Quả Báo - Chương 26
PHẦN 26 :
Sau khi mẹ ở nhà lo làm đám cưới cho con em gái xong thì lại sang bên này. Cuộc sống bên nhà bác Khánh và mẹ có nhiều sự thay đổi từ hôm mẹ sang. Anh Nam vốn bản tính cũng tương đối hiền lành, nhưng từ hôm chia tay Ngọc do bị cô ấy cho cắm sừng thì anh tỏ ra vô cùng chán nản, anh sa vào chơi bời với đám bạn hư hỏng và nghiện cờ bạc. Đỉnh điểm chỉ trong vòng 3 tháng anh bị bọn chủ nợ đến xiết nợ với số tiền rất lớn và bác Khánh ko thể làm gì được hơn là phải bán 1 tiệm nail đi để trả nợ cho con trai. Bác Khánh vì quá tức giận với anh Nam nên đã đuổi anh Nam ra khỏi nhà và bắt anh ấy tự đi tìm việc mà làm, bắt anh ấy phải tự lo cho bản thân. Tiệm nail còn lại thì mẹ quản lí, bác Khánh đã mệt vì bệnh tật trong người,nay lại thêm vụ của anh Nam nên bác vô cùng suy sụp. Bác Khánh vô cùng chán nản, đã mắc bệnh tự kỉ về cái bệnh tật trong người, nay thêm cái sự thất vọng về thằng con trai nên bác dần dần ít nói, trầm cảm và hay cáu gắt. Mẹ thì cũng chẳng vui vẻ gì, trong người mẹ đang là sự dày vò về lương tâm, sự cắn dứt, sự lo lắng cho gia đình nay lại nhìn bác Khánh như vậy nên mẹ cũng buồn rầu, sống mà nếu chết được có khi còn sướng hơn.
Tình hình thấy hơn 9 tháng rồi mà Mai vẫn chưa có tin vui, mẹ lo quá nên một hôm mẹ bảo hai vợ chồng chúng tôi đến nhà mẹ. Hôm đó mẹ mời một nhà sư đến làm một cái lễ nhỏ để cầu an cho hai gia đình và giải hạn cho vợ chồng chúng tôi được có em bé, giải hạn cho bác Khánh không bị bệnh tật.
Đến tháng thứ 10 thì cả tôi và mẹ đều cùng hướng suy nghĩ về Mai, đều lăn tăn suy nghĩ không biết có phải tại Mai không nên tôi nhỏ nhẹ bảo Mai đi khám xem thế nào. Lúc đầu Mai cũng giận tôi vì cái nghi ngờ đó, cô ấy cứ khăng khăng là cô ấy ko có bệnh tật hay bất cứ vấn đề gì cả. Nhưng do sức ép từ mẹ nên cuối cùng cô ấy cũng chấp nhận đi cùng mẹ để khám.
Cầm tờ giấy khám trên tay, Mai vô cùng mừng rỡ khi biết mình bình thường và chẳng có vấn đề gì về khả năng sinh con. Bây giờ tất cả lại dồn ánh mắt về phía tôi, tôi sợ, thực sự sợ đi khám, sợ cái kết quả tồi tệ mà khi đọc tôi sẽ ko thể đứng vững được.
Tôi nhất quyết ko đi khám vì lấy cái lí do khỏe mạnh, đêm 2-3 nháy vô tư, tinh trùng thì nhiều sao lại có thể
vô sinh được. Tôi vẫn ăn uống tẩm bổ, uống thuốc đều đặn do mẹ cắt mang từ VN sang, làm chuyện vợ chồng theo các cách mà các cụ vẫn hay áp dụng.
Mai chắc nghi ngờ tôi nên đâm ra cô ấy tự nhiên hay khó tính với tôi, nhiều khi còn cáu gắt vu vơ mà tôi cũng
chẳng biết tôi đã làm sai cái gì. Rồi cái tò mò muốn biết sự thật như thế nào nên tôi cũng âm thầm đi khám 1 mình mà ko cho ai biết. Cái ngày hẹn đến lấy kết quả, trên đường đi mà tôi hồi hộp, chẳng để ý đến đèn xanh hay đèn đỏ nữa, cứ thế đi, đi mà chẳng để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh. Hồi hộp và lo lắng khi ngồi đợi bác sĩ, 5 phút, 10 phút mà bác sĩ vẫn chưa gọi vào. Cái mông cứ nhấp nha nhấp nhổm định đứng lên đi về ko thèm quan tâm nữa thì đúng lúc đó bác sĩ mở cửa gọi vào trong. Nghe bác sĩ nói mà tôi cảm tưởng ù hết tai, chóng hết cả mặt,(Cập nhật chap mới liên tục tại Truyện__vkl chấm cơm – http://truyen v k l.com) mồ hôi vã ra như tắm khi nghe câu ” Cậu Ko Thể Có Con” do người cậu có vấn đề ở 1 chỗ mà 99% ko thể chữa được. Nếu như cậu muốn có con thì cách duy nhất là thụ tinh nhân tạo, mà tôi cũng ko dám chắc là có thành công hay không? Cũng tùy thuộc vào may mắn nữa.
Tôi lái xe về mà chẳng biết đi đâu nữa, chẳng muốn về nhà, không muốn đối diện với Mai, không dám nói cái sự thật đó ra cho Mai biết. Tôi bước vào 1 quán bia và nhắn tin cho Mai tôi đi có việc tối muộn mới về, bảo cô
ấy lúc nào đóng cửa hàng thì gọi taxi về nhà.
Tôi ngồi ko biết uống bao nhiêu cốc, ko biết đã nghĩ những gì. Có lúc nước mắt muốn rơi, muốn gào thét lên lắm, rồi cũng ko kìm được, tôi đã nghẹn ngào khi nghĩ đến cái thân phận hẩm hiu. Tôi vẫn ko thể tin là mình lại là thằng vô sinh, vẫn ko thể nào ngờ được là suốt cuộc đời này tôi sẽ ko bao giờ được làm bố. Tôi đã nghĩ rất nhiều, nghĩ cả đến chuyện sẽ chia tay với Mai để cô ấy tìm người đàn ông khác, để dc làm mẹ.
Bước ra khỏi quán thì cũng đã hơn 10h, ngoài trời tuyết rơi dầy đặc trắng xóa đường, do uống đã nhiều nên tôi không thể lái xe được đành gọi taxi. Vì đây cũng chỉ là 1 thị trấn nhỏ với mấy nghìn dân nên với cái thời tiết lạnh và tuyết rơi nhiều như thế này nên chẳng có taxi nào làm việc ở cái giờ này. Uh thì đành đi bộ về, chắc cũng phải hơn 7km từ đây về đến nhà. Cứ như vậy tôi một mình đi trong màn đêm tuyết bao phủ, đường tối om không một bóng người. Cái lạnh buốt đến tận xương tận tủy, lại thêm nỗi đau về tinh thần khiến tôi đi mà như có cảm giác thế giới này đã giuồng bỏ tôi. Mai hêt nhắn tin và gọi điện cho tôi liên tục, nhưng tôi mặc kệ, ko muốn nghe, bước chân tôi cứ đi….đi trong màn đêm lạnh giá. Đi được một đoạn ra đến đường cái, hai bên chỉ là cây cối và cánh đồng nên gió rất to, lạnh càng thêm lạnh. Rất may tôi nhìn thấy một bến bus, nhìn tuyến đường xe bus chạy thì cũng đi qua khu vực gần chỗ tôi ở, tôi nhìn xem bao lâu nữa thì mới có xe thì thấy từ 21h cứ phải 30 phút mới có 1 chuyến, chuyến trước vừa chạy được gần 10 phút rồi nên tôi phải chờ hơn 20 phút nữa mới có xe. Trời lạnh chắc âm gần 10 độ ngoài trời nếu đi bộ còn đỡ, nhưng nếu ngồi im co ro thì mới thấy thật sự khủng khiếp. Bình thường nếu đã uống nhiều mà đi bộ ra ngoài gặp thời tiết như này thì người yếu không cẩn thận là mất mạng như chơi, nhưng lúc đó tôi chẳng sợ gì, kể cả là cái chết. Chờ mãi thì thấy ánh đèn xe bus đang tiến đến gần, tôi đứng dậy để chờ nó đỗ lại, nhưng đệch mẹ nhà nó…thằng chó chết lái xe thấy người châu á, chắc nó ghét hay sao mà nó đi thẳng, tôi nhìn xe chạy đi mà tức muốn ói máu, thấy được những cặp mắt thương hại của mấy người ngồi trên xe hướng về tôi. Khi xe chạy đã khá xa, tôi vẫn đứng, rồi mỉm cười đi tiếp. Người với người mà còn đối xử khốn nạn với nhau như vậy sao? Chắc tôi ko phải là người rồi, là con vật thì đúng hơn..vừa đi tôi vừa suy nghĩ đến cái chó má của cuộc đời. Tôi đi tắt qua cánh rừng nhỏ, lúc đầu có vẻ hơi sợ nhưng bước chân vẫn cứ phải bước ko có đường lùi.