Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 11
Chap 11 :
Sau vụ chết hụt hú hồn bộ tứ của nó có thêm 2 thành viên Tuấn đẹp mã ( đại tình địch ) và Thảo ( bạn đồng hương ). Về mặt lý thuyết thêm người là thêm vui và thực tế thì tất cả mọi người đều vui ngoại trừ nó, thời điểm đó có những lúc nó thấy mình thật nhỏ nhen và ích kỷ và buồn nhất đã có người nghĩ nó như vậy….
Nó bình phục hoàn toàn thì đối mặt với thi cử liên miên, bài tập lớn và các đại cương ôn thi khá dài khiến nó phải đầu tư thời gian vào việc học rất nhiều. Và tất nhiên nó không còn quỹ thời gian để đến quán như trước nữa chính điều đó dẫn đến vài mâu thuẫn nhỏ giữa nó và chị. Nó bận học và chị cũng bận làm, thời gian gặp nhau càng ngày càng ít dần vài phút buổi trưa vội vã, 1 quãng đường nhỏ đưa chị về nhà khiến nó lúc nào cũng cảm thấy thiêu thiếu không trọn vẹn nhất là những lúc như vậy luôn có Tuấn đẹp mã kè kè theo sau. Nó biết chị không phải là người dễ thay đổi tình cảm nhưng nó vẫn lo lắm vì từ ngày Tuấn đẹp mã vào nhóm bộ tứ dường như chị đã không còn khách sáo với ngã nữa. Chị vô tư nhận lấy những cử chỉ chăm sóc ân cần của ngã như 1 điều đương nhiên, 1 cốc nước ấm sau khi hát, 1 khăn bông nhỏ thấm mồ hôi, vài bông hồng được tuấn khéo léo rút ra từ khăn tay hay đống giấy ăn khiến chị thích thú. Chị vô tư kể cho nó nghe sau mỗi ngày tan ca ở quán, chị đâu biết rằng những điều chị nói đang như những mũi kim nhọn đâm sâu vào trái tim nhỏ bé của nó. Nó bối rối, nó ghen tị mà nào dám nói ra vì Tuấn đẹp mã là ân nhân của nó cơ mà, nó chỉ có thể cười phụ họa và thêm vài câu khen vô thưởng vô phạt để chung vui cùng chị. Từ ngày Tuấn đẹp mã vào nhóm ngã càng ngày càng chiếm được cảm tình lớn của mọi người nhất là khoảng thời gian nó bận không đến quán được. Ngã thản nhiên thế chỗ nó đệm đàn cho chị hát, chưa kể ngã biết pha trò làm cho mọi người vui, biết biểu diễn ảo thuật khiến mọi người bất ngờ. Ngã như 1 cuốn truyện huyền bí khiến ai cũng muốn tìm hiểu và khám phá đâu như nó cục mịch chỉ biết đánh đàn. Nhiều lúc nó dám chắc quán vắng nó cũng chả khiến mọi người ở quán bận tâm vì đã có Tuấn đẹp mã thế chân quá hoàn hảo. Rồi sức kìm nén của nó cũng đến tới hạn, vào 1 đêm cuối thu nó đã không nén được lòng mình lại. Nó đã để bản ngã của nó chiến thắng và rồi nó đã nói ra điều mà nó không lên nói với chị…..
Đêm cuối thu HN chuyển mình trong khí lạnh, ai đó ban ngày không có tính phòng xa sẽ về nhà với chân tay run lẩy bẩy nó biết chị là người như vậy lên trước khi đi bộ ra quán có mang thêm 1 áo khoác ấm của nó cho chị. Nghĩ thầm chắc hẳn chị sẽ vui lắm đây nên chân nó bước vội hơn thường ngày. Chẳng mấy chốc nó đến quán và đã thấy được cảnh mà nó không muốn thấy đó là Tuấn đẹp mã đang khoác áo ấm cho chị ngay trong quán. Đứng ngoài nhìn vào qua ô cửa kính của quán mà lòng nó tức lắm, tức đến nỗi nó muốn đáp luôn cái áo nó đang cầm vào sọt rác ở cửa quán, tức đến nỗi nó muốn lao vào đấm thẳng vào mặt Tuấn đẹp trai và cửi phăng cái ao đang khoác lên người chị. Cũng may nó kìm nén được bản thân chỉ lẳng lặng đi ra chõ xe chị để đứng chờ chị ra. Khổ cho bác bảo vệ già lúc đó không biết nó đang giận cứ hỏi han này nọ, đáp lại sự chào hỏi nhiệt tình của bác nó chỉ im lặng mặt lạnh te làm bác ấy buồn lắm vì thường ngày nó là người hay hỏi han nói chuyện với bác nhiều nhất mà. Đứng đợi chị ở xe 1 lúc cuối cùng chị cũng xuất hiện, miệng chị cười rạng rỡ chào hỏi nó như thường ngày :
_ Anh à đến lâu chưa, trời lạnh vậy mặc đủ ấm không đấy. Hôm nay em quên không mang áo ấm may mà có anh Tuấn cho mượn không thì chết rét.
Nó cười nhạt :
_ Vậy à anh Tuấn chu đáo nhỉ, thế em mặc rồi anh ấy bị rét thì sao ?
Chị vẫn vô tư :
_ Anh ấy mặc nhiều áo ấm lắm, khiếp mới cuối thu mà anh ấy mặc đến 2 áo khoác.
Nó nửa đùa nửa thật :
_ Anh có mang áo ấm cho em đó, em trả áo cho anh ấy không anh ấy lạnh.
Chị :
_ Em cũng đoán anh sẽ mang áo cho em lên lúc nãy có nói với anh ấy nhưng anh ấy lại bảo lúc đầu sợ rét mới mặc 2 áo giờ thấy bình thường lên bảo em không phải lo. Giờ lại mang trả thấy kỳ kỳ sao đấy.
Nó cười tươi :
_ Anh đùa đấy… thôi lên xe anh đưa về…
Chị cười tít mắt leo lên sau xe. Vừa đi vừa nói cười rôm rả, nhưng lòng nó khó chịu vô cùng vì nãy giờ câu chuyện của chị nói hoàn toàn xoay quanh ngã Tuấn đẹp mã. Chị hào hứng kể về những trò áo thuật của ngã trong tối nay cứ như thể ngã rất thần thánh vậy. Nó đã không kìm được lòng mình nói ra 1 câu mà nó không lên nói :
_ Em có vẻ rất thích anh Tuấn nhỉ….
Chị vô tư trả lời nó :
_ Vâng anh ấy giỏi mà….
Nó lạnh lùng nói :
_ Thế sao em không ngồi luôn sau xe anh ấy đi…..
Đến lúc này chị hiểu được nói hàm ý của nó. Nụ cười trên môi chị tắt lịm bối rối hỏi nó :
_ Anh…anh đang ghen đấy hả…
Nó nhếch mép trả lời gọn lỏn :
_ Uh…..
Chị lặng thinh không nói 1 câu nào, còn nó sau khi trả lời chị dù biết mình đã sai nhưng cơn ghen tuông đang vỡ bờ trong lòng nó khiến nó cũng im lặng. 1 sự im lặng buồn tẻ và nhạt nhẽo được phụ họa thêm vài cơn gió mùa lạnh buốt, được phụ họa thêm bởi ánh đèn đường chập chờn lúc tỏ lúc mờ vì cành lá bên đường. Phố cổ về đêm cũng lạnh lẽo hiu quạnh trong mắt nó, mọi thứ như đang đồng cảm với chính tâm trạng của nó lúc này. Không gian tĩnh lặng hay đúng hơn là tai nó ù đi vì ghen tuông chẳng thể nghe nổi âm thanh của phố phường vang lại cho đến khi chị là người chủ động phá vỡ sự tĩnh lặng đó. Chị lên tiếng :
_ Anh không tin em đúng không…..anh nghĩ em là loại con gái dễ thay đổi đúng không…?
Ôi chao ôi chị khóc, tiếng chị nghẹn ngào nói ra từng chữ 1 khiến tim nó thắt lại. Cảm giác tội lỗi nhanh chóng xâm chiếm cơ thể nó khiến nó bối rối và lo sợ. Nó cũng không chắc lúc này nó đang nghĩ gì nữa, nó nói như kiểu vô thức :
_ Anh…anh….
Chị vẫn nghẹn ngào nói :
_ Anh….coi….thường….. em ….quá rồi đấy.
Nó bối rối nhưng vẫn bị cơn ghen tuông xâm chiếm nên cũng chẳng giải thích được gì ngoài câu :
_ Anh…anh…
Chị tiếp tục nói :
_ Anh anh cái gì…em nói đúng với những gì anh nghĩ rồi còn gì…anh là đồ quá đáng.
" Anh là đồ quá đáng " chị nói như quát vào mặt nó rồi khóc bù lu bù loa lên khiến Kha đầu đất và Tuấn đẹp mã chú ý phóng bồi lên hỏi dồn dập :
_ Sao thế ….cãi nhau à….thằng kia mày trêu chọc em tao cái gì thế….
Nó im lặng không trả lời quay sang nhìn Kha đầu đất nhăn nhó còn chị cũng không nói gì chỉ 2 tay ôm mặt khóc nức nở. Tuấn đẹp mã có lẽ đã đoán được chuyện gì ngã nhìn nó nở 1 nụ cười bí hiểm. Công chúa tuyết thì nhìn nó chau mày nói :
_ Anh Minh sảy ra chuyện gì thế…..anh….anh mau dỗ chị ấy đi.
Nó sượng sùng nó bối rối và nó chẳng thể nói gì ngoài im lặng. Còn chị thì càng ngày càng khóc to, khóc cứ như thể người ta đang cào cấu chị vậy. Nó bối rối đến túng quẫn vê ga nhanh dần, lần đâu tiên sau bao ngày đưa chị về nó thấy đường về nhà chị sao thật xa trong tiếng nức nở của chị. Về đến nhà chị nó lúng túng phanh lại, gạt chân chống thật nhanh. Và thật kì lạ về gần đến nhà chị không khóc to nữa mà chỉ còn tiếng thút thít có lẽ chị không muốn cho bố mẹ chị biết chuyện đang sảy ra giữa nó và chị. Buông xe nó cúi gằm mặt xuống lẩm bẩm :
_ Anh…xin…lỗi….
Rồi chẳng biết chị có nghe thấy không nó đi thật nhanh về phía xe Kha đầu đất trong cái nhìn bí ẩn và đầy toan tính của Tuấn đẹp mã. Lúc này nó cũng mặc kệ ngã tính toán gì nhảy lên xe là nó thúc Kha đầu đất :
_ Đi…đi nhanh…..
Ngiỡn lại với mong muốn của nó là cú vê ga như phuổi muỗi của Kha đầu đất. Nó tức lắm nhưng chẳng dám nói câu gì, mím môi mím lợi mắt đau đáu nhìn về phía bóng tối vô hồn của 1 góc phố nào đó thiếu anh đèn. Nó vừa cảm thấy có lỗi với chị…vừa cảm thấy tức chị….. Xe đã đi xa từ lúc nào nó cũng chẳng biết nhưng nó biết Tuấn đẹp mã không đi cùng nó. Nó tin chị nhưng vẫn cảm thấy lo sợ tên Tuấn lợi dụng nước đục thả câu. Nó muốn Kha đầu đất biến giúp nó biến khỏi đó thật nhanh nhưng lúc này nó lại ước Kha đầu đất quay xe lại về phía nhà chị…..Nó muốn lắm nhưng chẳng thể nói ra được. Cắn răng nó nhếch mép cười vô cảm….Kha đầu đất và công chúa tuyết quá hiểu nó lên họ không hỏi nó thêm 1 câu hỏi nào cả. Cả 3 cứ lặng lẽ đi trong đêm thu lạnh lẽo, những góc phố những hàng cây càng ngày càng tiều tụy trong mắt nó cho đến khi Kha đầu đất dừng xe lại trước cửa quán rượu quen thuộc nó mới nhận ra hắn không đưa nó về nhà. Mọi thứ lại diễn ra như bao lần nó với cặp đôi ngổ ngáo tới quán chỉ có điều khác là không ai nói với ai câu nào. Chỉ có tiếng cạch chén, tiếng ừng ực của rượu trôi xuống cổ họng và vài tiếng thở dài của ai đó trong quán. Kết thúc bữa nhậu cũng sảy ra nhanh hơn mọi lần vì nó là kẻ đang uống lấy được lên chẳng mấy chốc mà gục ngã xuống bàn. Nó nằm bất động chẳng còn biết gì……
Sau vụ chết hụt hú hồn bộ tứ của nó có thêm 2 thành viên Tuấn đẹp mã ( đại tình địch ) và Thảo ( bạn đồng hương ). Về mặt lý thuyết thêm người là thêm vui và thực tế thì tất cả mọi người đều vui ngoại trừ nó, thời điểm đó có những lúc nó thấy mình thật nhỏ nhen và ích kỷ và buồn nhất đã có người nghĩ nó như vậy….
Nó bình phục hoàn toàn thì đối mặt với thi cử liên miên, bài tập lớn và các đại cương ôn thi khá dài khiến nó phải đầu tư thời gian vào việc học rất nhiều. Và tất nhiên nó không còn quỹ thời gian để đến quán như trước nữa chính điều đó dẫn đến vài mâu thuẫn nhỏ giữa nó và chị. Nó bận học và chị cũng bận làm, thời gian gặp nhau càng ngày càng ít dần vài phút buổi trưa vội vã, 1 quãng đường nhỏ đưa chị về nhà khiến nó lúc nào cũng cảm thấy thiêu thiếu không trọn vẹn nhất là những lúc như vậy luôn có Tuấn đẹp mã kè kè theo sau. Nó biết chị không phải là người dễ thay đổi tình cảm nhưng nó vẫn lo lắm vì từ ngày Tuấn đẹp mã vào nhóm bộ tứ dường như chị đã không còn khách sáo với ngã nữa. Chị vô tư nhận lấy những cử chỉ chăm sóc ân cần của ngã như 1 điều đương nhiên, 1 cốc nước ấm sau khi hát, 1 khăn bông nhỏ thấm mồ hôi, vài bông hồng được tuấn khéo léo rút ra từ khăn tay hay đống giấy ăn khiến chị thích thú. Chị vô tư kể cho nó nghe sau mỗi ngày tan ca ở quán, chị đâu biết rằng những điều chị nói đang như những mũi kim nhọn đâm sâu vào trái tim nhỏ bé của nó. Nó bối rối, nó ghen tị mà nào dám nói ra vì Tuấn đẹp mã là ân nhân của nó cơ mà, nó chỉ có thể cười phụ họa và thêm vài câu khen vô thưởng vô phạt để chung vui cùng chị. Từ ngày Tuấn đẹp mã vào nhóm ngã càng ngày càng chiếm được cảm tình lớn của mọi người nhất là khoảng thời gian nó bận không đến quán được. Ngã thản nhiên thế chỗ nó đệm đàn cho chị hát, chưa kể ngã biết pha trò làm cho mọi người vui, biết biểu diễn ảo thuật khiến mọi người bất ngờ. Ngã như 1 cuốn truyện huyền bí khiến ai cũng muốn tìm hiểu và khám phá đâu như nó cục mịch chỉ biết đánh đàn. Nhiều lúc nó dám chắc quán vắng nó cũng chả khiến mọi người ở quán bận tâm vì đã có Tuấn đẹp mã thế chân quá hoàn hảo. Rồi sức kìm nén của nó cũng đến tới hạn, vào 1 đêm cuối thu nó đã không nén được lòng mình lại. Nó đã để bản ngã của nó chiến thắng và rồi nó đã nói ra điều mà nó không lên nói với chị…..
Đêm cuối thu HN chuyển mình trong khí lạnh, ai đó ban ngày không có tính phòng xa sẽ về nhà với chân tay run lẩy bẩy nó biết chị là người như vậy lên trước khi đi bộ ra quán có mang thêm 1 áo khoác ấm của nó cho chị. Nghĩ thầm chắc hẳn chị sẽ vui lắm đây nên chân nó bước vội hơn thường ngày. Chẳng mấy chốc nó đến quán và đã thấy được cảnh mà nó không muốn thấy đó là Tuấn đẹp mã đang khoác áo ấm cho chị ngay trong quán. Đứng ngoài nhìn vào qua ô cửa kính của quán mà lòng nó tức lắm, tức đến nỗi nó muốn đáp luôn cái áo nó đang cầm vào sọt rác ở cửa quán, tức đến nỗi nó muốn lao vào đấm thẳng vào mặt Tuấn đẹp trai và cửi phăng cái ao đang khoác lên người chị. Cũng may nó kìm nén được bản thân chỉ lẳng lặng đi ra chõ xe chị để đứng chờ chị ra. Khổ cho bác bảo vệ già lúc đó không biết nó đang giận cứ hỏi han này nọ, đáp lại sự chào hỏi nhiệt tình của bác nó chỉ im lặng mặt lạnh te làm bác ấy buồn lắm vì thường ngày nó là người hay hỏi han nói chuyện với bác nhiều nhất mà. Đứng đợi chị ở xe 1 lúc cuối cùng chị cũng xuất hiện, miệng chị cười rạng rỡ chào hỏi nó như thường ngày :
_ Anh à đến lâu chưa, trời lạnh vậy mặc đủ ấm không đấy. Hôm nay em quên không mang áo ấm may mà có anh Tuấn cho mượn không thì chết rét.
Nó cười nhạt :
_ Vậy à anh Tuấn chu đáo nhỉ, thế em mặc rồi anh ấy bị rét thì sao ?
Chị vẫn vô tư :
_ Anh ấy mặc nhiều áo ấm lắm, khiếp mới cuối thu mà anh ấy mặc đến 2 áo khoác.
Nó nửa đùa nửa thật :
_ Anh có mang áo ấm cho em đó, em trả áo cho anh ấy không anh ấy lạnh.
Chị :
_ Em cũng đoán anh sẽ mang áo cho em lên lúc nãy có nói với anh ấy nhưng anh ấy lại bảo lúc đầu sợ rét mới mặc 2 áo giờ thấy bình thường lên bảo em không phải lo. Giờ lại mang trả thấy kỳ kỳ sao đấy.
Nó cười tươi :
_ Anh đùa đấy… thôi lên xe anh đưa về…
Chị cười tít mắt leo lên sau xe. Vừa đi vừa nói cười rôm rả, nhưng lòng nó khó chịu vô cùng vì nãy giờ câu chuyện của chị nói hoàn toàn xoay quanh ngã Tuấn đẹp mã. Chị hào hứng kể về những trò áo thuật của ngã trong tối nay cứ như thể ngã rất thần thánh vậy. Nó đã không kìm được lòng mình nói ra 1 câu mà nó không lên nói :
_ Em có vẻ rất thích anh Tuấn nhỉ….
Chị vô tư trả lời nó :
_ Vâng anh ấy giỏi mà….
Nó lạnh lùng nói :
_ Thế sao em không ngồi luôn sau xe anh ấy đi…..
Đến lúc này chị hiểu được nói hàm ý của nó. Nụ cười trên môi chị tắt lịm bối rối hỏi nó :
_ Anh…anh đang ghen đấy hả…
Nó nhếch mép trả lời gọn lỏn :
_ Uh…..
Chị lặng thinh không nói 1 câu nào, còn nó sau khi trả lời chị dù biết mình đã sai nhưng cơn ghen tuông đang vỡ bờ trong lòng nó khiến nó cũng im lặng. 1 sự im lặng buồn tẻ và nhạt nhẽo được phụ họa thêm vài cơn gió mùa lạnh buốt, được phụ họa thêm bởi ánh đèn đường chập chờn lúc tỏ lúc mờ vì cành lá bên đường. Phố cổ về đêm cũng lạnh lẽo hiu quạnh trong mắt nó, mọi thứ như đang đồng cảm với chính tâm trạng của nó lúc này. Không gian tĩnh lặng hay đúng hơn là tai nó ù đi vì ghen tuông chẳng thể nghe nổi âm thanh của phố phường vang lại cho đến khi chị là người chủ động phá vỡ sự tĩnh lặng đó. Chị lên tiếng :
_ Anh không tin em đúng không…..anh nghĩ em là loại con gái dễ thay đổi đúng không…?
Ôi chao ôi chị khóc, tiếng chị nghẹn ngào nói ra từng chữ 1 khiến tim nó thắt lại. Cảm giác tội lỗi nhanh chóng xâm chiếm cơ thể nó khiến nó bối rối và lo sợ. Nó cũng không chắc lúc này nó đang nghĩ gì nữa, nó nói như kiểu vô thức :
_ Anh…anh….
Chị vẫn nghẹn ngào nói :
_ Anh….coi….thường….. em ….quá rồi đấy.
Nó bối rối nhưng vẫn bị cơn ghen tuông xâm chiếm nên cũng chẳng giải thích được gì ngoài câu :
_ Anh…anh…
Chị tiếp tục nói :
_ Anh anh cái gì…em nói đúng với những gì anh nghĩ rồi còn gì…anh là đồ quá đáng.
" Anh là đồ quá đáng " chị nói như quát vào mặt nó rồi khóc bù lu bù loa lên khiến Kha đầu đất và Tuấn đẹp mã chú ý phóng bồi lên hỏi dồn dập :
_ Sao thế ….cãi nhau à….thằng kia mày trêu chọc em tao cái gì thế….
Nó im lặng không trả lời quay sang nhìn Kha đầu đất nhăn nhó còn chị cũng không nói gì chỉ 2 tay ôm mặt khóc nức nở. Tuấn đẹp mã có lẽ đã đoán được chuyện gì ngã nhìn nó nở 1 nụ cười bí hiểm. Công chúa tuyết thì nhìn nó chau mày nói :
_ Anh Minh sảy ra chuyện gì thế…..anh….anh mau dỗ chị ấy đi.
Nó sượng sùng nó bối rối và nó chẳng thể nói gì ngoài im lặng. Còn chị thì càng ngày càng khóc to, khóc cứ như thể người ta đang cào cấu chị vậy. Nó bối rối đến túng quẫn vê ga nhanh dần, lần đâu tiên sau bao ngày đưa chị về nó thấy đường về nhà chị sao thật xa trong tiếng nức nở của chị. Về đến nhà chị nó lúng túng phanh lại, gạt chân chống thật nhanh. Và thật kì lạ về gần đến nhà chị không khóc to nữa mà chỉ còn tiếng thút thít có lẽ chị không muốn cho bố mẹ chị biết chuyện đang sảy ra giữa nó và chị. Buông xe nó cúi gằm mặt xuống lẩm bẩm :
_ Anh…xin…lỗi….
Rồi chẳng biết chị có nghe thấy không nó đi thật nhanh về phía xe Kha đầu đất trong cái nhìn bí ẩn và đầy toan tính của Tuấn đẹp mã. Lúc này nó cũng mặc kệ ngã tính toán gì nhảy lên xe là nó thúc Kha đầu đất :
_ Đi…đi nhanh…..
Ngiỡn lại với mong muốn của nó là cú vê ga như phuổi muỗi của Kha đầu đất. Nó tức lắm nhưng chẳng dám nói câu gì, mím môi mím lợi mắt đau đáu nhìn về phía bóng tối vô hồn của 1 góc phố nào đó thiếu anh đèn. Nó vừa cảm thấy có lỗi với chị…vừa cảm thấy tức chị….. Xe đã đi xa từ lúc nào nó cũng chẳng biết nhưng nó biết Tuấn đẹp mã không đi cùng nó. Nó tin chị nhưng vẫn cảm thấy lo sợ tên Tuấn lợi dụng nước đục thả câu. Nó muốn Kha đầu đất biến giúp nó biến khỏi đó thật nhanh nhưng lúc này nó lại ước Kha đầu đất quay xe lại về phía nhà chị…..Nó muốn lắm nhưng chẳng thể nói ra được. Cắn răng nó nhếch mép cười vô cảm….Kha đầu đất và công chúa tuyết quá hiểu nó lên họ không hỏi nó thêm 1 câu hỏi nào cả. Cả 3 cứ lặng lẽ đi trong đêm thu lạnh lẽo, những góc phố những hàng cây càng ngày càng tiều tụy trong mắt nó cho đến khi Kha đầu đất dừng xe lại trước cửa quán rượu quen thuộc nó mới nhận ra hắn không đưa nó về nhà. Mọi thứ lại diễn ra như bao lần nó với cặp đôi ngổ ngáo tới quán chỉ có điều khác là không ai nói với ai câu nào. Chỉ có tiếng cạch chén, tiếng ừng ực của rượu trôi xuống cổ họng và vài tiếng thở dài của ai đó trong quán. Kết thúc bữa nhậu cũng sảy ra nhanh hơn mọi lần vì nó là kẻ đang uống lấy được lên chẳng mấy chốc mà gục ngã xuống bàn. Nó nằm bất động chẳng còn biết gì……