Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 10.4
Chap 10 continue
Tiệc vui nhỏ sớm tàn vì công việc, nó sốt sắng chở chị đi làm, 1 công đôi việc vừa để vớt vát vài phút bên chị vừa để có khoảng thời gian riêng biệt tìm hiểu về quá khứ chuyện tình của mẹ chị. Nghĩ là làm sau khi chia tay chị tại cổng công ty nó đi thẳng đến quán bác Mai. Quán bác về trưa cũng khá thưa khách chỉ lác đác 1 vài bàn có khách đơn ngồi thưởng thức đồ uống thì ít mà lấy chỗ nghỉ ngơi thì nhiều. Chào hỏi nhân viên quán vài câu nó đi thẳng phía sau nhà tìm bác Mai. Bác đang ngủ khiến nó phân vân không biết có lên gọi ngay hay không, tay nó cứ đưa lên lại đưa xuống ngập ngừng hồi hộp không sao quyết định được. Nó cố gắng trấn an tinh thần hit 1 hơi thật sâu tay nó mới đủ dũng khí gõ tay vào cửa. Tiếng gõ cửa khô không khốc vang lên và tiếng bác Mai ngái ngủ hỏi vọng ra :
_ Ai đấy….?
Nó hồi hồi trả lời :
_ Dạ…cháu….Minh đây bác ơi…
Bác Mai :
_ Minh hả…tìm bác có chuyện hả….
Nó :
_ Dạ…vâng…cháu có chuyện muốn hỏi bác ak ..
Bác Mai :
_ Cháu mở cửa vào đi bác không khóa đâu…
Nó :
_ Vâng….
Nó hồi hộp bước vào, lòng bối rối vô cùng qua câu chuyện trước nó biết quá khứ là 1 thứ không chỉ làm mẹ chị hận mà bác Mai cũng đau buồn không kém, bác đã già nó thật lòng không muốn gợi lại những cảm xúc của quá khứ. Nhưng vì nó vì chị vì chuyện tình của nó và chị nó buộc lòng phải biết để làm vũ khí phòng thân của nó sau này……
May mắn cho nó là đã không đủ bản lĩnh để thực hiện những mưu mẹo như đêm qua nó tính toán, tâm lí bối rối nó không còn là chính mình như nó từng mong muốn. Nó nói nhanh hơn cả nó nghĩ, nói theo bản năng con người chứ không hề có tính toán mưu mẹo gì và ơn trời cũng chính vì điều đó đã giúp nó có được điều nó muốn. Có thể bác Mai quá thương chị cũng có thể bác Mai cũng thương nó như thương chị và cũng có thể vì nó chân chất thật thà nên bác mới cho nó biết sự thật về chuyện tình cảm của mẹ chị cách đó hơn 20 năm. Hoặc cũng có thể bác không muốn sảy ra thêm 1 chuyện tình bi đát nữa. Bác đã kể cho nó biết toàn hộ sự thật về chuyện tình bi đát của mẹ chị, nước mắt và sự ân hận vẫn còn nguyên qua từng câu chuyện khiến nó cũng cảm thấy chua xót đau lòng như người trong cuộc. Cuộc đời thật nhiều trái ngang những con người nho nhã học chữ thánh hiền không ngờ cũng có những kế sách hiểm độc đến như vậy và họ cũng có thừa nhẫn tâm để hại chính những người thân thích nhất của họ. Nó lúc này đây cảm thấy thương tiếc cho mẹ chị hơn, đặt mình vào địa vị của bà ấy nó hiểu vì sao mẹ chị là cấm đoán chuyện của nó kinh khủng đến vậy. Bấy lâu nay nó cứ nghĩ sống ở trong vũng bùn của xã hội có thể thấy được hết những mưu sâu kế hiểm hại người lợi mình nhưng hôm nay khi được nghe chính người bác nó hết mực tôn trọng kể lại cho nó nghe 1 chuyện tình bi đát trong quá khứ. Nó mới biết được những gì nó thấy ở xóm liều chỉ là con tép đậu trên mép con mèo mà thôi, tất cả mưu kế ở xóm liều chỉ là nhưng mưu mô thấp hèn so với những gì bác kể cho nó nghe. Nó đã chết lặng khi nghe gần hết câu chuyện của bác, nó đã có những phút căm giận hận thù những người đã thực hiện mưu đồ đó, nhưng rồi nó lại tự thoát ra khỏi những căm hờn đó khi thấy những giọt nước mắt ân hận của người đàn bà bước sang tuổi xế chiều….
Tiệc vui nhỏ sớm tàn vì công việc, nó sốt sắng chở chị đi làm, 1 công đôi việc vừa để vớt vát vài phút bên chị vừa để có khoảng thời gian riêng biệt tìm hiểu về quá khứ chuyện tình của mẹ chị. Nghĩ là làm sau khi chia tay chị tại cổng công ty nó đi thẳng đến quán bác Mai. Quán bác về trưa cũng khá thưa khách chỉ lác đác 1 vài bàn có khách đơn ngồi thưởng thức đồ uống thì ít mà lấy chỗ nghỉ ngơi thì nhiều. Chào hỏi nhân viên quán vài câu nó đi thẳng phía sau nhà tìm bác Mai. Bác đang ngủ khiến nó phân vân không biết có lên gọi ngay hay không, tay nó cứ đưa lên lại đưa xuống ngập ngừng hồi hộp không sao quyết định được. Nó cố gắng trấn an tinh thần hit 1 hơi thật sâu tay nó mới đủ dũng khí gõ tay vào cửa. Tiếng gõ cửa khô không khốc vang lên và tiếng bác Mai ngái ngủ hỏi vọng ra :
_ Ai đấy….?
Nó hồi hồi trả lời :
_ Dạ…cháu….Minh đây bác ơi…
Bác Mai :
_ Minh hả…tìm bác có chuyện hả….
Nó :
_ Dạ…vâng…cháu có chuyện muốn hỏi bác ak ..
Bác Mai :
_ Cháu mở cửa vào đi bác không khóa đâu…
Nó :
_ Vâng….
Nó hồi hộp bước vào, lòng bối rối vô cùng qua câu chuyện trước nó biết quá khứ là 1 thứ không chỉ làm mẹ chị hận mà bác Mai cũng đau buồn không kém, bác đã già nó thật lòng không muốn gợi lại những cảm xúc của quá khứ. Nhưng vì nó vì chị vì chuyện tình của nó và chị nó buộc lòng phải biết để làm vũ khí phòng thân của nó sau này……
May mắn cho nó là đã không đủ bản lĩnh để thực hiện những mưu mẹo như đêm qua nó tính toán, tâm lí bối rối nó không còn là chính mình như nó từng mong muốn. Nó nói nhanh hơn cả nó nghĩ, nói theo bản năng con người chứ không hề có tính toán mưu mẹo gì và ơn trời cũng chính vì điều đó đã giúp nó có được điều nó muốn. Có thể bác Mai quá thương chị cũng có thể bác Mai cũng thương nó như thương chị và cũng có thể vì nó chân chất thật thà nên bác mới cho nó biết sự thật về chuyện tình cảm của mẹ chị cách đó hơn 20 năm. Hoặc cũng có thể bác không muốn sảy ra thêm 1 chuyện tình bi đát nữa. Bác đã kể cho nó biết toàn hộ sự thật về chuyện tình bi đát của mẹ chị, nước mắt và sự ân hận vẫn còn nguyên qua từng câu chuyện khiến nó cũng cảm thấy chua xót đau lòng như người trong cuộc. Cuộc đời thật nhiều trái ngang những con người nho nhã học chữ thánh hiền không ngờ cũng có những kế sách hiểm độc đến như vậy và họ cũng có thừa nhẫn tâm để hại chính những người thân thích nhất của họ. Nó lúc này đây cảm thấy thương tiếc cho mẹ chị hơn, đặt mình vào địa vị của bà ấy nó hiểu vì sao mẹ chị là cấm đoán chuyện của nó kinh khủng đến vậy. Bấy lâu nay nó cứ nghĩ sống ở trong vũng bùn của xã hội có thể thấy được hết những mưu sâu kế hiểm hại người lợi mình nhưng hôm nay khi được nghe chính người bác nó hết mực tôn trọng kể lại cho nó nghe 1 chuyện tình bi đát trong quá khứ. Nó mới biết được những gì nó thấy ở xóm liều chỉ là con tép đậu trên mép con mèo mà thôi, tất cả mưu kế ở xóm liều chỉ là nhưng mưu mô thấp hèn so với những gì bác kể cho nó nghe. Nó đã chết lặng khi nghe gần hết câu chuyện của bác, nó đã có những phút căm giận hận thù những người đã thực hiện mưu đồ đó, nhưng rồi nó lại tự thoát ra khỏi những căm hờn đó khi thấy những giọt nước mắt ân hận của người đàn bà bước sang tuổi xế chiều….