Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 10.5
Chap 10 continue
Nó từ quán bác Mai ra về mà lòng nó ngổn ngang quá, cái nó cần đã có sao nó chẳng thể vui được nhỉ ? Đáng ra nó phải hả hê khi có được thứ nó cần mới đúng chứ nhỉ. Tại sao ? Tại sao ? Nó lại như con mèo bị nhúng vào nước lạnh ủ rũ lang thang không phương hướng. Quả thật trước khi nghe được câu chuyện của bác Mai kể nó cũng đã nghĩ đó hẳn chẳng phải là 1 câu chuyện vui vẻ gì nhưng nó không thể ngờ rằng đó lại là câu chuyện quá chua chát đắng cay đày nước mắt và máu. Và câu chuyện đó đã làm thay đổi số phận tính cách nhiều con người đến vậy. Thật đáng sợ với lòng người nhân thế thời xưa, nó chẳng còn biết tin ai hận ai nữa, nó chẳng còn biết mình còn cần đến câu chuyện đó nữa hay không….trước mắt nó chỉ còn là 1 buổi chiều thiếu nắng, không gian xung quanh cứ mờ ảo không lối thoát, nó ghê tởm chính con người nó chính cái mục đích ban đầu khi dùng câu chuyện đó để đảm bảo khiến bố mẹ chị phải nhường 1 bước trước nó. Nó không biết nó có đủ can đảm để kể lại câu chuyện đó cho bố mẹ chị nghe hay không nữa. Nó nhìn xa xăm phía chân trời chỉ thấy 1 đám may đen phủ kín bóng hoàng hôn…..
Tối đó nó vẫn đi làm bình thường, vẫn cười nói hoạt ngôn bên tất cả mọi người, nó cố tỏ ra tự nhiên như chưa có chuyện gì sảy để bác Mai khỏi phiền lòng. Nó tự quan niệm trong đầu rằng quá khứ đã đi qua, rằng chuyện đã sảy ra dù muốn hay không muốn nó cũng chả thể thay đổi được điều gì. Người trong cuộc đã ăn năn hối hận phận con cháu như nó có quyền gì mà phán xét nọ kia, nó cũng không hề muốn cho chị và cặp đôi ngổ ngáo biết chuyện này. Nó sợ khi họ biết sẽ vị sốc sẽ khó lòng chấp nhận những mỗi quán hệ hiện tại này. Và có vẻ như nó đang thành công, tiếng đàn cách nói chuyện của nó khiến 3 người bọn họ không hề nghi ngờ gì….
Cuối ca nó và cặp đôi ngổ ngáo đưa chị về nhà, trên con đường vắng lặng bóng người qua, vài cơn gió thu phe phẩy trên cành lá trên tóc nó tóc chị giảm bớt cái vị ngọt ngào thơm phức mùi hương bưởi lúc sớm mai từ cơ thể chị lấp đầy trong mục nó. Nó chép miệng trách sao gió vô tình cướp đi cái hương vị quyến rũ của riêng nó, chị ngồi sau cảm nhận được tiếng nó chép miệng thắc mắc hỏi :
_ Anh chép miệng gì thế.. ?
Nó :
_ Anh đang trách gió…
Chị ngô nghê hỏi nó :
_ Sao anh lại trách gió….?
Nó :
_ Vì gió cướp đi 1 thứ quan trọng của anh….
Chị vẫn ngô nghê :
_ Cướp gì….em có thấy anh rơi gì đâu… ?
Nó lém lỉnh :
_ Gió cướp 1 chút hương thơm của em trong mũi anh….anh ghét gió…
Chị nhõng nhẽo xiết chặt vòng eo nó :
_ Đồ…..đồ…lẻo mép….đáng ghét…..đáng ghét….
Nó khoái chí cười toe toét, để mặc cho hạnh phúc ngập tràn đến tận não. Thằng Kha đầu đất đi bên cạnh ghen ăn tức ở đá đểu 1 câu đau cả cõi lòng :
_ Bố ông hôm qua như chó giẫm phải cứt hôm nay cười như vớ được vàng.
Nó và chị sượng cả mặt quay sang lườm hắn cháy cả áo, công chúa tuyết chữa cho cái sự vô duyên của hắn bằng phát cấu cháy cả eo. Khiến hắn thất thanh la như lợn bị trọc tiết. Nó và chị hả hê tha cho hắn 1 con đường sống nháy mắt cho công chúa tuyết bãi bỏ hình phạt. Hắn xuýt xoa trách móc công chúa tuyết đủ điều, nó tủm tỉm mắng hắn :
_ Thằng đàn bà lắm mồm…..
Về đến nhà nó quyến luyến chẳng muốn chị buông tay ra khỏi eo nó chút nào. Chị giường như cũng chẳng muốn phả chia tay cái vòng eo của nó. Cả 2 cứ nhát ngừng nhát ngừng chẳng muốn rời nhau, chỉ đến khi có tiếng e hèm khó chịu tù trong nhà vọng ra ;
_ E….h…em….Hoa về rồi đấy hả con…sao không vào nhà ngay đi.
Chị và nó đều giật mình, nó vội vàng xuống xe để chị vào nhà. Đợi chị đóng cửa xong nó mới chịu lên xe ra về cùng cặp đôi ngổ ngáo…..
………
Nó từ quán bác Mai ra về mà lòng nó ngổn ngang quá, cái nó cần đã có sao nó chẳng thể vui được nhỉ ? Đáng ra nó phải hả hê khi có được thứ nó cần mới đúng chứ nhỉ. Tại sao ? Tại sao ? Nó lại như con mèo bị nhúng vào nước lạnh ủ rũ lang thang không phương hướng. Quả thật trước khi nghe được câu chuyện của bác Mai kể nó cũng đã nghĩ đó hẳn chẳng phải là 1 câu chuyện vui vẻ gì nhưng nó không thể ngờ rằng đó lại là câu chuyện quá chua chát đắng cay đày nước mắt và máu. Và câu chuyện đó đã làm thay đổi số phận tính cách nhiều con người đến vậy. Thật đáng sợ với lòng người nhân thế thời xưa, nó chẳng còn biết tin ai hận ai nữa, nó chẳng còn biết mình còn cần đến câu chuyện đó nữa hay không….trước mắt nó chỉ còn là 1 buổi chiều thiếu nắng, không gian xung quanh cứ mờ ảo không lối thoát, nó ghê tởm chính con người nó chính cái mục đích ban đầu khi dùng câu chuyện đó để đảm bảo khiến bố mẹ chị phải nhường 1 bước trước nó. Nó không biết nó có đủ can đảm để kể lại câu chuyện đó cho bố mẹ chị nghe hay không nữa. Nó nhìn xa xăm phía chân trời chỉ thấy 1 đám may đen phủ kín bóng hoàng hôn…..
Tối đó nó vẫn đi làm bình thường, vẫn cười nói hoạt ngôn bên tất cả mọi người, nó cố tỏ ra tự nhiên như chưa có chuyện gì sảy để bác Mai khỏi phiền lòng. Nó tự quan niệm trong đầu rằng quá khứ đã đi qua, rằng chuyện đã sảy ra dù muốn hay không muốn nó cũng chả thể thay đổi được điều gì. Người trong cuộc đã ăn năn hối hận phận con cháu như nó có quyền gì mà phán xét nọ kia, nó cũng không hề muốn cho chị và cặp đôi ngổ ngáo biết chuyện này. Nó sợ khi họ biết sẽ vị sốc sẽ khó lòng chấp nhận những mỗi quán hệ hiện tại này. Và có vẻ như nó đang thành công, tiếng đàn cách nói chuyện của nó khiến 3 người bọn họ không hề nghi ngờ gì….
Cuối ca nó và cặp đôi ngổ ngáo đưa chị về nhà, trên con đường vắng lặng bóng người qua, vài cơn gió thu phe phẩy trên cành lá trên tóc nó tóc chị giảm bớt cái vị ngọt ngào thơm phức mùi hương bưởi lúc sớm mai từ cơ thể chị lấp đầy trong mục nó. Nó chép miệng trách sao gió vô tình cướp đi cái hương vị quyến rũ của riêng nó, chị ngồi sau cảm nhận được tiếng nó chép miệng thắc mắc hỏi :
_ Anh chép miệng gì thế.. ?
Nó :
_ Anh đang trách gió…
Chị ngô nghê hỏi nó :
_ Sao anh lại trách gió….?
Nó :
_ Vì gió cướp đi 1 thứ quan trọng của anh….
Chị vẫn ngô nghê :
_ Cướp gì….em có thấy anh rơi gì đâu… ?
Nó lém lỉnh :
_ Gió cướp 1 chút hương thơm của em trong mũi anh….anh ghét gió…
Chị nhõng nhẽo xiết chặt vòng eo nó :
_ Đồ…..đồ…lẻo mép….đáng ghét…..đáng ghét….
Nó khoái chí cười toe toét, để mặc cho hạnh phúc ngập tràn đến tận não. Thằng Kha đầu đất đi bên cạnh ghen ăn tức ở đá đểu 1 câu đau cả cõi lòng :
_ Bố ông hôm qua như chó giẫm phải cứt hôm nay cười như vớ được vàng.
Nó và chị sượng cả mặt quay sang lườm hắn cháy cả áo, công chúa tuyết chữa cho cái sự vô duyên của hắn bằng phát cấu cháy cả eo. Khiến hắn thất thanh la như lợn bị trọc tiết. Nó và chị hả hê tha cho hắn 1 con đường sống nháy mắt cho công chúa tuyết bãi bỏ hình phạt. Hắn xuýt xoa trách móc công chúa tuyết đủ điều, nó tủm tỉm mắng hắn :
_ Thằng đàn bà lắm mồm…..
Về đến nhà nó quyến luyến chẳng muốn chị buông tay ra khỏi eo nó chút nào. Chị giường như cũng chẳng muốn phả chia tay cái vòng eo của nó. Cả 2 cứ nhát ngừng nhát ngừng chẳng muốn rời nhau, chỉ đến khi có tiếng e hèm khó chịu tù trong nhà vọng ra ;
_ E….h…em….Hoa về rồi đấy hả con…sao không vào nhà ngay đi.
Chị và nó đều giật mình, nó vội vàng xuống xe để chị vào nhà. Đợi chị đóng cửa xong nó mới chịu lên xe ra về cùng cặp đôi ngổ ngáo…..
………