Quá khứ ơi xin ngủ yên! - Chương 10
Chap 10
Hè qua thu lại về điểm trên cành lá vài giọt sương lúc sớm mai, tiết trời cũng dịu dần lúc ong mặt trời cất nắng. Nó và chị vẫn bình yên bên nhau dù thời gian ở gần nhau không được nhiều như lúc hè nữa. Nó đã nhập học vẫn chịu cảnh đau đầu vì cái chợ rời của lớp nó liên tục buôn bán đá đểu nhau, chị đã đỗ tốt nghiệp và đi làm. Bố mẹ chị quan hệ rộng rãi lên an bài cho chị vào 1 cty nhà nước công việc nhẹ nhàng lương vừa tầm quan trọng là tan ca sớm để chị có thời gian ra quán biểu diễn cùng nó…..
Chiều buông xuống nắng thu phai dần nhìn theo cánh chim, bộ 3 đứa nó đủng đỉnh đến quán, ai vào việc đó nó vẫn chăm chỉ chỉnh sửa đạo cụ âm ly còn công chúa tuyết vẫn phụ giúp mọi người lau chùi bàn ghế và Kha đầu đất vẫn lười như con hủi kiếm chỗ quen thuộc an tọa quan sát những chú ong chăm chỉ của quán. Ngoài đường nắng đã nhường chỗ cho ánh đèn vàng trải dài trên những tuyến phố cổ của HN, nó vẫn như thường lệ thi thoảng đưa mắt ra cửa kiểm tra chị đến khi nào. Nó chả phải đợi nâu vì sau nó vài phút là chị đã có mặt, hôm nay chị diện váy không dài cũng không ngắn ôm gọn thân hình căng tràn nhựa sống của chị vừa kiều diễm vừa có vẻ sexy cuốn hút lắm. Nó nhìn chị đi từ ngoài cửa đi vào vào không chớp mắt, mắt si mê dõi theo từng bước đi uyển chuyển cuốn hút của chị. Chị tinh nghịch cốc vào đầu nó :
_ Này…nhìn em gì mà ghê thế…
Nó bừng tỉnh ngượng ngùng :
_ Tại….tại…em….chứ tại ai…
Chị nguýt nó 1 cái rõ dài :
_ Hứ
Nó lắc đầu tỏ vẻ sợ hãi làm chị vui lắm. Nó thích để cho chị biết chị có uy quyền với nó thế nào, và có vẻ như chị rất hãnh diện về điều đó khiến nó thấy vui vui hay hay….
7h tối quán bắt đầu có khách, lời ca tiếng hát của chị lại bay cùng tiếng đàn càng ngày càng điêu luyện của nó. Tiếng vỗ tay tiếng bàn tán luôn làm nhịp tim của nó sung sướng nhất là những lời khen kiểu như trai tài gái sắc đẹp đôi hết ý. Nghe họ khen vậy nó sướng lắm, và mỗi lần như thế nó luôn cố gắng hơn trong tiếng đàn của chính nó. Và chị luôn dành cho nó những ánh nhìn chan chứa yêu thương, hạnh phúc của nó chỉ có vậy là đong đầy lắm rồi chẳng còn cần gì nhiều hơn…..
8h tối vị khách không mời vẫn cứ thường xuyên tới, vẫn vử đạo mạo sang trọng của 1 kẻ giàu có quyền thế dù anh ta còn rất trẻ. Anh ta là Tuấn đẹp trai hát hay gan lì đến khó chịu. Anh ta không ngừng tán tỉnh chị mỗi giây mỗi phút khi đến quán, điều đó làm trong lòng nó khó chịu vô cùng. Dù không thích anh ta lắm nhưng nó vẫn phải tươi cười niềm nở với anh ta, vì sao ư vì đơn giản anh ta là khách và cả vì nó tin tình yêu của chị dành cho nó lớn hơn sự ve ven hào nhoáng của anh ta. Nó khó chịu thì tất nhiên Kha đầu đất cũng khó chịu, hắn ta luôn cố gắng đẩy anh ta tránh xa chị của nó ra bằng đủ cách nhưng có vẻ như tên Tuấn chẳng ngán gì Kha đầu đất cả. Anh ta luôn cư xử rất tinh tế đối với sự thô thiển của Kha đầu đất, và vài lần đã khiến Kha đầu đất thành trò cười trước đám đông thực khách trong quán. Điều đó càng làm Kha đầu đất căm ghét anh ta, hắn đã bí mật theo dõi về con người của Tuấn đẹp trai. Mọi thứ đều khá tròn sạch ngoại trừ 1 chuyện duy nhất đó là Tuấn đẹp trai có quan hệ khá thân thiết với bố mẹ chị. Khi nó biết tin đó từ Kha đầu đất 1 vài dự cảm không hay trỗi dậy trong lòng đó phảng phất 1 chút gì đó cay đắng ghen tị……
Chuyện xấu quả là đến nhanh hơn người ta nghĩ…ngày nào đó đầu tháng 10 nó gặp lại Thảo cô bạn đồng hương tình cờ quen nhau trên chuyến tàu về quê ăn tết. Hôm đó là ngày quán rất đông và chủ yếu đều là khách thân thuộc của quán và tất nhiên là không thể thiếu tên Tuấn đẹp trai rồi. Nó và chị hôm đó đang phối hợp rất ăn ý kẻ đánh đàn kẻ hát hay phối hợp vài điệu bộ cử chỉ làm cho sân khấu khá sinh động, bất ngờ có chuyện sảy ra 1 vòng tay của ai đó luồn qua eo ôm chặt nấy nó. Cảm nhận sự nóng bỏng từ phía sau nó biết nó đang bị 1 cô gái bất ngờ tấn công từ phía sau. Nó giật mình đánh rơi nhạc cụ trong cái nhìn bàng hoàng pha lẫn giận dữ của chị……
Hè qua thu lại về điểm trên cành lá vài giọt sương lúc sớm mai, tiết trời cũng dịu dần lúc ong mặt trời cất nắng. Nó và chị vẫn bình yên bên nhau dù thời gian ở gần nhau không được nhiều như lúc hè nữa. Nó đã nhập học vẫn chịu cảnh đau đầu vì cái chợ rời của lớp nó liên tục buôn bán đá đểu nhau, chị đã đỗ tốt nghiệp và đi làm. Bố mẹ chị quan hệ rộng rãi lên an bài cho chị vào 1 cty nhà nước công việc nhẹ nhàng lương vừa tầm quan trọng là tan ca sớm để chị có thời gian ra quán biểu diễn cùng nó…..
Chiều buông xuống nắng thu phai dần nhìn theo cánh chim, bộ 3 đứa nó đủng đỉnh đến quán, ai vào việc đó nó vẫn chăm chỉ chỉnh sửa đạo cụ âm ly còn công chúa tuyết vẫn phụ giúp mọi người lau chùi bàn ghế và Kha đầu đất vẫn lười như con hủi kiếm chỗ quen thuộc an tọa quan sát những chú ong chăm chỉ của quán. Ngoài đường nắng đã nhường chỗ cho ánh đèn vàng trải dài trên những tuyến phố cổ của HN, nó vẫn như thường lệ thi thoảng đưa mắt ra cửa kiểm tra chị đến khi nào. Nó chả phải đợi nâu vì sau nó vài phút là chị đã có mặt, hôm nay chị diện váy không dài cũng không ngắn ôm gọn thân hình căng tràn nhựa sống của chị vừa kiều diễm vừa có vẻ sexy cuốn hút lắm. Nó nhìn chị đi từ ngoài cửa đi vào vào không chớp mắt, mắt si mê dõi theo từng bước đi uyển chuyển cuốn hút của chị. Chị tinh nghịch cốc vào đầu nó :
_ Này…nhìn em gì mà ghê thế…
Nó bừng tỉnh ngượng ngùng :
_ Tại….tại…em….chứ tại ai…
Chị nguýt nó 1 cái rõ dài :
_ Hứ
Nó lắc đầu tỏ vẻ sợ hãi làm chị vui lắm. Nó thích để cho chị biết chị có uy quyền với nó thế nào, và có vẻ như chị rất hãnh diện về điều đó khiến nó thấy vui vui hay hay….
7h tối quán bắt đầu có khách, lời ca tiếng hát của chị lại bay cùng tiếng đàn càng ngày càng điêu luyện của nó. Tiếng vỗ tay tiếng bàn tán luôn làm nhịp tim của nó sung sướng nhất là những lời khen kiểu như trai tài gái sắc đẹp đôi hết ý. Nghe họ khen vậy nó sướng lắm, và mỗi lần như thế nó luôn cố gắng hơn trong tiếng đàn của chính nó. Và chị luôn dành cho nó những ánh nhìn chan chứa yêu thương, hạnh phúc của nó chỉ có vậy là đong đầy lắm rồi chẳng còn cần gì nhiều hơn…..
8h tối vị khách không mời vẫn cứ thường xuyên tới, vẫn vử đạo mạo sang trọng của 1 kẻ giàu có quyền thế dù anh ta còn rất trẻ. Anh ta là Tuấn đẹp trai hát hay gan lì đến khó chịu. Anh ta không ngừng tán tỉnh chị mỗi giây mỗi phút khi đến quán, điều đó làm trong lòng nó khó chịu vô cùng. Dù không thích anh ta lắm nhưng nó vẫn phải tươi cười niềm nở với anh ta, vì sao ư vì đơn giản anh ta là khách và cả vì nó tin tình yêu của chị dành cho nó lớn hơn sự ve ven hào nhoáng của anh ta. Nó khó chịu thì tất nhiên Kha đầu đất cũng khó chịu, hắn ta luôn cố gắng đẩy anh ta tránh xa chị của nó ra bằng đủ cách nhưng có vẻ như tên Tuấn chẳng ngán gì Kha đầu đất cả. Anh ta luôn cư xử rất tinh tế đối với sự thô thiển của Kha đầu đất, và vài lần đã khiến Kha đầu đất thành trò cười trước đám đông thực khách trong quán. Điều đó càng làm Kha đầu đất căm ghét anh ta, hắn đã bí mật theo dõi về con người của Tuấn đẹp trai. Mọi thứ đều khá tròn sạch ngoại trừ 1 chuyện duy nhất đó là Tuấn đẹp trai có quan hệ khá thân thiết với bố mẹ chị. Khi nó biết tin đó từ Kha đầu đất 1 vài dự cảm không hay trỗi dậy trong lòng đó phảng phất 1 chút gì đó cay đắng ghen tị……
Chuyện xấu quả là đến nhanh hơn người ta nghĩ…ngày nào đó đầu tháng 10 nó gặp lại Thảo cô bạn đồng hương tình cờ quen nhau trên chuyến tàu về quê ăn tết. Hôm đó là ngày quán rất đông và chủ yếu đều là khách thân thuộc của quán và tất nhiên là không thể thiếu tên Tuấn đẹp trai rồi. Nó và chị hôm đó đang phối hợp rất ăn ý kẻ đánh đàn kẻ hát hay phối hợp vài điệu bộ cử chỉ làm cho sân khấu khá sinh động, bất ngờ có chuyện sảy ra 1 vòng tay của ai đó luồn qua eo ôm chặt nấy nó. Cảm nhận sự nóng bỏng từ phía sau nó biết nó đang bị 1 cô gái bất ngờ tấn công từ phía sau. Nó giật mình đánh rơi nhạc cụ trong cái nhìn bàng hoàng pha lẫn giận dữ của chị……