Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 10.2
Chap 10 continue :
Quán đóng cửa chị vẫn bướng bỉnh không chịu tin nó vô can trong chuyện vừa rồi nên chị nhất quyết không để nó đưa chị về. Nuốt chục tức vào lòng nó ra nói nhỏ vào tai Kha đầu đất :
_ Mày đưa Hoa về hộ bạn đêm hôm thế này để đi 1 mình tao không yên tấm…
Kha đầu đất định nói gì đó nhưng nó vỗ vai hắn ngăn lại. Nó biết hắn định nói gì mà lên không muồn cù cưa mất thời gian với hắn. Nó cười trừ chào chị 1 mình lang thang đi bộ về trong cái nhìn giận dỗi của chị, nó không trách chị nhưng lại rất buồn vì chị không tin nó. Yêu nhau tuy chưa được nâu nhưng những thử thách về tình yêu của nó dành cho cho không hề ít vậy mà giờ đây chỉ vì chuyện giữa rời này chị không tin nó thì quả là đáng buồn. Nó cứ thế miên man trong suy nghĩ trên đường về nhà thi thoảng ngứa chân ngứa tay nó lại đấm đá túi bụi lên những gốc cây ven đường. Đối với nó chả có cách nào xả giận tốt bằng cách làm đau thân thể nó, nó càng đau da thịt bao nhiêu thì càng giảm bớt những đau đớn muộn phiền trong lòng nó bấy nhiêu. Đường không xa mà lòng người nặng trĩu hòa quyện với cơn đau xác thịt khiến nó mệt mỏi kiếm bừa 1 góc nào đó ngồi cho đỡ mệt. Bất thình lình trước mặt nó xuất hiện 1 chai nước lọc khiến nó hơi giật mình ngước mắt lên nhìn với hi vọng nhỏ nhoi đó là chị. Vậy mà không phải chỉ là 1 người lạ qua được, nó xua tay ra điều không lấy nhưng người đó vẫn không chịu, cô ta cầm tay đang be bét máu của nó lên đặt chai nước vào tận tay rồi mới nói :
_ Này không nhận ra em à….
Nó nghe cái chất giọng đó quen quen đến lạ thường, lại 1 lần nữa nó ngước mắt lên nhìn người đó nhưng không thể nhìn rõ vì mặt của cô ấy đang cùng hướng với ánh đèn đường. Nó nhìn mờ mờ ảo ảo lên cũng chả nhận ra nổi đó là ai, cái lắc đầu quen thuộc khiến người đó có vẻ không vui. Cô ấy vẫn từ từ nói :
_ Này đồng hương đây mà, cuối năm đi tàu gặp ai nhỉ…?
Nó à lên 1 tiếng rồi vỗ đầu đen đét :
_ A…à nhớ rồi… nhớ rồi Thảo phải không…đêm hôm làm gì ở đây….con gái con đứa không sợ à…
Thảo cốc lên đầu nó 1 cái :
_ Đồ đầu đất tôi trọ ngay đây thấy có thằng hâm hâm dở dở đám vào cây chan chát ra xem có sao không ai ngờ lại là ông. Sao luyện võ hay đang gặp chuyện buồn…..chắc lại thất tình hả ?..
Nó trợn mắt mắt lên nhìn toan nói điều gì đó nhưng lại thôi. Mỏ nắp chai nước làm 1 ngụm cho đỡ khát nó nói :
_ Không có gì đâu…bà không phải bận tâm….
Nó đánh lạc hướng Thảo sang chuyện khác bằng câu hỏi hờn trách :
_ Này tết bảo sang nhà tôi mà không thấy đâu nhỉ ? Hay sợ dân xóm liều vậy…
Thảo khá tinh ý biết nó không nói lên cũng không gặng hỏi, cô cười tinh nghịch vặn lại nó :
_ Hihi…sợ cái đầu ông đấy….tôi qua nhà vó thấy ông đâu….nghe hàng xóm bảo ông với gia đình về quê mà….
Nó :
_ Thật không đó….sao không thấy ai nói gì nhỉ….
Thảo lại cốc tiếp vào đầu nó :
_ Này bỏ cái kiểu đó đi nhé….không thật thì sao thế có phải mùng 2 ông về quê không….
Nó :
_ Ờ….ờ…..đúng rồi…
Thảo :
_ Ờ cái đầu ông….đêm hôm đi đâu về muộn thế…
Nó :
_ Đi làm về chứ đi đâu tôi chẳng bảo làm ở quán cafe gần đây còn gì…
Thảo gật gù :
_ Ờ nhớ rồi bảo qua quán đó chơi mà cứ quên mất….hihi hôm lao qua quán mời nước tôi nhé…
Nó cười :
_ Uh cứ qua đi…thôi tôi về đây bà vào nhà đi không lạnh….
Thảo :
_ Còn xa không hay đợi tôi lấy xe đạp đèo ông về…..
Nó :
_ Thôi hâm à…..muộn rồi bà về 1 mình tôi không an tâm…vào nhà đi…
Chia tay Thảo nó lặng lẽ đi về, Thảo không an ủi cũng không chia sẻ được với nó điều gì nhưng những giây phút nhí nhó đó cũng làm lòng nó vơi bớt đi chút muộn phiền. Ngày mai nó sẽ tìm hiểu thật kĩ chuyện đêm nay là do ai làm…..
Quán đóng cửa chị vẫn bướng bỉnh không chịu tin nó vô can trong chuyện vừa rồi nên chị nhất quyết không để nó đưa chị về. Nuốt chục tức vào lòng nó ra nói nhỏ vào tai Kha đầu đất :
_ Mày đưa Hoa về hộ bạn đêm hôm thế này để đi 1 mình tao không yên tấm…
Kha đầu đất định nói gì đó nhưng nó vỗ vai hắn ngăn lại. Nó biết hắn định nói gì mà lên không muồn cù cưa mất thời gian với hắn. Nó cười trừ chào chị 1 mình lang thang đi bộ về trong cái nhìn giận dỗi của chị, nó không trách chị nhưng lại rất buồn vì chị không tin nó. Yêu nhau tuy chưa được nâu nhưng những thử thách về tình yêu của nó dành cho cho không hề ít vậy mà giờ đây chỉ vì chuyện giữa rời này chị không tin nó thì quả là đáng buồn. Nó cứ thế miên man trong suy nghĩ trên đường về nhà thi thoảng ngứa chân ngứa tay nó lại đấm đá túi bụi lên những gốc cây ven đường. Đối với nó chả có cách nào xả giận tốt bằng cách làm đau thân thể nó, nó càng đau da thịt bao nhiêu thì càng giảm bớt những đau đớn muộn phiền trong lòng nó bấy nhiêu. Đường không xa mà lòng người nặng trĩu hòa quyện với cơn đau xác thịt khiến nó mệt mỏi kiếm bừa 1 góc nào đó ngồi cho đỡ mệt. Bất thình lình trước mặt nó xuất hiện 1 chai nước lọc khiến nó hơi giật mình ngước mắt lên nhìn với hi vọng nhỏ nhoi đó là chị. Vậy mà không phải chỉ là 1 người lạ qua được, nó xua tay ra điều không lấy nhưng người đó vẫn không chịu, cô ta cầm tay đang be bét máu của nó lên đặt chai nước vào tận tay rồi mới nói :
_ Này không nhận ra em à….
Nó nghe cái chất giọng đó quen quen đến lạ thường, lại 1 lần nữa nó ngước mắt lên nhìn người đó nhưng không thể nhìn rõ vì mặt của cô ấy đang cùng hướng với ánh đèn đường. Nó nhìn mờ mờ ảo ảo lên cũng chả nhận ra nổi đó là ai, cái lắc đầu quen thuộc khiến người đó có vẻ không vui. Cô ấy vẫn từ từ nói :
_ Này đồng hương đây mà, cuối năm đi tàu gặp ai nhỉ…?
Nó à lên 1 tiếng rồi vỗ đầu đen đét :
_ A…à nhớ rồi… nhớ rồi Thảo phải không…đêm hôm làm gì ở đây….con gái con đứa không sợ à…
Thảo cốc lên đầu nó 1 cái :
_ Đồ đầu đất tôi trọ ngay đây thấy có thằng hâm hâm dở dở đám vào cây chan chát ra xem có sao không ai ngờ lại là ông. Sao luyện võ hay đang gặp chuyện buồn…..chắc lại thất tình hả ?..
Nó trợn mắt mắt lên nhìn toan nói điều gì đó nhưng lại thôi. Mỏ nắp chai nước làm 1 ngụm cho đỡ khát nó nói :
_ Không có gì đâu…bà không phải bận tâm….
Nó đánh lạc hướng Thảo sang chuyện khác bằng câu hỏi hờn trách :
_ Này tết bảo sang nhà tôi mà không thấy đâu nhỉ ? Hay sợ dân xóm liều vậy…
Thảo khá tinh ý biết nó không nói lên cũng không gặng hỏi, cô cười tinh nghịch vặn lại nó :
_ Hihi…sợ cái đầu ông đấy….tôi qua nhà vó thấy ông đâu….nghe hàng xóm bảo ông với gia đình về quê mà….
Nó :
_ Thật không đó….sao không thấy ai nói gì nhỉ….
Thảo lại cốc tiếp vào đầu nó :
_ Này bỏ cái kiểu đó đi nhé….không thật thì sao thế có phải mùng 2 ông về quê không….
Nó :
_ Ờ….ờ…..đúng rồi…
Thảo :
_ Ờ cái đầu ông….đêm hôm đi đâu về muộn thế…
Nó :
_ Đi làm về chứ đi đâu tôi chẳng bảo làm ở quán cafe gần đây còn gì…
Thảo gật gù :
_ Ờ nhớ rồi bảo qua quán đó chơi mà cứ quên mất….hihi hôm lao qua quán mời nước tôi nhé…
Nó cười :
_ Uh cứ qua đi…thôi tôi về đây bà vào nhà đi không lạnh….
Thảo :
_ Còn xa không hay đợi tôi lấy xe đạp đèo ông về…..
Nó :
_ Thôi hâm à…..muộn rồi bà về 1 mình tôi không an tâm…vào nhà đi…
Chia tay Thảo nó lặng lẽ đi về, Thảo không an ủi cũng không chia sẻ được với nó điều gì nhưng những giây phút nhí nhó đó cũng làm lòng nó vơi bớt đi chút muộn phiền. Ngày mai nó sẽ tìm hiểu thật kĩ chuyện đêm nay là do ai làm…..