vàng lẩn trốn sau 1 gốc cây. Bốp 1 cái lần này không phải đập đầu vào cây mà là bị ai đó tát vào đầu, nó giật mình quay lại không ai khác chính chị là chủ nhân của cú tát đó. Nó sượng sùng đối mặt với chị, thoáng lướt ánh mắt của nó qua mặt chị rồi cúi gằm mặt xuống chịu tội. Nó không còn đủ nhuệ khí để đối mặt với khuôn mạt phờ phạc và dôi mắt thâm quầng của chị. Chắc hẳn đêm qua chị khóc cả đêm, chắc hẳn chị giận nó lắm chắc hẳn….. Nó ân hận đến tột cùng vì hành động ngu ngốc của mình nhưng trái với những gì nó đang nghĩ chị lại hành động rất khác thường, thay vì giận dữ khóc lóc và quát vào mặt nó như tối qua chị lại ôm chầm lấy nó. Đầu chị gục vào ngực nó thủ thỉ ;
_ Rm xin lỗi em sai rồi……..
Đệch cái mẹ gì đây, cái chuyện quái quỷ gì đây. Sao chị lại hành động như thế nhỉ, sao chị không giận dữ quát vào mặt nó nhỉ, nó đứng hình với muôn ngàn câu hỏi quay cuồng trong đầu nó. Rồi cái cảm giác ân hận vì sự ngu ngốc của mình cắn xé hả hê trong tâm can nó, chị làm vậy khiến nó thấy nó tầm thường quá, khiến nó cảm thấy mình nhỏ bé và ngu ngốc quá. May cho đời nó có đôi tay phản chủ và cái mồm nói không cần nghĩ. Tay nó chẳng biết thế nào lại tự nhiên để lên vai chị vỗ về, cái mồm ngu ngốc của nó tự đông nhả âm thanh :
_ Anh sai…anh sai…anh mới là người sai…..
Nó vô thức nói những điều có nghĩa thế mới tuyệt vời không cơ chứ, hay thật may thật. Chị khóa môi nó lại bằng 1 nụ hôn khiến nó đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nó bối rối hôn lại chị cứ như thể lần đầu nó hôn vậy. Vùng về và ngớ ngấn đó chính là nụ hôn của nó dành cho chị lúc này. Nó đánh mất nó trong chính giây phút này và bất ngờ hơn nữa là nước mắt của nó phản bội chủ nhân vứ lã chã lăn dài trên gò má. Mắt nó đang sống thật với con người nó, mắt nó đã đón đủ cảm xúc để rơi lệ đủ cảm xúc để vượt được qua cái chất đàn ông ngang bướng trong con người nó. Nó thật sự xúc động mạnh trước hành động đầy bất ngờ của chị. Chị đã quá bao dung độ lượng với nó, suy nghĩ của chị chín trưởng thành hơn nó nhiều và cuối cùng nó cảm nhận được tình yêu của chị dành cho nó thật lớn nao đến chừng nào. Và chính lúc này đây nó mới hiểu được yêu 1 người khác nhiều hơn cả bản thân mình sẽ có cách hành động thật phi thường ra sao……..
1 bữa cơm trưa ấm áp trong sự bất ngờ đến tột độ khiến cho cặp đôi ngổ ngáo mồm miệng cứ há hốc ra không thể cợt nhả trêu đùa nó và chị nổi 1 câu nào. Hai đứa đó ngoan hiền đến lạ ngớ ngẩn đến lạ, cho đến tận khi nó đưa chị đi làm hai đứa đó mới kịp phát thanh đúng 1 câu :
_ Không thể hiểu nổi…..
Điều đó làm chị sướng cười nắc nẻ chị đâu biết rằng trong lòng nó cũng đang phát thanh câu đó " không thể tin nổi "…
Chia tay chị ở chỗ làm mà trong lòng nó đầy lưu luyến, nó chỉ ước lúc này chị được nghỉ làm để có thời gian cho nó và chị được ở bên nhau. Nhưng ước chỉ là ước vì nó và chị đã là người trưởng thành sống và làm việc theo nguyên tắc của người trưởng thành. Không thể để cảm xúc chiếm lấy trách nhiệm nên nó chỉ dám ước ở trong.lòng rồi ra về thôi. Đường về gió mùa thổi khá mạnh nhưng lạ là nó lại không cảm thấy lạnh ngược lại vòn thấy ấm áp dễ chịu vô cùng. Nó phởn chí kéo phanh áo khoác ra cho gió thoải mái luồn lách vào cơ thể nó. Mọi cảnh vật xung quanh nó cũng tự nhiên thay đổi đến khác thường. Nó bỗng thấy bầu trời xám xịt sinh động đáng yêu làm sao, nó bỗng thấy phố cổ rêu phong trầm mặc toát lên vẻ hào nhoáng sang trọng, nó thấy nó yêu đời hơn bao giờ hết…….
Chiều hôm đó nó ôn bài rất vào, mớ đại cương dài loằng ngoằng khó hiểu giờ đây như 1 bài thơ nhẹ nhàng ín dấu trong não bộ của nó. Nó học thật nhanh thật nhanh để nó còn đón chị để nó có thể đến quán bác Mai làm cùng với chị. Chị là động lực là liều doping hạng nặng giúp nó có được 1 sức mạnh và trí tuệ phi thường. Điều nó muốn đã được thực hiện, đúng 5h30′ nó vui vẻ cùng cặp đôi ngổ ngáo đứng đợi chị ngoài cổng cơ quan chị, chị ra ngay sau khi thấy tụi nó ở phía dưới. Tất cả lại vui vẻ như chưa có chuyện gì sảy ra, nếu có khác là nó càng ngày càng yêu chị nhiều hơn……
Đến quán vẫn thói quen như thường lệ chỉnh đàn và tranh thủ lau mic chỉnh âm ly cho chị lúc chị thay đồ. Xa quán có hơn tuần mà đàn với mic bị chỉnh khác đi nhiều quá, nó phải mất khá nhiều thời gian để tinh chỉnh lại cho đúng ý nó. Tối nay nó muốn có 1 đêm diễn hoàn hảo với chị……
Khách đã đến khá đông ở trong quán nhưng lạ 1 điều là không thấy Tuấn đẹp mã, nhã ốm hay bị sao ấy nhỉ, mọi tối ngã đều xuất hiện cơ mà sao hôm nay lại không thấy ngã. 1 thoáng nghi ngờ bận tâm nhưng rồi cũng tan biến theo tiếng đàn tiếng hát của chị, vài khách quen thuộc của quán tỏ ra khá hồ hởi khi thấy nó trên bục diễn điều đó làm nó mừng lắm. Hóa ra cái ý nghĩ không có nó cũng chẳng ai bận tâm chỉ là ý nghĩ của riêng nó, nó thầm trách mình đã quá tự ti và hẹp hòi rồi……Kết thúc 3 bài hoàn hảo như nó mong muốn, hơi mỏi tay lên nó ra dấu xin chỉ nghỉ. Chỉ hiểu ý nó lên cũng cất míc xuống dưới nghỉ cùng nó. Nhanh chân cất đàn nó chạy xuống chuẩn bị chu đáo nước ấm và khăn bông cho chị dùng. Việc đơn giản không ngờ lại có lúc khiến nó thèm khát ganh tị với người ta đến lạ. Mặc dù nó làm việc này đã quá quen rồi nhưng hôm nay trong nó có 1 cam giác hoàn toàn khác với mọi lần trước. Có gì đó chau chuốt tỉ mỉ hơn, có gì đó khiến trái tim nó cứ nhảy múa liên hồi. Nó cảm thấy yêu quý chân trọng phút giây này nhiều lắm, lúc này tự dưng nó thấy nó thật nực cười và kì cục……
Sau đêm say đầu óc nó vẫn quay quay, chuyện nó làm cũng chả thể bay theo men rượu nên lúc này đây nó ngồi trong lớp như thằng mất hồn vậy. Nó buồn và ân hận lắm, nó tự trách mình ngu sao không đủ tỉnh táo nén cơn ghen vớ vẩn của nó lại, nó hành động vậy khác nào tự mình đẩy chị ra khỏi cuộc đời nó đâu cơ chứ. Càng nghĩ nó càng thấy mình thật ngu ngốc và trẻ con so với ngã Tuấn…..lại là Tuấn nó bất giác nhếch mép cười chua chát với ý nghĩ " Tuấn bản lĩnh hơn nó nhiều quá ". Cái bóng của Tuấn càng ngày càng to lớn hơn nó tưởng tượng rất nhiều, nó cảm thấy tự ti và ngột ngạt khi nghĩ đến Tuấn, ngã hoàn hảo hơn nó nhiều quá….
Tùng….tùng…..tùng tiếng trống trường vang lên kéo nó về với thực tại, 1 sáng lên lớp thật vô nghĩa và mệt mỏi. Nó uể oải thu gọn sách vở thẫn thờ đi về. Ngoài sân trường nắng đã không còn cơ hội nhảy múa trên cành lá chỉ có gió mùa lạnh lẽo thỏa thích vui đùa uốn lượn trên cạnh lá. Bầu trời thì xám xịt không khí ảm đảm đến héo lòng người làm nó buồn càng thêm buồn chẳng còn biết nên đi đâu về đâu nữa. Thôi thì phó mặc cho đôi chân muốn đi đâu thì đi muốn đến đâu thì đến nó chẳng bận tâm nữa. Lếch thếch lê những bước chân nặng trĩu trên đường ra khỏi công trường mắt mông lung nhìn về phía trước xa xăm cho có lệ, 1 bóng người thân quen lướt qua mặt nó khiến nó giật mình tiếc nuối. Nó thở dài vô tận nhìn theo hình bóng đó thầm than " người sao giống người đến thế " giờ này không biết chị đang làm gì nhỉ, không biết có buồn như nó không chắc là không đâu nó tự an ủi lòng mình như thế. Nó vui hơn 1 chút với ý nghĩ chị cầm 1 vật gì đó sắc nhọn đâm be bét lên ảnh của nó, có lẽ như vậy sẽ giúp chị loại bỏ bớt những giận dữ ở trong lòng chị mà nó gây ra. Bộp 1 cái đầu nó va vào 1 cây cổ thụ ven đường đau điếng, mắt nó ngáo ngơ nhìn cây cổ thụ nhìn cảnh vật xung quanh nó giật mình khi thấy mình đang đứng trước cổng công ty chị. Ngớ ngẩn ngớ ngẩn quá rồi nó làm gì còn mặt mũi nào đứng trước mặt chị nữa cơ chứ, nó vẫn chưa nghĩ được ra cách nào để làm lành với chị cơ mà. Nó bối rối như kẻ trộm đồ sợ chủ nhân món đồ đó bắt được vội vàng lẩn trốn sau 1 gốc cây. Bốp 1 cái lần này không phải đập đầu vào cây mà là bị ai đó tát vào đầu, nó giật mình quay lại không ai khác chính chị là chủ nhân của cú tát đó. Nó sượng sùng đối mặt với chị, thoáng lướt ánh mắt của nó qua mặt chị rồi cúi gằm mặt xuống chịu tội. Nó không còn đủ nhuệ khí để đối mặt với khuôn mạt phờ phạc và dôi mắt thâm quầng của chị. Chắc hẳn đêm qua chị khóc cả đêm, chắc hẳn chị giận nó lắm chắc hẳn….. Nó ân hận đến tột cùng vì hành động ngu ngốc của mình nhưng trái với những gì nó đang nghĩ chị lại hành động rất khác thường, thay vì giận dữ khóc lóc và quát vào mặt nó như tối qua chị lại ôm chầm lấy nó. Đầu chị gục vào ngực nó thủ thỉ ;
_ Rm xin lỗi em sai rồi……..
Đệch cái mẹ gì đây, cái chuyện quái quỷ gì đây. Sao chị lại hành động như thế nhỉ, sao chị không giận dữ quát vào mặt nó nhỉ, nó đứng hình với muôn ngàn câu hỏi quay cuồng trong đầu nó. Rồi cái cảm giác ân hận vì sự ngu ngốc của mình cắn xé hả hê trong tâm can nó, chị làm vậy khiến nó thấy nó tầm thường quá, khiến nó cảm thấy mình nhỏ bé và ngu ngốc quá. May cho đời nó có đôi tay phản chủ và cái mồm nói không cần nghĩ. Tay nó chẳng biết thế nào lại tự nhiên để lên vai chị vỗ về, cái mồm ngu ngốc của nó tự đông nhả âm thanh :
_ Anh sai…anh sai…anh mới là người sai…..
Nó vô thức nói những điều có nghĩa thế mới tuyệt vời không cơ chứ, hay thật may thật. Chị khóa môi nó lại bằng 1 nụ hôn khiến nó đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nó bối rối hôn lại chị cứ như thể lần đầu nó hôn vậy. Vùng về và ngớ ngấn đó chính là nụ hôn của nó dành cho chị lúc này. Nó đánh mất nó trong chính giây phút này và bất ngờ hơn nữa là nước mắt của nó phản bội chủ nhân vứ lã chã lăn dài trên gò má. Mắt nó đang sống thật với con người nó, mắt nó đã đón đủ cảm xúc để rơi lệ đủ cảm xúc để vượt được qua cái chất đàn ông ngang bướng trong con người nó. Nó thật sự xúc động mạnh trước hành động đầy bất ngờ của chị. Chị đã quá bao dung độ lượng với nó, suy nghĩ của chị chín trưởng thành hơn nó nhiều và cuối cùng nó cảm nhận được tình yêu của chị dành cho nó thật lớn nao đến chừng nào. Và chính lúc này đây nó mới hiểu được yêu 1 người khác nhiều hơn cả bản thân mình sẽ có cách hành động thật phi thường ra sao……..
1 bữa cơm trưa ấm áp trong sự bất ngờ đến tột độ khiến cho cặp đôi ngổ ngáo mồm miệng cứ há hốc ra không thể cợt nhả trêu đùa nó và chị nổi 1 câu nào. Hai đứa đó ngoan hiền đến lạ ngớ ngẩn đến lạ, cho đến tận khi nó đưa chị đi làm hai đứa đó mới kịp phát thanh đúng 1 câu :
_ Không thể hiểu nổi…..
Điều đó làm chị sướng cười nắc nẻ chị đâu biết rằng trong lòng nó cũng đang phát thanh câu đó " không thể tin nổi "…
Chia tay chị ở chỗ làm mà trong lòng nó đầy lưu luyến, nó chỉ ước lúc này chị được nghỉ làm để có thời gian cho nó và chị được ở bên nhau. Nhưng ước chỉ là ước vì nó và chị đã là người trưởng thành sống và làm việc theo nguyên tắc của người trưởng thành. Không thể để cảm xúc chiếm lấy trách nhiệm nên nó chỉ dám ước ở trong.lòng rồi ra về thôi. Đường về gió mùa thổi khá mạnh nhưng lạ là nó lại không cảm thấy lạnh ngược lại vòn thấy ấm áp dễ chịu vô cùng. Nó phởn chí kéo phanh áo khoác ra cho gió thoải mái luồn lách vào cơ thể nó. Mọi cảnh vật xung quanh nó cũng tự nhiên thay đổi đến khác thường. Nó bỗng thấy bầu trời xám xịt sinh động đáng yêu làm sao, nó bỗng thấy phố cổ rêu phong trầm mặc toát lên vẻ hào nhoáng sang trọng, nó thấy nó yêu đời hơn bao giờ hết…….
Chiều hôm đó nó ôn bài rất vào, mớ đại cương dài loằng ngoằng khó hiểu giờ đây như 1 bài thơ nhẹ nhàng ín dấu trong não bộ của nó. Nó học thật nhanh thật nhanh để nó còn đón chị để nó có thể đến quán bác Mai làm cùng với chị. Chị là động lực là liều doping hạng nặng giúp nó có được 1 sức mạnh và trí tuệ phi thường. Điều nó muốn đã được thực hiện, đúng 5h30′ nó vui vẻ cùng cặp đôi ngổ ngáo đứng đợi chị ngoài cổng cơ quan chị, chị ra ngay sau khi thấy tụi nó ở phía dưới. Tất cả lại vui vẻ như chưa có chuyện gì sảy ra, nếu có khác là nó càng ngày càng yêu chị nhiều hơn……
Đến quán vẫn thói quen như thường lệ chỉnh đàn và tranh thủ lau mic chỉnh âm ly cho chị lúc chị thay đồ. Xa quán có hơn tuần mà đàn với mic bị chỉnh khác đi nhiều quá, nó phải mất khá nhiều thời gian để tinh chỉnh lại cho đúng ý nó. Tối nay nó muốn có 1 đêm diễn hoàn hảo với chị……
Khách đã đến khá đông ở trong quán nhưng lạ 1 điều là không thấy Tuấn đẹp mã, nhã ốm hay bị sao ấy nhỉ, mọi tối ngã đều xuất hiện cơ mà sao hôm nay lại không thấy ngã. 1 thoáng nghi ngờ bận tâm nhưng rồi cũng tan biến theo tiếng đàn tiếng hát của chị, vài khách quen thuộc của quán tỏ ra khá hồ hởi khi thấy nó trên bục diễn điều đó làm nó mừng lắm. Hóa ra cái ý nghĩ không có nó cũng chẳng ai bận tâm chỉ là ý nghĩ của riêng nó, nó thầm trách mình đã quá tự ti và hẹp hòi rồi……Kết thúc 3 bài hoàn hảo như nó mong muốn, hơi mỏi tay lên nó ra dấu xin chỉ nghỉ. Chỉ hiểu ý nó lên cũng cất míc xuống dưới nghỉ cùng nó. Nhanh chân cất đàn nó chạy xuống chuẩn bị chu đáo nước ấm và khăn bông cho chị dùng. Việc đơn giản không ngờ lại có lúc khiến nó thèm khát ganh tị với người ta đến lạ. Mặc dù nó làm việc này đã quá quen rồi nhưng hôm nay trong nó có 1 cam giác hoàn toàn khác với mọi lần trước. Có gì đó chau chuốt tỉ mỉ hơn, có gì đó khiến trái tim nó cứ nhảy múa liên hồi. Nó cảm thấy yêu quý chân trọng phút giây này nhiều lắm, lúc này tự dưng nó thấy nó thật nực cười và kì cục……