Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 10.3
Chap 10 continue
Một đêm dài mất ngủ, nó nằm trằn trọc muốn giở mình mà không dám sợ ảnh hưởng đến cặp đôi ngổ ngáo đang say giấc nồng bên dưới. Tính toán mọi thiệt hơn trong chuyện mới sảy ra dường như mọi thứ đều có lợi cho kẻ đang cưa cẩm chị là ngã Tuấn đẹp trai nhưng như vậy lại lộ liễu quá nếu là nó nó không bao giờ làm điều đó, còn nếu là bố mẹ chị nghe có vẻ hợp lí hơn như vậy họ sẽ được lợi là làm nó và chị giận nhau chia tay và nếu như ai nghi ngờ 1 cách thông thường thì tất nhiên sẽ không nghi ngờ họ bằng ngã Tuấn cứ đứng đó oang oang cái mồm đổ tội lên đầu nó. Rồi nó lại nghĩ miên man sang nhiều chuyện khác từ bí mật chuyện tình của mẹ chị đến những cặp đôi yêu nhau tin tưởng nhau đến nhường nào. Vậy mà tại sao chị lại không tin nó nhỉ, phải chăng tình yêu của chị dành cho nó không đủ lớn để đặt chọn niềm tin vào nó ? Nó nghĩ nó muốn hỏi chị lắm nhưng lại không dám hỏi vì lúc này đây đã quá muộn rồi. Nó không muốn kéo thêm người mất ngủ, nó không muốn đôi mắt sưng húp của chị phải có thêm vết thâm quầng. Nghĩ đến chị lòng nó lại thắt lại, nó đã tự hứa sẽ không làm chị khóc thêm 1 lần nào nữa vậy mà lời hứa chẳng được bao lâu chị phải khóc vì nó mất rồi. Đau đầu thật đủ câc thứ đen đủi cứ phải đeo bám lấy nó mãi nhỉ, cứ tưởng lên đây cuộc đời nó sẽ thay đổi sẽ khác đi không ngờ vẫn vậy toàn bị tai bay vạ gió không đâu…….
Sáng đến trường với đôi mắt thâm quầng và khó chịu, nó như tổ kiến lửa di động khiến đám bạn chỉ nhìn thôi cũng tự đủ biết phải tránh xa kẻo gặp họa. Nhờ vậy nó được yên thân giam mình trong suy tưởng của riêng mình, vài tiếng xì xào vài cánh tay chỉ trỏ về phía nó nhưng họ lập tức thôi ngay khi thấy đôi mắt nó lừ đừ dữ tợn nhìn về phía họ. Tay cầm điện thoại muốn nhắn tin cho chị mà chẳng biết lên nhắn câu gì. Cầm chán lại đặt vào ngăn bàn, đặt chán điện thoại ở ngăn bàn nó lại cầm trên tay. Cứ thế hành động ngớ ngẩn đó lặp đi lặp lại 1 cách vô thức mà nó không hề hay biết……
Thời gian trên lớp học cứ lặng lẽ trôi qua, nó cứ âm thầm ngấu nghiến câu chuyện của riêng nó và chị. Nó đâu biết rằng ngoài kia nắng thu mong manh yếu ớt đang vui đùa vờn trên cành lá, ngoài kia cũng đang có người tâm trạng thấp thỏm nhớ thương 1 người……
Tan trường nó lặng lẽ cho sách vở vào cặp lếch tha lếch thếch đi về xuống mấy nhịp cầu thang điện thoại trong túi quần nó rung theo nhịp báo có tin nhắn tới, nó móc điện thoại ra vô cảm nhìn vào màn hình " sorry i love you " . Nó đọc xong buông thõng cánh tay xuống rồi như chợt nhận ra mình bỏ lỡ điều gì đó nod vội vã đưa cánh tay cầm điện thoại lên để kiểm tra. Nó như không tin vào mắt mình khi nhận ra đó là tin nhắn của chị gửi, dụi mắt kéo tai để chắc rằng nó không nhìn nhầm và không mơ. Mắt nó đảo như bi ngó nghiêng xem xung quanh nó có ai đang nhìn nó không, nhảy cẫng lên như đứa trẻ nhận được quà của ông già noel nó phi như bay xuống sân trường. Đầu nó như kim chỉ nam điều khiển đôi chân nó hoạt động 1 cách nhanh nhất hướng đến nơi chị đang đứng, tất nhiên điểm đến là chỗ chị đang làm. Chạy vượt qua qua khỏi cổng trường nó phanh dúi dụi khi thấy 1 bóng dáng thân quen đang vẫy tay gọi nó, là chị đúng là chị rồi nó chạy thật nhanh về phía chị, đôi tay nó nhanh như chớp ồm trầm lấy chị. Nó hít hà biểu hiện thương nhớ như thể nâu lắm rồi nó mới được gặp chị vậy. Chị giẫy giụa nhẹ nhàng trong lồng ngực nó cho bớt thẹn thùng rồi như chú mèo con an phận im ru trong lồng ngực nó mặc cho nó muốn làm gì thì làm. 1 hoạt cảnh tình cảm như phim Hàn Quốc kéo theo 1 đám đông sinh viên trường nó tụ tập bàn tán xì xèo, vài tên bựa bắt nhịp hô hào :
_ Hôn đi…..hôn đi….
Nó và chị giật mình vội vàng lên xe biến ngay ra khỏi đám đông đang dần vây quanh nó và chị, nó chạy xe nhe răng cười tít cả mắt, chị ngồi sau đấm thùm thụp vào lưng nó chữa thẹn…….
Đi chợ mua đủ các thứ đồ về chuẩn bị bữa trưa, nó và chị về nhà ríu rít trong tiếng cười trước sự ngỡ ngàng của cặp đôi ngổ ngáo. Tiếng trêu chọc của Kha đầu đất tiếng líu ríu hỏi này hỏi lọ của công chúa tuyết như tô thêm mọi màu sắc vào bức tranh tình cảm của nó và chị. 1 bữa cơm ấm áp cũng đủ xoa tan 1 đêm dài muộn phiền, cũng đủ xóa tan những mệt mỏi buồn tủi cả đêm trường…….
Một đêm dài mất ngủ, nó nằm trằn trọc muốn giở mình mà không dám sợ ảnh hưởng đến cặp đôi ngổ ngáo đang say giấc nồng bên dưới. Tính toán mọi thiệt hơn trong chuyện mới sảy ra dường như mọi thứ đều có lợi cho kẻ đang cưa cẩm chị là ngã Tuấn đẹp trai nhưng như vậy lại lộ liễu quá nếu là nó nó không bao giờ làm điều đó, còn nếu là bố mẹ chị nghe có vẻ hợp lí hơn như vậy họ sẽ được lợi là làm nó và chị giận nhau chia tay và nếu như ai nghi ngờ 1 cách thông thường thì tất nhiên sẽ không nghi ngờ họ bằng ngã Tuấn cứ đứng đó oang oang cái mồm đổ tội lên đầu nó. Rồi nó lại nghĩ miên man sang nhiều chuyện khác từ bí mật chuyện tình của mẹ chị đến những cặp đôi yêu nhau tin tưởng nhau đến nhường nào. Vậy mà tại sao chị lại không tin nó nhỉ, phải chăng tình yêu của chị dành cho nó không đủ lớn để đặt chọn niềm tin vào nó ? Nó nghĩ nó muốn hỏi chị lắm nhưng lại không dám hỏi vì lúc này đây đã quá muộn rồi. Nó không muốn kéo thêm người mất ngủ, nó không muốn đôi mắt sưng húp của chị phải có thêm vết thâm quầng. Nghĩ đến chị lòng nó lại thắt lại, nó đã tự hứa sẽ không làm chị khóc thêm 1 lần nào nữa vậy mà lời hứa chẳng được bao lâu chị phải khóc vì nó mất rồi. Đau đầu thật đủ câc thứ đen đủi cứ phải đeo bám lấy nó mãi nhỉ, cứ tưởng lên đây cuộc đời nó sẽ thay đổi sẽ khác đi không ngờ vẫn vậy toàn bị tai bay vạ gió không đâu…….
Sáng đến trường với đôi mắt thâm quầng và khó chịu, nó như tổ kiến lửa di động khiến đám bạn chỉ nhìn thôi cũng tự đủ biết phải tránh xa kẻo gặp họa. Nhờ vậy nó được yên thân giam mình trong suy tưởng của riêng mình, vài tiếng xì xào vài cánh tay chỉ trỏ về phía nó nhưng họ lập tức thôi ngay khi thấy đôi mắt nó lừ đừ dữ tợn nhìn về phía họ. Tay cầm điện thoại muốn nhắn tin cho chị mà chẳng biết lên nhắn câu gì. Cầm chán lại đặt vào ngăn bàn, đặt chán điện thoại ở ngăn bàn nó lại cầm trên tay. Cứ thế hành động ngớ ngẩn đó lặp đi lặp lại 1 cách vô thức mà nó không hề hay biết……
Thời gian trên lớp học cứ lặng lẽ trôi qua, nó cứ âm thầm ngấu nghiến câu chuyện của riêng nó và chị. Nó đâu biết rằng ngoài kia nắng thu mong manh yếu ớt đang vui đùa vờn trên cành lá, ngoài kia cũng đang có người tâm trạng thấp thỏm nhớ thương 1 người……
Tan trường nó lặng lẽ cho sách vở vào cặp lếch tha lếch thếch đi về xuống mấy nhịp cầu thang điện thoại trong túi quần nó rung theo nhịp báo có tin nhắn tới, nó móc điện thoại ra vô cảm nhìn vào màn hình " sorry i love you " . Nó đọc xong buông thõng cánh tay xuống rồi như chợt nhận ra mình bỏ lỡ điều gì đó nod vội vã đưa cánh tay cầm điện thoại lên để kiểm tra. Nó như không tin vào mắt mình khi nhận ra đó là tin nhắn của chị gửi, dụi mắt kéo tai để chắc rằng nó không nhìn nhầm và không mơ. Mắt nó đảo như bi ngó nghiêng xem xung quanh nó có ai đang nhìn nó không, nhảy cẫng lên như đứa trẻ nhận được quà của ông già noel nó phi như bay xuống sân trường. Đầu nó như kim chỉ nam điều khiển đôi chân nó hoạt động 1 cách nhanh nhất hướng đến nơi chị đang đứng, tất nhiên điểm đến là chỗ chị đang làm. Chạy vượt qua qua khỏi cổng trường nó phanh dúi dụi khi thấy 1 bóng dáng thân quen đang vẫy tay gọi nó, là chị đúng là chị rồi nó chạy thật nhanh về phía chị, đôi tay nó nhanh như chớp ồm trầm lấy chị. Nó hít hà biểu hiện thương nhớ như thể nâu lắm rồi nó mới được gặp chị vậy. Chị giẫy giụa nhẹ nhàng trong lồng ngực nó cho bớt thẹn thùng rồi như chú mèo con an phận im ru trong lồng ngực nó mặc cho nó muốn làm gì thì làm. 1 hoạt cảnh tình cảm như phim Hàn Quốc kéo theo 1 đám đông sinh viên trường nó tụ tập bàn tán xì xèo, vài tên bựa bắt nhịp hô hào :
_ Hôn đi…..hôn đi….
Nó và chị giật mình vội vàng lên xe biến ngay ra khỏi đám đông đang dần vây quanh nó và chị, nó chạy xe nhe răng cười tít cả mắt, chị ngồi sau đấm thùm thụp vào lưng nó chữa thẹn…….
Đi chợ mua đủ các thứ đồ về chuẩn bị bữa trưa, nó và chị về nhà ríu rít trong tiếng cười trước sự ngỡ ngàng của cặp đôi ngổ ngáo. Tiếng trêu chọc của Kha đầu đất tiếng líu ríu hỏi này hỏi lọ của công chúa tuyết như tô thêm mọi màu sắc vào bức tranh tình cảm của nó và chị. 1 bữa cơm ấm áp cũng đủ xoa tan 1 đêm dài muộn phiền, cũng đủ xóa tan những mệt mỏi buồn tủi cả đêm trường…….