PHƯỢT LOLI - Chương 12.6
CHƯƠNG #12 (~6)
Thằng nhóc niềng răng nghe vậy cười toe toét, mấy cái niềng kim loại lóe sáng dưới ánh mặt trời:
Ủa? Anh Bi còn ghim vụ đó hả anh Bo? Hí hí…
Có chớ. Nó tức anh lắm. Kêu anh đầu têu làm nó mang xú danh mê trai tới giờ luôn, haha…
Thằng nhóc dần dần lấy lại tự tin và hoạt bát như lúc mới tới, cười giỡn thoải mái với anh Nhàn và thằng Bo.
Tám thêm vài câu, anh Nhàn lại nhìn đồng hồ, rồi cười khà khà nói:
Túm cái váy lại, ku không mê trai là được rồi, cho vô đội của tụi anh luôn. Đang tính đi Suối Tiên chơi nè. Em đi không?
Chơi liền!
Nó xa lắm đó! Suối Tiên đó!!
Xời. Chỗ đó đội bơi tụi em đạp xe đi luôn rồi. Dân thể thao tụi em thì mười mấy cây số nhằm nhò gì anh. Thua xa mấy bữa bị các thầy luyện bơi thể lực.
Ờ. Vậy đi heng.
Ok con dê.
Nói xong nó quay qua vẫn thấy thằng Bo đứng trước cửa, ngạc nhiên hỏi:
Anh Bo, rồi anh Bi, bé Loan nữa, hông ai đi hả?
Thằng Bo lắc đầu nói:
Hông. Bé Yên đòi anh Nhàn chở đi cho biết thôi. Chứ tụi anh không đi.
Anh Nhàn sốt ruột hỏi:
Sao? Đi hay ở. Nói nhanh đi ku.
Đi chứ anh! Em nói đi là đi hà. Đâu có sáng nắng chiều mưa trưa mát mát được.
Ờ. Ta chịu nhóc này rồi đó Bo. Dù body chưa già nhưng tâm hồn … đã già. Khà khà…
Ặc. Già hồi nào?! Người ta nam nhi chi chí nha anh. Trước sau như một, chứ hổng chơi trước sau như hai. Hí hí…
Anh Nhàn với thằng Bo cười ha hả, xong anh Nhàn nói:
Thôi anh đi đây. Mấy đứa kia ở nhà vui vẻ ha!
Ok. Bye anh. Bye em! Bye ku Phan Rang! Haha…
Bye anh Bo!
Bye anh … ku Bo! Khà khà…
Thằng Bo mắc cười, nhưng nó khoác tay nói
Thêm chữ ku nữa hả ku? Mà thôi, mày nói vậy cũng hổng sai, thôi đi đi! haha…
Anh Nhàn nói xong rồ máy chở con em đi.
Thằng nhóc “Phan Rang” cũng nhấn pedal xe đạp, vòng lại chạy theo anh Nhàn. Mãi tám mà tới giờ nó vẫn chưa được con Yên tháo khẩu trang xuống cho coi mặt nữa, nhưng dựa trên cái body “ngon lành” của con nhỏ nó thấy cũng đủ rồi, mặt … chuyện nhỏ!
Thằng Bo đi vào nhà, đóng cửa rồi quay lên phòng. Trên giường con Loan đã trần truồng cùng thằng Bi nằm cạnh nhau xem youtube trên ipad.
Thấy thằng Bo lên, hai đứa nhìn rồi hỏi
Xong rồi hả anh Bo?
Đi rồi hả Bo?
Xong rồi.
Xe đề có nổ máy không?
Ngon lành. Nổ ngay từ cái đầu tiên.
Ờ. Xe của cậu mà.
À. Anh cho anh Nhàn mượn xe ba em á?
Ừ. Xe mẹ anh để ở trong, nên lấy xe cậu cho ảnh mượn rồi.
Dạ. Hí hí… Mỗi lần thấy xe là em nhớ ba mẹ.
Ừ. Tụi anh cũng vậy. Nên sắp tới tụi mình tự làm ba mẹ luôn, chắc sẽ vui lắm đó.
Yeah! Em mong chờ tới ngày đó ghê á. Được ôm bé nè, được cho con bú nè, được ru con ngủ nữa…
Thằng Bi xen vô:
Rồi kẹp tóc, mặc áo đầm cho nó…, há há…
Đúng đúng. Kẹp tóc nữa. Còn đeo bông tai thì chắc thôi đi, hồi đó xỏ lỗ tai em đau muốn chết luôn hà.
Đau bằng để anh Khanh “xỏ lỗ dưới” của em không?
Thằng Bo lợi dụng tình hình, xen vô một câu.
Con Loan giật mình, lộ vẻ cảnh giác, xong chu mỏ ra nói:
Hứ. Hổng chơi với anh Bo nữa.
Haha… Thôi, biết rồi! Giữ bí mật chứ gì?! Bao che cho anh Khanh chứ gì?!
Hai tròng mắt con Loan đảo loạn, xong nó chợt cười tươi rói như chưa có chuyện gì, nói
Hì hì… Trời hôm nay không biết có mưa không ta? Anh Nhàn với bé Yên không biết có mang áo mưa theo không.
Trời! Làm như em quan tâm thiệt luôn á. Há há… Đang nói chuyện anh Khanh sao em lạng qua thời tiết lẹ vậy em? Khà khà…
Thì em đoán xem bữa nay anh Nhàn với bé Yên có đi chơi thuận lợi không đó mà. Đang đi mà mưa thì chán lắm.
Thằng Bi gật gù:
Ờ ờ. Chắc không mưa đâu. Anh Nhàn kỹ tánh thôi rồi, trùm coi dự báo thời tiết online mà. Đi bao nhiêu tour với ảnh có mấy khi mình dính mưa đâu.
Đúng đó. Mày nói tao mới để ý, sương mù thì có chứ mưa thì hiếm lắm luôn.
Sương mù ở cái thác gì gần Bảo Lộc đó hả anh Bi?
Đúng rồi. Thác đó á. Tối ngủ mà lạnh teo luôn ha.
Em… hổng có lạnh, hí hí…
Trời! Nhắc mới nhớ. Tối đó em sao lạnh nổi. Anh Nhàn với anh Khanh chơi trò tráo người. Làm tụi anh tới sáng dậy mới biết á.
Thằng Bo lại lợi dụng chèn vô một câu thăm dò rất tự nhiên:
Bữa tối đó anh Nhàn làm một lúc mấy phát hả em?
Có cảnh giác từ trước rồi, nên con Loan vẫn tỉnh rụi, cười nói:
Hihi… Lát trưa mình ăn gì ta? Em thèm vịt quay với bánh bao chiên á. Chẹp chẹp…
Haha… Cô nàng lại đánh trống lảng rồi.
Ờ. Lãng xẹt luôn.
Hai thằng Bi-Bo tuy tò mò nhưng lại thầm nể con em rất biết “bảo vệ danh tính” những bạn tình của nó. Nếu không phải là những lần group sex thì các lần riêng lẻ khác, tụi nó có hỏi tới con nhỏ cũng không chịu hé răng lấy nửa lời. Mà thôi, như vậy cũng tốt, chứ gặp một con bé mà chuyện gì cũng bi bô cho cả thiên hạ biết thì chắc cả đám toang lâu rồi.
Ngay cả chuyện con nhỏ đang “to bụng” ra như vầy. Với cá tính bay nhảy, hiếu động của nó mà bị ở trong nhà hoài cũng rất cuồng chân, nhưng con nhỏ cũng biết ý tứ, không hề bước chân ra ngoài lần nào, kể từ ngày tụi nó phát hiện ra con nhỏ “hai vạch”.
Sáng nào hai thằng Bi-Bo đi chạy bộ, con nhỏ không được đi cũng bứt rứt lắm, nên sau một tuần thì tụi nó đã mua luôn cho em một cái máy chạy bộ xịn sò để nó tập luyện ở nhà. Để tiết kiệm tiền, tụi nó lên mạng xem, rồi mua máy thanh lý từ một phòng gym trả mặt bằng, chứ không mua máy mới 100%. Chạy trên máy không bằng tụi nó chạy ngoài trời, nhưng để con nhỏ đi bộ thì tuyệt vời, vì có thể chỉnh độ dốc lên tối đa giúp cho việc đốt calories cũng ngang ngửa với chạy bên ngoài.
Đang coi ké youtube với con nhỏ, thằng Bo bỗng vỗ trán kêu lên:
Vừa lên đây lo tám quên mất. Nãy có thằng Phan Rang tới đó mấy đứa!
Thằng Bi ngạc nhiên, ngước lên hỏi:
Thằng Phan Rang nào? Đen? Há há…
Hơ hơ… Mày dám kêu anh Đen là ‘thằng’ ha! Tao nhớ rồi đó!
Ờ. Em méc anh Đen cho coi! Hí hí…
Úi úi. Đấy là “tài liệu liêu hành chi bộ” nhà mình thôi nhá. Để giữ cho chi bộ chúng ta trong sạch vững mạnh, tôi đề nghị các đồng chí đừng để người ngoài biết nhá! Có gì chúng ta đóng cửa bảo nhau…
Vừa nói nó vừa giả giọng Hà Giang làm cả đám cười khanh khách.
Thằng Bo ráng nín cười nói:
Thằng Phan Rang mấy đứa đoán ra được là ai chưa? Hông phải ‘thằng’ Đen nha. Confirm!
Rồi!! Anh Bo nữa nha. Hai anh đều dám kêu anh Đen bằng ‘thằng’ nha. Em làm chứng rồi. Mai mốt em méc anh Đen cho coi, hihi…
Hí hí… Thôi đừng có méc. Anh bật mí cho em nó là thằng nào nè, chịu chưa?
Con Loan trố mắt lên tò mò:
Ai vậy anh?
Em đoán thử coi. Hí hí…
Thằng Bo làm ra vẻ bí mật.
Con Loan lầm bầm:
Hổng phải anh Khanh, chắc rồi, hai anh hông dám kêu ảnh bằng ‘thằng’ đâu, có kêu cũng phải nói là ‘thằng Tây Ninh’ mới đúng, hí hí… Với lại ảnh đang ở bên Mỹ nữa, xa quá…
Thằng Bi vuốt mồ hôi trán, nói:
Trời ạ, đã nói là đùa thôi nha, em đừng cứ ai cũng lôi vô nói tụi anh kêu bằng ‘thằng’ thì chết á.
Đúng rồi. Tụi anh đùa thôi nha. Coi như nhấn nút home đi. Hơ hơ…
Con Loan cười hì hì, vừa suy nghĩ vừa nói:
Cũng hổng phải hai anh Hùng, anh Mạnh chở bé Hương Thảo mình gặp ngoài bãi biển lúc cắm trại. Mấy người đó mình có quen đâu.
Nghe nhắc tới con bé Hương Thảo, hai thằng Bi-Bo đồng thời quay qua nhìn nhau một cái. Tụi nó vẫn nhớ như in cái lần chơi con bé đó trên bãi biển đầy sương mù, cứ như truyện Từ Thức lạc vào động tiên ở bên Tàu, vừa sướng, vừa lãng đãng sương khói không thể nào quên được. Cảm giác cứ như vừa mới hôm qua.
Suy tư trong vài giây, thằng Bo quay lại nhìn con Loan đang ễnh bụng ra, miệng thì lẩm bẩm gì đó, chầm chậm đúng chuẩn bà bầu, nó hết kiên nhẫn nói luôn:
Thôi thôi, để anh nói luôn cho lẹ, thằng nhóc niềng răng á. Nhớ không?
Thằng Bi lẫn con Loan đều sáng mắt lên, cùng kêu lên một lúc:
Ủa?! Nó đó hả?!
Thằng Bo cố tình nhe hàm răng trắng tinh ra như quảng cáo kem đánh răng colgate, rồi cười toe toét trong trạng thái “làm lố” đó, gật gật đầu, nói:
Nó đó! Xin địa chỉ mình từ hồi tour Hà Giang tới giờ mới ló mặt tới.
Cả thằng Bi lẫn con Loan nghe vậy đồng loạt xoay đầu nhìn ra cửa phòng. Vài giây trôi qua, không thấy ai hết, tụi nó cùng quay lại nhìn thằng Bo, cùng thốt lên một câu như có tập dược trước:
Rồi nó (ảnh) đâu?!
Thằng Bo nói tỉnh bơ:
Đi rồi. Nãy vừa tới cửa thì anh Nhàn rủ đi Suối Tiên luôn rồi.
Cả hai đứa còn lại đều kêu lên:
Tưởng gì!!!
Anh nói em dài dòng, anh còn hơn thế nữa.
Ờ. Tao thấy mày không thua gì … Triumph underwear nha ku! Dài dòng và hơn thế nữa!
Thằng Bo gãi gãi đầu phân bua:
Tại hai đứa đâu có hỏi từ đầu.
Thôi tao mệt rồi nha, nói chuyện với mày trớt quớt. Tao coi youtube đây!
Em cũng thấy vậy á, hí hí…
Thằng Bo quê quê, nhưng cũng không chống chế thêm, vì giờ nó chợt nghĩ ra là không nhớ hỏi ku nhóc “Phan Rang” đó sau khi đi Suối Tiên với anh em anh Nhàn xong rồi có quay lại đây hay về luôn. Nhưng hai đứa Bi, Loan không hỏi nên nó cũng im luôn.
Tụi nó nằm chơi một tí, sau đó thằng Bi lấy sữa canxi cho bà bầu đưa cho con em uống. Rồi bổ sung viên sắt, rồi đủ thứ thực phẩm lẫn thuốc dưỡng thai uống theo giờ trên lịch hẹn của điện thoại đều được hai thằng canh và cho em gái uống đầy đủ..
Tầm hơn 11 giờ trưa thì thằng Bi đạp xe đi mua lưỡi heo và bao tử phá lấu ngũ vị hương. Tới lúc đó khẩu vị con nhỏ đã thay đổi rồi, hết thèm vịt quay nữa rồi, mà đó là lần thèm thứ 3 của con nhỏ, chứ không phải đổi từ thịt quay sang đồ phá lấu ngay. Vừa đạp xe, thằng nhóc vừa thầm than thở, người ta nói con gái sáng nắng chiều mưa, nó thấy con gái mà có bầu thì một ngày có tới 10 mùa luôn, chứ không chỉ hai mùa mưa nắng.
Thằng Bo ở nhà thì mặc cho em gái đồ thể thao cho bà bầu, có đai giữ bụng để không lúc lắc quá mạnh, hay xệ xuống khi tập. Xong nó bế con em lên tầng trên cùng, mở cửa chỗ ra sân thượng cho gió lùa vào, và để em gái tập trên máy đi bộ.
Ngày nào con nhỏ cũng tập leo dốc hơn nửa tiếng ở tốc độ cao. Dù trong hướng dẫn mà thằng Bo đọc được thì không nên để bà bầu hoạt động mạnh, nhưng con Loan nói nó muốn đi bộ nhanh, cảm giác muốn hoạt động chứ không muốn ù lì cả ngày nữa, nên sau một thời gian thấy con nhỏ tập mà vẫn không bị sao hết, càng cải thiện được sức khỏe, nên nó cũng để cho em tập vậy luôn.
Trong khi em gái tập bên ngoài, nó đi vô phòng con nhỏ, mà bây giờ đang tạm thời là phòng anh Nhàn và bé Yên, để kiểm tra xem có gì dơ thì lau dọn luôn. Nó lấy cái xô, vô nhà tắm đổ nước, rồi nhúng cây lau nhà vào và bắt đầu dọn dẹp. Khách tới nhà mà để cho ở trong phòng không được sạch lắm thì nó thấy cũng ngượng.
Lau hết cái phòng, nó thấy tấm drap giường hơi nhàu, nên mở tủ lấy tấm drap sạch ra, rồi cuộn drap cũ lại định bỏ vô máy giặt. Lúc túm ở đầu giường không sao, nhưng khi cuộn tới phần giữa tấm drap, nó mới thấy tay mình ướt ướt. Nhìn kỹ lại thì cả một bệt to hơn bàn tay, loang ra ở giữa tấm trải, kèm theo đó là cái mùi “sữa bò tươi Long Thành” không thể nhần lẫn xộc vào mũi.
Thằng Bo hơi giật mình, nhưng rồi cười khì khì nói thầm
Anh Nhàn giỏi! “Cửa” còn chưa có “bước qua”, nhưng chắc anh kê “vòi cứu hỏa” bên ngoài rồi xịt vô trong quá. Tội con nhỏ em, còn chưa vào đời mà lol đã bị anh Hai xịt cho ngập lụt luôn rồi, Hí hí…
Thằng nhóc không biết mình đoán bậy đoán bạ vậy mà trúng tùm lum. Vừa làm vừa cười tủm tỉm cảm thấy cặp anh em này rất thú vị.
Thay drap sạch xong, nó cầm tấm drap có dính “dấu vết tình yêu” của hai anh em anh Nhàn đi ra bỏ vô máy giặt, nhân tiện phơi tấm drap giường tụi nó lên trên dây phơi.
Xong xuôi nó ngó xuyên qua vài lỗ thông gió qua sân thượng nhà bên kia. Giữa hai nhà dù tụi nó đã gọi thợ tới xây vách ngăn cao lên rồi, nhưng vẫn chừa một vài lỗ thông gió để tụi nó có thể nhìn sang, gọi là cho có cảm giác vẫn có thể “quản lý” được bên kia. Chứ tách biệt hai nhà ra hoàn toàn, thì tụi nó sợ giao hết nhà cho mấy vị khách trọ sẽ không yên tâm. Còn gắn camera trong phòng khách, hay hành lang thì tụi nó hoàn toàn không nghĩ tới, vì gần đây trên mạng nhiều người bị lộ một loạt camera an ninh trong nhà mình ra ngoài, kể cả chị ca sĩ nổi tiếng gì đó cũng bị lộ loạt clip với bạn trai luôn rồi. Tụi nó không muốn mình là “nạn nhân” tiếp theo.
Thằng Bo đi tới sát bức tường giữa hai nhà để nhìn cho rõ sân thượng nhà bên kia. Có vài xô chậu ai đó chắc mang đồ lên bỏ vô máy giặt xong không mang xuống. Thằng nhóc lắc đầu ngao ngán, nhưng cũng chấp nhận tình trạng này. Dù sao nhà đã cho thuê, nên có mất trật tự, không như ý mình muốn thì cũng tự mình đi dọn thôi. Chứ còn chờ mọi người ai cũng có ý thức như mình thì khó lắm.
Thằng Bo đang ngó xem còn chỗ nào không ổn để lát nữa qua đó lau chùi hành lang, sẵn đó lên sân thượng dọn luôn, thì cửa sân thượng bên đó chợt mở ra, rồi một anh tướng tá bự con bước ra trước.
Thằng Bo nhìn kỹ lại thì thấy anh Lâm. Anh đi ra trước nhưng một tay vẫn đưa ra sau, đang nắm tay ai đó. Thằng Bo không cần nhìn thêm thì thấy một con bé ăn mặc cũ kỹ bước theo sau, một tay con nhỏ đang được nắm trong tay anh Lâm, còn một tay nó cũng đưa ra sau, như đang nắm tay ai đó.
Thằng Bo tò mò lắm rồi. Gần chính ngọ mà lại thấy cái trò dung dăng dung dẻ, dắt trẻ đi chơi, cả đám nắm tay thành một dây như này thì đúng lạ.
Và khi một người tướng tá cũng cao to bự con như anh Lâm, cầm tay con bé bước ra nốt, thằng Bo mới biết là đủ một cặp hai anh em Lâm-Tùng. Còn con bé kia, dù nó không thường gặp, nhưng từ bữa ba nó tới thuê nhà thì thằng Bo rất ấn tượng, vì nhìn con bé khá xinh, nhưng lại … bại não nhẹ. Hầu như suốt ngày bị ba nó nhốt trong phòng chứ không cho đi đâu ra ngoài.
Thằng Bo có ấn tượng với con bé đó bởi vì ánh mắt của con bé còn dại hơn cả em anh Đen nữa. Có lẽ não con bé không đến nỗi bại hoàn toàn, nhưng so với em gái anh Đen thì hình như nặng hơn.
Đứa bé này dọn qua ở đã nhiều tháng nay mà tụi thằng Bo chỉ gặp nó vài lần, khi thằng Bo sang dọn dẹp bên đó và thấy ba nó mở cửa, dắt con nhỏ ra đi dạo phố phường cho nó khuây khỏa. Nhưng cứ thấy ánh mắt dài dại của con bé là anh em tụi nó không quên được.
Không ngờ lúc này lại gặp con bé nắm tay đi cùng với hai anh Lâm-Tùng, mà chưa thấy ba nó đâu. Thằng Bo tự hỏi
Không biết khi không hai ông anh này dắt con gái nhà người ta đi lên đây làm cái gì? Bộ tính … làm thiệt hả trời?!
Và gần như thằng Bo có câu trả lời ngay lập tức, khi anh Tùng đi sau đưa tay đóng cửa ra sân thượng lại sau lưng, rồi nhanh chóng ngồi thụp xuống nắm lưng quần con nhỏ tuột xoẹt xuống một phát, để lộ cái bướm trần trụi của con bé. Con nhỏ này nếu thằng Bo nhớ không lầm, lúc ba nó tới thuê có nói là bằng tuổi con Loan, hay nhỏ hơn mấy tháng gì đó thôi.
Thấy cảnh đó, thằng Bo thầm kêu lên
Trời ạ! Con người ta bị như vậy mà hai anh này cũng không tha nữa! Biến thái còn hơn thằng Bi nhà mình!
Nhưng nói vậy thôi, chứ cảnh tiếp theo của hai anh với con bé lại khiến cho thằng Bo bị kích thích dữ dội.
Anh Tùng sau khi tuột quần con nhỏ xuống, liền nắm quần nó kéo ra khỏi hai chân, bỏ đại dưới sàn. Còn anh Lâm thì khom xuống nắm lấy trôn áo thun con nhỏ cởi lên. Ngay sau đó anh Lâm thò tay giữ người con bé cho đứng thẳng, còn anh Tùng thì móc điện thoại ra kê dưới háng con bé chụp hất lên. Rồi để lấy trọn cảnh cái bướm, anh Tùng còn kêu anh mình
Giở một chân nó lên đi anh Hai, chân phải đó. Đúng rồi. Thêm tí nữa được không? Rồi rồi, đẹp luôn. “Hoa nở” bung thè lè ra rồi, cái khe đỏ lắm, lên hình phê lòi. Khà khà…
Hai anh thay nhau chụp hình con nhỏ, tạo dáng cho con nhỏ từ bình thường cho tới quái dị, có cả những kiểu mà người có đầu óc “bình thường” không thể nghĩ ra, khiến thằng Bo đứng rình bên này nhìn qua mà há hốc.
Không ngờ gu của hai anh lại “mặn” dữ vậy. Tụi nó và anh Nhàn, anh Khanh xưa giờ vẫn quay phim chụp hình con Loan, nhưng đều là ảnh gợi cảm của con nhỏ, những tư thế đều kiều diễm, hoặc có chút art khi được anh Nhàn tạo dáng. Còn hai anh Lâm-Tùng này thì quá xá “mặn” luôn rồi, ví dụ như bây giờ anh Tùng đang nhét một trái dưa leo dài vô bướm con nhỏ, ngập tới cả khúc luôn, rồi giơ máy lên chụp liên tục mấy tấm.
Hành động này khiến thằng Bo biết nhiều điều. Thứ nhất là con nhỏ đã bị bóc tem rồi, hiển nhiên. Thứ nhì, khi nhìn mọi chuyện tiến xa một cách tự nhiên, và “mặn” tới cỡ này thì nó chắc luôn hai anh không phải là lần đầu tiên với con bé.
Thằng Bo nhìn anh Lâm cầm điện thoại chụp hình con nhỏ đang nằm ngửa ra trên sân, một chân duỗi, một chân co, háng banh rộng ra, còn trái dưa leo thì ngập lút phân nửa trong bướm. Sau đó nó thấy anh Tùng lấy một cái túi, lấy một miếng phô mai vuông và dẹp phủ lên trên mu con nhỏ, vài lát thịt bacon đã được làm chín, rồi có cả hai lát bánh mì sandwich nữa phủ lên trên cùng. Không hiểu hai anh có bị vướng vô fetish nào khác nữa không, chứ thằng Bo thấy trước mắt mấy anh đang chơi trò food-fetish rồi, hoặc nói chính xác là food sex. Trò này trên mạng đầy, nhưng áp dụng vô loli, đặc biệt loki bại não này nữa thì bây giờ nó mới biết luôn.
Ở sân thượng bên kia, dù hai anh lớn có làm gì, con nhỏ vẫn cười ngô nghê, ngây dại, không hề phản đối tí nào, cũng chỉ “ê a”, hoặc chỉ chép miệng được mấy tiếng, chứ không nói được thành câu gì có nghĩa cả. Cái bướm nó sau một hồi bị hai anh vọc, chọc, thụt đủ thứ vô, lúc này đã lai láng nước.
Thằng Bo tự hỏi không rõ có phải vì trời lấy đi khả năng nhận thức của con bé, nên đã bù lại cho nó một sinh lực mãnh liệt, nhu cầu sex mạnh mẽ hơn bất cứ đứa con gái bình thường nào khác hay không. Nhìn con nhỏ hết đứng rồi nằm tạo dáng cho hai anh chụp, thỉnh thoảng lại rướn người lên, rướn mu lên. Rồi có lúc anh Tùng cầm lấy trái dưa leo to dài nhấn mạnh lút sâu trong bướm con bé, tay anh đè ép giữ luôn như vậy một lúc lâu để anh Lâm chụp hình, còn con bé vẫn ngơ ngác “ê a” những âm thanh mà lúc này đã trở nên … không hề khó hiểu chút nào, ít nhất là đối với thằng Bo. Cái âm thanh khi con gái đã phê đó, người ta gọi là “ngôn ngữ quốc tế” luôn rồi, người minh mẫn hay bại não đều “nói” giống nhau hết, ai cũng hiểu hết.
Thấy hai anh Lâm-Tùng tranh thủ chụp đủ kiểu xong rồi, thằng Bo tưởng là sẽ tới cái màn dù sao cũng phải xảy ra đó, thì một lần nữa thằng Bo phải há hốc miệng ra khi thấy anh Tùng rút trái dưa leo ra, để lên mu con nhỏ, rồi cầm miếng bánh sandwich vuông từ trên bụng dưới con nhỏ lên, đưa xuống quệt vô … khe bướm con bé. Thao tác của anh Tùng thật chậm, như cố ý để cho miếng bánh mì thấm đẫm… dịch tiết âm đạo của con bé, rồi anh ngừng lại, để miếng bánh mì giữa khe bướm bướm con nhỏ, nghiêng qua một bên, rồi lấy một khúc xúc xích nhỏ cắm vô phân nửa bên trong lỗ bướm nó, và tránh ra một bên cho anh Lâm giơ máy ra chụp hình.
Độ “lầy lội” và quen thuộc trong thao tác của hai anh em nhà Lâm-Tùng khiến thằng Bo phải “trợn mắt” ra mà nhìn. Và khi nó nghĩ rằng màn cuối sẽ diễn ra ngay sau đó, thì một lần nữa nó lại há miệng to ra như có thể nhét mấy cái trứng vịt vô được luôn, khi thấy anh Lâm đút điện thoại vô túi, rồi ngồi xuống cầm lấy cái bánh mì “chấm lol” đó lên bỏ vô miệng nhai ngon lành, rồi nuốt xuống ực một cái.
Thằng Bo kinh ngạc, sốc, sững sờ muốn chết. Vụ bú lol thì anh em nó làm hoài, nhưng làm trực tiếp bằng miệng thì dù sao cảm giác cũng khác, hoặc ít ra tụi nó cho là như thế. Đằng này hai anh em nhà anh Lâm lại dùng bánh mì quệt “nước sốt” lol của con bé rồi ăn ngon lành khiến nó muốn nôn ọe. Dù cố gắng open đầu óc ra rất nhiều, cố gắng “thông cảm” lắm lắm với sở thích sex kỳ lạ của hai anh Lâm-Tùng, nhưng “mặn” tới mức này thì nó không chịu nổi.
Thằng ku chịu không nổi, bụm miệng nén lại cơn nôn sắp trào lên, bỏ đi vô trong nhà, không biết bên kia hai anh em anh Lâm-Tùng ăn xong mớ thực phẩm đó thì còn những màn “lầy lội” gì nữa với con bé thiểu năng tội nghiệp kia. Hiển nhiên cái màn giải quyết sinh lý với con nhỏ gần như chắc chắn là có rồi, là màn cuối cùng phải diễn ra, nhưng thằng Bo không đứng đợi được tới lúc đó, nếu không muốn nôn hết ra sân thượng.
Thằng nhóc tội nghiệp mà “nhân sinh quan” vừa bị “tra tấn” vội vàng sải bước một mạch đi vô nhà, rồi xoay người đóng cửa sân thượng lại luôn, vì nó cũng vừa thấy con em cũng đã tập xong. Nãy giờ chỗ nó đứng khuất sau tấm drap giường nó vừa phơi xong, nên con nhỏ tập bên trong nhìn ra cửa kính cũng không thấy được nó đã làm gì.
Với trái tim còn dập bình bịch trong ngực, nó cố gắng nén cảm giác buồn nôn xuống bao tử, rồi hỏi con em
Xong rồi hả em?
Dạ. Phù phù…
Nay đi được mấy cây số mà giỏi vậy? Há há…
Hơ hơ… Được sáu cây số rưỡi rồi á. Phù phù…
Giỏi quá! Có dốc mà đúng không? Chứ em đâu có đi trên mặt phẳng hả?
Dốc 24 độ luôn, mặt phẳng em tập máy chi cho mệt. Phù phù…
Ờ. Tập máy chỉnh dốc max luôn tập mới đã. Em đi speed mấy?
Năm rưỡi gì á. Lên sáu mà mỏi chân quá nên em giảm xuống.
Đúng rồi. Đi vừa sức thôi, còn dưỡng em bé nữa. Bây giờ là em đi cho cả hai mẹ con luôn, như anh bế em đi á. Chứ không đi một mình đâu.
Dạ. Hihi… Mốt đẻ nó ra, em sẽ bế nó đi thể dục luôn. Hihi…
Ừ… Ờ… Cũng hay đó. Hihi…
Thằng Bo ấp úng nói xuôi theo em, chứ nó không nghĩ con nhỏ đẻ xong mà còn sức làm đủ thứ như nó nói đâu.
Con nhỏ thở phì phò một hồi, rồi để thằng Bo bế lên. Tụi nó còn chưa kịp đi xuống thì đã nghe tiếng thằng Bi gọi từ dưới lầu
Xuống ăn đê! Lưỡi phá lấu với bao tử phá lâu đê!
Yeah! Anh Bi về rồi kìa. Mình xuống ăn đi!
Ừ. Xuống ngay chứ để chậm là hổng còn bao tử phá lấu của em đâu.
Hihi… Anh cứ làm như anh Bi xấu lắm vậy á.
Chứ gì nữa. Em không nhớ mấy lần bị nó giành ăn em lại cầu cứu anh đó sao? Khà khà…
Hihi… Em nói giỡn thôi mà.
Vừa bế con bé đi xuống lầu, thằng Bo chợt hỏi
À. Em có biết hai anh Lâm-Tùng thuê nhà mình bên kia không?
Biết chứ. Nhiều lần em qua dọn nhà thì hai anh còn ra phụ em lau nhà nữa mà.
Ủa. Có vụ đó nữa hả?
Có chứ. Hai anh đó tốt lắm. Phụ em suốt.
Chà. Rồi mấy ảnh có… làm gì em nữa không?
Mày nói ai làm gì nó vậy Bo?
Lúc này thằng Bo đã bế em đi xuống tới bếp rồi. Nó để con nhỏ đứng xuống sàn, đưa tay gạt mớ tóc lòa xòa trước mặt con em, rồi trả lời thằng Bi
Tao hỏi nó về hai anh Lâm-Tùng á.
Nói đoạn nó quay sang hỏi con Loan:
Hai ảnh có làm gì em nữa không?
Làm gì… là làm gì vậy anh?
Con Loan hơi dè chừng. Bây giờ nó đã khôn ra nhiều rồi, chứ không như lúc trước hỏi gì nói đó nữa.
Thằng Bo nói
Thì làm như tụi anh làm em á. Như này nè.
Vừa nói nó vừa làm động tác nắc mông tới trước liền mấy cái.
Con Loan đỏ mặt rồi nói ngay
Không có đâu!
Thật không?
Thật!
Sao em trả lời nhanh vậy?! Anh nghi quá! Hông chừng lại giống trường hợp anh Khanh quá. Hổng thấy trực tiếp là em hổng thừa nhận bao giờ hết.
Em nói rồi mà anh hỏi hoài à. Thôi mình ăn đi cho nóng.
Trời ạ. Kiểu này coi bộ là có chứ không đùa.
Thằng Bi khó hiểu, quay qua hỏi thằng Bi:
Sao tự dưng mày hỏi hai anh đó vậy Bo? Có vụ gì hả?
Có. Tao vừa thấy hai ổng chơi con bé thiểu năng con chú Long á.
Èo! Con bé suốt ngày bị nhốt trong phòng đó hả? Tâm thần mà hai ổng cucng hổng tha nữa?!!!
Ờ nhỏ đó đó.
Vừa nói, thằng Bo vừa nhăn nhó phổng mũi ra hít hít mùi đồ ăn thơm phức trên bàn, như đang cố gắng dùng mùi hương này “xua” đi cảm giác buồn nôn nãy giờ.
Mày thấy tận mắt luôn?
Hình như vẫn còn đang hành sự trên sân thượng đó. Muốn thì mày chạy lên đó coi lén đi. Tao coi một lúc muốn ói quá nên bỏ ngang. Có vụ food sex nữa, ọe ọe, ghê quá. Thôi không nói nữa.
Trời! Quá đã. Để tao! Há há…
Hic. Tao quên mày trùm biến thái.
Khặc khặc. Anh em với nhau từ hồi còn cởi truồng ngủ với nhau trong bụng mẹ rồi, biết rõ quá rồi đâu cần nói ra miệng nữa. Khà khà…
Nói tới đây thằng Bi đã đứng dậy, đẩy ghế ra sau, rồi ném lại một câu khi đang bước lên cầu thang:
Hai đứa ăn trước đi, anh chạy lên coi xong xuống ngay. Há há…
Cẩn thận nha ku! Rình coi mà ầm ầm là bị phát hiện, rồi quê mặt lắm đó.
Xùy xùy. Gì chứ coi lén thì anh mày là trùm luôn rồi. Khỏi phải training tao nữa.
Vừa nhảy một lúc 3 bậc thang lên lầu, thằng Bi vừa xua tay ra sau lưng nói với hai đứa ở dưới, và sau đó thân hình cao to của nó biến mất chỗ ngoặt của thang lầu.
Ngồi ở bàn ăn nhìn nhau, con Loan rụt rè hỏi nhỏ
Bộ anh thấy… hai anh đó làm nhỏ kia thiệt hả?
Thiệt.
Không phải anh tìm cách lừa anh Bi đi để anh em mình ăn hết đồ ăn hả?
U là trời! Thiệt chứ lừa gì em. Coi lén một chút mà thấy gu hai ổng “mặn” quá nên anh mới hỏi em đó. Có thật là hai anh đó chưa đụng chạm gì vô em không?
Thật!
Sao em trả lời nhanh dữ vậy?! Thật … thật 100% đúng không?
Thôi mệt anh quá hà. Em nói rồi á. Anh hông tin thì đi hỏi hai ảnh đi.
Hihi… Tại anh lo thôi. Thấy hai ông đó ghê gớm quá nên hỏi em cho chắc á.
Mấy ảnh làm gì … ghê lắm sao anh? Thấy cũng lịch sự, đẹp trai mà ta.
Ghê… Nhìn bề ngoài vậy thôi chứ ghê lắm… mà thôi. Em đừng hỏi nữa. Để anh ăn cho ngon cái coi. Nãy xém ốm nghén giống em luôn.
Ủa. Gì mà tới mức đó dữ vậy ta? Ở nhà mình đây hai anh làm em cũng giống vậy mà. Hí hí…
Sao giống được? Tụi anh là còn “làm tục giảng thanh”. Mấy ông kia thì…. Ủa? Con nhỏ này lạ hè?! Chuyện của nó mình hỏi tới thì nó đánh trống lảng ngay. Còn chuyện mình kêu nó đừng quan tâm nữa thì nó hỏi tới tới luôn hà. Vậy là sao? Là sao?
Hihi… Tại em tò mò mấy ảnh làm gì mà anh nói “thấy ghê” thôi.
Ừa. Tò mò tiếp đi nha cưng! Anh hổng nói đâu. Chừng nào em kể cho tụi anh chuyện của em với anh Khanh hồi đó bắt đầu như nào rồi anh mới kể em chuyện của hai anh Lâm – Tùng. Haha…
Hứ. Hổng thèm đâu. Em ăn đây.
Haha. Ừa. Ăn đi cho nóng.
Hai đứa ăn cũng được nửa bữa thì thằng Bi mới chạy xuống. Vừa nhảy hai ba bậc thang xuống, thằng ku dừng vèo một phát ngay trước bàn ăn rồi nói
Tao chịu hai anh Lâm-Tùng kia rồi á. Đúng gu “mặn” dã man!
Tao nói rồi mà. Nên không phải gu tao, thấy chút chịu không nổi tao bỏ đi luôn.
Cũng không giống gu tao lắm, nhưng miễn “mặn” là tao khoái rồi. Há há…
Ờ. Mày thì tao không ngạc nhiên rồi.
Hai anh đó làm gì vậy anh Bi?
Mày lên trển chắc gần xong rồi hả?
Thằng Bi không trả lời con em ngay, mà quay sang nhìn thằng Bo nói:
Xời. Mới bắt đầu hà ku. Hai ổng chơi sandwich hai lỗ trước sau luôn. Cùng lúc.
Ghê. Ku chắc nho nhỏ ha, mới vừa được. Há há…
Không hề nha! Lầm to rồi nha nhóc. Ku thuộc dạng khủng long đó. Cũng cỡ cỡ anh em mình, hoặc hơn nữa chứ không phải dạng vừa đâu.
Wow! Thì ra củ với dây đều tốt. Chứ tao cứ tưởng tốt dây, xấu củ chứ.
Hai thằng mải nói mà không để ý tới nét mặt không hề ngạc nhiên của con em ngồi kế bên. Hàng họ của hai anh Lâm-Tùng thuộc size nào, thì phải hỏi con nhỏ.
Thằng Bi còn mang vẻ hào hứng từ lần nhìn lén live đó, nên nó trả lời thằng Bo:
Không hề xấu củ nha ku, khẳng định hàng khủng luôn chứ không đùa. Còn cách chơi thì bạo lực không thua gì anh Khanh đâu. Dã man con ngan.
Hic. Lúc tới thuê nhà nhìn lịch sự phết, thế mà cởi quần ra rồi thì…
Mày đúng nhảm quá! Liên quan gì đâu ta? Anh Khanh mình đó, còn nhìn sang gấp mấy.
Thằng Bo thở dài, nhớ tới cảnh sandwich chấm nước “sốt lol” hồi nãy, lại thấy nhợn. Nó ngao ngán nói:
Ờ. Đúng là không thể đánh giá một cuốn sách qua cái bìa được. Mà hai ổng chỉ bạo lực thôi á? Có làm gì nữa không?
Có chứ. Vậy tao mới nói. Làm xong rồi hai ông rút ku ra, ông Tùng lấy bịch bánh mì sandwich á, loại bánh cắt lát vuông vuông đó.
Nghe tới đó thằng Bo lật đật bụm miệng mình, la lên:
Ọe! Biết rồi! Dừng please! Tao cũng ở đây như mày chứ không phải dưới Chắc Cà Đao mới lên nha. Cái màn kia tao thấy mắc ọe rồi.
Haha… Anh Tùng lấy miếng bánh mì đó chấm “sữa” rồi ăn luôn.
Thằng Bo không kịp cản, vừa nghe xong nó đỏ mặt tía tai nhịn xuống một cơn buồn nôn, rồi khổ sở quay qua nhìn thằng anh.
Con Loan vô tư, giương cặp mắt nai vàng ngơ ngác lên hỏi:
Ủa. Em thấy có gì lạ đâu ta? Bánh mì chấm sữa đó mình ăn hoài mà.
Sữa lol đó em! Ổng kêu con nhỏ rặn ra, tinh chảy ra nhiêu ổng quẹt ăn hết.
Ọe! Thôi ngưng! Tình đôi ta chấm dứt từ đây! Mày nói nữa tao bỏ bữa ăn này luôn á.
Haha… Tâm hồn íu đúi!
Ờ. Tao ‘nhại cảm íu đúi’ vậy đó. Nên mày làm ơn “giữ vệ sinh chung” dùm.
Haha… Ờ. Dù sao cũng cảm ơn mày mách nước dùm tao một live show quá đã. Khà khà… À. Tao còn quay được full clip không che nè. Hí hí…
Ủa. Mày quay lén á?
Chứ sao. Cực đã luôn. Cứ giơ điện thoại lên là ghi được hết. Công nhận cái máy 4K này quay sướng ghê. Siêu zoom còn có chống rung quang học nữa. Vừa lên tới thấy mấy ổng còn chưa đút vô nữa, nên coi như được full clip luôn, không bị đứt khúc nào. Há há…
Mày muốn clip thì nói anh Nhàn đó. Ảnh có tới mấy Terabite phim với hình của nhóm mình mà.
Xời. Bởi vậy nói ra là biết mày chả hiểu gì những thú vui của tao rồi. Quay lén, chị hiểu hông?! Chứ anh Nhàn là quay trực tiếp, cắm ống kính vô quay bình thường mà, có gì đặc sắc đâu.
Hic hic… Thôi thôi, ăn đi mày. Chứ tao thấy quay trực diện coi sướng thấy mồ, quay lén lén lút lút làm chi, coi có đã đâu. Chưa kể mấy góc quay mà bị vướng là chịu chết.
Haha… Đúng là ngoại đạo có khác. Thôi, đạo bất đồng bất tương vi mô, ăn đi mấy đứa.
Phụt. Nói chữ mà cũng nói sai nữa, “bất tương vi mưu” cha nụi!
Haha. Vi gì cũng được, ăn đê!!! Anh coi lén xong giờ đói rồi.
Con Loan cũng cười cười, ngồi ăn thỏa thích mà không nói gì thêm. Nó lờ mờ dự đoán có lẽ mình lâu không qua đó dọn dẹp nên hai anh Lâm-Tùng “vã” quá, mới tìm con bé thiểu năng kia để chơi. Chứ có nó thì còn lâu hai anh mới thèm nhỏ kia.
Mặc dù chỉ vì chút ghen tuông và đoán mò, nhưng con nhỏ cũng gần như đoán đúng thực tế rồi. Cũng chỉ “gần như” thôi, vì thực ra trên sân thượng lúc này, hai anh Lâm-Tùng đã mặc đồ lại, và mặc đồ cho cả con bé, sau đó dắt tay con nhỏ vô trong nhà, trao nó lại cho … ba con bé đang đứng bên trong. Kèm theo đó anh Lâm rút ra một trăm đô đưa cho ba con nhỏ, và nói
Cảm ơn chú!
Cảm ơn hai em! Lần sau có gì cứ nhắn tin cho chú nha.
Dạ. Mà … không được qua đêm hả chú?
Để coi đã. Hai em hơi mạnh bạo, chú sợ em nó… chịu không nổi một đêm.
Năm trăm đô.
Hả?
Năm trăm đô. Chú đồng ý thì tụi cháu đưa chú ngay lúc này luôn, rồi bảy giờ tối nay chú hãy dắt bé qua cho tụi cháu. Sáng bảy giờ tụi cháu trả bé cho chú.
Cái này…
Chú cứ nghĩ kỹ đi. Tính cháu chỉ nói một lời hà. Được thì chú nhắn tụi cháu trước, để tối nay tụi cháu ở nhà không đi đâu chơi. Hihi…
Được. Đưa trước hết cho chú ngay bây giờ luôn đúng không?
Dạ. Đây. Một, hai, ba, bốn, năm! Đủ nha chú.
Anh Lâm nhanh chóng móc tiền ra đếm ngay trước mặt chú Long, rồi nhìn chú đếm tiền cẩn thận từng tờ một. Xong anh nói:
Bảy giờ tối nha chú. Rồi sáng mai bảy giờ chú qua đón bé về là được.
Cầm xấp đô la xanh rì trong tay, mắt chú Long sáng rỡ, vui vẻ nhìn anh Lâm nói:
Ok. Để chú cho nó ăn uống, nghỉ ngơi, lát tối dắt xuống phòng hai đứa.
Dạ. Ok chú. Thôi tụi cháu đi xuống đây, đứng trên này lâu lỡ có ai…
Ừ. Vậy nha!
Nói xong chú Long cũng nắm tay dắt con gái lôi tuột vô phòng mà hồi xưa anh Khanh ở lại. Lúc vươn tay đóng cửa, miệng chú không ngừng lẩm bẩm nho nhỏ khi nhìn con gái cười ngơ ngác đi kế bên:
Nghề này coi bộ kiếm đậm đây.
Ở nhà bên này, ba anh em Bi-Bo và Loan không biết đến đoạn kết diễn ra trên lầu hai nhà bên kia, tụi nó cứ nhiệt tình tiêu thụ bữa ăn trưa cho tới những miếng cuối cùng.
Con Loan sau khi ăn những đồ phá lấu, nó cũng nhón tay bốc thịt quay, vịt quay trong hộp ra ăn ngon lành.
Thằng Bi cười hô hố nói
Anh biết ngay mà. Nên mua đủ món cho em dễ ăn.
Hihi… Tự dưng em lại thèm. Chứ lúc nãy anh đi mua thì em hết thèm rồi.
Ừ. Có bánh bao chiên nữa nè. Dưa cải chua nữa. Anh biết em sẽ thèm nên mua đủ hết.
Chừa tao mớ lòng vịt phá lấu đi Bi. Tao khoái món đó.
Ủa. Không nghe mày dặn trước nên tao mua có hai bộ hà.
Thì chia tao một bộ đi. Nãy tao lau dọn phòng anh Nhàn với bé Yên á. Lu bu quên dặn mày mua rồi.
Ờ. Thôi thì chia. Mà dọn phòng ảnh có bị “trượt té” dập mông không vậy?
Trượt sao? À à… ÀH!!! Khà khà.. Không có trượt dưới sàn, mà sữa tươi chỉ tràn trên tấm trải giường thôi.
Hai mắt thằng Bi sáng lên, nó bật kêu:
Wow. Có luôn hả?
Một vũng khổng lồ. Đúng chất “sữa bò Long Thành” luôn. Vẫn còn rất mới, rất ướt. Haha….
Trời. Anh Nhàn ghê thiệt. Hèn gì đi phượt với tụi mình một ngày ảnh uống bốn năm lít nước mà vẫn không đủ.
Ờ. Túi tinh bự cỡ đó thì đúng chuẩn dị nhân X-men luôn. Tao tự hỏi không biết túi tinh đó có bự cỡ… bọng đái không. Hí hí…
Chắc cũng phải cỡ đó quá, mới chứa hết cả chén tinh như vậy. Đúng nể ảnh thiệt chứ không đùa. Ra nhiều cỡ đó thì sướng lâu phải biết.
Khỏi nói luôn. Người thường tầm chục giây, hai chục giây gì đó là max, ổng được tới hơn một phút, ra không ngừng nghỉ.
Kiểu này mà đi lạc trong sa mạc, lại lạc cùng với em nào, nứng lên ảnh chơi con người ta xong thì chắc cũng đột quỵ luôn vì mất nước trầm trọng quá.
Haha… Chắc vậy luôn. Lúc đó trên báo sẽ giật tít “thanh niên vừa xuất tinh vô bạn gái xong và sau đó thành khô người một nắng”
Haha… Chưa chưa… Bên dưới phần xem trước của bài báo đó, người ta sẽ ghi mấy câu tóm tắt “nhờ lượng chất lỏng dồi dào đó mà người bạn gái được cứu sống một cách thần kỳ”
Sặc. Quá đỉnh nha Bi! Tao chịu mày rồi đó! Khà khà…
Khà khà… Tao mà! Vậy mới làm anh mày được chứ!
Xời! Còn lâu nha ku! Mày chỉ ra sớm có năm phút mà đòi làm anh tao hoài.
Thế là hai thằng lại quay ra cãi nhau loạn xạ. Con Loan cười tủm tỉm ngồi đó ăn uống đều đều. Nhưng khi con nhỏ bốc tới cái bánh bao chiên thứ tư thì cả hai thằng Bi-Bo đều cùng một lúc quay qua thốt lên:
Đừng em!
Rồi thằng Bi nói trước:
Khoan khoan dừng đó chớ ăn!
Đó là tinh bột, em còn nhớ không?!
Hihi… Câu thơ này bữa hổm em nghe hai anh nói khác mà ta?
Thì hồi xưa Lục Vân Tiên không biết linh động như giờ.
Chứ đã qua cả trăm năm hơn rồi tụi anh mà giống ổng là chệt.
Đúng rồi. Phải linh động biến hóa như con tắc kè mới hợp thời đại chứ. Hí hí…
Túm gọn lại là em hổng được ăn bánh bao này hả mấy anh? Em thèm quá à…
Ăn thịt với rau cải thôi em. Tinh bột ăn nhiều con bự lắm, đẻ hổng nổi đâu.
Đúng đó. Anh Đen còn kêu là đừng cho ăn tinh bột gì quá một chén cơm mỗi ngày luôn đó.
Giảm tối đa tinh bột, ăn nhiều đạm với rau để em bé nhỏ nhỏ thôi, nhưng khỏe, thì em đẻ cũng dễ nữa.
Hic hic… Em biết rồi, để em ăn thịt đỡ vậy. Thèm quá lát em bắt đền hai anh đó.
Ừ. Tốt. Dùng “sữa” của tụi anh đi, tốt lắm á.
Cho cả mẹ lẫn bé luôn. Khà khà.
Đúng đúng, đẹp da nè. Có khoáng chất nè… Hí hí…
Hihi… Hai anh nhớ đó nha. Chứ em thèm chịu hổng nổi là em buồn đó.
Haha… Rồi, rồi! Yên tâm! Anh đảm bảo no đủ cho cả mẹ lẫn con luôn. Kha kha…
Thằng Bo vừa nhai nhồm nhoàm miếng mề gà sừng sực, vừa nhìn con em rồi nói với thằng Bi:
Dạo này em í coi bộ dễ xúc động đậy dữ heng.
Thông cảm đi. Hormone đang chạy ào ào trong người nó mà.
Hí hí… Em thấy có bầu cũng vui ghê á. Nên đẻ xong chuyến này chắc em đẻ thêm nữa.
Vui sao em?
Thì em thích gì là mấy anh cho em ăn đó nè.
Hồi trước khi cấn bầu cũng vậy mà?
Ờ. Tụi anh có bỏ bê em đâu.
Rồi mấy anh bóp vai, bóp lưng, bóp chân cho em nhiều hơn nè. Hihi…
Cái đó… cái đó…
Thằng Bi nói tới đó thì cà lăm luôn, không tiếp lời được. Thằng Bo nhảy vô “cứu net”:
Đúng là trước đây tụi anh ít làm hơn bây giờ thật.
Đó! Nên em thích như vầy lắm. Mai mốt đẻ vừa xong là mấy anh làm em có bầu liền đi ha. Đừng có dừng lại gì hết á.
Khục khục khục…
Cả hai thằng Bi-Bo đang nhai nhồm nhoàm thì bỗng sặc, phát ho khù khụ. Ý tưởng của con nhỏ quá “kinh người”, nhưng cũng làm cho hai con ku của tụi nó cứng ngắc lên rồi. Chỉ mới nghĩ đến chuyện con em vừa đẻ con xong đã bị tụi nó “nốc ao” thêm đứa nữa ngay sau đó, thì thằng đàn ông nào cũng thấy sướng rơn hết cả lên.
Tất nhiên hai thằng ku đang tuổi đang lớn, còn chưa trải qua quá trình chăm vợ trước và sau khi sinh, rồi chăm con, dọn tả cho con, chưa có đêm nào mất ngủ, nên tụi nó vẫn chưa sợ. Chỉ cần có ý tưởng gì đó “độc địa” là khúc thịt trong quần tụi nó “đáp ứng” ngay lập tức, đội trước quần hai đứa nhô cao lên dù là đang ngồi.
Chỉ duy nhất một điều làm hai đứa lấn cấn, đó là lỡ mà em bé khi sinh ra là con trai thì thấy mịa luôn rồi. Cái kế hoạch loạn luân sâu thêm một tầng của tụi nó coi như phá sản. Nếu vậy thật thì chỉ có nước trông chờ vào đứa tiếp theo, hoặc là tiếp theo nữa nếu đứa kế vẫn có trym.
Ngay từ đầu lúc hai vạch, tụi nó rất rất muốn chở em gái đi siêu âm giới tính thai nhi cho đỡ tò mò, nhưng hiển nhiên chỉ dám mơ ước chứ không thực hiện được. Đành chờ đến “ngày phán xét” kia để biết con trai hay gái thôi.
Ăn xong, hai thằng sinh đôi dọn bàn, rồi bế em đi lên lầu tắm rửa, sau đó lên giường trần truồng nằm ôm nhau ngủ một giấc tới gần bốn giờ chiều.
***
Cùng thời gian này, ngay trước chỗ giữ xe của Suối Tiên, anh Nhàn chờ con Yên leo lên ngồi sau xe, rồi quay qua nói với thằng nhóc “Phan Rang”:
Giờ em về nhà luôn hay ghé qua chơi với đám Bi-Bo?
Thằng nhóc ngập ngừng một chút, rồi thở dài nói:
Haizzzz…. Chắc về luôn anh. Em xin ba má đi tới 7 giờ tối hà. Giờ còn chạy về, không biết có kẹt xe không, về trễ mốt xin ba má không cho đi nữa.
Ờ. Vậy bữa khác em qua chơi heng. Giờ tách ra từ chỗ này luôn hả?
Đi về chung chứ anh. Tới gần nhà mấy anh Bi-Bo em mới tách ra thôi.
Ok, thông cảm đi, anh không phải dân Sài Gòn. Vậy mình đi nha.
Dạ. Anh chạy trước đi.
Anh Nhàn rồ máy xe, bắt đầu chạy từ từ.
Thằng nhóc nhấn pedal chạy theo sau không hề chậm tí nào. Cái xe đạp thể thao ngàn đô của nó đạp rất nhẹ, chạy ngang hàng với xe anh Nhàn mà không phải gắng sức gì hết. Đây là phần thưởng ba má nó tặng cách đây mấy tháng, khi nó đoạt huy chương vàng Hội khỏe phù đổng toàn thành, môn bơi lội. Nay qua anh Bi-Bo chơi nó rất hãnh diện đạp xe này đi khoe, chủ yếu tính khoe với bé Loan, rồi được rủ đi Suối Tiên, dù xa nhưng nó tin là xe xịn của nó đạp được tuốt, và thực tế đúng y như vậy.
Rồi sáng giờ, suốt cả buổi đi chơi, tắm biển nhân tạo, chơi các trò cảm giác mạnh, ăn uống…, cộng với tánh dễ bắt chuyện, thằng nhóc đã làm quen với em anh Nhàn rất nhanh. Giờ vừa chạy xe vừa tám y như bạn bè đã quen biết từ lâu.
Nhìn thằng nhóc có vẻ gì đó mà không nói ra với mình, anh Nhàn cười cười cũng không nói gì, thả nhẹ tay ga cho xe chạy chậm lại, để em mình nói chuyện với thằng nhóc.
Đi một lúc thì ngang qua một vùng lau sậy, ruộng đồng rộng mênh mông của một hoặc nhiều dự án bất động sản chưa triển khai, thằng nhóc bỗng quay qua kêu lên:
Anh Nhàn! Chỗ này chụp hình đẹp lắm. Anh có muốn chụp không?
Anh Nhàn giảm tay ga, nhìn quanh quất, chỉ thấy ruộng hoang đầy lau sậy, xen lẫn dừa nước. Cách ven đường tầm 200m có một bãi chứa hàng loạt những ống cống xi măng to khủng, được tập kết giữa cỏ dại um tùm.
Anh hơi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi lại thì con Yên ngồi sau đã lên tiếng:
Chỗ này công trường bê tông không à, có gì đẹp đâu ta?!
Thằng nhóc cười toe toét, ra vẻ hãnh diện nói:
Nhìn vậy chứ lên hình đẹp lắm đó em.
Anh Nhàn bỗng ồ lên nói:
Ah! Nhớ rồi! Style ống cống! Style này chụp hình sống ảo cũng độc lạ lắm đó Yên.
Thằng nhóc khoái chí cười nói:
Haha. Vậy anh cũng biết hả?
Biết chứ! Anh chơi nhiếp ảnh mà. Nhưng sở trường anh chụp cảnh thiên nhiên trên rừng, dưới biển thôi, ít có chụp đô thị, nên em nói ra bất chợt thì quên mất.
Nói xong anh rà thắng tấp xe vô lề. Quay qua nhìn thằng nhóc:
Sao? Vô đây chụp hình có trễ giờ về của em không?
Thằng nhóc hơi lưỡng lự trong chỉ một giây, rồi có vẻ quyết tâm, nó nói:
Không sao đâu anh. Ghé vô cho mọi người chụp ảnh cũng không mất thời gian đâu. Cùng lắm về trễ tí chắc ba má không nói gì đâu. Nay em được xổ lồng cả ngày mà. Hí hí…
Anh Nhàn cười ha ha, xong nói:
Ok. Vậy thì vô nha Yên?
Chụp lên hình đẹp hả mấy anh?
Thằng nhóc vọt miệng nói ngay:
Bao đẹp luôn.
Hí hí. Vậy mình đi đi.
Ừa. Vậy đi đi nhóc. Cứ có hình đẹp là con nhỏ nhó khoái à.
Ok. Anh chạy theo em nha.
Anh Nhàn rồ máy xe, rời đường nhựa, chạy theo sau xe đạp thằng nhóc xuống lối mòn với lớp đất bùn còn ướt sau mấy trận mưa.
Hai chiếc xe chạy bon bon, len giữa những đám cỏ cao cạ vô chân, vô xe kêu “soạt soạt” khi lướt ngang.
Mùi cỏ thơm xộc vô mũi 3 đứa, cùng với mùi bùn đất sau mưa khiến cho cả đám nếu không thấy những cao ốc ở xa xa, sau lưng tụi nó là con đường nhựa thỉnh thoảng có xe cộ qua lại, thì cứ tưởng mình đang đi về một miền quê xa lắm nào đó.
Quanh đây vẫn còn dấu tích của những nền nhà sót lại, có lẽ bị giải tỏa lấy chỗ cho dự án.
Một cây dừa trơ trọi mọc cạnh con mương đã bị san lấp cát hết một phần là minh chứng rõ nhất cho sự thay đổi đang diễn ra nơi đây. Cái cũ đã dời đi, cái mới lại chưa hoàn toàn tiến đến.
Đi một đoạn thì xe tụi nó chạy vô một bãi đất nhỏ tương đối rộng rãi, ngay trước mớ ống cống xếp chồng lên nhau chiếm cả khoảng đất to phía sau.
Chỗ này khá gần một con kênh lớn, nên có lẽ được người ta bơm cát san lấp từ đó lên thành một bãi rất rộng để chất tạm mớ ống cống chuẩn bị cho công trình. Chỗ này có lẽ bị bỏ hoang lâu ngày, cỏ dại đã mọc xuyên qua cát, cao um tùm, đang âm thầm xâm lấn, như cố gắng xóa đi dấu tích cải tạo của con người.
Anh Nhàn dừng xe, tắt máy, dựng chống, đợi con Yên bước xuống rồi anh không quên khóa cổ xe, rút chìa khóa bỏ túi, sau đó mới tháo nón bảo hiểm của mình và con Yên ra treo trên tay lái.
Thằng nhóc cũng đang tháo nón bảo hiểm ra, thấy vậy thì phì cười nói:
Cẩn thận dữ vậy anh. Chỗ này vắng hoe, hổng có ma nào đâu. Weekend tụi em bơi xong ra, buổi chiều hay đạp ra đây chụp hình, thả diều sướng lắm.
À. Thì ra là sân chơi của mấy đứa hả? Mớ ống cống này phi hai ngàn đây, to vật vã, đứng thẳng vô tư luôn.
Dạ. To lắm anh. Hí hí. Sân chơi của tụi em đó. Mang theo bánh tráng trộn, rồi nước ngọt nữa, thả diều xong tối chạy về nhà là được một bữa đi chơi với giá học sinh.
Cả đám 3 đứa đứng nhìn quanh quất, hít hít cái mùi bê tông tỏa ra từ mấy cái ống cống, hòa lẫn cùng với mùi cỏ, lau sậy, lẫn mùi ẩm ướt của con rạch gần đó. Thiên nhiên, dù chỉ là một chút xen giữa đô thị như vầy luôn khiến người ta sảng khoái.
Con Yên thích lắm, nhìn ngó lung tung khung cảnh khác hẳn vùng đồi núi Bảo Lộc nhà nó. Thằng nhóc thì như hình với bóng, chỉ trỏ lung tung cho con nhỏ đâu là tòa nhà cao nhất thành phố ở xa xa, đâu là tòa nhà từng cao nhất thành phố, trước khi cái tòa nhà cao nhất thành phố mới nhất được xây lên. Nó luôn cố tỏ vẻ như dân Sài Gòn hướng dẫn cho một bé gái nhà quê mới lần đầu xuống phố vậy.
Con Yên vui lắm, cười toe toét suốt, rồi nó chợt chép chép miệng ra vẻ thèm thuồng:
Chà. Biết vậy nãy mình mua bánh tráng trộn trước cửa Suối Tiên là đúng bài rồi ha anh!
Thằng nhóc gật gù cười nói:
Haha. Đúng đó, nước ngọt nữa. Nãy anh tính đi về thôi, ngang đây mới nhớ bãi tụ tập này. Mà … ủa? Anh Nhàn đâu rồi?
Vừa nói thằng nhóc vừa nhìn quanh quất.
Con Yên cũng ngạc nhiên, nó gương mắt lên, nhìn trái rồi nhìn phải tìm kiếm.
Ủa. Anh Hai em mới thấy đây mà?!
Nói xong nó rướn cái cổ dài của mình lên kêu to:
Anh Hai ơiiiiii!
Có tiếng anh Nhàn vang vang vọng lại từ một trong những ống cống chồng chất lên nhau:
Ơiiiiii! Hahaha…. Vang ghê taaaaa?! Húuuuuu…
Thằng nhóc khoái chí nói to lên
Vang đã lắm anh! Ra đây cầm theo loa di động, mở nhạc sàn đã thôi rồi.
Tiếng anh Nhàn lại vang vang dội lại từ trong lòng ống cống:
Đúng đóooooooo. Quá đãaaaaaaa.Húuuuuu….
Ra tới đây anh Nhàn như cũng cũng tháo xuống bộ mặt “an nhàn” chững chạc của mình, một lần nữa trở về tuổi thơ, hết hú lên thật dài như vượn, rồi kêu “A, Ahhh” để thử tiếng vang trong những ống cống.
Con Yên khoái lắm rồi. Nó lật đật co chân chạy cắt ngang mặt những ống cống, nhìn vô tìm anh Nhàn. Rồi không cưỡng lại được, nó ghé miệng vô một ống cống rồi kêu lên
Aaaaaaaaa… Húuuuu… Hí hí híiiiiii…
Thằng nhóc cười hí hí nói:
Vang đã ha em.
Dạ. Y như nút echo của dàn karaoke luôn. Hihi…
Con Yên vừa nói vừa quay lại cười toe toét với thằng nhóc, khiến ku nhóc nhìn rồi ngẩn ngơ. Rồi nó cảm giác đáy quần bắt đầu chật vì thằng em nó đã độn cứng phía trước.
Sáng giờ đi chơi với con nhỏ, thằng nhóc đã nhiều lần cương cứng tới đau nhức luôn rồi. Nhất là lần tắm biển nhân tạo cùng với con bé, nhìn thấy nó mặc bikini nhỏ xíu khoe nguyên body còn chưa dậy thì, khiến thằng nhóc cứ muốn tuột cái miếng vải nhỏ che dưới háng con bé ra để bú con hàu múp mụp mà lúc bơi cùng con bé nó đã dán mắt vào.
Anh Nhàn hình như cũng biết vậy, sáng gờ cứ cười cười gợi ý xa gần cho nó là em anh cũng muốn được như bé Loan lắm đó, chú mày cố lên. Còn “được” cái gì anh không nói, nhưng hiển nhiên thằng nhóc không cần nghĩ cũng hiểu.
Thằng nhóc chỉ hận là không thể kết thúc chuyến đi thật sớm để đưa con bé về nhà hai anh Bi-Bo mà chơi, như nó từng chơi bé Loan sướng muốn điên luôn. Mà khổ nỗi, sáng giờ hễ con nhỏ đòi chơi trò nào là anh Nhàn đều chiều ngay mà không từ chối. Khiến thằng nhóc cứ phải vác con ku cứng ngắc gần như cả ngày, khổ sở lẽo đẽo theo sau mà không được “xơ múi” gì. Mà đang đi chơi hông lẽ thằng nhóc lại cắt ngang đòi về “làm chuyện ấy” với con nhỏ thì quá kỳ.
Suốt buổi sáng, tới trưa, tới tận chiều, thằng ku gần như phải bấm bụng mà… sốt ruột, thấy thời gian trôi qua “vô ích” quá chừng. Nhiều lúc nó nghĩ thà mình kiên định với dự tính ban đầu, qua nhà hai anh Bi-Bo để chơi bé Loan cho sướng thì cứ làm vậy đi, sao lại ngu ngốc nhận lời đi theo anh em anh Nhàn làm gì, chỉ được ngắm chứ chẳng được làm gì hết, phí cả cơ hội xin được ba má đi chơi như vầy.
Nhưng nghĩ vậy thôi, nó vẫn thầm mong “bù lại” được bằng con bé Yên em gái anh Nhàn.
Ai ngờ vô thế kẹt, từ sáng tới giờ chỉ có thể nhìn, cấm dám sờ chứ nói gì là “ăn uống” được chút gì từ con nhỏ. Dù sao con nhỏ với nó còn lạ quá, thằng nhóc lại… nhát, không dám làm gì, dù “muốn” phát điên luôn…
Tới lúc nãy dắt xe ra cổng đi về thì thằng nhóc biết lần này không “ăn” được gì rồi. Hồi sáng xin ba má đi chơi nó đã hứa sẽ về đúng giờ, bây giờ cũng chiều rồi, nó không biết có ghé kịp qua nhà hai anh Bi-Bo không nữa.
Nhưng trên đường đạp xe ngang chỗ này, nó chợt nhớ ra cái bãi ống cống mà tụi nó hay tụ tập. Chỉ vì dạo gần đây đoạn đường nhựa phía trước có nhiều xe container chạy, và ổ gà ổ voi rất nhiều, nên bãi này hầu như không còn ai tới nữa.
Bây giờ tới đây thằng nhóc mới chợt thấy cái cái bãi vắng người này trở nên thuận tiện vô cùng với những suy nghĩ “đen tối” trong đầu nó. Cộng thêm những lời úp mở như kích thích của anh Nhàn từ sáng tới giờ, một thằng nhóc mới dậy thì như nó sao chịu nổi. Từ một đứa nhóc rụt rè, lượng hormone sinh dục chảy rần rần trong huyết quản cả ngày khiến nó lúc này trở nên liều lĩnh, như một người khác hẳn.
Tim đập thình thịch, nó nhìn con bé rồi nói
Này mới ở ngoài thôi, chứ bên trong càng đẹp hơn đó em.
Tuốt trong đó hả anh?
Đúng rồi. Đi vô coi đi!
Dạ. Hí hí.
Con Yên vô tư không biết anh con trai đẹp như thiên thần lúc này còn giấu một mặt “tối tăm”, sâu thẳm bên trong, cũng như những ống cống xếp chồng, và nối tiếp nhau ở đây. Con nhỏ vẫn hồn nhiên cười hí hí, để cho thằng nhóc thò tay nắm lấy tay nó kéo đi luồn vô những ống cống bê tông, đi sâu tuốt vô bên trong mà nó vẫn vui vẻ đi theo, thỉnh thoảng còn hú, ah ah lên mấy tiếng rồi cười thích thú nghe những âm thanh vang vọng trở lại.
Hai đứa nhỏ dắt tay nhau đi luồn qua lách lại trong mớ ống cống to khủng, một lúc sau cũng đi xuyên qua cái bãi ống cống. Chợt trước mắt hai đứa mở ra một khoảng đất đầy lau sậy, trải dài ra tới rặng dừa nước ở sát mé sông phía xa xa.
Tới đây con Yên lại ồ lên thích thú. Cảnh như vầy rất mới lạ đối với nó. Nhìn xa hơn nữa là cả một vùng lau sậy bạt ngàn của những dự án chưa triển khai, mà xa tít tắp là ranh giới đô thị tạo nên bởi những cao ốc san sát nhau, chỗ anh “Phan Rang” chỉ nó đâu là tòa nhà cao nhất Sài Gòn gì gì đó lúc nãy.
Những âm thanh của con đường tráng nhựa sau lưng như đã tách biệt hẳn ra, vùng lau sậy đầy tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng thủy cầm gì đó kêu to, hót lên đầy lạ lẫm, không giống như những tiếng sơn ca, họa mi véo von mà núi rừng cao nguyên con bé vẫn quen thuộc.
Đang khoái chí nhìn ngắm khắp nơi, bỗng nụ cười con bé chợt đông cứng lại, khi cảm thấy cái quần thun dài của mình bị tuột xuống quá gối chỉ trong vòng … 1 nốt nhạc. Hạ thể nó chợt mát rượi trước… thiên nhiên luôn rồi.
Khi con Yên còn chưa định thần lại, hay điều chỉnh cảm xúc, thì cảm giác phía sau mông mình chợt như nóng lên, và khi nó vừa ngoái cổ ra sau để nhìn thì đã thấy gương mặt anh con trai đang úp vào đó. Lần nữa hạ thể nó lại cảm nhận một cảm giác ướt át, hay chính xác hơn là âm hộ con bé chợt thấy ướt át, nóng hổi.
Cảm giác này … giống y như khi anh Hai nó đưa lưỡi vô liếm lol nó nhiều lần trước đây, và không nghi ngờ gì, anh con trai giờ cũng đang làm thế với nó.