Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 10.1
Chap 10 continue
Nó lạnh toát người trước ánh mắt nhìn đầy giận dữ của chị, có lẽ đây là lần đầu nó thấy chị giận nó như vậy. Hành động ngay còn kịp nó vội vã gỡ vòng tay đang cố ghìm chặt lấy eo nó, đến bên chị muốn giải thich phân bua cho chị hiểu mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nó giận dữ quay lại đối mặt với kẻ vừa bất thình lình ôm nó, 1 cô nàng sexy sành điệu với thân hình bốc lửa và khuôn mặt trắng trẻo baby nhưng lạ hoắc. Chả phải nghĩ nó lạnh lùng hỏi cô ta :
_ Cô là ai..? Sao lại ôm tôi…
Cô ta mặt đỏ ứng lên :
_ Em Hồng đây mà….anh không nhớ em hả….
Nó lạnh nhạt :
_ Không quen…..sao mà nhớ…
Cô ta giẫy nẩy lên vùng vằng :
_ Hứ….đồ tồi…híc…híc….tôi ngu dại mới tin anh….anh…anh…nhớ đấy…
Nói xong cô ta chạy biến ra bỏ lửng câu chuyện không có đầu có đuôi mới dã man chứ. Nó chết lặng chẳng thể nói được câu nào, cô ả quá khôn ngoan dựng lên 1 màn kịch xảo trá rồi bỏ đi giữa chừng làm cho kẻ hàm oan là nó chẳng biết phải minh oan thế nào cho đúng sai được cả. Ác cái chị lại tin đó là sự thật, chị nhìn nó bằng ánh mắt đầy giận dữ môi mím lại má phồng ra và căng nhắn là mắt chị mở to hết cỡ để ngắm nhìn nó. Phía dưới thực khách láo nháo mỗi người 1 ý kẻ bênh nó thì ít mà kẻ dìm nó xuống bùn thì nhiều nhất là cây si cỡ bự mang tên là Tuấn. Miệng hắn không ngừng đưa ra những nghi ngờ bẩn bựa :
_ Hứ không có lửa làm sao có khói….con gái người ta đẹp thế kia tội gì phải hạ mình đổ tiếng xấu cho nó….nhìn vậy mà cũng gớm thật….bắt cá 2 tay cơ đấy….
Cũng may đời nó còn có thằng bạn là Kha đầu đất, hắn lên tiếng giải nguy cho nó :
_ Hứ vớ vẩn…ông anh không biết thì ngậm cái miệng lại nó đi đâu làm gì tôi là rõ nhất….bạn tôi không tồi đến thế đâu.
Tuấn đẹp mã :
_ Hứ….ma ăn cỗ chú biết được hả….
Kha đầu đất thuộc hàng võ phu khoản ăn nói cãi vã là hắn chẳng thể bằng ai được gặp cái miệng của Tuấn đẹp mã là hắn chịu thua cứng họng chẳng nói thêm được gì nữa. Công chúa tuyết miệng lưỡi lanh lẹ hơn cự cãi lại :
_ Ông kia vớ vẩn vừa thôi, bạn tôi sao bọn tôi không biết ở đó mà đá đểu vớ vẩn định ngư ông đắc lợi hả….cái loại đàn ông bẩn tính…
Chậc….phải nói là công chúa tuyết bắn quá chuẩn không cầm chỉnh khiến cho tên Tuấn đẹp mã mặt mũi đỏ ửng lên mà chẳng nói thêm được câu nào. Nó chưa kịp mừng đã lãnh nguyên cái micro vào ngực từ tay của chị. Chả nói chả rằng chị chạy thẳng vào trong, nó chết đứng như Từ Hải mặc kệ cơn đau mặc kệ micro rơi lăn lóc dưới bục diễn, tai nó ù đặc cảm giác mọi thứ xung quanh hỗn độn đến khó thở, nó chẳng thể nghĩ ngợi được gì nữa…..
Cả quán vẫn ầm ĩ mỗi người 1 cách nghĩ chả ai chịu ai bàn ra tán vào chuyện của nó và chị như thể họ là nhân vật chính trong chuyện này vậy, Kha đầu đất lên bục diễn vỗ vãi an ủi kéo nó ra phía sau nhà để tìm chị, công chúa tuyết cũng bỏ lại đám đông để đi theo 2 thằng nó. Phía ngoài bác Mai đang cố chấn an cho mọi người dịu lại, bác lên micro xin lỗi qua loa rồi cũng vào phía trong cùng bọn nó. Vào đến nơi 1 cảnh tượng mà nó không dám nghĩ tới đã xảy ra, chị khóc sưng cả mắt tóc tai rối bời quang quật đồ đạc tùm lum khắp phòng nhìn như mới có cuộc gió bão tàn phá mới đau ra vậy. Chị nhìn thấy nó là gục mặt xuống gối khóc lóc inh ỏi, chê bai nó tơi bời chẳng cần biết phân biệt đúng sai gì cả. Nó nhìn chị vậy xót lắm, muốn giải thích cho chị lắm mà chả biết bắt đầu từ đâu cả, tay nó đưa ra muốn vỗ về trên vai chị mà không dám chạm, nó bối rối thực sự chả biết làm gì để chị phải tin nó. Công chúa tuyết lên tiếng đầu tiên :
_ Chị Hoa phải tin anh Minh chứ, có gì từ từ nói xem nào….
Kha đầu đất thêm vào :
_ Chuyện có gì đâu mà chưa gì em đã khóc tùm lum lên rồi, ít ra cũng phải nghe xem thằng Minh nó nói gì chứ….
Chị vùng vằng :
_ Hu…hu…còn gì để mà nói cơ chứ….mọi thứ rõ như ban ngày rồi còn gì….
Bác Mai lên tiếng :
_ Bình tĩnh nào con gái, bác là bác không tin thằng Minh nó là người như vậy đâu….thôi mấy đứa cứ ra ngoài đi để bác ở lại với Hoa….
Nó lắp bắp muốn ở lại mà không nói thành lời :
_ Bác…cháu…cháu…
Bác Mai :
_ Thôi được rồi cháu cứ ra đi….bác hiểu mà…
Nó bặm môi lại nuốt nỗi oan giữa rời vào trong lòng bứt rứt đi ra ngoài, đầu vẫn cô ngoái lại nhìn chị, chị vẫn upps mặt vào gối đôi vai nhỏ bé không ngừng rung động mạnh. Kha đầu đất khoác vai nó kéo ra ngoài miệng an ủi :
_ Không sao đâu bạn rồi Hoa sẽ hiểu….
Công chúa tuyết :
_ Mà kể cũng lạ nhỉ không đâu vào đâu có đứa dở hơi nhảy lên ôm anh Minh trước mặt mọi người nhỉ. Mà nhìn con bé đấy có đến nỗ nào đâu….nghĩ mãi mà không ra nó làm thế được cái gì nhỉ….
Kha đầu đất :
_ Úi rời lẩn quẩn nãy giờ mãi 1 câu đó không biết chán hả, anh tin thằng Minh….
Công chứa tuyết :
_ Hừ thì em cũng tin anh Minh mà, nhưng có điều em không hiểu con bé đó làm vậy mục đích gì. Nó đẹp và lạ hoắc em chưa thấy nó đến quán bao giờ cả. Nếu bảo nó yêu thầm anh Minh thì chỉ có thể là nó ở cùng trường với anh Minh thôi….nhưng như cách nó nói rõ ràng là nó bảo anh Minh biết nó cơ mà….vậy là sao nhỉ…..hừ…hừ điên hết cả đầu….
Thằng đầu đất cáu tiết văng tục :
_ Kệ mẹ nó nghĩ nghĩ làm gì cho đau đầu….anh mà gặp lại nó thì nó chết với anh….
Công chúa tuyết nguýt Kha đầu đất 1 cái rõ dài :
_ Hứ……
Nghe cặp đôi ngổ ngáo cãi nhau nó bỗng chột dạ, chẳng có nhẽ con bé đó cố tình chơi nó 1 vố, chơi vậy nó được gì người như con bé đó thiếu chó gì đại gia tiểu gia đẹp trai con nhà giàu đeo đuổi phải chăng có người thuê con bé đó. Mặt nó đã buồn lại tô thêm 1 nỗi buồn mới cái ý nghĩ bố mẹ chị vẫn không chịu buông tha cho nó khiến nó cứ cay cay nơi sống mũi, nó không hiểu nỗi bố mẹ chị làm vậy được lợi lộc gì chẳng có nhẽ họ phải phá bằng được mối tình của nó mới chịu thôi……
Nó lạnh toát người trước ánh mắt nhìn đầy giận dữ của chị, có lẽ đây là lần đầu nó thấy chị giận nó như vậy. Hành động ngay còn kịp nó vội vã gỡ vòng tay đang cố ghìm chặt lấy eo nó, đến bên chị muốn giải thich phân bua cho chị hiểu mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nó giận dữ quay lại đối mặt với kẻ vừa bất thình lình ôm nó, 1 cô nàng sexy sành điệu với thân hình bốc lửa và khuôn mặt trắng trẻo baby nhưng lạ hoắc. Chả phải nghĩ nó lạnh lùng hỏi cô ta :
_ Cô là ai..? Sao lại ôm tôi…
Cô ta mặt đỏ ứng lên :
_ Em Hồng đây mà….anh không nhớ em hả….
Nó lạnh nhạt :
_ Không quen…..sao mà nhớ…
Cô ta giẫy nẩy lên vùng vằng :
_ Hứ….đồ tồi…híc…híc….tôi ngu dại mới tin anh….anh…anh…nhớ đấy…
Nói xong cô ta chạy biến ra bỏ lửng câu chuyện không có đầu có đuôi mới dã man chứ. Nó chết lặng chẳng thể nói được câu nào, cô ả quá khôn ngoan dựng lên 1 màn kịch xảo trá rồi bỏ đi giữa chừng làm cho kẻ hàm oan là nó chẳng biết phải minh oan thế nào cho đúng sai được cả. Ác cái chị lại tin đó là sự thật, chị nhìn nó bằng ánh mắt đầy giận dữ môi mím lại má phồng ra và căng nhắn là mắt chị mở to hết cỡ để ngắm nhìn nó. Phía dưới thực khách láo nháo mỗi người 1 ý kẻ bênh nó thì ít mà kẻ dìm nó xuống bùn thì nhiều nhất là cây si cỡ bự mang tên là Tuấn. Miệng hắn không ngừng đưa ra những nghi ngờ bẩn bựa :
_ Hứ không có lửa làm sao có khói….con gái người ta đẹp thế kia tội gì phải hạ mình đổ tiếng xấu cho nó….nhìn vậy mà cũng gớm thật….bắt cá 2 tay cơ đấy….
Cũng may đời nó còn có thằng bạn là Kha đầu đất, hắn lên tiếng giải nguy cho nó :
_ Hứ vớ vẩn…ông anh không biết thì ngậm cái miệng lại nó đi đâu làm gì tôi là rõ nhất….bạn tôi không tồi đến thế đâu.
Tuấn đẹp mã :
_ Hứ….ma ăn cỗ chú biết được hả….
Kha đầu đất thuộc hàng võ phu khoản ăn nói cãi vã là hắn chẳng thể bằng ai được gặp cái miệng của Tuấn đẹp mã là hắn chịu thua cứng họng chẳng nói thêm được gì nữa. Công chúa tuyết miệng lưỡi lanh lẹ hơn cự cãi lại :
_ Ông kia vớ vẩn vừa thôi, bạn tôi sao bọn tôi không biết ở đó mà đá đểu vớ vẩn định ngư ông đắc lợi hả….cái loại đàn ông bẩn tính…
Chậc….phải nói là công chúa tuyết bắn quá chuẩn không cầm chỉnh khiến cho tên Tuấn đẹp mã mặt mũi đỏ ửng lên mà chẳng nói thêm được câu nào. Nó chưa kịp mừng đã lãnh nguyên cái micro vào ngực từ tay của chị. Chả nói chả rằng chị chạy thẳng vào trong, nó chết đứng như Từ Hải mặc kệ cơn đau mặc kệ micro rơi lăn lóc dưới bục diễn, tai nó ù đặc cảm giác mọi thứ xung quanh hỗn độn đến khó thở, nó chẳng thể nghĩ ngợi được gì nữa…..
Cả quán vẫn ầm ĩ mỗi người 1 cách nghĩ chả ai chịu ai bàn ra tán vào chuyện của nó và chị như thể họ là nhân vật chính trong chuyện này vậy, Kha đầu đất lên bục diễn vỗ vãi an ủi kéo nó ra phía sau nhà để tìm chị, công chúa tuyết cũng bỏ lại đám đông để đi theo 2 thằng nó. Phía ngoài bác Mai đang cố chấn an cho mọi người dịu lại, bác lên micro xin lỗi qua loa rồi cũng vào phía trong cùng bọn nó. Vào đến nơi 1 cảnh tượng mà nó không dám nghĩ tới đã xảy ra, chị khóc sưng cả mắt tóc tai rối bời quang quật đồ đạc tùm lum khắp phòng nhìn như mới có cuộc gió bão tàn phá mới đau ra vậy. Chị nhìn thấy nó là gục mặt xuống gối khóc lóc inh ỏi, chê bai nó tơi bời chẳng cần biết phân biệt đúng sai gì cả. Nó nhìn chị vậy xót lắm, muốn giải thích cho chị lắm mà chả biết bắt đầu từ đâu cả, tay nó đưa ra muốn vỗ về trên vai chị mà không dám chạm, nó bối rối thực sự chả biết làm gì để chị phải tin nó. Công chúa tuyết lên tiếng đầu tiên :
_ Chị Hoa phải tin anh Minh chứ, có gì từ từ nói xem nào….
Kha đầu đất thêm vào :
_ Chuyện có gì đâu mà chưa gì em đã khóc tùm lum lên rồi, ít ra cũng phải nghe xem thằng Minh nó nói gì chứ….
Chị vùng vằng :
_ Hu…hu…còn gì để mà nói cơ chứ….mọi thứ rõ như ban ngày rồi còn gì….
Bác Mai lên tiếng :
_ Bình tĩnh nào con gái, bác là bác không tin thằng Minh nó là người như vậy đâu….thôi mấy đứa cứ ra ngoài đi để bác ở lại với Hoa….
Nó lắp bắp muốn ở lại mà không nói thành lời :
_ Bác…cháu…cháu…
Bác Mai :
_ Thôi được rồi cháu cứ ra đi….bác hiểu mà…
Nó bặm môi lại nuốt nỗi oan giữa rời vào trong lòng bứt rứt đi ra ngoài, đầu vẫn cô ngoái lại nhìn chị, chị vẫn upps mặt vào gối đôi vai nhỏ bé không ngừng rung động mạnh. Kha đầu đất khoác vai nó kéo ra ngoài miệng an ủi :
_ Không sao đâu bạn rồi Hoa sẽ hiểu….
Công chúa tuyết :
_ Mà kể cũng lạ nhỉ không đâu vào đâu có đứa dở hơi nhảy lên ôm anh Minh trước mặt mọi người nhỉ. Mà nhìn con bé đấy có đến nỗ nào đâu….nghĩ mãi mà không ra nó làm thế được cái gì nhỉ….
Kha đầu đất :
_ Úi rời lẩn quẩn nãy giờ mãi 1 câu đó không biết chán hả, anh tin thằng Minh….
Công chứa tuyết :
_ Hừ thì em cũng tin anh Minh mà, nhưng có điều em không hiểu con bé đó làm vậy mục đích gì. Nó đẹp và lạ hoắc em chưa thấy nó đến quán bao giờ cả. Nếu bảo nó yêu thầm anh Minh thì chỉ có thể là nó ở cùng trường với anh Minh thôi….nhưng như cách nó nói rõ ràng là nó bảo anh Minh biết nó cơ mà….vậy là sao nhỉ…..hừ…hừ điên hết cả đầu….
Thằng đầu đất cáu tiết văng tục :
_ Kệ mẹ nó nghĩ nghĩ làm gì cho đau đầu….anh mà gặp lại nó thì nó chết với anh….
Công chúa tuyết nguýt Kha đầu đất 1 cái rõ dài :
_ Hứ……
Nghe cặp đôi ngổ ngáo cãi nhau nó bỗng chột dạ, chẳng có nhẽ con bé đó cố tình chơi nó 1 vố, chơi vậy nó được gì người như con bé đó thiếu chó gì đại gia tiểu gia đẹp trai con nhà giàu đeo đuổi phải chăng có người thuê con bé đó. Mặt nó đã buồn lại tô thêm 1 nỗi buồn mới cái ý nghĩ bố mẹ chị vẫn không chịu buông tha cho nó khiến nó cứ cay cay nơi sống mũi, nó không hiểu nỗi bố mẹ chị làm vậy được lợi lộc gì chẳng có nhẽ họ phải phá bằng được mối tình của nó mới chịu thôi……